Lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, thế mà ở trên giường của mình, không phải là ở từ đường Lam gia mang máng trong trí nhớ trước khi mất đi ý thức.
Là Lam Vong Cơ đưa hắn trở về sao, vậy người khác thì sao?
Hỏi Giang Trừng ở cùng phòng hắn trở về như thế nào, Giang Trừng không hiểu chuyện gì nhìn hắn: "Không phải ngươi tự mình trở về à? Hơn nửa đêm ngươi lại đi lang thang ở đâu, trước khi đi ngủ chẳng thấy bóng dáng ngươi, buổi sáng tỉnh lại đã thấy ngươi ở trong phòng." Nói xong mới cảm thấy Ngụy Vô Tiện hỏi rất không bình thường, liền kỳ quái đánh giá hắn và hỏi, "Chẳng lẽ còn có ai đưa ngươi trở về?"
Ngụy Vô Tiện nói: "À, không có ai."
Giang Trừng cảm thấy Ngụy Vô Tiện hôm nay, à, không, từ tối hôm qua đã cực kỳ khác thường, cũng không biết là chạm dây thần kinh nào, chỉ nói: "Hôm nay Lam lão tiên sinh phải bận việc Thủy Hành Uyên nên không rảnh giảng dạy chúng ta, nghỉ một ngày, hẹn bọn Nhiếp Hoài Tang xuống núi đi Thải Y trấn chơi, đúng lúc ngươi thức dậy, đi cùng đi."
Hôm nay không có tiết học, cũng không cần đi Tàng Thư Các chép sách, vậy thì không gặp được Lam Vong Cơ rồi.
Ý nghĩ này vừa mới nhảy ra trong đầu, bản thân Ngụy Vô Tiện cũng sững sờ.
Tại sao hắn lại muốn gặp Lam Vong Cơ?
Thấy hắn không trả lời, Giang Trừng lại hỏi một câu: "Ngụy Vô Tiện?"
Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, đáp: "Ồ, các ngươi đi đi, ta không đi, ta đi dạo trên núi."
Giang Trừng khó hiểu liếc hắn một cái: "Trên núi này có cái gì để đi dạo, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ mấy thứ đó, không phải ngươi thích nhất đi lên thị trấn chơi sao?"
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc: "Trên núi chơi vui hơn nhiều, chính ngươi không biết chơi mà thôi."

Nụ cười trên mặt hắn rất có vẻ sâu xa, nhưng Giang Trừng cảm thấy nụ cười này khiến y không hiểu sao lại ớn lạnh một trận.

Y khinh thường hừ một tiếng, lại lặng lẽ nói thầm một câu trên núi có thể có cái gì thú vị, rồi đi ra ngoài tìm bọn Nhiếp Hoài Tang.
Bình thường Ngụy Vô Tiện thích náo nhiệt nhất, ra ngoài luôn có nhiều người vây quanh, hiện giờ một mình đi dạo trong núi, ngược lại không phù hợp với phong cách ngày thường của hắn.

Nhưng hắn cũng không cảm thấy nhàm chán, chậm rãi đi trên con đường nhỏ lát đá xanh ở sâu trong núi, lơ đãng nhìn đông nhìn tây một chút, bộ dáng đó thoạt nhìn giống như đang tìm kiếm cái gì.

Hắn cũng không cảm thấy mình có mục tiêu nhất định gì, nhưng hai chân lại làm như rất có suy nghĩ của riêng nó, trực tiếp đi tới Tàng Thư Các nơi hắn đã ở suốt một tháng.
Dưới tàng cây mộc lan, hắn hơi ngửa đầu, từ dưới nhìn lên trên, cửa sổ phía sau những cành hoa mộc lan đan xen đang đóng chặt, nhìn qua không giống như có người ở bên trong.

Ngụy Vô Tiện có chút khó hiểu, hắn nhớ rõ bình thường Lam Vong Cơ hình như thích đến Tàng Thư Các nhất, hôm nay không có tiết học, y không ở Tàng Thư Các lại đi đâu, chẳng lẽ lại theo Trạch Vu Quân xuống núi trừ tuý? Nhưng cũng không nghe nói dưới chân núi có dị tượng nha.
Chợt có một chút hụt hẫng khó tả trong lòng như sương mù giăng mắc buổi sáng, nhưng kéo dài chẳng bao lâu đã biến mất rất nhanh không thấy nữa, Ngụy Vô Tiện đưa hai tay ra sau gáy, nghênh ngang rời khỏi Tàng Thư Các đến chỗ khác.
Tiên phủ Lam thị nằm ở vùng núi sâu, diện tích cực rộng, cho dù Ngụy Vô Tiện bình thường không có việc gì làm chỉ đi lang thang xung quanh, cũng không thể đi dạo hết một vòng Vân Thâm Bất Tri Xứ.


Sau khi rời khỏi Tàng Thư Các, hắn cứ đi không có mục đích, bất tri bất giác đi tới một gian tiểu trúc hẻo lánh trước giờ chưa từng đến, không khỏi từ từ dừng bước.
Điều làm hắn hơi ngạc nhiên không phải là gian nhà đó, mà là đám hoa long đảm trồng trước nhà.

Vân Thâm Bất Tri Xứ hầu hết là cây xanh tươi và thanh nhã, màu tím diễm lệ như thế hoàn toàn không hợp với phong cách của cả ngọn núi, không khỏi khiến người ta nhìn đến ngây ngẩn.

Nếu không phải hắn xác định mình chưa ra khỏi kết giới lên núi, thì sợ là hắn cho rằng chỗ gian tiểu trúc này không thuộc về Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi.
Gió nhẹ thổi qua rừng rậm, lá cây xào xạc rung động, hoa long đảm rung rinh theo gió, tạo ra những gợn sóng màu tím.

Hắn hơi cúi người, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh hoa mềm mại, động tác vô cùng nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống sự tùy ý tàn bạo thường thấy của hắn đối với hoa cỏ trong rừng rậm.

Có lẽ những bông hoa nhỏ màu tím kia thoạt nhìn quá mức mong manh, lại giống như mơ hồ có cái gì đó âm thầm nhắc nhở hắn, phải cẩn thận che chở cho những bông hoa hiếm gặp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Hắn vừa mới đứng thẳng người lên, vô tình liếc mắt một cái, phát hiện cửa cổng gian tiểu trúc lại mở ra, một người mặc bạch y đeo mạt ngạch từ bên trong đi ra.


Vốn còn đang mang thắc mắc đối với đám hoa màu tím này, bây giờ lại xuất hiện nghi vấn mới, hắn theo bản năng gọi: "Lam Trạm?"
Người từ trong gian nhà đi ra cũng ngây ngẩn cả người.
Lam Vong Cơ vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đứng trong bụi hoa long đảm kia, dây cột tóc đỏ tươi cùng những bông hoa nhỏ màu tím nhảy múa theo gió.

Vẻ đẹp tươi sáng đó theo gió bay đến trong lòng y, trên mặt hồ vừa mới miễn cưỡng khôi phục yên tĩnh lại nổi lên một loạt gợn sóng.

Y kinh ngạc đứng yên tại chỗ, sau đó nhìn thiếu niên tuấn tú kia mang theo nụ cười có chút kinh ngạc, xuyên qua đám hoa long đảm kia đi về phía y.
Y theo bản năng muốn xoay người, sau đó khóa cửa nhốt mình trong phòng để ngăn cách với người bên ngoài, nhưng ánh mắt và thân thể của y đều giống như bị niệm thần chú, không thể động đậy.
Y biết mình xong đời rồi, không cách nào dời ánh mắt của mình ra khỏi thân thể của người đang đi tới, cũng không có cách nào điều khiển hai chân mình bước đi.

Y đã bị tấm lưới mang tên Ngụy Anh kia vây chết hoàn toàn, không có chỗ trốn thoát.
Bóng người trong đôi mắt nhạt màu càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, sau đó y nghe được giọng nói trong trẻo kia mang theo một chút vui mừng ngạc nhiên nói với y: "Lam Trạm, sao ngươi lại ở đây?"
Lam Vong Cơ mấp máy đôi môi, nửa ngày mới gian nan phun ra một chữ: "Ta..."
Ngụy Vô Tiện đã sớm quen với tính ít nói của y, không đợi y nói xong lại tự chủ động hỏi: "Đây là nơi ở của ngươi sao?"

Lam Vong Cơ rốt cục dời ánh mắt ra khỏi người hắn, hơi rũ mắt, thấp giọng nói: "Không phải."
"Vậy đây là nơi ở của ai, ngươi lại làm sao ở chỗ này?" Vừa nói Ngụy Vô Tiện lại quay đầu nhìn đám hoa long đảm kia, hoàn toàn không chú ý tới một chút vẻ cô đơn hiếm thấy trong giọng nói của Lam Vong Cơ, tiếp tục nói, "Tại sao ở đây còn trồng nhiều hoa long đảm như vậy, không giống với phong cách Vân Thâm Bất Tri Xứ của các ngươi một chút nào."
Lam Vong Cơ vẫn rũ mắt như cũ, cảm xúc trong mắt không rõ, nhưng giọng nói rõ ràng ảm đạm xuống: "Là nơi ở của mẫu thân ta."
Ngụy Vô Tiện rốt cục phát hiện một tia không thích hợp, ý cười trên mặt thoáng cứng đờ, không khỏi nói: "Mẫu thân ngươi, vậy......"
Mẫu thân Lam Vong Cơ, đó không phải là phu nhân của Thanh Hành Quân, gia chủ hiện giờ của Lam gia sao, gia chủ phu nhân làm sao có thể ở tại một nơi hẻo lánh như vậy......
Vô số dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu hắn, nhưng những chuyện này dù sao cũng xem như chuyện nhà người ta, hắn không tiện hỏi gì nhiều, vừa định tìm đề tài khác tán gẫu, lại nghe Lam Vong Cơ khẽ nói: "Bà đã không còn nữa." Nếu là lúc trước, y có lẽ cũng sẽ không nói thêm một câu nào với Ngụy Vô Tiện, càng sẽ không nói những lời này, nhưng hôm nay, sớm đã không còn như xưa.
Hẳn là cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng này của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng sững sờ, cái miệng vốn lanh lợi phảng phất như bị hạ cấm chế, nửa ngày không nói được gì, qua một lúc lâu mới phản ứng lại, vẻ mặt áy náy nói: "Thực xin lỗi nha, Lam Trạm, ta không phải cố ý nhắc tới chuyện thương tâm của ngươi."
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điệu làm như khôi phục bình thường: "Không sao."
Ánh mắt đối phương luôn rũ xuống, Ngụy Vô Tiện cũng không thấy rõ trong đôi mắt trong veo nhạt màu đó đang chảy những gợn sóng như thế nào, vừa định mở miệng nói gì đó để an ủi y, Lam Vong Cơ thế nhưng chủ động mở miệng hỏi hắn: "Vì sao ngươi lại tới nơi này."
Ngụy Vô Tiện nở một nụ cười, nói: "Hôm nay ngày nghỉ, không có tiết học, ta ở trên núi tùy tiện đi dạo thì tới nơi này, không ngờ gặp được ngươi ở đây." Thật sự là quá trùng hợp rồi, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy mình dồn hết tâm trí đi tìm Lam Vong Cơ, nhưng không nghĩ tới hai người cứ thế lại gặp nhau.
Lam Vong Cơ cũng không nói gì nữa, chỉ hơi gật đầu.
Bỗng nhiên nhớ tới gì đó, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đúng rồi, tối hôm qua ta không cẩn thận ngủ thiếp đi ở từ đường nhà các ngươi, là ngươi đưa ta trở về sao?"
Câu hỏi này vừa ra, trên gương mặt xưa nay không một gợnsóng như mặt giếng cổ của Lam Vong Cơ làm như hiện lên một tia thần sắc khácthường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương