Cho rằng ngủ một giấc dậy, chuyện ngày hôm qua sẽ sang trang, dù sao cũng chỉ là ngoài ý muốn, Ngụy Vô Tiện cho tới bây giờ vẫn luôn lười nhớ mấy chuyện nhỏ nhặt không quan trọng như thế.

Nhưng sáng sớm hôm nay thức dậy, cứ liên tục có người nhắc tới chuyện Suối nước lạnh với hắn, làm cho hắn không muốn nghĩ đến cũng khó.
Người đầu tiên chọc trúng nỗi đau chính là Giang Trừng, thoáng nhìn qua bàn tay không còn để lại vết thương gì của hắn, hơi ngạc nhiên hỏi hắn: "Suối nước lạnh của Lam gia thật sự có tác dụng tốt như vậy, ngươi ngâm một chút đã khỏi hẳn luôn rồi? Hay là làm gì khác nữa?"
Ngụy Vô Tiện ở trong lòng trợn trắng mắt, vừa định kêu y câm miệng, thì Nhiếp Hoài Tang ở một bên đã tiến lại gần, nói: "Đúng là một chút vết thương cũng không còn, thật sự thần kỳ như vậy? Ta đến Cô Tô nghe học nhiều năm như thế, còn chưa có cơ hội đi qua Suối nước lạnh đó."
Liếc hắn một cái, Ngụy Vô Tiện nói: "Hâm mộ hả? Vậy lần sau để ngươi cũng đi suối nước lạnh ngâm một chút nhé được không."
Nhiếp Hoài Tang vội vàng xua tay, ngượng ngùng cười nói: "Vẫn là quên đi, nghe nói nước ở Suối nước lạnh cực kỳ lạnh, không phải người thường nào cũng có thể chịu đựng được." Liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, Nhiếp Hoài Tang nhịn không được tò mò hỏi, "Ngụy huynh, Suối nước lạnh này thật sự rất lạnh sao?"
Nước hả, đúng là thật sự rất lạnh, khi đó hắn vừa xuống nước, đã bị nước suối lạnh thấu xương kích thích đến nỗi nhảy lưng tưng khắp nơi, cho đến khi tới gần bên cạnh Lam Vong Cơ, đối phương đè vai hắn truyền linh lực cho hắn một hồi, thân thể mới bắt đầu đỡ lạnh, hơi ấm chảy khắp trong cơ thể, ngược lại rất thoải mái.
Nghĩ đến đây, trong đầu không khỏi lại hiện lên cảnh tượng lúc đó.
Lúc đó Lam Vong Cơ bị động tác nhào tới của hắn làm cho nước văng khắp mặt, những giọt nước nhiễu xuống theo hàng mi dài và sợi tóc đen nhánh, tuy rằng dáng vẻ thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng những giọt nước long lanh kia dường như lại tô điểm cho khuôn mặt như ngọc kia thành một vẻ đẹp khác.


Bờ vai nhô lên trên mặt nước có vẻ đầy đặn tròn trịa với lớp cơ bắp làm nền, đường cong rõ nét và mịn màng, không hề lộ ra một chút béo bệu nào.

Xương quai xanh bên dưới cần cổ trắng như tuyết có góc cạnh rõ ràng, vô cùng tinh xảo, nhìn một cái là biết xương mỹ nhân.
Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ rằng lúc đó mình cố tình quan sát mấy thứ này, nhưng không hiểu sao bây giờ những hình ảnh đó lại có thể hiện ra rõ ràng như vậy ở trong đầu hắn.
Thấy hắn có chút ngây người, Nhiếp Hoài Tang cẩn thận lên tiếng thăm dò: "Ngụy huynh?"
Ngụy Vô Tiện lúc này mới đột nhiên phục hồi tinh thần, cười như không cười nói: "Muốn biết như vậy, ngươi tự mình đi thử một chút là biết ngay chứ gì."
Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt nói: "Suối nước lạnh chính là nơi người Lam gia tu hành chữa thương, làm gì dễ vào như thế chứ, ngày hôm qua là Hi Thần ca đồng ý nên ngươi mới vào được.

Đúng rồi, Ngụy huynh..." Bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, Nhiếp Hoài Tang lấy quạt che mặt, tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói, "Ngày hôm qua Lam Nhị công tử bị phạt, nói không chừng cũng đi suối nước lạnh, ngươi có gặp phải y không?"
Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt giống như một con mèo xù lông, ngữ khí có chút kích động: "Gặp phải thì làm sao, chúng ta không xảy ra bất kỳ chuyện gì hết!"
Nhiếp Hoài Tang thấy hắn phản ứng lớn như vậy, mờ mịt ngơ ngác nói: "Ta cũng đâu có nói các ngươi làm gì, tại sao Ngụy huynh phản ứng lớn như thế."
Ngụy Vô Tiện tức giận nghiến chặt quai hàm, gần như nghiến ra thành tiếng, Giang Trừng cũng không cảm thấy gì khác thường, chỉ cảm thấy hai người bọn họ nói nhảm nhiều quá, nhắc nhở: "Đi nhanh đi, đừng lề mề nữa, tránh đến muộn giờ học.

Hôm nay Lam lão tiên sinh đã trở về, coi chừng lại bị ông ấy phạt." Lúc này Ngụy Vô Tiện mới kiềm chế được cơn xúc động muốn may miệng Nhiếp Hoài Tang lại, cùng các bạn học đi vào phòng học.
Thật không may trùng hợp, nửa đường lại gặp được Lam Hi Thần.

Hành lễ chào hỏi lẫn nhau xong, Lam Hi Thần liếc nhìn tay của Ngụy Vô Tiện, cười hỏi: "Suối nước lạnh có trợ giúp cho vết thương của Ngụy công tử không?"
Trong lòng Ngụy Vô Tiện than thở một tiếng, tại sao ai gặp hắn cũng phải nhắc tới Suối nước lạnh với hắn một lần vậy, tại sao cứ không vượt qua được chuyện này? Tuy rằng trong lòng rất là cạn lời, nhưng bề ngoài vẫn tươi cười như cũ đáp: "Đa tạ Trạch Vu Quân, suối nước lạnh nhà các ngươi quả thật là một nơi chữa thương rất tốt, ngâm mình một lúc là vết thương đã lành hơn phân nửa."
"Vậy là tốt rồi." Lam Hi Thần mỉm cười gật gật đầu, lại nói, "Vong Cơ hôm qua cũng đi suối nước lạnh, hai người các ngươi ở chung vẫn tốt chứ?"

Ngụy Vô Tiện giật giật khóe miệng, mỉm cười có chút ngại ngùng nhưng không mất lễ nghi, hắn còn có thể trả lời như thế nào, nói ở chung với đệ đệ ngươi không tệ, còn không cẩn thận hôn y một cái à?
Tuy rằng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng việc này nếu bị người ngoài biết, hắn và Lam Vong Cơ thật sự là không cần gặp người khác nữa.

Mặc dù từ trước đến nay da mặt hắn dày như tường thành, chuyện không mặc quần áo trần truồng chạy khắp nơi hắn đều có thể làm ra, nhưng dù sao việc này là do hắn gây ra, dù sao cũng phải chiếu cố đến mặt mũi Lam Vong Cơ, vì thế chỉ có thể mỉm cười đáp lại "Chắc cũng không tệ lắm".
Lam Hi Thần cũng không nói thêm gì, cười gật gật đầu, liền để cho bọn họ đi học.
Lam Khải Nhân vừa vào Lan Thất, trước khi bắt đầu giảng bài, đầu tiên là mắng Nguỵ Vô Tiện một trận ngay trước mặt mọi người.

Lúc mới đầu ông còn có thể kềm nén cơn tức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười không thèm quan tâm của Ngụy Vô Tiện, là càng mắng càng tức giận.

Trích dẫn kinh điển ra một đống lớn, nói đi nói lại chỉ có một ý, mời hắn lăn càng xa càng tốt, không nên tới gần các học sinh khác, càng không cần đi làm vấy bẩn Lam Vong Cơ - môn sinh đắc ý của ông.
Lúc ông ấy mắng, Ngụy Vô Tiện luôn cười hì hì nghe, không tức giận cũng không cảm thấy ngượng ngùng một chút nào, ngược lại không hiểu sao còn dương dương đắc ý, chỉ nghĩ nếu Lam Khải Nhân biết hắn đã vấy bẩn Lam Vong Cơ đến mức độ nào, đoán chừng sẽ tức giận mà trực tiếp phun ra một ngụm máu, tuyệt đối sẽ không chỉ mắng chửi đơn giản như vậy.
Hắn cứ luôn cười như thế, cho đến khi lơ đãng liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ ở cách đó không xa, nụ cười trên mặt không tự chủ được mà nhạt dần đi, ngay cả Lam Khải Nhân tiếp tục mắng cái gì cũng không chú ý.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ như bình thường, vẫn là bộ dạng giếng cổ không gợn sóng, làm như chuyện xảy ra xung quanh không hề liên quan nửa phần tới y.

Vốn chỉ là tùy tiện nhìn thoáng qua, nhưng sau khi nhìn thấy rồi thì dường như khó có thể dời tầm mắt của mình đi nơi khác.

Ánh mắt của hắn hơi nhích xuống, dừng lại trên đôi môi của Lam Vong Cơ, đúng là nửa ngày cũng không cách nào rời đi.

Không hiểu sao, Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên nhớ lại nụ hôn ngoài ý muốn kia.
Đôi môi Lam Trạm thoạt nhìn rất mỏng nha, nhưng chạm vào dường như rất mềm.
Ý nghĩ này vừa mới nhảy ra trong đầu, lập tức khiến bản thân hắn hoảng sợ, vội vàng thu hồi ánh mắt rơi trên môi Lam Vong Cơ.
Cái gì với cái gì đây hả, Ngụy Vô Tiện liều mạng lắc lắc đầu trong lòng, không biết tại sao lại có ý nghĩ như vậy.

Phiền não cào cào tóc, hắn bắt đầu hoài nghi mình có phải bị nhập ma chướng gì hay không, tại sao lại không thoát khỏi nụ hôn chết tiệt kia?!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương