Ngay đầu tháng tư, lúc chuẩn bị hết tiết xuân phân, đội thuyền lênh đênh trên biển sáu ngày, cuối cùng cũng đã cập bến.
"Hoa, thật là một chiến trường lớn nha."
Ngụy Vô Tiện đưa một tay lên trán che ánh mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt.

Từ trên thuyền bước xuống, đập vào mắt hắn chính là một con đường hoa rực rỡ.

Mai vàng vốn nở vào cuối đông lập xuân, từ trên mái hiên hai bên đường cao thấp rủ xuống, đầu cành hoàng hạnh thắm ý xuân, xen kẽ bên cạnh là từng nhánh từng nhánh hoa ngọc lan.

Không chỉ là loại ngọc lan trắng thường thấy, còn có ngọc lan vàng và ngọc lan đỏ, màu sắc tao nhã khẽ e ấp trong lá xanh.

Trên đường đi chỉ cần bước một hai bước là có thể nhìn thấy một thảm hoa trải dài.

Nếu không phải là sạp bán hoa thì cũng là trên bàn nhỏ cạnh cổng đón khách đặt hai cái bình sứ cổ cao, bên trong cắm hoa hạnh đào cùng hoa hải đường, giống như chỉ cần lướt nhẹ qua cũng sẽ mang về một thân thơm phức ngào ngạt.


Một trận gió thổi qua, hương hoa thơm ngát tràn khắp con đường, những cánh hoa đầu cành rì rào nhẹ run rẩy, từng cánh hoa nhỏ khẽ xoay mình trên không vài vòng rồi đáp xuống ống tay áo của người đi đường.
"Thật là đẹp!"
Giang Yếm Ly được Ngụy Vô Tiện đỡ xuống thuyền, đại khái cũng bởi vì lênh đênh trôi trên mặt biển đen ngòm nặng nề, mỗi ngày đều ngửi mùi gió biển tanh hôi nên lúc này cập bến, nhất thời bị màu sắc diễm lệ rực rỡ làm cho nhãn tình sáng lên, sâu trong lòng cảm thấy đến gió cũng ôn nhu hơn rất nhiều.
"Lang Tà lúc này đang là giữa mùa hoa, một vài hôm nữa hoa còn nở nhiều hơn.

Giang cô nương nếu rảnh có thể đến lễ hội hoa xem một chút."
Nữ tu đứng bên cạnh nàng cười nói.

Giang Yếm Ly liền nở một nụ cười nhẹ nhàng, cảm giác sâu sắc rằng tâm tình mình tốt lên rất nhiều.

Đáng tiếc, nét cười xinh đẹp này lại bị một thanh âm quen thuộc cách đó không xa truyền đến làm cho cứng đờ.

Ngụy Vô Tiện thấy rõ người vừa đến là ai, bày một vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, âm dương quái khí mở lời:
"Không nghĩ tới mặt mũi chúng ta lại lớn như vậy nha, được Kim Tử Hiên Kim công tử tự mình đến đón."
Mấy chữ cuối giống như là cố tình nghiến răng nói ra, Kim Tử Hiên cũng mặc kệ hắn châm chọc, hững hờ chắp tay đáp lời:
"Kim gia trước giờ luôn chú trọng lễ nghi, huống hồ các vị vốn là đến để chi viện cho Kim gia ta.

Về tình về lý ta đều nên tự mình đến nghênh đón."
Ánh mắt hắn rơi xuống trên người Giang Yếm Ly đang đứng một bên, nhớ đến hôn sự được đính ước từ bé của mình với nàng sớm đã không còn, mi tâm liền nhíu lại, thanh âm lạnh lùng nói:
"Ngược lại ta không nghĩ đến...!các ngươi lại xem chiến trường như trò đùa, mang cả thân quyến hai tay trói gà không chặt đi theo."
Giang Yếm Ly là bởi vì nhân thủ khan hiếm mới cùng đoàn người đi đến đây xem có trợ giúp được gì không.

Trong lòng nàng biết rõ Kim Tử Hiên thế nào cũng sẽ ở đây, nhưng nàng cũng không phải là vì hắn mà đến.

Nàng đây là chỉ muốn đi theo giúp đỡ, tiện thể chăm sóc hai đệ đệ nhà mình một chút.


Nhưng không nghĩ tới vừa đến nơi đã nghe Kim Tử Hiên trái một câu "trò đùa" phải một câu "trói gà không chặt" bất mãn nhắc đến, vô thức cúi đầu vò lấy khăn lụa trong tay, nhất thời không biết nên đáp trả thế nào.
Ngụy Vô Tiện thấy gã Kim chim công này bày ra cái vẻ diễu võ dương oai vốn đã ngứa mắt, giờ lại thấy bộ dáng ủy khuất của Giang Yếm Ly thì càng thêm nổi trận lôi đình, bước chân mạnh mẽ bước lên, chắn trước người Giang Yếm Ly:
"Ngươi nói cái gì..."
Hắn còn chưa nói xong thì đã bị một thân ảnh tuyết trắng che khuất tầm mắt, không khỏi ngạc nhiên:
"Kim công tử."
Lam Vong Cơ hơi nghiêng người hành lễ, vẫn đứng che trước mặt hắn.

Sắc mặt Kim Tử Hiên liền đanh lại, vốn đang nổi giận muốn cãi nhau với Ngụy Vô Tiện một trận cũng phải kìm nén.

Thấy Lam Vong Cơ lên tiếng, hắn nghĩ chắc y có chính sự muốn bàn, bèn gật đầu trả lễ, đáp:
"Hàm Quang Quân, có chuyện gì sao?"
Ngụy Vô Tiện mắng người còn chưa được một nửa đã bị chặn lại, lúc này vội túm lấy vai Lam Vong Cơ, muốn đem người y nghiêng đi chút, xắn tay áo lên nói:
"Lam Trạm ngươi từ từ hẵng bàn chính sự, để ta mắng hắn xong đã!"
"Nhân thủ ở Lang Tà không đủ, thân quyến đi cùng đến đây cũng là để chi viện."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ dừng lại trên mặt Kim Tử Hiên, nhàn nhạt nói:
"Về tình về lý, đều phải tôn trọng."
Kim Tử Hiên: "..."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Kim Tử Hiên không nghĩ đến khả năng y không phải muốn bàn chính sự mà chỉ là ra mặt nói chuyện cho Ngụy Vô Tiện, nhất thời bị làm cho á khẩu, trở tay không kịp.

Hay cho một câu "về tình về lý", hắn ta vừa nói giây trước, giây sau liền bị Lam Vong Cơ ném trả lại, đem cái "xưa nay đều chú trọng lễ nghi của Kim gia" này làm chính hắn nghẹn chết, nửa chữ cũng không phản bác được.

Sắc mặt Kim Tử Hiên cực kỳ khó coi, nhưng ngại mình đang ở nơi đông người nên không dám phát hỏa.

Suy cho cùng, đây cũng chính là tự hắn rước lấy.
Bên này, Ngụy Vô Tiện đang trợn tròn mắt, đến chớp cũng không chớp nổi, lời sắp buông tới miệng bất chợt bị nghẹn lại, thấy những gì mình muốn nói đều bị Lam Vong Cơ nói hết rồi, bộ dạng muốn lao ra nhưng lại không biết lao ra để làm gì, đứng ở phía sau y, từ vai áo thuần bạch lộ ra nửa gương mặt:
"Hả...!Chính xác!"
Hắn lắp bắp một tiếng, thở hổn hển vỗ vỗ lên vai Lam Vong Cơ, bày ra dáng vẻ không chịu thua kém.
"Những điều Lam Trạm nói cũng là những điều ta muốn nói."
Lam Vong Cơ:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện không nhịn được vươn tay ra, tại cánh tay mà y đang đoan chính để sau lưng, nhéo nhéo ngón tay đang bị che khuất dưới tay áo.
Kim Tử Hiên: "...".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương