Ngụy Vô Tiện hạ mắt xuống, đem người trong lòng lật một cái, biến mình thành cái đệm thịt của người ta rồi kéo chăn lên, buồn buồn cười một tiếng:
"Tốt nhất là ngươi nên nằm ngủ trên người ta.

Bây giờ ngươi không thể nằm thẳng, nằm nghiêng cũng dễ bị đụng vào mạn thuyền, nằm sấp là tốt nhất."
Lam Vong Cơ thoạt nhìn rất thon gầy, nhưng lại không hề nhẹ cân tí nào, Ngụy Vô Tiện bị y ép đến mức nằm im không thể nhúc nhích.

Lam Vong Cơ đại khái đã phát hiện mình đè nặng lên người hắn, nên liền chống tay muốn nhấc người dậy.

Ngụy Vô Tiện không hề do dự đưa tay đem vai y đè lại, để y vững vàng nằm trên người mình.

Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Không vấn đề gì.

Ta thích bị ngươi đè dưới thân."
Lam Vong Cơ: "..."

Ngụy Vô Tiện đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ chỗ không có băng gạc trên vai y, tiếp tục trợn mắt nói dối:
"Ngươi gầy như vậy, ta so với ngươi lại rắn chắc hơn nhiều, bị đè một buổi tối cũng không có vấn đề."
Lam Vong Cơ: "Ừm..."
Ngụy Vô Tiện hài lòng đem người ôm lấy, thầm nghĩ mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ so với trên trung y của y dễ ngửi hơn nhiều, vừa thanh đạm lại lịch sự tao nhã, thật dễ khiến cho lòng người rung động.
"Ngươi không thấy khó chịu sao?!"
Giọng nói của Lam Vong Cơ từ trên đỉnh đầu hắn truyền tới.
"Không hề, ta đâu có bị thương..."
Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt đang từ bên trên quan sát mình, hai chữ cuối cùng thanh âm cũng hạ xuống thật thấp, cơ hồ như đem hai chữ kia nhấn chìm vào trong tiếng gió biển đang phần phật thổi bên ngoài màn trướng ngột ngạt.
Từ lúc tự mình lăn xuống nằm dưới thân người ta cho tới tận bây giờ, Ngụy Vô Tiện mới nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ.

Dưới ánh đèn, ánh mắt phá lệ nhu hòa của người kia làm cho trái tim hắn nhảy lên một cái.

Mái tóc đen nhánh xõa trên vai, thuận theo ánh mắt y buông xuống vài sợi rơi trên mặt Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng cọ xát làm da mặt hắn thật ngứa, trong lòng lại càng ngứa hơn.

Hơi thở quấn quýt lấy nhau, cổ áo lỏng lẻo làm lộ ra hầu kết đang khẽ trượt lên trượt xuống, cần cổ trắng ngần oánh nhuận sáng long lanh như mỹ ngọc thượng hạng.
Lam Vong Cơ không chớp mắt, thủy chung chỉ nhìn hắn, con ngươi nhạt màu không một gợn sóng phản chiếu trên ánh nến đang nhảy múa, tịch mịch nhưng cũng vô cùng nhu hòa.


Ngụy Vô Tiện chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết trên dưới nhấp nhô một cái, giống như là bị người ta cướp mất toàn bộ khả năng suy nghĩ, đầu óc mơ mơ hồ hồ.

Rõ ràng người bị thương không phải là hắn, vậy mà toàn thân hắn từ đầu đến chân đều mềm nhũn ra, không muốn động đậy.

Thân thuyền nương theo gió biển, nhẹ nhàng tròng trành, phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, nghe như tiếng giường gỗ lay động.

Rõ ràng màn trướng gần như ngăn cách toàn bộ âm thanh bên ngoài, vậy mà một tia tiếng vang kia lại có thể thuận theo làn gió, chui lọt qua khe hở giữa những tấm màn, đi thẳng vào trong màng nhĩ của Ngụy Vô Tiện.
Có lẽ là đã phát hiện ra vài sợi tóc của mình làm cho mặt Ngụy Vô Tiện có chút ngứa, Lam Vong Cơ liền đưa tay khẽ gạt đi.

Ngón tay thon dài, chỉ cốt rõ ràng êm ái cọ qua gò má hắn, đem hai sợi tóc đang chặn trên mắt Ngụy Vô Tiện gỡ ra.

Bàn tay thuận theo đường cong ở cổ phủ nhẹ lên gáy, đầu ngón tay cái vô thức trên hầu kết đang nhấp nhô nhẹ nhàng vuốt ve một cái.
Tâm trí Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đánh ầm một tiếng, chính thức vỡ tan tành không còn một mảnh.

Hắn nhịn không được thở dốc một hơi.

Lúc này, Lam Vong Cơ mới hạ thấp mi mắt, một tay đưa lên sợi dây buộc tóc màu đỏ nhẹ nhàng tháo ra, tay còn lại đỡ lấy cái gáy hắn, hạ xuống một nụ hôn nồng nàn.
Đúng là tự chui đầu vào rọ mà!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương