Nguỵ Vô Tiện cảm thấy eo lưng mình co rút đau đớn như bị đao bổ rìu đục cắt đứt, cắn răng khó nhọc đem hai chân còn run rẩy rút ra khỏi chăn mềm đang bó chặt một chút.

Mi tâm hắn khẽ nhăn lại, chịu đựng cảm giác dinh dính ở thân dưới cùng hậu phương vì động tác của mình mà không khống chế được chảy ra bạch dịch, chống khuỷu tay xuống cố ngồi dậy.

Hắn muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng những vết tích hoan ái còn tươi mới trên người làm cho hắn không cách nào phủ nhận tình hình chiến đấu kịch liệt vừa rồi.
Nguỵ Vô Tiện nâng mắt, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm người đang quay lưng về phía mình.

Y phục trắng như tuyết, vai rộng eo hẹp, mái tóc dài đen nhánh đã buộc gọn gàng cài phát quan đâu vào đấy.


Tuy rằng bộ dạng lúc Lam Vong Cơ không mặc quần áo hay quần áo chỉnh tề hắn đều đã chiêm ngưỡng qua, nhưng nhìn thấy cảnh này, Nguỵ Vô Tiện vẫn không kìm được từ đáy lòng dâng lên một loại cảm giác khó tả.

Hắn chần chừ một lúc, khi mở miệng liền phát giác giọng nói của mình đã khản đặc đến khó nghe:
"Vừa nãy..."
Còn chưa dứt lời, Lam Vong Cơ lẳng lặng dời ánh mắt, chăm chú nhìn hắn, thấy Nguỵ Vô Tiện một bộ dáng muốn nói lại thôi cũng không biết nói gì.

Nguỵ Vô Tiện im lặng, chớp mắt nhìn góc chăn được ém kỹ lưỡng một cái, khoé môi có chút cong lên.


Do dự một lúc, hắn chậm rãi nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ như muốn từ trong mắt y nhìn ra một cái gì đó:
"Cho nên chúng ta..."
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, không hề có ý né tránh.

Trái ngược với Nguỵ Vô Tiện có vẻ xấu hổ không được tự nhiên, y lại phá lệ bình tĩnh mà đón nhận ánh mắt của hắn, gật đầu:
"Ừm"
Nguỵ Vô Tiện: "..."
Cho nên, bọn hắn thật là đã làm chuyện đó a!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương