Vong Tiện Lạc
-
Chương 18: Trả Tiền
Nhiếp Hoài Tang đã biết tác dụng của chiếc nhẫn, liền quyết đoán trả tiền. Nhận chủ cho ngón giữa xong, hắn mới nhớ ra: "Hạ công tử, thứ này còn nữa không?"
Lam Vong Cơ lắc tay một cái. Một chiếc nhẫn nữa liền xuất hiện trên mặt bàn. "Có hai chiếc." Nhiếp Hoài Tang cầm nhẫn trong tay. Động tác trả tiền hết sức thuần thục. Hai chiếc cũng tốt. Hắn một cái, đại ca một cái. Có thêm một cái nữa cũng không vừa chia. Hơn nữa, tiền này cũng là tiền riêng của hắn.
Ngụy Vô Tiện hai mắt trong suốt nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang. Y rốt cuộc thấu hiểu lúc trước Lam Vong Cơ nói Thanh Hà có nhiều tiền là ý gì. Vị Nhiếp nhị công tử này có hầu bao thật dày nha.
Lam Vong Cơ nhìn vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện, khoéo miệng nghoéo... một cái, cũng không nhắc cái gì, để cho y tự do phát huy.
Ngụy Vô Tiện giải thích một số ưu điểm của nhẫn cho Nhiếp Hoài Tang. Nói chuyện một hồi với Nhiếp Hoài Tang, Ngụy Vô Tiện lại lấy ra một đống đồ đủ thứ này kia. Có đủ các loại phù chú, pháp khí nho nhỏ với tác dụng kỳ lạ. Thậm chí còn có một ít đan dược hữu dụng. Lam Vong Cơ nhìn cái miệng nhỏ của Ngụy Vô Tiện lép ba lép bép, đào sạch sẽ túi tiền của Nhiếp Hoài Tang.
Lúc Nhiếp Hoài Tang tới, trong túi có hơn hai mươi vạn lượng bạc. Lúc về, ngay cả một lượng cũng không còn.
Ngụy Vô Tiện vui vẻ ngồi đếm ngân phiếu. Lam Vong Cơ đứng dậy đưa Nhiếp Hoài Tang ra cửa. Nhiếp Hoài Tang vẫn có chút e sợ cái vị Hạ Mộc công tử này.
Hai người đi ra ngoài cửa. Lam Vong Cơ mở miệng: "Nhiếp Nhị công tử. Trai biển cuối cùng chỉ trị phần ngọn, không trị gốc. Ta có một vật, muốn dùng để trao đổi với Nhiếp Nhị công tử."
Ánh mắt Nhiếp Hoài Tang lập lòe. Từ lúc bước vào cửa, trong lòng hắn đã có một loại cảm giác kỳ lạ quanh quẩn. Hắn từ trước đến nay rất rành nhìn người. Mấy thứ trên người hai vị này, hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ tới biển. Phù chú vị Hạ Bảo công tử kia bán đều là dùng da hải thú làm ra. Còn có một ít pháp khí cũng chỉ có ở ngoài biển khơi. Hai người này đến từ hải ngoại.
Nhưng mà người trong tiên môn đều biết, ngoài biển rất là nguy hiểm. Cũng không nghe tới có thế lực lớn gì ở ngoài hải ngoại. Vị Hạ Bảo công tử kia thông minh cực kỳ. Nhưng ánh mắt của y tràn ngập một vẻ đơn thuần mới lạ. Là vẻ đơn thuần của thiếu nữ nuôi dưỡng trong nhà chưa từng xuất giá, lần đầu tiên được "huynh trưởng" dẫn ra ngoài trải đời.
Nhưng mà vị Hạ Mộc công tử này thì không như vậy. Ánh mắt hắn nhìn thấu hết thảy, lại cẩn thận, kỹ càng. Nhiếp Hoài Tang dám khẳng định hắn chẳng những tường tận chuyện của Thanh Hà, mà còn biết tường tận hắn Nhiếp Hoài Tang.
Chỗ kỳ quái chính là trong lòng Nhiếp Hoài Tang lại dâng lên một loại cảm giác kính sợ chứ không phải là cảnh giác: "A à. Không biết Hạ công tử có thứ gì. Ta một lượng bạc cũng không còn. Đều bị vị Hạ tiểu công tử nhà ngài cầm đi hết rồi."
Tay Lam Vong Cơ lật một cái. Trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thứ. Là một khối ngọc trắng tinh, hình thù kỳ quái. Tựa như là bị một chiếc nhẫn ngón cái bị bẻ ra từ giữa, tạo thành hình nửa vòng tròn.
Hai đầu khối ngọc này còn đục bốn cái lỗ. Hẳn là để xâu dây thừng vào. Bên ngoài khối ngọc này cũng không nhẵn nhụi, mà khắc chi chít rất nhiều phù văn, thoạt nhìn không chút tầm thường.
Lam Vong Cơ cầm vật ấy trong tay, mở miệng nói: "Cột thứ này vào chuôi đao, có thể tinh lọc oán khí, trấn an đao linh."
Nhiếp Hoài Tang nghe Lam Vong Cơ nhắc tới đao linh, ánh mắt sắc bén hẳn lên, lập tức sửa lại cái bộ dáng vô hại trước đây. Khí thế trên người trong nháy mắt mạnh mẽ hơn hẳn.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao biết được chuyện đao linh Nhiếp Gia nhà ta?" Người Nhiếp Gia theo sau hắn cũng lập tức cảnh giác, dáng vẻ vận sức chờ phát động.
Lam Vong Cơ hoàn toàn không bị mảy may đả động bởi một màn này. Một chút khí thế đó trước mặt hắn còn không bằng một con hải thú tầm thường nào: "Ta là ai ngươi không cần biết. Vật này ngươi có đổi hay không?"
Nhiếp Hoài Tang khẽ cắn môi. Hắn nhìn vật trong tay Lam Vong Cơ. Tuy rằng còn phải đợi nghiệm chứng, nhưng mà vài thứ hai người này bán cho hắn trước đây, tác dụng hoàn toàn không nói láo. Hắn cũng không phải không tin lời vị công tử này.
"Ngươi muốn đổi cái gì?" "Chuyện trong tiên môn bách gia kể từ lần vây săn núi Bách Phượng ba năm trước đây tới bây giờ, kể ra toàn diện. Càng nhiều càng tốt."
Trong lòng Nhiếp Hoài Tang càng thêm kỳ quái. Trong đầu hắn lóe lên một cái. Một cái ý tưởng xẹt qua quá nhanh hắn không kịp bắt lấy.
Tình báo bách gia trong ba năm gần đây cũng không phải chuyện cơ mật của nhà nào. Không nói nhà khác, cho dù là Nhiếp Gia, Nhiếp Hoài Tang cũng dám nói hết cho hắn. Dù sao việc này bách gia đều biết. Chỉ cần chuyên tâm hỏi han là có được tin tức.
Nhiếp Hoài Tang trong lòng đã có chủ ý, gật đầu: "Thành giao. Nhưng mà trong ba năm này có không ít tình báo bách gia. Ta cần phải sửa soạn lại một phen. Ngày mai đưa tới được không?"
Lam Vong Cơ không nói cái gì, chỉ gật đầu, đưa tay ném qua. Khối ngọc bội đó liền bay thành hình cung ra. Nhiếp Hoài Tang vội vàng đón lấy.
Hắn cầm khối ngọc trong tay, cảm giác phiền táo trong lòng dường như tiên tan rất nhiều. Hắn bất chấp chuyện khác, phân phó một câu cho thủ hạ: "Hạ công tử là khách quý của ta. Hai vị ở Thù Luân Các, tất cả chi phí ta trả. Hạ công tử, cáo từ."
Nhiếp Hoài Tang về tới nhà, thực nghiệm ngọc sức. Trước tiên đi tìm Nhiếp Minh Quyết, đầu tiên là để trai biển trong cái túi nhỏ cho Nhiếp Minh Quyết đeo.
Nhiếp Minh Quyết đang cáu kỉnh. Nhiếp Hoài Tang chạy lai đeo cái gì lên cổ hắn, hắn đang muốn nổi giận một trận, lại cảm giác một cỗ khí tức mát lạnh quẩn quanh trong đầu.
Lửa giận mới rồi khống chế không được trong nháy mắt biến mất. Nhiếp Minh Quyết sao còn không rõ nữa. Hắn cúi đầu nhìn cái túi nhỏ trước ngực, tò mò mở ra. Bên trong là một viên ngọc trai biển to tròn, sáng óng ánh. "Đây là?" "Đại ca, đây là hải châu ngàn năm. Ngươi có thấy tốt hơn không?"
"Hải châu ngàn năm?" Nhiếp Minh Quyết biết tác dụng của ngọc trai. Viên hải châu tổ tiên truyền xuống dùng đã nhiều năm, đã sớm không còn cái hiệu quả gì đáng nói với hắn. Không ngờ Nhiếp Hoài Tang vậy mà lại tìm đâu ra được một viên hải châu ngàn năm. Xem ra là một viên mới tinh, năng lượng còn chưa bị xói mòn. Khó trách hắn đeo một cái, liền cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
"Hoài Tang, ngươi kiếm thứ này từ đâu?" "À, là đệ mua từ hai vị tu sĩ từ hải ngoại. Đại ca, còn có cái này." Nhiếp Hoài Tang nói xong liền lấy ra ngọc sức treo lên chuôi đao kia: "Đệ tìm trưởng lão thử qua. Ca xem nó có tác dụng với Bá Hạ không?"
Nhiếp Minh Quyết nhận ngọc sức từ trên tay Nhiếp Hoài Tang. Nhìn hình dáng ngọc thạch, hắn rất nhanh hiểu được dùng thế nào, lấy Bá Hạ ra, cột ngọc sức lên chuôi đao.
Chưa nói tới thoạt nhìn rất ưa mắt, giống như một bút vẽ rồng điểm mắt. Cả thanh đao tựa hồ thay đổi. Nhiếp Minh Quyết nắm đao trong tay, khua mấy cái, lập tức cảm giác sự thay đổi. Lúc trước, mỗi lần dùng đao, hắn còn phải vận công ngăn cản oán khí trong đao chảy ngược vào trong thân thể. Nhưng giờ đây, oán khí... không phải là oán khí tiêu tán, mà là oán khí dường như thay đổi phương hướng. Lúc hắn chém ra đao khí, oán khí dường như cũng bị đẩy ra. Làm cho uy lực của đao khí càng lớn hơn một chút.
Trên người Nhiếp Minh Quyết đeo trai biển. Trên bội đao treo pháp khí. Cả người giống như tái sinh. Nhiều năm như ậy, hắn dường như là lần đầu tiên cảm thấy thần thanh khí sảng như vậy.
Lam Vong Cơ lắc tay một cái. Một chiếc nhẫn nữa liền xuất hiện trên mặt bàn. "Có hai chiếc." Nhiếp Hoài Tang cầm nhẫn trong tay. Động tác trả tiền hết sức thuần thục. Hai chiếc cũng tốt. Hắn một cái, đại ca một cái. Có thêm một cái nữa cũng không vừa chia. Hơn nữa, tiền này cũng là tiền riêng của hắn.
Ngụy Vô Tiện hai mắt trong suốt nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang. Y rốt cuộc thấu hiểu lúc trước Lam Vong Cơ nói Thanh Hà có nhiều tiền là ý gì. Vị Nhiếp nhị công tử này có hầu bao thật dày nha.
Lam Vong Cơ nhìn vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện, khoéo miệng nghoéo... một cái, cũng không nhắc cái gì, để cho y tự do phát huy.
Ngụy Vô Tiện giải thích một số ưu điểm của nhẫn cho Nhiếp Hoài Tang. Nói chuyện một hồi với Nhiếp Hoài Tang, Ngụy Vô Tiện lại lấy ra một đống đồ đủ thứ này kia. Có đủ các loại phù chú, pháp khí nho nhỏ với tác dụng kỳ lạ. Thậm chí còn có một ít đan dược hữu dụng. Lam Vong Cơ nhìn cái miệng nhỏ của Ngụy Vô Tiện lép ba lép bép, đào sạch sẽ túi tiền của Nhiếp Hoài Tang.
Lúc Nhiếp Hoài Tang tới, trong túi có hơn hai mươi vạn lượng bạc. Lúc về, ngay cả một lượng cũng không còn.
Ngụy Vô Tiện vui vẻ ngồi đếm ngân phiếu. Lam Vong Cơ đứng dậy đưa Nhiếp Hoài Tang ra cửa. Nhiếp Hoài Tang vẫn có chút e sợ cái vị Hạ Mộc công tử này.
Hai người đi ra ngoài cửa. Lam Vong Cơ mở miệng: "Nhiếp Nhị công tử. Trai biển cuối cùng chỉ trị phần ngọn, không trị gốc. Ta có một vật, muốn dùng để trao đổi với Nhiếp Nhị công tử."
Ánh mắt Nhiếp Hoài Tang lập lòe. Từ lúc bước vào cửa, trong lòng hắn đã có một loại cảm giác kỳ lạ quanh quẩn. Hắn từ trước đến nay rất rành nhìn người. Mấy thứ trên người hai vị này, hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ tới biển. Phù chú vị Hạ Bảo công tử kia bán đều là dùng da hải thú làm ra. Còn có một ít pháp khí cũng chỉ có ở ngoài biển khơi. Hai người này đến từ hải ngoại.
Nhưng mà người trong tiên môn đều biết, ngoài biển rất là nguy hiểm. Cũng không nghe tới có thế lực lớn gì ở ngoài hải ngoại. Vị Hạ Bảo công tử kia thông minh cực kỳ. Nhưng ánh mắt của y tràn ngập một vẻ đơn thuần mới lạ. Là vẻ đơn thuần của thiếu nữ nuôi dưỡng trong nhà chưa từng xuất giá, lần đầu tiên được "huynh trưởng" dẫn ra ngoài trải đời.
Nhưng mà vị Hạ Mộc công tử này thì không như vậy. Ánh mắt hắn nhìn thấu hết thảy, lại cẩn thận, kỹ càng. Nhiếp Hoài Tang dám khẳng định hắn chẳng những tường tận chuyện của Thanh Hà, mà còn biết tường tận hắn Nhiếp Hoài Tang.
Chỗ kỳ quái chính là trong lòng Nhiếp Hoài Tang lại dâng lên một loại cảm giác kính sợ chứ không phải là cảnh giác: "A à. Không biết Hạ công tử có thứ gì. Ta một lượng bạc cũng không còn. Đều bị vị Hạ tiểu công tử nhà ngài cầm đi hết rồi."
Tay Lam Vong Cơ lật một cái. Trong lòng bàn tay liền xuất hiện một thứ. Là một khối ngọc trắng tinh, hình thù kỳ quái. Tựa như là bị một chiếc nhẫn ngón cái bị bẻ ra từ giữa, tạo thành hình nửa vòng tròn.
Hai đầu khối ngọc này còn đục bốn cái lỗ. Hẳn là để xâu dây thừng vào. Bên ngoài khối ngọc này cũng không nhẵn nhụi, mà khắc chi chít rất nhiều phù văn, thoạt nhìn không chút tầm thường.
Lam Vong Cơ cầm vật ấy trong tay, mở miệng nói: "Cột thứ này vào chuôi đao, có thể tinh lọc oán khí, trấn an đao linh."
Nhiếp Hoài Tang nghe Lam Vong Cơ nhắc tới đao linh, ánh mắt sắc bén hẳn lên, lập tức sửa lại cái bộ dáng vô hại trước đây. Khí thế trên người trong nháy mắt mạnh mẽ hơn hẳn.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao biết được chuyện đao linh Nhiếp Gia nhà ta?" Người Nhiếp Gia theo sau hắn cũng lập tức cảnh giác, dáng vẻ vận sức chờ phát động.
Lam Vong Cơ hoàn toàn không bị mảy may đả động bởi một màn này. Một chút khí thế đó trước mặt hắn còn không bằng một con hải thú tầm thường nào: "Ta là ai ngươi không cần biết. Vật này ngươi có đổi hay không?"
Nhiếp Hoài Tang khẽ cắn môi. Hắn nhìn vật trong tay Lam Vong Cơ. Tuy rằng còn phải đợi nghiệm chứng, nhưng mà vài thứ hai người này bán cho hắn trước đây, tác dụng hoàn toàn không nói láo. Hắn cũng không phải không tin lời vị công tử này.
"Ngươi muốn đổi cái gì?" "Chuyện trong tiên môn bách gia kể từ lần vây săn núi Bách Phượng ba năm trước đây tới bây giờ, kể ra toàn diện. Càng nhiều càng tốt."
Trong lòng Nhiếp Hoài Tang càng thêm kỳ quái. Trong đầu hắn lóe lên một cái. Một cái ý tưởng xẹt qua quá nhanh hắn không kịp bắt lấy.
Tình báo bách gia trong ba năm gần đây cũng không phải chuyện cơ mật của nhà nào. Không nói nhà khác, cho dù là Nhiếp Gia, Nhiếp Hoài Tang cũng dám nói hết cho hắn. Dù sao việc này bách gia đều biết. Chỉ cần chuyên tâm hỏi han là có được tin tức.
Nhiếp Hoài Tang trong lòng đã có chủ ý, gật đầu: "Thành giao. Nhưng mà trong ba năm này có không ít tình báo bách gia. Ta cần phải sửa soạn lại một phen. Ngày mai đưa tới được không?"
Lam Vong Cơ không nói cái gì, chỉ gật đầu, đưa tay ném qua. Khối ngọc bội đó liền bay thành hình cung ra. Nhiếp Hoài Tang vội vàng đón lấy.
Hắn cầm khối ngọc trong tay, cảm giác phiền táo trong lòng dường như tiên tan rất nhiều. Hắn bất chấp chuyện khác, phân phó một câu cho thủ hạ: "Hạ công tử là khách quý của ta. Hai vị ở Thù Luân Các, tất cả chi phí ta trả. Hạ công tử, cáo từ."
Nhiếp Hoài Tang về tới nhà, thực nghiệm ngọc sức. Trước tiên đi tìm Nhiếp Minh Quyết, đầu tiên là để trai biển trong cái túi nhỏ cho Nhiếp Minh Quyết đeo.
Nhiếp Minh Quyết đang cáu kỉnh. Nhiếp Hoài Tang chạy lai đeo cái gì lên cổ hắn, hắn đang muốn nổi giận một trận, lại cảm giác một cỗ khí tức mát lạnh quẩn quanh trong đầu.
Lửa giận mới rồi khống chế không được trong nháy mắt biến mất. Nhiếp Minh Quyết sao còn không rõ nữa. Hắn cúi đầu nhìn cái túi nhỏ trước ngực, tò mò mở ra. Bên trong là một viên ngọc trai biển to tròn, sáng óng ánh. "Đây là?" "Đại ca, đây là hải châu ngàn năm. Ngươi có thấy tốt hơn không?"
"Hải châu ngàn năm?" Nhiếp Minh Quyết biết tác dụng của ngọc trai. Viên hải châu tổ tiên truyền xuống dùng đã nhiều năm, đã sớm không còn cái hiệu quả gì đáng nói với hắn. Không ngờ Nhiếp Hoài Tang vậy mà lại tìm đâu ra được một viên hải châu ngàn năm. Xem ra là một viên mới tinh, năng lượng còn chưa bị xói mòn. Khó trách hắn đeo một cái, liền cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều.
"Hoài Tang, ngươi kiếm thứ này từ đâu?" "À, là đệ mua từ hai vị tu sĩ từ hải ngoại. Đại ca, còn có cái này." Nhiếp Hoài Tang nói xong liền lấy ra ngọc sức treo lên chuôi đao kia: "Đệ tìm trưởng lão thử qua. Ca xem nó có tác dụng với Bá Hạ không?"
Nhiếp Minh Quyết nhận ngọc sức từ trên tay Nhiếp Hoài Tang. Nhìn hình dáng ngọc thạch, hắn rất nhanh hiểu được dùng thế nào, lấy Bá Hạ ra, cột ngọc sức lên chuôi đao.
Chưa nói tới thoạt nhìn rất ưa mắt, giống như một bút vẽ rồng điểm mắt. Cả thanh đao tựa hồ thay đổi. Nhiếp Minh Quyết nắm đao trong tay, khua mấy cái, lập tức cảm giác sự thay đổi. Lúc trước, mỗi lần dùng đao, hắn còn phải vận công ngăn cản oán khí trong đao chảy ngược vào trong thân thể. Nhưng giờ đây, oán khí... không phải là oán khí tiêu tán, mà là oán khí dường như thay đổi phương hướng. Lúc hắn chém ra đao khí, oán khí dường như cũng bị đẩy ra. Làm cho uy lực của đao khí càng lớn hơn một chút.
Trên người Nhiếp Minh Quyết đeo trai biển. Trên bội đao treo pháp khí. Cả người giống như tái sinh. Nhiều năm như ậy, hắn dường như là lần đầu tiên cảm thấy thần thanh khí sảng như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook