Vong Tiện Lạc
-
2: Choáng Váng
Vừa nhìn tới Ngụy Vô Tiện, Ôn Tình lập tức bắt mạch cho y: "Sao lại thế này?" Hai mày nàng rất nhanh nhíu lại.
Sức khỏe của Ngụy Vô Tiện làm cho nàng có một loại cảm giác không biết phải làm thế nào đây.
Không phải là không có vấn đề, mà là có rất nhiều, rất nhiều vấn đề.
Thật khó tin người như vậy còn sống nổi.
Thân thể rách tung tóe, cơ bản hoàn toàn là dựa vào nguyên thần cường chống.
Lúc này đây Ngụy Vô Tiện hôn mê mất rồi.
Một khối oán khí thừa cơ xông lên đại não.
Ôn Tình nhìn Lam Vong Cơ: "Ngươi đánh ngất y?"
Lam Vong Cơ có chút luống cuống: "Làm sao? Có chỗ không ổn?" Ôn Tình gật đầu.
"Ở trong cơ thể y toàn là oán khí.
Ngươi điểm cho y ngất đi.
Oán khí thừa cơ xâm nhập vào đầu y."
"Có cách xử lý?" Ôn Tình gật đầu.
"Còn tốt là chưa nghiêm trọng.
Chỉ cần ngươi dùng linh lực khai thông cho y.
Ta dùng ngân châm.
Ta nói ngươi làm thế nào, ngươi liền làm theo y như vậy.
Trước tiên, phải đẩy hết oán khí trong đầu y ra."
Lam Vong Cơ có chút ảo não.
Hắn không ngờ chính hắn thiếu chút nữa làm hại Ngụy Anh.
Cũng còn tốt là chưa đến mức nghiêm trọng.
Thấy Ôn Tình đã dùng ngân châm tiêu độc, hắn vội vàng nâng Ngụy Vô Tiện dậy, ngồi ngay ngắn.
Hắn ngồi xếp bằng đằng sau Ngụy Vô Tiện, đợi Ôn Tình đi châm, mới dùng linh lực bức oán khí trong đầu Ngụy Vô Tiện ra ngoài theo sự chỉ dẫn của Ôn Tình.
Chuyện như vậy cũng không tính là khó.
Rất nhanh dưới sự trợ giúp của Ôn Tình, Lam Vong Cơ đã đẩy sạch oán khí trong đầu Ngụy Vô Tiện ra.
Ôn Tình dùng ngân châm phong huyệt, khiến cho Ngụy Vô Tiện tiếp tục hôn mê mà không chịu oán khí tác loạn.
Lam Vong Cơ cẩn thận đặt Ngụy Vô Tiện trên giường ngay ngắn, lúc này mới hỏi: "Ôn cô nương.
Ngụy Anh có sao?"
Ôn Tình lắc đầu, thấy Lam Vong Cơ thở nhẹ ra mới nói tiếp: "Ta không biết.
Tình huống bị oán khí quấy nhiễu tuy là không nghiêm trọng.
Nhưng thời gian cũng không ngắn.
Cũng không biết có thể phát sinh ra ảnh hưởng gì tới Ngụy Vô Tiện hay không.
Có thể sẽ biến thằng kẻ ngốc."
Lời Ôn Tình làm cho Lam Vong Cơ kinh hãi.
Hắn ngã ngồi bên giường, nhìn Ngụy Vô Tiện.
Hai mắt đỏ ửng.
Ôn Tình nhìn ra chỗ không đúng.
Nàng nhớ trong lúc mổ đan, ý thức Ngụy Vô Tiện mơ hồ, có đôi khi sẽ gọi một cái tên, chính là Lam Trạm.
Xem ra, Lam Trạm là tên húy của Hàm Quang Quân.
Nàng cũng không ngốc.
Giữa hai người có cái gì đó, nàng cũng không cần ở trong này quấy rầy hai người này.
Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đang say ngủ, trong lòng hối hận không thôi.
Hắn biết Ngụy Vô Tiện tu oán khí.
Nhưng hắn không ngờ điểm cho Ngụy Vô Tiện hôn mê sẽ hại cho y bị oán khí xâm nhập đại não.
Nếu Ngụy Anh thực sự xảy ra chuyện gì, cả đời này hắn liền không bao giờ tha thứ cho chính mình được.
Vốn là Lam Vong Cơ định dẫn theo một chi Kỳ Hoàng tìm nơi định cư rồi mới đánh thức Ngụy Vô Tiện.
Nhưng giờ đây hắn không còn tâm tình nào đi quản chuyện đó nữa.
Cho dù Ngụy Vô Tiện trách hắn, chỉ cần y không sao là tốt rồi.
Cùng lắm thì hắn...!nhốt y lại.
Giải huyệt hôn thụy (*), Lam Vong Cơ đợi một hồi.
Ngụy Vô Tiện rốt cuộc mở mắt.
(*: là huyệt khiến cho người bị điểm huyệt hôn mê.
Còn gọi là huyệt ngủ)
Ngụy Vô Tiện mới vừa tỉnh lại, hai mắt mơ màng.
Lam Vong Cơ bất an, nhìn y chằm chằm, chỉ sợ Ngụy Vô Tiện vì chuyện bị hắn đánh ngất mà nổi giận.
Ngụy Vô Tiện ngơ ra một hồi, quay đầu thấy Lam Vong Cơ.
Hai mắt sáng bừng lên: "Lam Trạm!" Giọng y vui vẻ, dường như chỉ cần nhìn thấy Lam Vong Cơ đã là một chuyện làm cho y vui lắm.
Lam Vong Cơ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không giận là tốt.
"Ngụy Anh.
Ngươi thế nào? Có đau đầu không?" Ngụy Vô Tiện ngồi nhổm dậy, lắc lắc cái đầu, thật thà trả lời: "Đầu có hơi nặng.
Ta bị sao vậy?" Lại lắc lắc đầu.
Ngụy Vô Tiện dường như muốn lắc cho cái cảm giác nặng nề này bớt đi.
"Lam Trạm, ta đói bụng."
Lam Vong Cơ ra khỏi phòng, nhìn thấy có người canh trước cửa, liền nhờ người đi thông tri Ôn Tình, gọi nàng lại xem tình huống.
Sau đó, Lam Vong Cơ tự mình xuống bếp, thấy bà bà đang làm đồ ăn cho A Uyển, Lam Vong Cơ càng muốn tự mình làm cho Ngụy Anh.
Nhưng hắn còn chưa biết nấu nướng, chỉ có thể thỉnh giáo bà bà.
Bà bà nghe Ngụy Anh mới tỉnh, mà Lam Vong Cơ lại mới học nấu nướng, trước tiên dạy cho Lam Vong Cơ chưng trứng gà đơn giản.
Món này không khó, không dễ nấu hư, mà thao tác cũng rất đơn giản.
(Chính xác là món này.
蒸蛋蛋羹.
Trứng đánh lỏng với nước gạo hoặc sữa rồi chưng.
Có thể cho thêm gia vị, thịt băm, tôm, cà rốt, su hào, nấm, các loại hạt, các loại rau thơm, hành ngò.
Có thể chan chung với nước dùng hay với xì dầu pha loãng với giấm đỏ.
Nói chung là nấu đơn giản hay phức tạp hoàn toàn theo ý của người nấu hay có nguyên liệu gì.
Một loại bánh mặn, thức mặn đơn giản, giống như Chawanmushi của Nhật.
Nếu dịch qua QT, phần mềm sẽ dịch thành bánh Ga-Tô.:D)
Không qua một khắc (15 phút), Lam Vong Cơ cầm hộp đồ ăn, bên trong có đồ ăn sáng người Ôn Gia mua trước khi lên thuyền, còn có một chén trứng chưng do Lam Vong Cơ chính tay làm.
Về lại phòng, hắn liền thấy hai người Ôn Tình và Ngụy Vô Tiện đang mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau.
Thấy Lam Vong Cơ tới, Ngụy Vô Tiện giống như thấy cứu tinh: "Lam Trạm, nàng này là ai?"
"Hả? Ngươi không biết Ôn Tình?" Lam Vong Cơ từng nhìn thấy chuyện trong tương lai, biết rằng chính là Ôn Tình mổ đan cho Ngụy Vô Tiện.
Theo lý thuyết, Ngụy Vô Tiện có quên ai cũng không thể quên Ôn Tình được.
Lúc này đây, Lam Vong Cơ rốt cuộc phát hiện chỗ không thích hợp.
Ngụy Vô Tiện lúc tỉnh lại hoàn toàn không đề đến chuyện ở trên núi Bách Phượng, cũng hoàn toàn không có bộ dáng giương cung bạt kiếm với hắn.
Trái lại, còn rất ngoan ngoãn, nghe lời.
Lam Vong Cơ buông hộp đồ ăn xuống, ngồi bên giường.
Ngụy Vô Tiện lập tức xích lại gần, dường như ở bên cạnh Lam Vong Cơ làm cho y cảm thấy an toàn.
"Ngụy Anh, ta là ai?" "Lam Trạm nha." "Ta là gì của ngươi?" Ngụy Vô Tiện nghoẹo đầu, làm như không hiểu Lam Vong Cơ vì sao hỏi như vậy.
"Lam Trạm, ngươi không phải là bạn thân nhất, tốt nhất của ta sao? Ngươi đừng như vậy." Y nhìn thoáng qua Ôn Tình.
Trong ánh mắt xẹt qua một tia kháng cự.
"Ngươi chẳng lẽ là thú nàng này.
Chúng ta đã hứa với nhau, mãi làm bạn tốt, không được cưới vợ." Lam Vong Cơ và Ôn Tình liếc nhau: "Ta không có, cũng sẽ không cưới vợ.
Sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."
Thấy vẻ mặt Ngụy Vô Tiện lúc này mới thả lỏng, Lam Vong Cơ dò hỏi: "Ngụy Anh, ngươi có nhớ Giang Vãn Ngâm không? Giang Yếm Ly thì sao?"
Ngụy Vô Tiện chau mày: "Đó là ai? Có liên quan gì tới ta? Lam Trạm, ngươi rốt cuộc sao vậy? Sao hôm nay lại kỳ kỳ quái quái như vậy.
Còn nữa, chúng ta đang ở đâu? Lư lư lắc lắc, chòng chòng chành chành.
Phải chăng là đang ở trên thuyền?"
Trong lòng Lam Vong Cơ lộp bộp.
Chẳng lẽ là giống như Ôn Tình cảnh cáo.
Ngụy Anh thật sự phát ngốc rồi.
Nhưng mà thần sắc Ngụy Anh trông rất tỉnh táo, thanh minh.
Ánh mắt không chút nào giống kẻ ngốc.
Chẳng lẽ là mất trí nhớ?
"Ngươi còn nhớ Ôn Tình, Ôn Ninh không?" Ngụy Vô Tiện lắc đầu, dẩu cái miệng lên, làm như mất hứng, nói: "Lam Trạm.
Ngươi đừng có hỏi nữa.
Ta đói bụng quá rồi.
Ăn cái gì?"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, chỉ có thể mở hộp đồ ăn, lấy trứng gà chưng và đồ ăn sáng bày ra.
Ngụy Vô Tiện nhìn thấy trứng chưng, dường như rất vui.
Trên mặt cười toe toét: "Ta thích ăn trứng chưng nhất.
Lam Trạm, ngươi thật tốt quá."
Ngụy Vô Tiện quả thật đói bụng.
Y bưng một bát trứng chưng đầy ắp, gắp đủ thứ đồ ăn sáng.
Liền tù tì hai, ba muỗng ăn sạch vào bụng.
Xong rồi mới đẩy cái chén không vào tay Lam Vong Cơ: "Ăn không no.
Ta muốn nữa."
Vừa vặn lúc trước bà bà cũng có nói ăn có một chén trứng khẳng định là không đủ no.
Bà còn nấu thêm chút cháo, để cho Lam Vong Cơ đưa trứng chưng đi trước.
Lam Vong Cơ bỏ bát không vào hộp, mới nói: "Ngụy Anh, đây là y sư Ôn Tình.
Ngươi để cho nàng khám bệnh được không?" "Ta bị làm sao vậy?" Ôn Tình trả lời: "Ngươi săn đêm bị thương.
Ta muốn khám kỹ một chút.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook