06.

Ngày thứ hai, đến Di Lăng.

Lam Vong Cơ tìm thấy một ngọn núi hoang.

Tuy đây là một ngọn núi hoang, nhưng lại xanh tươi rộng lớn, thúy phong linh tú, đỉnh núi toàn mây mù lượn lờ, lại thêm vài phần tiên khí.

Càng đến gần đến đỉnh núi thì bàn tay đang cầm lấy ống tay áo của Lam Vong Cơ càng lúc càng lắm chặt lại.

Hắn cúi đầu, mái tóc chưa được buộc chặt xõa xuống, che khuất gương mặt của hắn.

Lam Vong Cơ nghĩ rằng có lẽ là vì hắn đến nơi không quen thuộc nên cảm thấy bất an, nhớ đến tiếng kêu khóc bị dồn nén trong giấc ngủ của người này vào đêm hôm qua, trái tim của y lại quặn thắt.

Y chưa từng nghĩ đến, trong nỗi bất an của Ngụy Vô Tiện, lại có rất nhiều nguyên nhân bắt nguồn từ y.

Y chỉ có thể ôm chặt người nọ vào trong lồng ngực, không ngừng lặp đi lặp lại một lời nói, nói rằng Ngụy Anh đừng sợ, Ngụy Anh ta ở.

Y nói đừng sợ, y nói ta ở.

Ngụy Vô Tiện lại chỉ gao gắt nắm chặt chiếc mạt ngạch kia vào lòng, nhắm nghiền đôi mắt đẫm lệ cho đến khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Hôm nay khi tỉnh dậy, Ngụy Vô Tiện lại trở về bộ dạng đờ đẫn như cũ, tựa như bộ dạng mất kiểm soát bị bộc lộ ra ngoài kia chỉ là ảo giác của Lam Vong Cơ.

Hồn phách của hắn không được đầy đủ, không được phép có những dao động cảm xúc quá mạnh.


Lam Vong Cơ thở dài một tiếng, khẽ trấn an mà nắm chặt lấy tay hắn, chậm rãi dẫn hắn đi lên núi.

Ngụy Vô Tiện hơi nhúc nhích, nhưng cũng ngoan ngoãn đi theo.

Từng bước một, đi đến đỉnh núi.

〖Từng bước một, quay trở về địa ngục.


Lam Vong Cơ nhìn thấy một gian nhà gỗ nho nhỏ.

Y do dự một lát, sau đó nói với Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Anh, ngươi đứng ở đây chờ ta nhé, ta vào trong xem một chút."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên nhìn y, đôi môi có chút tái nhợt.

Vậy mà Lam Vong Cơ chẳng thể nhìn thấy một tia sợ hãi nhỏ bé ẩn trong đôi mắt trống rỗng ấy.

Y buông tay của Ngụy Vô Tiện ra, xoay người đi về phía nhà gỗ.

Lúc hai tay tách ra, Ngụy Vô Tiện dường như muốn ngăn cản cái gì đó, nhưng động tác móc ngón tay lại thực sự quá kín đáo, miếng vải tuyết trắng liền nhanh chóng tuột ra khỏi đầu ngón tay, khiến cho y không kịp chú ý đến.

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nhìn Lam Vong Cơ đi về phía ngôi nhà gỗ kia, liền âm thầm thu tay lại.

Lam Vong Cơ vừa đi, con thỏ nhỏ trong lồng ngực liền bắt đầu không an phận mà giãy dụa, Ngụy Vô Tiện cúi đầu, nhìn chằm chằm thảm cỏ trên mặt đất.

Hắn từ từ, từ từ, ôm chặt bản thân.

............!
Lam Vong Cơ lễ phép gõ cửa, cho dù nhìn sự sinh trưởng của đồng cỏ xung quanh thì có thể thấy, có lẽ y và Ngụy Vô Tiện là những người duy nhất đặt chân đến đây trong những năm gần đây.

Đương nhiên là không nhận được sự hồi đáp lại, Lam Vong Cơ nói một tiếng "Thất lễ" liền đẩy cửa ra.

Căn nhà gỗ này rõ ràng là tạm thời xây lên, chắc hẳn rằng người xây nó không có ý định ở đây lâu dài, trong phòng chỉ có hai chiếc giường gỗ, đẩy cửa, liền đẩy ra một lớp bụi.

Lam Vong Cơ phát hiện màu sắc của một chiếc giường trong nhà có chút kỳ quái, linh lực xao động, tro bụi trong phòng liền biến mất.

Y tiến tới xem xét, thoáng chút sửng sốt.

Chiếc giường này đã mất đi màu gỗ ban đầu, biến thành một màu đỏ sậm.

Đó là màu máu không thể nào tẩy rửa được, thực sự thấm sâu vào trong gỗ.

Với một lượng máu kinh khủng như vậy, Lam Vong Cơ đoán có lẽ rằng người nằm trên chiếc giường này đã chết rồi.

Trầm ngâm một lát, y xoay chiếc đàn trong tay, đàn lên một khúc vấn linh.

Trong vòng trăm dặm, vô linh hưởng ứng.


Nhưng ít nhất ở trên ngọn núi này không có một linh hồn đã chết nào cả.

Lam Vong Cơ thu cầm, đi ra nhà gỗ.

Địa hình ở đây rất tốt, nhất định sẽ không xuất hiện núi lỡ hay hung thi dã thú gây hại, yên tĩnh không bóng người, ẩn ly thị dã (*), có thể thấy được người đã chọn nơi này rất cẩn thân.

(*) Ẩn ly thị dã: có thể hiểu là ẩn cư, sống xa những nơi đông người, tách biệt với thế giới.

Lam Vong Cơ suy nghĩ một lúc lâu, quyết định xây dựng nhà cửa ở đây.

Căn nhà gỗ này y sẽ không động vào, sẽ xây một căn nhà khác ở bên cạnh nó.

Y xoay người tìm Ngụy Vô Tiện, nhưng vừa liếc nhìn qua, hô hấp của y liền cứng lại, nhanh chóng gia tăng bước chân.

"Ngụy Anh!?"
Lam Vong Cơ ôm chặt Ngụy Vô Tiện vào trong lòng ngực, cảm nhận thân thể bé nhỏ trong lòng đang run rẩy.

"Ngụy Anh...."
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, nắm chặt lấy vại áo của Lam Vong Cơ.

Đôi môi hắn mở ra rồi khép lại, cuối cùng khó khăn mà nhả ra một chữ:
"Đau"
Hắn nói, đau.

"Đau ở đâu?" Lam Vong Cơ sốt ruột như lửa đốt, lập tức đưa tay ra thăm dò mạch tượng của hắn.

"--Không!" Ngụy Vô Tiện đẩy mạnh y ra, lui về phía sau vài bước, thở gấp đưa tay về phía sau.

Vẻ mặt đờ đẩn được buông lỏng, thay vào đó là hai mắt trợn to lộ ra vẻ khủng hoảng.

Lam Vong Cơ sững sờ.


Một Ngụy Vô Tiện phòng bị y đến như vậy, đã rất lâu rồi chưa được gặp lại.

Hai người giằng co một hồi, cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng không chịu được nữa, nghiêng người ngã xuống.

Lam Vong Cơ vội vàng đỡ lấy hắn, đem người ôm chặt lại.

Hắn tựa như đã trở về trạng thái bình thường, nhu thuận nằm trong lòng của Lam Vong Cơ, ngón tay nhẹ nhàng níu lấy vạt áo của đối phương.

"Lam Trạm." Ngụy Vô Tiện mở miệng, giọng điệu cứng nhắc, "Con thỏ, không thấy nữa."
Lam Vong Cơ ngẩn người, giương mắt lên nhìn đôi thỏ nhỏ đang cùng nhau chơi đùa trước căn nhà gỗ, nhẹ giọng nói: "Không có không thấy."
"Không thấy." Ngụy Vô Tiện lắc đầu.

"Ta giúp ngươi tìm bọn chúng." Lam Vong Cơ thuận theo hắn nói.

Ngụy Vô Tiện vẫn lại lắc đầu.

Không thể tìm thấy đâu.

【Thiếu niên tặng con thỏ cho ngươi sớm đã chết ở trên ngọn núi này rồi.】
【Tìm không được nữa.】
___________________________
Trans by: Dannn_pie.

30.09.2021.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương