Vứt bỏ boăn khoăn không biết làm thế nào trước đây, người trong lòng đứng trước mặt làm cho quả tim treo trên cao của Lam Vong Cơ cũng rớt xuống.
Hắn ôm Ngụy Anh.

Ngụy Anh ở trong lồng ngực hắn, giống như giấc mộng.

Ngụy Vô Tiện nghe tiếng tim đập nhanh trong ngực hắn, ở trong ký ức là gút mắc qua hai đời, trải qua bao xa cách lại lần nữa trở về trong cái ôm.

Lam Trạm, ta rất nhớ ngươi.

Thật sự rất nhớ ngươi.

Ngươi có biết hay không?
Mùi đàn hương quen thuộc làm say lòng người.

Mấy ngày nay tuy là Ngụy Vô Tiện cười cười nói nói, nhưng tâm thần thì vẫn buộc chặt.

Phần buộc chặt này cuối cùng cũng thả ra.

Theo sau đó là từng trận mệt mỏi đánh úp lại.

Nhưng mà y không muốn ngủ.

Y muốn ôm ái nhân, chìm thật sau vào hơi thở của hắn, muốn được quan tâm, cẩn thận săn sóc, muốn sủng ái hắn vô điều kiện, lại muốn điên cuồng lao vào hòa hợp nhục thể, hung hăng bắt lấy.

Là một loại nhiệt tình vô cùng vô tận, bá đạo, ương ngạnh.

Lại muốn được tàn nhẫn giày vò, chiếm đoạt không tha.

Không biết từ lúc nào Ngụy Vô Tiện đã ôm lấy cổ Lam Vong Cơ.

Khoảng cách giữa hai người dần rút lại.

Y cảm nhận được hơi thở cứng ngắc lại đang dần gấp gáp của vị tiên quân còn ngây ngô này.

Lam Vong Cơ ẩn nhẫn: "Ngụy Anh!"
Ngụy Vô Tiện biết đối phương muốn thủ lễ, cũng biết hắn lo lắng cho cái thân thể rách nát này.

Nhưng Ngụy Vô Tiện trải qua hai đời, một đời ân ái, đau sủng, một đời cô độc đau khổ tới chết.

Bây giờ mới thật vất vả trở về trong vòng tay người thương, chìm vào hơi thở quen thuộc này, y làm sao nhịn được những cái lo lắng đó? Y hiểu biết Lam Vong Cơ hơn chính bản thân Lam Vong Cơ.

Huống chi đây lại là Hàm Quang Quân tuổi trẻ, ngây ngô, chưa trải qua bao nhiêu biến cố quỷ kế đa đoan, chưa chịu đau khổ ái nhân bị vạn quỷ phản phệ, tuyệt vọng vấn linh mười ba năm cũng không hỏi được, giãy giụa, cô quạnh cho tới khi y hiến xá trở về.

Hắn không có năng lực nhẫn nhịn như vậy, làm sao chịu được các loại cố tình trêu chọc của đạo lữ?
"Lam Trạm, ta đau quá.

Người đau, tim cũng đau.

Ngươi hôn ta nhẹ một cái được không? Hôn nhẹ một cái.

Vậy ta sẽ không đau..."
Sợi dây lý trí trong đầu đứt phựt.

Thiếu niên tiên quân mặt lạnh cũng không nhớ rõ sự việc phát sinh như thế nào.

Đợi đến lúc ý thức hắn trở về, hắn đã ôm chặt lấy người mà hắn ngày đêm tâm tâm niệm niệm, nằm ở trên thứ có thể miễn cưỡng gọi là giường ở trong Phục Ma Động, quấn quýt si mê đã không biết bao lâu.

Tóm lại lúc này thân thể người trong lòng tràn ngập dấu vết hắn để lại.
Nhìn thấy bộ dáng Ngụy Vô Tiện yếu đuối, bị tàn phá đến như vậy, Lam Vong Cơ run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy người.

Mồ hôi còn bám trên mặt làm cho hắn không còn như trích tiên trong trẻo lạnh lùng thường ngày, mà giống như tiên quân rớt xuống phàm trần.

Lúc này tiên quân rớt xuống trần gian đang tự trách.

Hắn sao có thể đối đãi với Ngụy Anh như vậy? Thân thể y làm sao mà chịu được? Người đã bị hắn giày vò tới ngất đi.

Nhưng hắn không dừng được.

Thực sự là không dừng được.

Trên thân thể trần truồng của y còn có thật nhiều vết thương.

Tất cả đều là cũ.

Nhưng ít nhất là cũng sắp lành hẳn, tan đi rồi.

Nói vậy không lâu nữa chúng cũng sẽ tan hết, không để lại dấu vết gì.

Hắn vuốt ve, hôn lên từng vết thương cũ, cuối cùng dừng ở chỗ vết sẹo sâu nhất trên bụng y.

Mặc dù đã tính qua sổ nợ với Giang Vãn Ngâm rồi, nhưng chuyện mổ đan như trước vẫn là chưa đụng tới.

Ôn Tình chưa tính tới di đan thuật của nàng, cũng chưa tính ân mổ đan của Ngụy Vô Tiện.

Cho nên chuyện này như trước chỉ có ba người biết.

Giờ phút này, Lam Vong Cơ vỗ về vết sẹo kia, cẩn thận dò hỏi sức khỏe vị đạo lữ nhà mình.

Ở đan phủ không tìm ra một tia linh lực dao động.

Chuyện này nói ra cái gì, Lam Vong Cơ nhắm chặt hai mắt suy ngẫm.

Hai tay y ôm ái nhân vào ngực.

Da thịt tương liên, trong lòng âm ẩm đau.


Ngụy Anh, Ngụy Anh.

Thì ra ngươi đã mất đi kim đan, không thể tu linh lực.

Thậm chí không phải bị hóa đan, mà là bị mổ sống lấy đan.

Ngươi đau đớn đến thế nào.

Vì sao lúc đó ta không ở bên ngươi? Mà lúc gặp lại được ngươi, ta đã nói cái gì? Từng câu từng chữ đều là lưỡi đao nhọn, ghim vào trong lòng người thương.

Ngụy Anh, Ngụy Anh a.

Tiên quân mạnh lặt khóc.

Trong trí nhớ, hắn có hai lần khóc.

Một lần là ở Huyền Vũ Động.

Một lần chính là ở nơi này.

Cả hai lần đều là ở trước mặt một người, Ngụy Anh, mệnh định chi nhân của hắn.

....
Nhắm mắt lại là lập tức có thể nhìn giấy hóa đơn của Thanh Hà Nhiếp Thị biến mất.

Sau đó không lâu, phần của Lam Gia cũng biến mất.

Đây là chuyện gì xảy ra?
Sau đó mọi người mới biết, tu sĩ trên danh sách Nhiếp Gia và Lam Gia đều đã rời khỏi Loạn Táng Cương.

Chắc là đã giao đủ tiền cho nên mới được thả ra.

Bọn họ biết rõ tiếp theo càng nhiều thế gia thanh toán, như vậy giấy tờ hóa đơn sẽ càng ít đi.

Nhưng mà mấy thứ đồ lưu niệm thú vị như vậy, cứ như thế tiêu mất không phải là đáng tiếc lắm sao?
Sau đó rất nhiều người tự phát chạy đi mua giấy bút, chép lại thông tin.

Đương nhiên, đó là một số lượng công việc khổng lồ.

Những phần như người này mắng chửi thô bỉ thế nào cũng không hoàn toàn ghi lại.

Thứ quan trọng nhất vẫn là bảng giá trị con người.

Có người trí nhớ tốt còn ghi lại số liệu của hai nhà Lam, Nhiếp đã biến mất.

Thứ kỳ lạ như vậy có lẽ sẽ...!khó có lại lần nữa.

Cho nên đều phải chép lại.

Sau đó bọn họ phát hiện...!hóa đơn vậy mà vẫn tăng lên.

Xem xét cẩn thận một lần.

Phần tăng lên kia chính là các kiểu thóa mạ Di Lăng Lão Tổ, liệt tổ liệt tông của Di Lăng Lão Tổ, cùng với một mạch Kỳ Hoàng được y che chở.

Xem ra, đây chính là đám tù binh đang chửi bới.

Mắng một câu, liền phải đền thêm tiền.

Thực sự không khỏi bội phục.

Di Lăng Lão Tổ đúng là không gì không làm được.

Một chiêu xử đẹp đó làm thật ngoạn mục!
Nhóm tu sĩ Bách Gia còn chưa được chuộc ra thì đã có mặt trên đủ các loại sách truyền lưu khắp đường phố.

Cái gì.

Cái gì.

Cái gì ,.

Vân vân mây mây các tựa sách.

Số lượng tiêu thụ không tệ.

Rất nhiều người lười chép lại đều liền nhiệt tình mua mấy bản giữ.

Không có việc gì lại lấy ra đọc giải sầu.

Nói đến cũng kỳ.

Di Lăng Lão Tổ có thể giật một cái lòi ra hết chuyện tốt xấu của một đám người, ký lục chi tiết đàng hoàng.

Đây đúng ra là chuyện đáng sợ.

Nhưng đối với bọn họ những người thường lại trở thành thứ gì đó thân thiết.

Không giống như lúc trước, có người còn dùng tên Di Lăng Lão Tổ đi dọa con nít.

Bọn họ thậm chí coi bảng cùng với cách định giá trị con người của Di Lăng Lão Tổ thành tiêu chuẩn đánh giá, phân chia thành các loại bảng thân phận, bảng năng lực, bảng phẩm tính đủ các loại.

Vị đứng đầu bảng giá trị con người kia hoàn toàn xứng đáng, cho nên được rất là nhiều người chú ý.

Không có hắn, người đứng thứ hai, thứ ba kém quá xa.


Kém tới hơn hai mươi vạn lượng.

Xem ra là Lão Tỗ rất là tôn trọng vị Liễm Phương Tôn này nha?
Nói tới thân phận, tạm thời coi như thiếu tông chủ đi.

Dù sao con trai trưởng Kim Tử Hiên đã chết rồi.

Con riêng của vị nào đó trên Kim Lân Đài được nhận về cũng chỉ có hắn.

Vậy xem như thiếu tông chủ.

Phẩm tính thì...!người này lại làm nhiều chuyện xấu như vậy, cho dù là có công lớn trong quá khứ, cũng không phải là không làm việc tốt, nhưng rốt cuộc cũng là vì lợi ích mà không màng đạo nghĩa.

Cho nên phẩm tính không coi là tốt.

Vậy xem thực lực sao? Nhìn xem một đám kế sách hắn hiến này.

Còn có chiến tích nằm vùng ở Ôn Gia, ám sát Ôn Nhược Hàn.

Mọi người liên tục gật đầu.

Chắc chắn là đúng rồi.

Di Lăng Lão Tổ tuy rằng không thể nào thưởng thức phẩm hạnh của Liễm Phương Tôn, nhưng là tuyệt đối tôn sùng năng lực của hắn.

Chuyện này làm cho người ta phải tán thưởng.

Di Lăng Lão Tổ quả thực lòng dạ rộng lớn.

Hoàn toàn không có vì người đắc tội y mà đánh thấp cái giá.

Di Lăng Lão Tổ tuyệt đối là hình mẫu thần tượng, được người tôn kính.

Mà giờ phút này đây, nhân vật chính được mọi người bàn tán, Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao đang khóc không ra nước mắt.

Hắn còn chưa biết chuyện Ngụy Vô Tiện yêu cầu Kim Gia cùng với hơn hai mươi gia tộc bị điểm tên phải chuộc hết người.

Nếu hắn mà biết được chắc chắn là cảm thấy bị chọc muốn chết.

Hắn là người cẩn trọng, lại có giá trị con người cao hơn lão cha cặn bã của hắn tới chín lần! Lại còn bị ép buộc chuộc lại sao có thể khỏe mạnh về tới? Hiện tại hắn đang lo lắng làm sao sống sót dưới tay Di Lăng Lão Tổ đây.

Dù sao thì hắn thực không tin Kim Gia sẽ nguyện ý trả một khoản tiền chuộc trên trời đưa hắn về.

Ngay cả vị cha cặn bã Kim Quang Thiện kia còn chưa chắc được chuộc kìa.

Cũng còn may, hắn vì tán dương Di Lăng Lão Tổ mà được giảm nhẹ tiền chuộc.

Liễm Phương Tôn cảm thấy hắn dường như hiểu ra việc gì.

Vị Di Lăng Lão Tổ này xem ra không có quá nhiều ác cảm với hắn.

May mắn, may mắn là hắn chưa bao giờ cùng với đám người kia mắng Ngụy Vô Tiện.

Lúc này hắn cảm thấy thực may mắn bản thân sinh ra thấp kém.

Cho nên một bên là con kỹ nữ cho dù có tính kế con người hầu nhưng cũng chưa bao giờ theo số đông mọi người tùy ý nhục mạ.

Mà Ngụy Vô Tiện là người ân oán rõ ràng, tính tất cả chuyện này lên đầu Kim Quang Thiện, chỉ tính hắn là tòng phạm.

Vậy có thể xem là Ngụy Vô Tiện nguyện ý hiểu hắn, cũng có thể nguyện ý tiếp nhận hắn.

Đúng vậy.

Kim Quang Dao hiểu được cho dù hắn có được chuộc thì cũng không thể yên ổn ở Kim Gia nữa rồi.

Cho nên hắn quyết định tìm nơi nương tựa ở chỗ Di Lăng Lão Tổ.

Một trận chói lọi này đã làm cho hắn thấy rõ là không có một ai có đủ năng lực làm hại Di Lăng Lão Tổ nữa rồi.

Tất cả các loại ô danh trước kia đã rửa sạch.

Hơn nữa, ai cũng không biết Di Lăng Lão Tổ có còn tính nợ cũ hay không.

Cho nên nhất định một đám này là không dám lại há mõm oẳng oẳng mắng y hay người được y che chở nữa.

Kim Quang Dao cũng đoán được hẳn là kẻ nào đã từng chửi bới, thóa mạ Di Lăng Lão Tổ hay tung lời đồn đãi vớ vẩn về cha mẹ y đang thấp thỏm lo âu.

Người thông minh hơn một chút thậm chí đem hơn phân nửa hay toàn bộ gia sản đến chân Loạn Táng Cương, quỳ xuống, ăn năn.

Chỉ cầu Di Lăng Lão Tổ không ghi hận.

Từ nay về sau, Di Lăng Lão Tổ không hề là đại biểu cái ác nữa.

Hết thảy chuyện bọn họ làm, trước mặt năng lực cường đại lại không đỡ nổi một đòn.

Kiếm củi ba năm, thiêu trong một giờ.

Nhưng mà, hắn phải tìm nơi nương tựa thế nào mới không bị cự tuyệt đây? Kim Quang Dao chau mày trầm tư, nghiển ngẫm thế nào mới tìm ra phương pháp thích hợp.
....
Tu sĩ Nhiếp Gia rất nhanh đã về tới Thanh Hà.


Lúc này đây Nhiếp Hoài Tang cũng đã sớm nghiên cứu xong thư viết tay Ngụy Vô Tiện gửi cho Nhiếp Gia, thậm chí còn dò xét đến thư của rất nhiều nhà khác, nhất là một tờ gửi cho Giang Gia kia, làm cho Nhiếp Hoài Tang liên tục "phì phì".
Từ lúc học chung trường, hắn đã nhìn ra Giang Vãn Ngâm người này không thể trở thành thâm giao.

Người có cái miệng độc địa như vậy cũng chỉ có nhân tài như Ngụy Huynh mới ở chung nổi.

Nếu là Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên còn sống thì còn tốt.

Nhưng đáng tiếc a, hai người bọn họ cùng nhau qua đời.

Ngu Tử Diên trước khi chết còn "loảng xoảng" chụp cái tội danh diệt môn Giang Gia lên đầu Ngụy huynh.

Bằng tính tình của Giang Vãn Ngâm kia, giữa hai người không xảy ra vấn đề mới là chuyện lạ.

Dù sao nói về mặt cảm tình, hắn tin mẹ ruột hay là tin sư huynh? Cho dù trong lòng có hiểu được sự việc tại sao lại đến đây, nhưng cũng sẽ không nhịn được thuận theo thế trách tội Ngụy huynh.

Bởi vì Ngụy huynh rất nhiều lúc sẽ nghĩ cho hắn, căn bản là không tự chăm sóc bản thâm.

Vì săn sóc người khác mà thậm chí không biện giải cho chính bản thân mình, lại khờ dại nghĩ người khác hiểu rõ, mà không thấy được một lời nói càng không bị phản bác, sẽ làm cho người nghe dần dần quên mất bản chất sự tình mà tin vững chắc vào lời nói giả kia.

Bằng không vì sao ngươi không phản bác?
Nghe được đại ca bọn họ trở về, Nhiếp Hoài Tang thu các loại tin tức có được vào một quyển sổ, sau đó vội vàng chạy đi nghênh đón đại ca cùng với tu sĩ bổn gia bị bắt...!sau đó...!Sau đó đã bị đại ca nhà mình hung hăng vỗ một cái lên vai, tát ra một câu:
"Hoài Tang, ánh mắt nhìn người đích xác không sai.

Ngụy Vô Tiện không tồi!"
Đầu Nhiếp Hoài Tang đầy dấu chấm hỏi, có chút hoảng sợ nhìn đại ca nhà mình.

Nói qua nói lại mấy câu.

Đại khái là chỉ có đại ca nhà hắn mới có bản lĩnh bị người bắt làm con tin tống tiền, còn dám thưởng thức người ta.

Sau đó hắn nhìn lướt qua đám người đứng sau lưng đại ca, lại xí xa xí xầm ra một cái kết quả tương tự.

Phải nói là người nhà mình một đám thẳng tắp không thể thẳng hơn.

Mà Nhiếp Minh Quyết nguyên bản còn đang cao hứng, nhìn thấy đệ đệ nhà mình bị chụp một cái trên vai thiếu chút nữa té ra đất, trên mặt nhất thời là mây đen vần vũ.

"Nhiếp Hoài Tang! Đi luyện đao cho ta!"
Nhiếp Anh nhìn nhị công tử nhà mình bị tông chủ lôi cổ đi luyện đao, cười ngặt nghẽo.

Bọn họ cùng đi phòng nghị sự.

Thư viết tay từ Di Lăng Lão Tổ chính là ở đây.

Cũng là chỗ này mà một đám tin tức Nhiếp Hoài Tang góp thành quyển kia trải ra trước mặt Nhiếp Anh.

Nhiếp Anh đọc một chút, lại gọi người tới hỏi ra là Nhiếp Hoài Tang tìm tin.

Ánh mắt liền thay đổi.

Có lẽ là vui mừng, có lẽ là khác.

Nhưng ý tưởng quan trọng sâu trong lòng chính là: tốt lắm, xem ra ta rốt cục không cần mệt mỏi như vậy!
Nhiếp Hoài Tang lúc này đang treo một bộ mặt đau khổ, đứng trên sàn vật quẫy đao bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả sau đầu với thắt lưng.

Dự cảm không tốt ập đến.

Hắn sờ sờ đầu, nghe tiếng môn sinh đứng canh hắn luyện đao ho khan hai tiếng, chỉ có thể tiếp tục quẫy cây đao.

Nhiếp Minh Quyết nói: "Tam thúc, ngươi nhìn Hoài Tang như vậy, ta sao yên tâm để cho hắn một mình đi lên Loạn Táng Cương?"
Nhiếp Anh: "Tông chủ nói thật, ngươi hiện tại cảm thấy thế nào về Ngụy công tử?"
Nhiếp Minh Quyết nghĩ một chút, nói: "Không tồi."
Nhiếp Anh: "Mặc dù tông chủ bị chém một đao một vạn lượng bạc?"
Nhiếp Minh Quyết: "..."
"Có hơi tinh ranh."
Nhiếp Anh cười: "Trước kia tông chủ mặc dù là không có ác cảm sâu đối với Ngụy công tử, nhưng mà tuyệt đối là không có hảo cảm.

Bị Kim Gia tính kế, lại càng cà căm thù y đến tận xương tủy.

Hoài Tang cũng không dám đề cập tới Ngụy công tử trước mặt ngươi.

Nhưng hiện tại, mặc dù rõ ràng là bị lừa bịp, tống tiền, cũng không gây trở ngại với hảo cảm của ngươi.

Tông chủ, ngươi có biết vì sao không?"
Nhiếp Minh Quyết lại nghĩ một chút, nói: "Ngụy công tử lòng son, tri ân báo đáp.

Một mạch Kỳ Hoàng Ôn Gia là ta giận chó đánh mèo.

Y lại có thể không chút do dự che chở cho họ, canh giữ ở trên Loạn Táng Cương hiểm ác.

Ở nơi oán khí nồng đậm như vậy, y lại có thể trấn áp tới mức người thường có thể ở được.

Thực sự là làm cho ta bội phục."
Nhiếp Anh nói: "Tông chủ lúc mới rời đi, trong lòng còn mang áy náy đối với lời giải thích của Ngụy công tử.

Sau khi giải thích rõ, phần áy náy này thật nặng.

Nhưng hiện tại tông chủ có còn cảm giác này?"
Nhiếp Minh Quyết ngạc nhiên, cẩn thận ngẫm lại, lắc lắc đầu.
"Ngụy công tử lừa lấy một vạn lượng kia, cũng thành công làm cho tông chủ không còn áy náy nữa rồi, cũng là tiêu hết ngăn cách gây ra bởi vì phần áy náy này." Nhiếp Anh thở dài: "Một lần giao dịch này hóa giải chỗ xấu hổ của người ngoài.

Người được săn sóc thậm chí không phát hiện.

Dưới vẻ bề ngoài không kềm chế được của Ngụy công tử là quả tâm cực kỳ ôn nhu."
Nghĩ lại lời Nhiếp Anh cùng với khoảng trao đổi ngắn ngủi với Ngụy Vô Tiện, còn có phong thư nhưng thật ra là phiếu tống tiền kia, Nhiếp Minh Quyết không thể không thừa nhận là Nhiếp Anh nói đúng.

Như thế, hắn yên tâm để Nhiếp Hoài Tang lên Loạn Táng Cương.

Gọi đệ đệ đang nằm úp mặt trên sàn vật tới, Nhiếp Minh Quyết tự mình nói cho hắn chuyện Ngụy Vô Tiện hẹn hắn lên Loạn Táng Cương ôn chuyện.

Nhưng lúc này Nhiếp Hoài Tang đã sớm mệt chết rồi, đành phải để cho hắn đi tắm rửa, nghỉ ngơi một phen.

Đến ngày thứ hai mới cầm lễ vật khởi hành.

Nhiếp Minh Quyết tự mình dẫn Nhiếp Hoài Tang đi.

Mặc dù lúc ra khỏi trận pháp đã thấy nhiều rồi, nhưng hắn vẫn muốn tự mình đi lên Loạn Táng Cương, nhìn đám người già, phụ nữ, trẻ em của một mạch Kỳ Hoàng đó.
....
Bên này Nhiếp Minh Quyết đang tự mình hộ tống Nhiếp Hoài Tang khởi hành đi Loạn Táng Cương đó, thì ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần rốt cuộc tỉnh dậy.

Cổ y còn ẩn ẩn ê ẩm.


Lắc đầu, nói thầm một tiếng Vong Cơ xuống tay cũng thật đủ độc.

Nói đến đây, y tự nhiên cứng đờ, lập tức đứng dậy bước nhanh đến Tĩnh Thất.

Quả nhiên không còn bóng dáng Vong Cơ.

Không chỉ có Vong Cơ không ở đó.

Ở trong Tĩnh Thất sạch đến không có một hạt bụi.

Đồ vật trong phòng bị đem đi hết lại càng hiện ra trống trải.

Ngoại trừ cái bàn không còn thứ gì khác.

Chỉ có một cái phòng trống rỗng.

Ánh mắt Lam Hi Thần dừng ở chỗ từng đặt giường, không khỏi cười khổ.

Vong Cơ đây là cả giường cả tháp giường cũng mang đi, làm cho người ta dở khóc, dở cười.

Càng làm cho người sốt ruột là y vừa mới bước ra khỏi Tĩnh Thất liền có người đến báo, nói là Nhị công tử lĩnh hết phần tiền tháng với tiền lương mấy năm liền cho hắn đi rồi.

Đệ tử gác cửa hôm qua cũng báo lại, nói là Nhị công tử hôm qua đi ra ngoài chuộc người.

Lam Hi Thần lầm bầm, tính canh giờ.

Hết thảy đại khái là trần ai lạc định rồi.

Nhưng y còn ôm một chút hy vọng.

Hy vọng Ngụy công tử không để cho Vong Cơ lên núi nhanh như vậy.

Nhưng cũng từ đáy lòng hy vọng mong muốn của Vong Cơ sẽ được đền đáp.

Chỉ là nếu có thể kéo người lên gia phả Lam Gia mà không tự ném mình ra khỏi cửa là tốt rồi.

Lam Hi Thần đau đầu tới chịu không nổi.

Càng làm cho y đau đầu chính là y vừa xong chuyện ở cửa khẩu sơn môn vừa lúc nhận được bọn thúc phụ bay về.

Nhắm mắt lại mới thấy hóa đơn của Nhiếp Gia, Lam Gia đã biến mất.

Y cười cứng đờ.

Hiệu suất thả người của Ngụy công tử có cao quá không? Không thích cò kè mặc cả với người sao? Nhớ lại lúc trước tiên môn bách gia cãi cọ vì chuyện chia cắt chiến quả, lại nhìn đến nhóm thúc phụ, trưởng lão, môn sinh càng ngày càng gần.

Trước mắt Lam Hi Thần là từng trận đen thùi.

Y dường như là có thể tính tới lúc thúc phụ lên cơn giận dữ rồi.

Cũng quả thật là giận dữ.

Đoàn người này càng áy náy đối với Ngụy Vô Tiện lại càng tức giận tông chủ nhà mình dễ tin người.

Lam Hi Thần vẫn luôn là mẫu mực của tiên môn lần đầu tiên bị phạt quỳ từ đường sau khi trở thành tông chủ.

Mà lại vẫn là thúc phụ Lam Khải Nhân tự mình cầm thước.

"Lam Hi Thần, ngươi còn nhớ rõ căn cơ dựng thân của Lam Gia chúng ta không?"
"Đạo quân tử, làm người chân chính."
"Nhìn người nhìn việc phải làm thế nào?"
"Chỉ có thể tin người giữ tín, không được hạ luận.

Không biết toàn cảnh, không tỏ ý kiến."
"Ngươi cũng biết sai?"
"Hi Thần biết sai."
"Sai ở nơi nào?"
"Không tự kiểm chứng đã tin lời, kết luận sai lầm, vì tin sai người mà liên lụy gia tộc, tộc nhân uổng mạng vì người ngoài."
Lam Khải Nhân cầm thước đánh thật mạnh vào người y.
"Ngươi thân là tông chủ, mỗi tiếng nói cử động toàn bộ là đại biểu cho tông môn.

Ngươi cùng Kim Quang Dao bàn tán tâm tính Ngụy Anh, có biết tâm tính nguyên bản của Ngụy Anh thế nào? Kim Tử Huân là người phương nào ở Kim Gia? Thế gia tiên môn có giao tế với Lam Gia, ai mà không biết Lam Gia cấm rượu.

Đừng nói Kim Tử Huân là cháu tông chủ.

Cho dù là Kim Quang Thiện cũng không ép được.

Đây không phải là hành động quân tử.

Đương nhiên, Kim Gia đều không phải là quân tử.

Chén rượu này nếu ngươi uống, như vậy đại biểu cho chuyện gì ngươi có biết?"
Lam Hi Thần trắng mặt.

Y rốt cuộc còn trẻ tuổi, không nghĩ một chuyện thoạt nhìn rất nhỏ thế nhưng còn tính kế đến như vậy? Hiện giờ Lam Khải Nhân cố ý vặt ra, chưa nói rõ hậu quả, y dĩ nhiên hiểu được hậu quả rốt cuộc là thế nào.

Không đợi y trả lời, Lam Khải Nhân giơ thước lên lần thứ hai, đánh xuống thật mạnh.

"Ngụy Anh đỡ rượu thay cho Vong Cơ.

Sau đó không có ai nhắc tới việc ép ngươi hay Vong Cơ uống rượu nữa.

Đó chính là giải vây cho Lam Gia chúng ta, ngươi có hiểu chưa? Một câu bởi vì đúng mới không thể nói ra kia của Kim Quang Dao là ý gì? Ngươi như thế nào biết được tâm tính Ngụy Anh thay đổi? Có biết được địa vị của Lam Gia trên đời này là thế nào, có bao nhiêu người tin chúng ta? Ngươi nói ra một câu tùy ý, trở thành văn vẻ gì trong miệng kẻ khác? Đến nỗi Ngụy Anh rơi xuống nông nổi bị người kêu đánh kêu giết, một nguyên nhân lớn kẻ gian làm hại, mà lời nói của ngươi cũng là một nguyên nhân, ngươi có biết chưa?"
"Hi Thần biết sai."
Đợi phạt xong rồi, Lam Hi Thần như cũ, quỳ thẳng tắp.

Chỉ là trên lưng đã ướt đẫm máu.

Lam Khải Nhân cởi áo khoác ngoài thay cho Lam Hi Thần phủ lên, liền muốn y đi Đấu Thất xức thuốc.

Nhưng huynh trưởng bị phạt, Vong Cơ cũng phải nhận tin.

Chuyện trong tương lai, nhưng việc này thật cổ quái.

Vì thế Lam Khải Nhân hỏi: "Hi Thần, Vong Cơ đâu?"
Lam Hi Thần nhấp nhấp môi, lấy ra thư viết tay của Ngụy Vô Tiện từ trong áo, đưa cho thúc phụ nhà mình, rồi nói: "Vong Cơ đi Loạn Táng Cương."
Ánh mắt Lam Khải Nhân gắt gao chăm chú vào câu cuối cùng trong thư kia.

Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ trong từ đường Lam Gia.
"Lam Hi Thần! Lam Gia nào có thiếu bao tiền, ngươi thế nhưng bán đệ đệ??!!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương