Trên đường đã tràn ngập không khí tết, người đi qua lại đông đúc, Tạ Tấn Xuyên cùng Tô Lam đều mặc áo khoác trắng, Tô Lam thoạt nhìn đẹp tinh xảo, Tạ Tấn Xuyên lại là kiểu đẹp quý khí mà tuấn dật, hai người vẻ ngoài đẹp, dáng cũng đẹp, đi giữa dòng người thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Tạ Tấn Xuyên bình tĩnh nắm tay Tô Lam: “Người đông lắm, anh dắt em đi.”

Tô Lam nhỏ giọng lầu bầu, “Người ta để cho anh dắt, còn nói ra miệng làm gì…”

Đang đi trên đường thì Tạ Tấn Xuyên có điện thoại, nói vài câu xong thì cười với Tô Lam: “Xã đoàn offline, muốn đi không? Ngay công viên trò chơi Thế Kỷ.”

“Khu giải trí?” Tô Lam hăng hái, “Có những ai tới? A, em đành cố gắng cho phép mọi người thưởng thức đại thần Quân lâm thiên hạ một chút vậy.”

“Mấy người thường xuất hiện trong xã đều tới.” Tạ Tấn Xuyên đối với người bên trong điện thoại nói rằng gặp nhau ở cửa khu vui chơi rồi ngắt máy, lúc này mới đối Tô Lam cười nói, “Tô Tô, Mạc Ly cũng tới đó.”

“Muốn em ghen sao? Còn lâu!” Tô Lam nhăn mặt hừ nhẹ, “Người ta đã thành một đôi với thúc rồi, anh còn trêu chọc nữa sẽ không tha cho anh.”

Ở cửa khu vui chơi có một đám nam nữ trẻ tuổi, vô cùng bắt mắt, hai người nhìn nhau rồi đi qua luôn, chợt nghe tiếng Hỉ Oa cùng Bạch Tích không kiêng nể thảo luận.

“Mau nhìn, mau nhìn! Đôi kia thật đẹp a a a!!!”

“Ừ! Thân cao, tỉ lệ hoàn mỹ! Áo khoác tình nhân thật đẹp! Tay trong tay cũng thật đẹp!”

“Bạch Tịch, cô thế nào chỉ nhìn phần đỉnh đầu với phần eo, mau chuyển qua nhìn mặt a!”

“Làm hủ nhiều năm như vậy, tôi đã không dám nhìn thẳng rồi QAQ”

“Tôi cũng vậy! Tôi đếm một, hai, ba, chúng ta cùng nhìn thẳng nhá! Một, hai, ba!”

“Hỉ Oa, đẹp trai như vậy sao quen mắt thế nhỉ?”

“Bạch Tịch, cô mù à, đó không phải là đại thần sao? Đại thần!”

Hỉ Oa chỉ cách đại thần có một chút vậy mà gào toáng lên, cô gái so với trong tưởng tưởng đáng yêu hơn rất nhiều, vẻ mặt đỏ bừng vẫy tay, “Hi, đại thần hảo QAQ”

Tô Lam còn chưa kịp phản ứng liền thấy một cô gái xinh đẹp chạy tới hôn lên mặt cậu một cái thật là to, “An bảo bối! Cậu quả nhiên là đại mỹ nhân nha! Xin chào, tôi là Mùa hạ!”

Hỉ Oa yếu ớt kéo kéo mũ của Mùa hạ: “Cô nha, dám cùng đại thần hôn gián tiếp!”

Tô Lam híp mắt cười, “Không sao, tôi không ngại.” Sau đó khuôn mặt Tạ Tấn Xuyên triệt để tối lại, kéo Tô Lam ôm vào trong ngực, ấu trĩ mà kiêu ngạo thân mật một chút, dục vọng chiếm hữu dâng trào.

Mùa hạ cười to, một bên lôi kéo một thiếu niên khả ái nho nhã tới vẫy tay, “Tương Tiểu Vũ! Bên này!”

Tương Tiểu Vũ kéo tay Cười gia đi tới, thấy người ta lại xấu hổ, “Các người… Làm gì, làm gì mà cứ nhìn chằm chằm tôi?”

Mùa hạ sờ cằm: “Tôi đang do dự.”

Tương Tiểu Vũ hiếu kì hỏi, “Do dự cái gì?”

Mùa hạ đáp, “Nếu như tôi hôn cậu, có đúng hay không không chỉ là tôi gián tiếp hôn Cười già, mà còn là Cười gia cùng đại thần hôn gián tiếp?”

Hỉ Oa ngại mất mặt nhanh chóng cùng Bạch Tịch tới kéo Mùa hạ đi mua vé.

Mùa hạ mua vé về, phát cho mọi người, vừa nói: “Mạc Tiểu Ly bới Lâu thúc phải từ A thị tới, giờ vẫn đang ở trên đường, chúng ta cứ vào trước, chờ họ tới thì lại tập hợp.”

Mọi người gật đầu, nghe thấy tiếng cười liên tiếp vang lên trong khu vui chơi, tất cả đều có chút chờ mong.

Đoàn người rầm rầm tiến vào trong, trẻ nhỏ được nghỉ đông rồi, cùng người lớn tới đây chơi rất nhiều, còn có tình nhân trẻ tuổi, bầu không khí thập phần náo nhiệt.

Đối phó với đám con gái luôn luôn dáng vẻ tươi cười, Tô Lam có chút xấu hổ, vẫn nắm lấy tay Tạ Tấn Xuyên, nhưng nếu Tô Lam biết phía sau có người chụap ảnh họ post lên weibo, đại khái sẽ không dám thoải mái như vậy.

Tạ Tấn Xuyên tự tiếu phi tiếu nhìn Bạch Tịch ở phía sau nắm chặt máy ảnh, ở bên tai Tô Lam hỏi: “Muốn chơi gì? Chúng ta đi xếp hàng.”

Mùa hạ cầm trên tay vài que kẹo đường, đưa cho Tô Lam một cái, “Cả nhà đã quyết định đi tới chơi roller coaster(1), hai người nghĩ sao?”

Tô Lam gật đầu, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm kẹo đường, Tạ Tấn Xuyên thấy miệng khô lưỡi khô, mờ ám liếc Mùa hạ một cái, cô hiểu ý, cười trộm chạy đi phát kẹo cho Tương Tiểu Vũ.

Tương Tiểu vũ liếm liếm kẹo mà thấy ánh mắt của người ấy nhà mình có điểm không thích hợp, liền hỏi: “Anh cũng muốn ăn? Thế nhưng em nhớ là anh đâu có thích ăn đồ ngọt như này a? Lẽ nào em nhớ nhầm?”

Cười mà không nói quay lại nhìn tiểu thụ nhà mình, ngoắc ngón tay, “Lại đây.”

Tương Tiểu Vũ tuy rằng buồn bực nhưng vẫn nghe lời tới gần, sau đó Cười gia nhẹ nhàng ở trên môi cậu cắn một ngụm. Đại não cậu gần như đứng lại, phản ứng chỉ có e thẹn chôn đầu trong lòng Cười gia, một bên nghe tiếng thét chói tai của mấy cô gái, trong lòng loạn cào cào.

Mùa hạ cảm thán: “Quả nhiên kẹo đường là tà vật a!”

Tô Lam kín đáo đưa kẹo đường cho Tạ tiên sinh, “Quá ngọt, em không ăn được! Anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?”

Tạ Tấn Xuyên trong lòng nói, anh đang nghĩ tới một chuyện, thế nhưng nhìn làn da Tô Lam nhẵn nhụi, mỏng manh, vẫn là quên đi, liếm kẹo đường, đúng là rất ngọt.

Đoàn người tới chỗ roller coaster, Tô Lam vì đi cùng với Tạ Tấn Xuyên nên cảm giác cũng không tệ lắm, đám con gái kia tuyệt đối bưu hãn, một người cũng không sợ, chỉ có hưng phấn quá độ, còn Tương Tiểu Vũ được Cười gia đỡ, vô cùng yếu ớt, vẻ mặt như tìm được đường sống trong cõi chết.

Mùa hạ hưng phấn ngắt điện thoại, nhìn về phía cửa công viên: “Mạc Tiểu Ly cùng thúc tới rồi!”

Tô Lam nhìn theo Mùa hạ, đó là một thiếu niên tướng mạo thanh tú, vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với cậu là một nam nhân cao hơn rất nhiều, khí thế tựa như Tạ Tấn Xuyên của nhiều năm trước, thế gia công tử cuồng ngạo, bất kham, mấy năm nay Tạ Tấn Xuyên vì quen chiều chuộng Tô Lam nên đã ôn nhuận lên rất nhiều.

Tập hợp đông đủ, Mùa hạ đề nghị, “Không bằng chúng ta đến nhà đại thần ăn trưa đi, tôi nhớ trên weibo đại thần nói trù nghệ rất cao mà! Không biết đại thần có đồng ý không?”

Tạ Tấn Xuyên cười nói, “Cung kính không bằng tuân mệnh, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn thì các người phải tự tới siêu thị mua, tôi cùng Tô Tô chỉ phụ trách thanh toán.”

May mà nhà Tô Lam cách công viên không xa, gần đó còn có một siêu thị lớn, mấy người Hỉ Oa hưng phấn vọt vào, ba đôi công thụ chỉ chậm rãi đi đằng sau, Tạ Tấn Xuyên kéo Tô Lam, đối với hai đôi kia cười nói: “Trong nhà không còn thức ăn cho mèo, tôi với Tô Tô đi lấy.”

Tương Tiểu Vũ vội xua tay, “Đi đi, em cũng muốn tới khu kẹo mua kẹo!” Vì vậy kéo Cười gia chạy đi.

Chỉ còn lại Mạc Ly cùng Lâu Thư đứng ở cửa siêu thị, trong đây rộn ràng nhộn nhịp, hai người không nói lời nào có vẻ lạc lõng, Mạc Ly hơi liếc mắt nhìn người bên cạnh, vẫn như trước thần tình kiệt ngạo, thế nhưng trong ánh mắt Mạc Ly nhìn hắn lại mang theo chút đùa giỡn: “Uy, có muốn đi dạo siêu thị hay không?”

Lâu Thư yên lặng nhìn khóe môi cậu có ý cười, liền ôm lấy người ta, nói: “Muốn cùng đi dạo loại siêu thị này, nếu như em để anh làm chuyện này, thì anh đi.”

“Vậy nếu tôi không chịu thì sao?” Mạc Ly hỏi.

Lâu Thư tự tin nở nụ cười, “Em nhất định sẽ chịu, vởi vì chỉ cần là em muốn, anh sẽ làm.”

Mạc Ly nhìn dòng người đông đúc trong siêu thị, im lặng hai giây, dường như cách cả một thế kỷ, vươn tay với Lâu Thư, “Vậy anh mau theo em đi thôi.”

————- Cho em gia đình mà em muốn.

Khoảng chừng qua nửa giờ, đoàn người dị thường ăn ý tập hợp lại ở quầy thanh toán, Mùa hạ cùng Hỉ Oa thận trọng, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi mới, đầy hai xe, ngay cả gia vị cũng mua. Tương Tiểu Vũ đã sớm ra khỏi siêu thị, cầm một túi kẹo đủ mọi màu sắc, ăn một viên, nhét vào miệng Cười gia một viên. Cười gia không nhăn mày lấy một cái, nuốt luôn viên kẹo xuống, Tô Lam nhìn thấy mà thay Cười gia đau răng.

Sau đó mọi người thấy Mạc Ly cùng Lâu Thư hai tay trống trơn đi tới, chủ động giúp mấy cô gái cầm túi to túi nhỏ.

Tô La trong lòng nói may mà bị mẹ tới đột kích nên Tạ Tấn Xuyên đã dọn nhà sạch sẽ, sửa sang xong xuôi, khi mở cửa ra cũng có chút hài lòng: “Tùy ý ngồi đi, không cần khách khí.”

Mèo con thoáng thấy có nhiều người như vậy liền xấu hổ, nhắm mắt theo đuôi Tô Lam, thỉnh thoảng cắn cái đuôi dài thẹn thùng nhìn mọi người kêu một tiếng, như là đang hỏi, các người là ai nha.

Hỉ Oa nhét máy ảnh vào tay Mùa hạ: “Mau mau, giúp tôi chụp, tôi đang được ở trong nhà đại thần cùng Tô Lam sama thần tượng của tôi a! Nhất định phải lưu làm kỷ niệm.”

Tô Lam đổ mồ hôi, tới nhà bếp gọt hoa quả mời cả nhà, Mùa hạ tán thưởng, “An bảo bối quả nhiên là mẹ hiền vợ đảm nha!”

Bạch Tịch hai mắt sáng lấp lánh thỉnh cầu cho tham quan phòng ngủ của hai người, Tô Lam đành phải mở cửa phòng ngủ trong sự yêu cầu của mọi người.

Lúc này là buổi chiều, phòng ngủ lọt vào trong tầm mắt là cảm giác ấm áp tràn ngập, tấm rèm màu lam nhạt dài sát đất bên cửa sổ được kéo lên, ánh nắng chan hòa chiếu lên chiếc giường lớn đủ cho năm người nằm song song, chăn bông trằng thuần ấm áp làm người ta thật muốn trèo lên đó lăn một vòng, trên mặt đất trải tấm thảm nhiều màu, dẫm lên rất mềm mại, thoải mái.

Hỉ Oa len lén kéo tay Mùa hạ, hề hề nói, “Tôi vừa nghĩ tới đại thần cùng sama khi làm kịch truyền thanh thực sự ở đây lăn qua lăn lại thì máu mũi đã muốn tuôn trào.”

Tô Lam quay người lại thấy vẻ mặt phun máu của Mùa hạ, khó hiểu hỏi: “Cô sao vậy?”

Mùa hạ vội vã nói không có việc gì, cùng Hỉ Oa bụm mặt đi ra khỏi phòng ngủ.

Ngày đó cả nhà ăn lẩu vô cùng náo nhiệt, thẳng tới khi trời tối đen mới tan tiệc, Mạc Ly cùng Lâu Thư đêm đó không quay về A thị mà ở lại khách sạn, mấy cô em gái B thị được Tạ Tấn Xuyên đưa về, đến khi anh trở lại đã thấy Tô Lam ở trên sô pha lên mạng, nói với Tạ Tấn Xuyên: “Hôm nay ở công viên, Bạch Tịch dám chụp ảnh chúng ta up lên weibo, may mà chỉ có bóng lưng.”

Tạ Tấn Xuyên bưới tới sờ sờ bụng Tô Lam, “Có no không? Đã lâu không ra ngoài tản bộ, vừa lúc đi tiêu thực đi, đừng ngồi mãi trước máy tính.”

“Ai bảo hội Mùa hạ cứ nhìn em, làm chỉ dám vùi đầu ăn lẩu…” Tô Lam được Tạ Tấn Xuyên xoa bóp thoải mái đến híp mắt, “Được rồi, được rồi, đi một chút đi, vừa lúc xem thử áo len mẹ cho ấm không?”

Khi đi tới dưới lầu mới phát hiện ra tuyết đã rơi, tuyết của B thị từ trước tới nay rơi rất nhiều, trên mặt đất đã đắp một tầng dày, đèn đường nơi tiểu khu chiếu lên tuyết càng có vẻ sáng sủa ấm áp, Tạ Tấn Xuyên kéo Tô Lam đứng dưới ngọn đèn, “Em đứng yên, đừng nhúc nhích.”

Sau đó anh liền vẽ xung quang Tô Lam một hình trái tim thật to, chính mình cũng đứng vào, khi Tô Lam ngẩng đầu lên thì nói với cậu, “Tô Lam, anh yêu em suốt đời.”

Tô Lam lúc này mới nhớ ra, hôm nay dường như chính là ngày lần đầu tiên hai người gặp gỡ.

[Hoàn]

*Chú thích:

(1) Roller coaster: ở công viên nước Hồ Tây (Hà Nội) thì chính là cái Rồng thép Thăng Long.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương