Võng Phối Chi Nhà Ai Dụ Thụ
-
Chương 11
Edit: Hestia
Sau khi tiết tin học kết thúc, Diêu Tích không có ý định học các tiết khác, vào lớp lấy cặp nghênh ngang rời đi.
Buổi trưa tiếng chuông tan học vang lên, Triệu An đã đứng ở cửa lớp Diêu Tích.
"Chào thầy Triệu!" Đối với việc Triệu An đứng ngoài cửa lớp, các học sinh vào giờ nghỉ đều lao ra cửa tò mò nhìn, chỉ có điều, việc đến nhà ăn để ăn trưa hiển nhiên là hấp dẫn hơn thầy giáo điển trai Triệu An này, cho nên không còn bao nhiêu người ở lại, mọi người chào hỏi xong liền rời đi.
Triệu An một mực đứng ở cửa chờ mọi người đi hết, quả nhiên không thấy bóng dáng Diêu Tích, có chút sáng tỏ bước vào phòng học, gọi giáo viên vẫn đang soạn giáo án một tiếng.
"Cậu là?" Giáo viên tiết trước hóa ra là chủ nhiệm của lớp này, thầy Trương nhìn người đàn ông tuấn tú bước vào có chút tò mò hỏi.
"Chào thầy Trương, tôi là giáo viên thực tập môn tin học mới đến, hôm nay đến lớp, tôi cảm thấy đứa nhỏ tên Diêu Tích trong lớp hơi kỳ lạ, thầy có thể kể cho tôi nghe chuyện của em ấy được không?"
Giáo viên thực tập tin học? Cậu ấy hỏi chuyện Diêu Tích làm gì? Được rồi, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì, chuyện của Diêu Tích phần lớn mọi người trong trường x đều biết, cũng không còn là bí mật nữa, người này muốn biết thì nói cho cậu ấy biết cũng không sao, "Là thế này..., Diêu Tích em ấy, trong trường học của chúng ta..."
Nửa giờ sau...
"Cảm ơn thầy Trương, tôi còn có việc phải đi trước, làm phiền thầy rồi."
Quay người lại, sắc mặt Triệu An lập tức thay đổi.
Học sinh hư hỏng? Hầu như không đến trường? Hừ, lúc trước đúng là không phát hiện ra..., cũng đúng, nhớ lại lúc trước Diêu Tích gửi âm thô cho hắn, nhiều khi cũng không phải trong giờ giải lao, bình thường đều thấy cậu trong nhóm cười nói vui vẻ, gần như dành cả ngày trên mạng, một học sinh trung học làm sao có thể dành nhiều thời gian như thế lên mạng được? Thực sự có một người như vậy sao?
Mặc dù thầy Trương nói không cần quan tâm đến cậu, nhưng với tư cách là một giáo viên muốn nhân dân hướng đến cái thiện, làm sao có thể mặc kệ khi thấy học sinh đang lầm đường lạc lối?! Hơn nữa người này đối với mình còn có quan hệ khá tốt, không thể trơ mắt đứng nhìn đối phương tiếp tục chìm sâu như vậy.
Không phải chỉ là một học sinh hư hỏng thôi ư, hắn không tin chính mình không thể uốn nắn cậu ta!
Thứ bảy, buổi tối, ba người ngồi đối diện nhau, Diêu Tích, Triệu An, Phương Tuấn Nghiệp.
"Quá đáng..., hai người đến đây chơi mà không gọi tôi ra, nếu nhân viên phục vụ không nói, tôi cũng không biết là các cậu tới.
Thật không tử tế...! Phải phạt rượu, phạt rượu!"
"A, không gọi cho anh, có khác gì đâu, không phải anh cũng đã đến rồi sao?" Diêu Tích khẽ hừ một tiếng, mình sao lại có thể quên y, cậu chỉ là muốn sống trong thế giới hai người với Triệu An, bồi đắp tình cảm, Phương Tuấn Nghiệp đến đây còn tính toán cái quỷ gì, không tự thấy mình là cái bóng đèn công suất lớn à?
"Ơ! Chuyện các cậu mời tôi, với chuyện tôi phát hiện ra, có thể giống sao? Tình cảm bạn bè giữa chúng ta đâu?" Phương Tuấn Nghiệp bất mãn hừ một tiếng.
"Xin lỗi, chúng ta mới gặp nhau lần thứ hai, tình cảm bạn bè ở đâu ra?" Diêu Tích nhẫn tâm đáp lại.
"Anh nghĩ chúng mình đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Dù mới gặp nhau hai lần nhưng tình cảm của hai ta đã ăn sâu bén rễ, em nói như vậy, làm anh đau lòng quá!", Phương Tuấn Nghiệp ra vẻ khổ sở nói.
"Không! Đây chỉ là tình cảm từ một phía của anh thôi!" Diêu Tích lần nữa tàn nhẫn nói.
"An tử! Xem này, tên nhóc này bắt nạt tôi, nếu cậu còn là anh em của tôi, thì cậu phải lấy lại danh dự cho tôi đó!" Nói không lại Diêu Tích, Phương Tuấn Nghiệp liền quay sang Triệu An, nắm lấy ngón tay hắn đặt lên tay Diêu Tích oán hận nói.
Triệu An ở một bên cười cười, bỏ tay y ra, "Tuấn Nghiệp, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Sao mà vẫn như đứa trẻ vậy? Gây chuyện với Tiểu Tích làm gì?"
(; ⌒) Hừ!
Hai tiếng hậm hực cùng lúc vang lên, Phương Tuấn Nghiệp bị khinh thường chỉ số thông minh oán hận cắn gay áo, Diêu Tích cũng không cam tâm trừng mắt nhìn Triệu An, cậu không phải trẻ con!!!
Bởi vì là thứ bảy, hôm sau không phải làm gì, không cần vướng bận thời gian, cũng không cần băn khoan bất cứ chuyện gì, ngoại trừ việc Triệu An vẫn chưa uống nhiều, bọn họ đều chơi rất vui vẻ đến nửa đêm mới tan cuộc.
(Hôm ni là thứ bảy thiệt luôn má ui (⊙o⊙))
Trên đường Triệu An đưa Diêu Tích trở về, hắn nhìn Diêu Tích đã hơi say rồi, giả bộ vô thức nói: "Em đang sống một mình à?"
"Vâng." Diêu Tích sững sờ gật đầu.
Triệu An nói thêm: "Thời gian này tôi phải thực tập ở cao trung x, cách đại học x của chúng tôi khá xa, buổi tối đi về thì không sao, nhưng buổi sáng đến trường lại có chút gấp gáp, tôi đang cân nhắc có nên thuê nhà gần cao trung x không, nhà của em cách cao trung x rất gần, cho tôi hỏi, nhà em có lớn không? Có thể cho tôi ở cùng một thời gian ngắn được không? Chúng ta chia tiền thuê nhà?
"Vâng." Diêu Tích mơ hồ gật đầu.
Triệu An, "Thật sao, vậy cảm ơn em, ngày mai tôi thu dọn đồ đạc, đến chiều sẽ dời qua, em yên tâm, tôi sẽ không lừa tiền thuê nhà đâu! Em ba tôi bảy, được không?"
"Vâng." Diêu Tích mơ hồ gật đầu.
Qua một đêm, đến giữa trưa hôm sau, Diêu Tích mơ mơ màng màng từ trên giường đứng dậy, nhìn tin nhắn vừa nhận có chút sững sờ.
Triệu An: Khoảng hai ba giờ chiều tôi sẽ đến.
Triệu An? Hắn tới làm gì?
Chờ đã, có vẻ như hôm qua hắn đã nói với mình cái gì đó? Nhớ lại, hình như hắn đã nói, muốn chuyển qua thuê nhà cùng mình?
...
Thuê chung?!!!
Trời ạ, mình có bị ngu không, sao lại đồng ý với hắn được, vậy thì không phải chuyện mình không đi học sẽ bị bại lộ ư, a a a, đúng là uống rượu hại chết người mà! Không bao giờ uống nữa!!!
Làm sao đây làm sao đây làm sao đây?!!
Quên đi, thuyền đến đầu cầu sẽ tự nhiên thẳng, bây giờ, dọn dẹp phòng trước đã! ╮ (╯_╰) ╭
Sau hai giờ chiều, chuông cửa vang lên.
Diêu Tích đứng dậy, mở cửa.
"Anh đến rồi!" Diêu Tích nở nụ cười chào đón tiêu chuẩn!
"Ừm, sau này xin chiếu cố nhiều hơn." Triệu An kéo vali bước vào.
(Diêu Tích: Khốn kiếp, làm bố đây mệt chết rồi, không phải là vì người đàn ông này sao, hừ! ╭ (╯ ^ ╰) ╮)
(Triệu An: Nhóc con, để tôi xem em trốn học như thế nào! O ( ̄ ヘ  ̄o #)).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook