Võng Phối Chi Lừa Gạt Đại Thần Đem Về Nhà
-
Chương 4: Học trưởng
Tần Nhiên liên tục refresh hệ thống thông báo không ngừng tay, rốt cuộc có vẻ như đã thừa nhận điều gì đó, mất mát thở dài một tiếng.
Ngày hôm đó gửi tin nhắn đến bạn tốt (1) mãi cho đến hiện tại vẫn chưa thấy trả lời, khiến trong lòng cậu vốn ôm một chút hi vọng phút chốc chùng xuống.
Nhìn thời gian ở góc phải bên dưới của máy tính điểm 10 giờ trưa, cách 7 giờ rưỡi tối còn rất lâu nên Tần Nhiên tính rủ bạn cùng phòng kiêm bạn tốt cùng ra ngoài.
Trước khi tắt, trên máy tính cậu lại hiện lên thông báo mới từ weibo, lúc nhìn đến phần reply không kiềm chế được mở to hai mắt, Lương đại tự mình ra trận reply cậu, không có lời phủ nhận nào, đã thế còn thừa nhận rằng trong hiện thực đã có người mình thích.
Tuy rằng đã biết Lương đại rất thích một người, nhưng hiện tại chứng kiến chính miệng anh thừa nhận, thật ra trong lòng vẫn không thể tiếp thu nổi.
“Sinh Phồn, ra ngoài không”
Lâm Sinh Phồn, bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của cậu nâng người dậy từ trên giường, ngáp vài cái liên hồi: “Sao hả Cuối cùng cũng nhớ đến tớ rồi sao, vị đại thần cậu mến mộ đâu rồi Tối hôm qua bên Hội học sinh bận bịu đến khuya mới ngủ, tớ không ra ngoài đâu.”
“Hôm nay tớ bao cậu, cậu thật sự không đi ra ngoài với tớ”
Lâm Sinh Phồn vừa nghe đến bao ăn, vốn đang buồn ngủ lờ đờ lập tức sinh lực dồi dào “Đi, đương nhiên là đi rồi, buổi chiều trở về ngủ bù sau!”
Hai người đi trên con đường nhỏ trong trường, có không ít nữ sinh đi ngang qua liên tục liếc mắt nhìn Tần Nhiên một cái, Lâm Sinh Phồn vỗ vai cậu trêu đùa: “Ài, mị lực thật lớn, xem mấy em gái liếc cậu kìa.”
Vì sao cậu lại có cảm giác mấy em gái này là hủ nữ, lúc nhìn thấy hai người bọn cậu đã tức khắc chuyển thành ánh mắt sáng như đèn pha vậy chứ! Bọn tui rất thuần khiết có được không!!!
Gương mặt của Tần Nhiên tuy không phải loại khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc độc nhất vô nhị gì đó, nhưng bộ dạng lại rất dễ nhìn.
Bởi vì phần lớn thời gian đều trạch ở kí túc xá, làn da trở nên trắng nõn, hơn nữa có chút trắng bệch không tự nhiên, khuôn mặt thanh tú, mũi cao thẳng, môi hồng nhạt khẽ nhếch, cả người từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở trang nhã thoải mái.
“A, Hội trưởng!” Lâm Sinh Phồn ngừng chân một chút, làm cho Tần Nhiên ở phía sau suýt chút nữa đã đập vào lưng cậu chàng.
Nghe thấy hai chữ Hội trưởng, Tần Nhiên theo phản xạ ngẩng đầu lên, người con trai cách cậu năm bước chân, đường nét trên khuôn mặt như được điêu khắc cùng ngũ quan rõ ràng, đôi mắt ẩn chứa sự sắc bén, sâu thẳm có thần, mũi cao thẳng, trên đôi môi dày mỏng vừa phải hiện lên nụ cười nhạt.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi ca rô màu lam nhạt, cổ áo có hơi phanh lộ xương quai xanh trắng trẻo tinh xảo, cổ tay áo hơi vén lên, vừa đơn giản lại có chút tùy hứng.
Wow, quả nhiên là nam thần đứng đầu của đại học A.
“Học, học trưởng! Xin…” Tần Nhiên mê mẩn ngắm nhìn Cố Từ đột nhiên hồi tỉnh lại, hai gò má ửng đỏ, bên tai hiện lên màu hồng nhàn nhạt.
Cố Từ thật ra đã chú ý tới hai người bọn cậu từ trước, nhìn Tần Nhiên đã nhiều ngày không gặp, tình cảm nho nhỏ sâu đậm tích lũy trong lòng bộc phát.
Anh gật đầu nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Tần Nhiên cố tình mang theo nghi hoặc: “Sinh Phồn, bạn này là”
Lâm Sinh Phồn vội vàng từ phía sau lôi Tần Nhiên ra: “Đây là bạn Tần Nhiên em đã chơi cùng từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, Tần Nhiên, người này là Hội trưởng Hội học sinh Cố Từ.”
“Tần Nhiên phải không, xin chào.” Cố Từ vươn tay.
“Chào Cố, Cố học trưởng.” Tần Nhiên ngẩn ra vội trả lời bắt tay anh.
Thanh âm của Cố học trưởng rất quen thuộc, hình như là… Đúng rồi, là thanh âm của Lương đại. Nhưng Tần Nhiên hồi tưởng lại, trong phần thông tin Lương đại viết là thành phố B, mà học trưởng là thành phố A, cho nên thanh âm chắc là tương tự nhau mà thôi, sao có thể là của cùng một người được.
“Học trưởng, em và Tiểu Nhiên đi ra ngoài ăn cơm, anh muốn đi cùng không”
Cố Từ liếc nhìn Tần Nhiên một cái, gật đầu nói: “Được.”
Ba người bọn họ đi tới một tiệm cơm bình dân nhỏ, bởi vì người ở bên trong cũng không nhiều, thế nên rất nhanh chóng tìm được chỗ ngồi ngồi xuống.
Bọn họ cũng chỉ gọi mấy món ăn trưa đơn giản, đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Nhìn sang tay người nào đó đang liên tục soát weibo trên điện thoại, Lâm Sinh Phồn trêu chọc nói: “Tiểu Nhiên, tớ nói chứ cậu chỉ có ăn một bữa cơm thôi mà cũng tương tư người mình thích sao…”
Không đợi Tần Nhiên đáp lại, Cố Từ đã hỏi đến, đôi mắt màu đen hiện lên một chút khiếp sợ, “Tiểu Nhiên có người mình thích rồi”
Tiểu… Nhiên Học trưởng chúng ta hình như là lần đầu tiên gặp mặt mà, anh sao lại gọi lên cái tên kia một cách tự nhiên như vậy
“Đúng vậy, Hội trưởng em nói cho anh biết nha, Tiểu Nhiên thích một người ở trên mạng, loại thích trên mạng ảo này cậu ấy đã giữ vững hơn một năm.”
Tần Nhiên liếc sang Lâm Sinh Phồn một cái: “Sao thế cậu ghen tị hả, ghen tị thì tự mình đi tìm đi.”
“Tớ cóc thèm ghen tị với cậu, tớ đây có bạn gái rồi nhé
CHÚ THÍCH:
(1) Bạn tốt trên weibo
Ngày hôm đó gửi tin nhắn đến bạn tốt (1) mãi cho đến hiện tại vẫn chưa thấy trả lời, khiến trong lòng cậu vốn ôm một chút hi vọng phút chốc chùng xuống.
Nhìn thời gian ở góc phải bên dưới của máy tính điểm 10 giờ trưa, cách 7 giờ rưỡi tối còn rất lâu nên Tần Nhiên tính rủ bạn cùng phòng kiêm bạn tốt cùng ra ngoài.
Trước khi tắt, trên máy tính cậu lại hiện lên thông báo mới từ weibo, lúc nhìn đến phần reply không kiềm chế được mở to hai mắt, Lương đại tự mình ra trận reply cậu, không có lời phủ nhận nào, đã thế còn thừa nhận rằng trong hiện thực đã có người mình thích.
Tuy rằng đã biết Lương đại rất thích một người, nhưng hiện tại chứng kiến chính miệng anh thừa nhận, thật ra trong lòng vẫn không thể tiếp thu nổi.
“Sinh Phồn, ra ngoài không”
Lâm Sinh Phồn, bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của cậu nâng người dậy từ trên giường, ngáp vài cái liên hồi: “Sao hả Cuối cùng cũng nhớ đến tớ rồi sao, vị đại thần cậu mến mộ đâu rồi Tối hôm qua bên Hội học sinh bận bịu đến khuya mới ngủ, tớ không ra ngoài đâu.”
“Hôm nay tớ bao cậu, cậu thật sự không đi ra ngoài với tớ”
Lâm Sinh Phồn vừa nghe đến bao ăn, vốn đang buồn ngủ lờ đờ lập tức sinh lực dồi dào “Đi, đương nhiên là đi rồi, buổi chiều trở về ngủ bù sau!”
Hai người đi trên con đường nhỏ trong trường, có không ít nữ sinh đi ngang qua liên tục liếc mắt nhìn Tần Nhiên một cái, Lâm Sinh Phồn vỗ vai cậu trêu đùa: “Ài, mị lực thật lớn, xem mấy em gái liếc cậu kìa.”
Vì sao cậu lại có cảm giác mấy em gái này là hủ nữ, lúc nhìn thấy hai người bọn cậu đã tức khắc chuyển thành ánh mắt sáng như đèn pha vậy chứ! Bọn tui rất thuần khiết có được không!!!
Gương mặt của Tần Nhiên tuy không phải loại khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc độc nhất vô nhị gì đó, nhưng bộ dạng lại rất dễ nhìn.
Bởi vì phần lớn thời gian đều trạch ở kí túc xá, làn da trở nên trắng nõn, hơn nữa có chút trắng bệch không tự nhiên, khuôn mặt thanh tú, mũi cao thẳng, môi hồng nhạt khẽ nhếch, cả người từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở trang nhã thoải mái.
“A, Hội trưởng!” Lâm Sinh Phồn ngừng chân một chút, làm cho Tần Nhiên ở phía sau suýt chút nữa đã đập vào lưng cậu chàng.
Nghe thấy hai chữ Hội trưởng, Tần Nhiên theo phản xạ ngẩng đầu lên, người con trai cách cậu năm bước chân, đường nét trên khuôn mặt như được điêu khắc cùng ngũ quan rõ ràng, đôi mắt ẩn chứa sự sắc bén, sâu thẳm có thần, mũi cao thẳng, trên đôi môi dày mỏng vừa phải hiện lên nụ cười nhạt.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi ca rô màu lam nhạt, cổ áo có hơi phanh lộ xương quai xanh trắng trẻo tinh xảo, cổ tay áo hơi vén lên, vừa đơn giản lại có chút tùy hứng.
Wow, quả nhiên là nam thần đứng đầu của đại học A.
“Học, học trưởng! Xin…” Tần Nhiên mê mẩn ngắm nhìn Cố Từ đột nhiên hồi tỉnh lại, hai gò má ửng đỏ, bên tai hiện lên màu hồng nhàn nhạt.
Cố Từ thật ra đã chú ý tới hai người bọn cậu từ trước, nhìn Tần Nhiên đã nhiều ngày không gặp, tình cảm nho nhỏ sâu đậm tích lũy trong lòng bộc phát.
Anh gật đầu nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Tần Nhiên cố tình mang theo nghi hoặc: “Sinh Phồn, bạn này là”
Lâm Sinh Phồn vội vàng từ phía sau lôi Tần Nhiên ra: “Đây là bạn Tần Nhiên em đã chơi cùng từ lúc còn nhỏ đến khi trưởng thành, Tần Nhiên, người này là Hội trưởng Hội học sinh Cố Từ.”
“Tần Nhiên phải không, xin chào.” Cố Từ vươn tay.
“Chào Cố, Cố học trưởng.” Tần Nhiên ngẩn ra vội trả lời bắt tay anh.
Thanh âm của Cố học trưởng rất quen thuộc, hình như là… Đúng rồi, là thanh âm của Lương đại. Nhưng Tần Nhiên hồi tưởng lại, trong phần thông tin Lương đại viết là thành phố B, mà học trưởng là thành phố A, cho nên thanh âm chắc là tương tự nhau mà thôi, sao có thể là của cùng một người được.
“Học trưởng, em và Tiểu Nhiên đi ra ngoài ăn cơm, anh muốn đi cùng không”
Cố Từ liếc nhìn Tần Nhiên một cái, gật đầu nói: “Được.”
Ba người bọn họ đi tới một tiệm cơm bình dân nhỏ, bởi vì người ở bên trong cũng không nhiều, thế nên rất nhanh chóng tìm được chỗ ngồi ngồi xuống.
Bọn họ cũng chỉ gọi mấy món ăn trưa đơn giản, đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Nhìn sang tay người nào đó đang liên tục soát weibo trên điện thoại, Lâm Sinh Phồn trêu chọc nói: “Tiểu Nhiên, tớ nói chứ cậu chỉ có ăn một bữa cơm thôi mà cũng tương tư người mình thích sao…”
Không đợi Tần Nhiên đáp lại, Cố Từ đã hỏi đến, đôi mắt màu đen hiện lên một chút khiếp sợ, “Tiểu Nhiên có người mình thích rồi”
Tiểu… Nhiên Học trưởng chúng ta hình như là lần đầu tiên gặp mặt mà, anh sao lại gọi lên cái tên kia một cách tự nhiên như vậy
“Đúng vậy, Hội trưởng em nói cho anh biết nha, Tiểu Nhiên thích một người ở trên mạng, loại thích trên mạng ảo này cậu ấy đã giữ vững hơn một năm.”
Tần Nhiên liếc sang Lâm Sinh Phồn một cái: “Sao thế cậu ghen tị hả, ghen tị thì tự mình đi tìm đi.”
“Tớ cóc thèm ghen tị với cậu, tớ đây có bạn gái rồi nhé
CHÚ THÍCH:
(1) Bạn tốt trên weibo
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook