*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhà hàng Sở Nghiệp đặt cũng không xa, ở đường bộ một ngã tư gần Ngự Cảnh Loan, đi bộ chừng mười lâm phút liền tới. Sở Tô vốn tính tự mình đi qua đường, nhưng đối phương gọi cho cậu nói đã ở cửa tiểu khu rồi.

Lúc cậu ra đến cửa liền thấy Sở Nghiệp đứng ở bên cạnh xe, trong ấn tượng của cậu số lần Sở Nghiệp đứng chờ cậu cũng tựa như rất ít, từ tiểu học cộng lại đến lớn cũng bất quá có thể đếm trên mười đầu ngón tay, nhưng mỗi một lần đối phương đều sẽ đứng ở bên ngoài chờ cậu, mà không phải là ngồi ở trong xe. Sở Tô còn nhớ rõ lần đầu tiên đến nhà trẻ lúc ở cửa trông thấy không phải là trợ lý hay bảo mẫu mà là Sở Nghiệp, kinh hỉ trong lòng thật lớn, cảnh tượng hôm nay cũng giống vậy, đồng dạng là người đó, rốt cuộc cũng không thể tìm trở về tâm tình lúc đó được, nguyên lai thật không có cái gì là vĩnh viễn không thay đổi.

Sở Nghiệp mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đậm, phối quần tây màu đậm, tuy rằng đã qua tuổi bốn mươi, thế nhưng dấu vết năm tháng khiến cho ông càng lộ vẻ trầm tĩnh thành thục, trong lúc giở tay nhấc chân đều có mị lực mà thanh niên không cách nào so sánh được. Ông nhìn đồng hồ, ngẩng đầu liền thấy Sở Tô đang đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười rõ ràng, hướng Sở Tô vẫy tay, kêu một tiếng, “Tiểu Quai.”

Sở Tô đến gần ông, “Ba.”

“A.” Sở Nghiệp cười ứng tiếng, giúp cậu mở cửa xe, “Lên xe đi, dẫn con đi ăn.”

Sở Tô gật đầu ngồi vào trong xe.

Tiệm cơm đi bộ tuy rằng gần, thế nhưng cổng Ngự Cảnh Loan là phương hướng đi ngược chiều về, Sở Nghiệp đậu trước cửa tiểu khu phải quay ngược đầu xe lại, đi tới nhà hàng. Sau khi xe dừng lại hai người theo nhân viên phục vụ đi tới phòng ăn mà Sở Nghiệp đã đặt trước. Phòng ăn không tính lớn, bàn tròn nhỏ sáu người, Sở Nghiệp ngồi ở chủ vị, Sở Tô ngồi ở bên trái ông, ở giữa trống một vị trí.

Sở Nghiệp lúc gọi món ăn chu đáo hỏi Sở Tô muốn ăn cái gì, bảo cậu chính mình gọi, Sở Tô biểu thị không kén ăn, ông cũng liền theo nhân viên đề cử chọn mấy món nổi tiếng của nhà hàng. Nhà hàng này mặc dù không có ngôi sao lựa chọn thuộc về loại xí nghiệp tư nhân, nhưng thức ăn của nhà hàng đều không rẻ, Sở Nghiệp ngay cả giá cả cũng chưa từng nhìn, một lần gọi liên tiếp sáu bảy món, rõ ràng vượt ra khỏi số lượng hai người ăn. Sở Tô lúc ông còn muốn chọn thêm món tráng miệng lại ngăn ông lại, ông dừng một chút thấy Sở Tô không có khẩu vị mới thôi.

“Tiểu Quai làm sao vậy? Tâm tình không vui sao?” Lúc gọi xong món ăn nhân viên phục vụ đi ra Sở Nghiệp hỏi Sở Tô.

“Không có.” Sở Tô lắc đầu, trên mặt luôn diện vô biểu tình.

Đối với khuôn mặt than của Sở Tô, Sở Nghiệp trước đây còn lo lắng có đúng là thần kinh khuôn mặt của cậu bị hoại tử hay không, sau đó lại phát hiện cậu chỉ là lười dùng biểu tình cũng không thèm để ý, dù sao thói quen cũng không có cái gì tệ, lại nói đứa nhỏ nhà mình có biểu lộ gì cũng đều đẹp như nhau ╮(╯▽╰)╭.

“Chuẩn bị thi rồi đi?” Sở Nghiệp nâng tách trà lên nhấp một hớp.

“Dạ, thứ hai tuần sau.” Sở Tô đáp.

“Ôn tập thế nào rồi?” Sở Nghiệp quan tâm hỏi, “Đừng tạo cho mình áp lực quá lớn.”

“Không có áp lực.” Sở Tô bình tĩnh nói.

Sở Nghiệp: “…” Đứa nhỏ này thực sự là một chút cơ hội quan tâm cũng không cho người, bất quá ngẫm lại cũng đúng, Sở Tô từ nhỏ đến lớn bất kể là ở trên phương diện học tập hay là sinh hoạt cũng không có khiến cho ông quá lo lắng.  Không, phải nói là khi ông nhớ tới muốn quan tâm đã không còn cơ hội, quanh năm trải qua sinh hoạt một người làm cho Sở Tô quá mức hiểu chuyện, tình cảm cũng tương đối lương bạc, có đôi khi ông căn bản không biết làm sao mà quan tâm Sở Tô. Sau khi Sở Tô hiểu chuyện cậu đối với ông và La Thư Quỳnh hai người công tác bận rộn hầu như không có thời gian bồi cậu, cậu chưa bao giờ ở trước mặt bọn họ biểu hiện khuyết điểm hoặc là chờ mong, khi đó rõ ràng mới lên tiểu học, cậu lại tĩnh táo không giống như đứa con nít. Đối với chuyện này Sở Nghiệp có chút hổ thẹn cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể bồi thường cậu ở trên phương diện vật chất gấp bội, cho dù như vậy cũng không có nhiều hiệu quả, chí ít ở trong lòng mình sẽ thoải mái chút.

Bầu không khí trong nháy mắt cứng lại, trên mặt Sở Nghiệp có tia cô đơn mịt mờ, Sở Tô nhìn thấy trong lòng cũng không phải tư vị. Tuy rằng Sở Nghiệp  nuôi tình nhân là sai trước, nhưng vô luận như thế nào ông ấy đối tốt với mình cũng là không thể hoài nghi, trong lòng thầm thở dài, cậu giúp Sở Nghiệp châm thêm trà, giống như vô tình hỏi, “Gần đây bề bộn nhiều việc sao? Ở bên này được bao lâu?”

Biểu tình Sở Nghiệp sáng lên một cái, bình thường rất ít thấy Sở Tô chủ động hỏi chuyện của ông, quan tâm trong miệng Sở Tô tuy rằng không rõ nhưng vẫn tồn tại. Ông nở nụ cười, ôn thanh nói, “Tạm ổn, gần đây có hạng mục xuất nhập khẩu tương đối bận rộn, sáng mai liền đi về, công ty còn có việc. Đúng rồi Tiểu Quai, chờ đến nghỉ hè ba ba cùng con xuất ngoại du lịch một chuyến, đi giải sầu một chút như nào? Có quốc gia nào con đặc biệt muốn đi không?”

Nghe ông nói như vậy, Sở Tô có loại xung động muốn hỏi ông mẹ sẽ đi chung sao, nhưng cậu cũng biết hiện tại rõ ràng cũng không phải lúc nói chuyện này, liền lắc đầu nói, “Không có, nghỉ hè có thể đi thực tập, không nhất định có thời gian rãnh.”

“Thực tập?” Sở Nghiệp có chút ngoài ý muốn, hiện tại Sở Tô mới học năm hai đại học, thế nào đột nhiên nhớ tới muốn đi thực tập, liền hỏi, “Thế nào đột nhiên muốn đi thực tập, chuẩn bị làm cái gì? Có liên quan đến chuyên ngành sao? Đã xác định công ty chưa?”

Ông thoáng cái hỏi mấy cái vấn đề, Sở Tô trả lời từng cái từng cái vấn đề một, “Cũng không tính đột nhiên, trước thì có nghĩ tới, đi ra ngoài thích ứng một chút cũng tốt. Công ty tạm thời còn chưa có xác định, hẳn là có liên quan đến chuyên ngành.”

“Như vậy cũng tốt.” Sở Nghiệp nghe vậy gật đầu, suy nghĩ một chút nói, “Nếu còn chưa có định công ty, nếu không thì trở về nhà, ba ba giúp con sắp xếp. Công ty phiên dịch chú Dương của con cũng không tệ lắm, như vậy cũng có thể chiếu cố con thêm chút, ba và mẹ con cũng yên tâm.” Ông cảm thấy là nếu đứa nhỏ muốn thực tập, nhất định là an bài ở nơi mình quen thuộc tương đối an tâm, không ngờ ông vừa nói xong Sở Tô chỉ lắc đầu cự tuyệt.

“Không cần.” Sở Tô không chút suy nghĩ cự tuyệt, “Con dự định đi nơi khác.”

“Đi nơi khác?” Sở Nghiệp nhíu nhíu mi, thấy Sở Tô hoàn toàn cự tuyệt cũng rõ ràng Sở Tô đã dự định xong rồi, “Đi nơi nào?”

“Tạm thời còn chưa có quyết định, có thể đi B thành, xác định xong con sẽ nói cho ba và mẹ biết.”

Sở Nghiệp trầm mặc, B thành cách A thị cũng không tính gần, Sở Tô nói cũng không hề cương quyết, thế nhưng cũng không có dễ thay đổi suy nghĩ, ông thở dài, “Kia nghỉ hè không trở về sao?”

“Trở về a.” Sở Tô nói, “Thi thử xong sẽ trở về trước một chuyến.” Cậu kỳ thực đã dự định xong rồi, thi thử xong cùng Tiếu Thần đến làng du lịch thăm La Thiếu Hằng, sau đó trở về A thị, một học kỳ không có trở về, cũng nên trở về đi thăm ông ngoại bọn họ. Mặt khác, lần này trở về cậu chuẩn bị cùng La Quỳnh Thư nói chuyện giữa bà cùng Sở Nghiệp, nếu như bọn họ đã ly hôn cũng tốt, sau này đều tự trải qua cuộc sống, miễn cho lại bởi vì cậu dây dưa không rõ, ngược lại nếu như chưa ly hôn, nếu như La Quỳnh Thư nguyện ý liền ly hôn, sau đó mẹ con hai người cùng nhau sống. Bất quá tuy rằng đã dự định như vậy, nhưng nghĩ đến đây cái nhà này cũng tính là thật sự giải tán, cậu vẫn là không nhịn được thổn thức không thôi, nói không khó chịu đó là không có khả năng.

Nghe cậu nói như vậy Sở Nghiệp tâm tình thất lạc liền tốt hơn một chút, một lần nữa lộ ra nụ cười, “Có khó khăn nhớ phải tùy thời nói cho ba ba, một mình phải chú ý an toàn.” Sở Tô từ nhỏ liền độc lập, đối với cậu muốn đi nơi khác thực tập ông cũng không lo lắng, chỉ là có chút tiếc nuối, vốn tưởng rằng có thể thừa dịp nghỉ rãnh rỗi này cùng Sở Tô bồi dưỡng tình cảm cha con, xem ra chỉ có thể để sau này rồi lại nói.

Sở Tô gật đầu.

Hai người ăn bữa cơm này đều tự theo đuổi tâm tư của chính mình. Sở Tô suy tính hẳn là nên cùng La Thư Quỳnh nói chuyện của bà và Sở Nghiệp, cậu lo lắng tình cảm của La Thư Quỳnh đối Sở Nghiệp quá sâu, không chịu cứ như vậy rời đi ông ấy, càng không hi vọng việc này khiến ông ngoại biết, dù sao từ lúc vừa mới bắt đầu ông ngoại chính là không đáp ứng chuyện tình của hai người, hiện tại hôn nhân tan vỡ, chỉ sợ ông ngoại và các cậu cũng sẽ không bỏ qua. Sở Nghiệp lại đang lo lắng Sở Tô có đúng là đã biết chuyện của ông ấy và Dương Giai, lần trước La Quỳnh Thư gọi điện thoại hỏi ông có phải là ở C thị hay không thì ông có dự cảm bị Sở Tô nhìn thấy, vì thế ông tâm thần bất định chừng mấy ngày, nếu như nói chuyện này bị phơi bày, ông không muốn thấy nhất chính là bộ dáng Sở Tô thất vọng, cho dù là cho tới nay Sở Tô luôn biểu hiện lãnh lãnh đạm đạm, ông cũng không chắc chắn Sở Tô có phải là đã phát hiện rồi hay chưa, chỉ có thể tạm xem như cái gì cũng không phát sinh, cũng nghĩ khi sự tình còn chưa có phơi bày cùng Sở Tô thân cận một chút, ông sợ đến lúc vỡ lở ngay cả cơ hội gặp mặt đứa con của mình cũng bị mất.

Tuy rằng cùng Tiếu Thần nói sẽ về sớm chút, nhưng Sở Tô nhìn mặt mày Sở Nghiệp đang uể oải vẫn là lựa chọn chậm rãi bồi ông ấy một bên nói chuyện phiếm một bên từ từ ăn, một bữa cơm hai cha con ăn hơn một giờ. Sau cùng Sở Nghiệp chính là để cho nhân viên đem tráng miệng lên, nói là cho Sở Tô giải ngán. Món tráng miệng chính là soup dừa, vị không tính là rất ngọt, vị trơn nộn, mùi dừa thơm nhàn nhạt ngược lại không tệ.

Sở Tô ăn món điểm tâm ngọt, trong lòng nghĩ cứ đóng gói một phần mang về cho Tiếu Thần, cũng không biết anh ấy hiện tại ở nhà làm gì, là đang xử lý văn kiện, hay là đang xem ti vi, nhớ đến lúc trước Tiếu Thần gửi cho cậu cái tin nhắn [Một mình ở nhà ăn cơm ngoài, bạn trai cùng người đàn ông khác ở bên ngoài ăn tiệc lớn] kia nhịn không được nở nụ cười.

Rất ít nhìn thấy Sở Tô lộ ra ngoài tâm tình, Sở Nghiệp có chút kinh ngạc, không khỏi hỏi, “Tiểu Quai, con cười cái gì?”

“Dạ?” Sở Tô phản ứng kịp, mới phát hiện mình không tự chủ mà cười ra tiếng, liễm liễm khóe miệng, “Không có, con đang nghĩ đóng gói một phần soup dừa* trở về ăn khuya.”

“Thích ăn cái này sao? Kia bảo người lại chuẩn bị thêm một phần, một phần có đủ hay không, nếu không…”

Lời kế tiếp của ông bị tiếng chuông của Sở Tô đặt ở bên cạnh bàn cắt đứt, Sở Tô dừng lại động tác trong tay, quay đầu nhìn màn hình, vươn tay cầm lấy điện thoại nhận còn chưa có lên tiếng chào hỏi liền nghe thấy thanh âm của Lâm Tưởng Thất, “Tiểu Quai, Trầm Tiêu hôm nay ở YY có tiết mục phỏng vấn, hắn vốn có nói muốn cho cậu một cái ngạc nhiên, bất quá cậu đúng lúc có việc đi ra ngoài. Hiện tại phỏng vấn còn chưa có kết thúc, kênh 3110, cậu có thuận tiện tới không?”

“Cậu nói cái gì?!” Sở Tô sửng sốt một giây thốt ra, đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, động tác lớn dọa đến Sở Nghiệp nhảy lên theo, không hiểu nhìn cậu.

Lâm Tưởng Thất ở bên kia lập lại một lần, cậu nắm chặt điện thoại nói câu, “Tớ đến ngay.” Sau khi cúp điện thoại cậu nhìn về phía Sở Nghiệp, khi ông còn chưa có hỏi ra lời liền vội vàng nói, “Ba ba xin lỗi, con có việc gấp muốn đi về trước.”

Sở Nghiệp nghe vậy cũng đứng lên, “Ba đưa con về, xảy ra chuyện gì?”

“Không cần ạ, không có chuyện gì.” Sở Tô nói, “Ba cũng sớm chút trở về nghỉ ngơi đi, con nghỉ hè liền trở về, đừng lo lắng.” Nói xong cầm điện thoại liền chạy ra ngoài, Sở Nghiệp không kịp gọi lại cậu, chỉ có thể nhìn cậu chạy ra ngoài.

Sở Tô sau khi đi ra phòng riêng vừa đi ra ngoài vừa cầm điện thoại lên YY, sau khi đăng nhập liền trực tiếp tìm kênh Lâm Tưởng Thất nói mà nhấn đi vào, tín hiệu điện thoại cũng không phải tốt, cậu mới vừa đi vào đã bị văng ra ngoài, ra vào mấy lần mới ổn định một chút, nhìn áo may – ô đã chen vào được liền thở phào nhẹ nhõm, không kịp đem điện thoại để bên tai nghe ngay tại chỗ khúc quanh đụng trúng người, điện thoại trên tay bị ném tới trên đất, phát sinh một thanh âm không nhỏ.

“Xin lỗi, cậu không sao chứ?” Đối phương không ngờ sẽ đụng trúng người, thấy điện thoại của cậu bị rớt vội vã lên tiếng nhận sai.

Sở Tô không có trả lời hắn, chỉ lo khom lưng nhặt điện thoại lên, phát hiện màn hình vẫn còn sáng mới yên tâm, bất quá thật vất vả mới chen vào kênh liền bị văng ra, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, ngón tay nhanh chóng nhấn vào mấy lần, tay cầm điện thoại không tự chủ buộc chặt, tâm tình có chút buồn bực.

Người đụng trúng cậu thấy biểu tình cậu có chút nghiêm túc, vùng xung quanh lông mày nhăn rất sâu, nhịn không được lên tiếng hỏi, “Cậu không sao chứ xin lỗi a, không cú ý thấy cậu.”

Nhấn vào nhiều lần rốt cuộc mới chen vào lại được bên trong kênh, lông mày của Sở Tô hơi buông lỏng, lúc này mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương, lưu lại hai chữ không có việc gì liền lướt qua người, ngay cả người đụng trúng cậu có dáng dấp ra sao cũng chưa từng nhìn rõ. Nhưng thật ra đối phương chú ý nhìn cậu mấy lần, lúc cậu rời đi còn đứng tại chỗ như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng của cậu.

“Hắc, nhìn cái gì chứ?” Một thanh âm cắt đứt Cố Triêu Văn đang trầm tư, hắn ta quay đầu lại nhìn thấy bạn tốt của mình đang đứng ở phía sau, thấy hắn ta quay đầu lại nói đùa, “Thế nào lại vào toilet lâu như vậy, còn nghĩ rằng cậu rơi vào bên trong nhà cầu.”

“Không có đâu.” Cố Triêu Văn cười cười, hỏi hắn, “Thế nào lại đi ra?”

“Ra tìm cậu a, cậu đang nhìn cái gì?”

“Không có gì, trở lại đi.” Cố Triêu Văn nói, hướng phương hướng Sở Tô rời đi nhìn thoáng qua, xoay người đi vào trong.

Sở Tô cũng không chú ý người phía sau đang nhìn mình, toàn bộ tâm tư của cậu đều đặt ở trong chuyện Tiếu Thần phỏng vấn, sau khi bước nhanh đi ra đại sảnh nhà hàng ngón tay cậu nhấn một cái, chỉnh âm thanh điện thoại lớn hơn, trong lỗ tai truyền đến tạp âm “tư tư”, có lẽ là bởi vì tín hiệu không tốt, âm sắc cũng không tốt, bất quá chí ít có thể nghe rõ giọng nói người trên mic.

Cậu đưa điện thoại dán ở bên tai, băng qua đường hướng Ngự Cảnh Loan chạy đi, lúc này cậu nghe thấy giọng nữ rõ rằng trong YY nói, “Thật đáng tiếc lão đại không ở hiện trường, tôi nghĩ cậu ấy nhất định rất muốn nghe hiện trường lời mà đại thần muốn nói với cậu ấy, bất quá không có vấn đề gì, tin tưởng các fan ở hiện trường đều sẽ ghi âm lại, cho dù lão đại không ở đây, cũng có thể cùng chúng ta cùng nhau chứng kiến tâm ý đại thần đối lão đại. Từ lúc bắt đầu phỏng vấn, đại thần là bị lão đại tiến công chiếm đóng từng bước lại nói tiếp còn thật tò mò quá trình này, đại thần có thể chia sẻ một chút với chúng em không?”

Nghe thấy người chủ trì hỏi như vậy Sở Tô dĩ nhiên có chút khẩn trương, cậu tăng nhanh tốc độ nhịp chạy của mình, đột nhiên có chút may mắn nhà hàng cách nhà cũng không xa, thanh âm người chủ trì qua đi Sở Tô liền nghe thấy thanh âm cậu quen thuộc nhất.
Chú thích:

Soup dừa (椰子羹) thực sự là không biết nên gọi nó là gì nữa, mọi người nhìn hình rồi sửa giúp holy xem món đó nên gọi như nào nha.

Kát quá hÃnh ánh cho

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương