Sau khi Diêu Tân Ngọc nói ra câu đó toàn bộ phòng khách an tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt Tiếu Ấu Ninh vòng vo luân chuyển giữ ba người bọn họ mấy vòng rồi trở lại, bước chân vốn đi tới của ba bởi vì một câu nói của mẹ mà đóng đinh đứng tại chỗ, mẹ ngồi trên ghế sa lon biểu tình ngốc lăng còn có chút chưa hoàn hồn, anh trai khởi xướng ngồi nổ đứng ở bên kia, phảng phất đây hết thảy cùng anh ấy không quan hệ, anh ấy chỉ là một mỹ nam tử an tĩnh.

Tiếu Ấu Ninh đột nhiên cảm thấy đau não, trong lòng yên lặng cầu khẩn, gia gia ông mau trở lại đi, con một người chống đỡ không nổi.

Cuối cùng phá vỡ cục diện bế tắc này chính là Tiếu Tông Vũ đứng đầu một nhà, bước chân của ông chậm rãi đi tới bên cạnh ba người, hỏi “Ai có thể giải thích cho ta một chút lời nói vừa rồi là có ý gì?”

Diêu Tân Ngọc ánh mắt mê man liếc mắt nhìn chồng mình một cái, vẻ mặt tò mò, “Cầu chân tướng.”

Tiếu Ấu Ninh biểu tình buông tay, biểu thị vô tội, “Ba ba, con chỉ là một khán giả.”

Tiếu Tông Vũ cũng không trông cậy vào hai người bọn họ có thể cho ra được cái đáp án gì, ông hỏi chủ yếu là Tiếu Thần, ánh mắt dừng ở trên người Tiếu Thần, “Nói đi”

“Con đã có đối tượng kết giao, cậu ấy là nam.” Tiếu Thần lời ít ý nhiều mà nói, câu nói đầu liền giải thích tất cả.

Bầu không khí một lần nữa bởi vì hắn nói những lời này mà lắng đọng lại, Tiếu Tông Vũ không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn con mình, biểu tình trầm đến đáng sợ, Tiếu Ấu Ninh cảm thấy có một trận gió lạnh lẽo vô cớ nổi lên trong phòng, thật sợ ba không nhịn được lại động thủ, bất quá …. Có vẻ như động thủ cũng đánh không lại anh trai.

“Con nói nghiêm túc?” Diêu Tân Ngọc lên tiếng hỏi trước, bà muốn nhìn từ trên mặt của con mình tìm ra một tia ý tứ vui đùa, lại vẫn là thất bại, chỉ có thể thấy được trên mặt đứa con trai từ nhỏ tới lớn mình vẫn luôn kiêu ngạo rất nghiêm túc.

“Nghiêm túc.” Tiếu Thần gật đầu.

“Ta không đồng ý!” Hắn vừa mới dứt lời Diêu Tân Ngọc lại vỗ tay vịn ghế sa lon, thanh âm mang theo tức giận nói lớn tiếng, “Mặc kệ đối phương là ai, con ngay lập tức chặt đứt quan hệ cùng cậu ta! Tiếu gia chúng ta không cần một người con dâu là nam!!”

Tiếu Thần mím môi, nhìn mẹ của mình, giọng mang áy náy lại kiên quyết nói, “Không có khả năng.”

“Con!!” Diêu Tân Ngọc không nghĩ tới hắn lại cự tuyệt đến dứt khoát như vậy, từ trên ghế đứng bật dựng, “Đem lời con vừa nói thu hồi!! Ta lập lại lần nữa, chia tay!!”

“Không có khả năng.” Tiếu Thần vẫn là ba chữ này.

Diêu Tân Ngọc bị hắn kiên quyết không hề có chỗ thương lượng chọc đến tức giận ngực phập phồng, Tiếu Ấu Ninh  vội vã trấn an bà, Tiếu Thần cũng tới đỡ bà ngồi xuống, thấp giọng nói, “Mẹ, mẹ đừng kích động, trước nghe con nói đã …”

“Không có gì đáng nói, ta hiện tại không muốn nghe con nói chuyện!” Diêu Tân Ngọc quay đầu hướng khác, không nhìn tới hắn, giống như là bị hắn chọc tức đến không nhẹ, Tiếu Thần thấy thế cũng không nói cái gì nữa, cho bà thời gian giảm sốc, loại chuyện này nếu như nói cha mẹ một chút cũng không phản đối đó là không có khả năng.

Tiếu Tông Vũ đi tới bên người Diêu Tân Ngọc, khom lưng vỗ vỗ thuận khí cho bà, nhẹ giọng nói, “Ngoan, đừng nóng giận.”

Người mới vừa rồi khí thế còn hung hăng lúc này ở trước mặt chồng mình lại mềm nhũn xuống, viền mắt Diêu Tân Ngọc ửng đỏ nhìn Tiếu Tông Vũ.

Tiếu Tông Vũ nắm lấy tay bà, sau đó liếc mắt nhìn Tiếu Thần, không nặng không nhẹ nói câu, “Theo ta đến thư phòng.” Nói xong cũng bước lên lầu trước, Tiếu Thần nói với Diêu Tân Ngọc một câu chú ý thân thể sau đó liền theo lên lầu.

Nhìn bọn họ một trước một sau đi lên, Tiếu Ấu Ninh có chút lo lắng nói, “Mẹ, sẽ không có chuyện gì chứ, ba ba có thể đánh anh hay không a?”

Diêu Tân Ngọc cũng có chút lo lắng, thế nhưng mới vừa rồi bị thái độ của Tiếu Thần chọc giận đến đau đầu, hiện tại càng không muốn hiểu hiện ra mình quan tâm nó, vì vậy hừ một tiếng, mạnh miệng nói, “Đánh mới tốt!”

Tiếu Ấu Ninh: “…”

*

Bên trong thư phòng.

Tiếu Tông Vũ cúi đầu ngồi ở phía sau bàn làm việc rộng lớn, ngón tay gõ mặt bàn, trên mặt nhìn không ra tâm tình, ông ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Thần đứng ở trước mặt, bật cười một tiếng, “Con là nói con cùng cậu ta quen nhau chưa được ba tháng, liền quyết định cùng cậu ấy trải qua cả đời?”

“Ở cùng nhau thời gian dài hay ngắn không có vấn đề gì.” Tiếu Thần không hài lòng loại khẩu khí này của ba mình, nghe như là mình và Sở Tô đang trêu đùa.

“Vậy cùng cái gì mới có quan hệ?” Tiếu Tông Vũ nở nụ cười, “Cảm tình? Các con đều là nam!”

“Thì tính sao?” Tiếu Thần hoàn toàn không cảm thấy cái này có vấn đề, “Cảm tình là dục vọng chân thật nhất dưới đáy lòng còn người, nó không liên quan gì giới tính.”

“Đối phương là ai?” Tiếu Tông Vũ lại hỏi.

“Ngài hiện tại không cần biết, nếu như mọi người tiếp nhận cậu ấy rồi, con tự nhiên sẽ dẫn cậu ấy về nhà.” Ngược lại nếu không tiếp nhận, hắn tự nhiên sẽ không mang Tô Tiểu Quai về, như vậy đối với người nào đều không có lợi, chỉ là lưỡng bại câu thương.

“Ý của con là không dự định chia tay cùng cậu ta?” Vùng xung quanh lông mày của Tiếu Tông Vũ rốt cuộc nhíu nhíu lại, thanh âm cũng bắt đầu mơ hồ mang theo tức giận, lấy hiểu biết của Tiếu Thần đối với cha mình, đây là điềm báo ông tức giận.

“Đúng vậy.”

Vừa mới dứt lời, một tách trà thủ công hoa văn tinh xảo liền đập nát ở dưới chân Tiếu Thần, nước trà ấm văng đầy đất, ướt một mảnh sàn, ánh mắt Tiếu Thần nhìn mảnh nhỏ trên mặt sàn, sau đó dời đi.

“Quả thực là hồ đồ!!” Tiếu Tông Vũ khiển trách, mặt trầm xuống,  “Con có biết con đang nói cái gì không?!”

“Con rất rõ ràng.” Tiếu Thần đứng nghiêm, đối mặt cơn giận của ông không sợ hãi chút nào, “Cha, con cũng không phải loại người lấy chuyện này ra đùa giỡn, cũng đã làm xong chuẩn bị cùng mọi người come out, nhưng bất kể như thế nào, con sẽ không bỏ rơi cậu ấy, cho nên rất xin lỗi, khiến cho ngài cùng mẹ thất vọng rồi.”

Nghe thấy lời của hắn Tiếu Tông Vũ bỗng cầm nghiên mực ở bên cạnh lên quăng tới, vẫn như cũ nện ở bên chân, trọng lượng nghiên mực khá nặng rơi xuống sàn phát ra một tiếng “Phanh-”, đập ra một vết tích không nhỏ ở trên sàn nhà.

Diêu Tân Ngọc và Tiếu Ấu Ninh dưới lầu nghe thấy tiếng vang nhất thời từ trên ghế sa lon đứng lên, liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được lo lắng trong mắt đối phương.

“Mẹ ba sẽ không thật đánh anh đi?” Tiếu Ấu Ninh lo lắng nói, mắt không ngừng nhìn lên trên, trong lòng bồn chồn không hiểu được, muốn đi lên xem tình huống một chút, lại sợ chọc giận ba làm cho ông tức giận hơn.

Tính tình của chồng và con mình à cái gì Diêu Tân Ngọc rõ ràng nhất, tuy rằng tính tình Tiếu Tông Vũ tốt, nhưng tư tưởng quan niệm truyền thống, nhất là ở phương diện kết giao nam nữ, năm đó hai người gặp nhau bà liền biết rõ. Hiện tại con trai tìm một người đàn ông làm vợ nó, điều này không phải là tức chết ông sao, Tiếu Thần là loại người một khi quyết định thì sẽ không quản người khác nhìn thế nào, hai người này ai cũng không chịu nhường ai, hiện nay trong lòng bà cũng là lo lắng không thôi, rất sợ Tiếu Tông Vũ thực sự động thủ, nhưng nghĩ đến Tiếu Thần nói cái gì cũng không thay đổi kia bà cũng tức giận không nhẹ, liền khẽ cắn môi giả bộ không thèm để ý, “Đừng động ông ấy, đánh liền đánh!”

“Thế nhưng …” Tiếu Ấu Ninh nhìn bà thử dò xét nói, “Nếu như đánh chết anh rồi thì làm sao bây giờ, cho dù đánh không chết, nếu như là giống anh họ A Sanh thì mẹ làm sao bây giờ, mẹ không đau lòng sao …”

Tiếu Ấu Ninh nói làm cho trong lòng Diêu Tân Ngọc chấn động không thôi, trong đầu hiện lên tình cảnh Diêu Tân Trăn năm đó vừa khóc vừa nói với bà sau này em ngay cả con trai cũng không có, còn có Yến Vô Sanh ngày đó quỳ gối trước giường Diêu Tân Trăn. Bà có chút mờ mịt, lẽ nào nhà bọn họ cũng muốn biến thành như vậy sao?

“Mẹ…” Tiếu Ấu Ninh thấy sắc mặt bà không đúng, vội kêu bà một tiếng, “Mẹ đừng lo lắng, con chỉ nói lung tung …”

“Ta đi lên xem thử một chút.” Diêu Tân Ngọc không để ý cô, bỏ lại một câu cũng nhanh đi bộ lên lầu, Tiếu Ấu Ninh nhìn bóng lưng của bà lên lầu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, anh trai, em chỉ có thể giúp anh tới đây.

Diêu Tân Ngọc lên lầu đẩy cửa thư phòng ra đi vào trong liền nhìn thấy mảnh nhỏ và nghiên mực rơi trên sàn, Tiếu Tông Vũ đứng ở bên trong bàn làm việc một tay chỉ Tiếu Thần, trong miệng ông mắng các loại bất hiếu, Tiếu Thần vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh tùy ý ông phát tiết. Bà từ phía sau cho nên không thấy bộ dáng của Tiếu Thần, những mảnh nhỏ trên sàn khiến trong lòng bà lo lắng lớn hơn, không khỏi bước nhanh hơn đi tới.

Hai người nghe thấy tiếng bước chân đều quay đầu lại thấy bà đi tới, Tiếu Tông Vũ ngừng tiếng mắng chửi, Tiếu Thần nhìn bà trầm giọng gọi một tiếng, “Mẹ.”

Thấy trên mặt và trên người hắn không có dấu hiệu bị thương Diêu Tân Ngọc mới thoáng buông xuống lo lắng trong lòng, nhưng là vẫn mặt lạnh, đối với hắn hừ một câu, “Đừng gọi ta, ta không có một đứa con bất hiếu như con vậy!”

Tiếu Thần trầm mặc không nói.

Diêu Tân Ngọc thấy hắn đứng bất động, nhân tiện nói, “Đứng ở nơi này làm gì, nhìn thấy liền thấy phiền!”

“Con đi công ty trước.” Tiếu Thần trầm giọng nói, “Mọi người chú ý thân thể đừng quá kích động.”

“Cút cút cút!” Diêu Tân Ngọc không nhịn được mắng, Tiếu Thần lên tiếng trả lời liền rời đi.

Tiếu Tông Vũ nhìn con trai đóng cửa rời đi, nhìn lại vợ mình rõ ràng là tới cứu trận đột nhiên có loại cảm giác đơn độc, trong lòng một trận phiền muộn, cố sức ngồi ở trên ghế không nói lời nào.

Diêu Tân Ngọc đi tới phía sau ghế giúp ông bóp vai, “Thằng con thúi tha này quá bất hiếu, chồng đánh rất đúng!”

Tiếu Tông Vũ: “…” Anh còn chưa có động thủ đâu, em lại chạy tới rồi, anh nếu thật đánh con trai bảo bối của em em còn không cùng anh trở mặt?!

*

Tiếu Thần ra khỏi thư phòng xuống lầu chuẩn bị đến công ty, xem bộ dạng của cha mẹ tức giận trong chốc lát hẳn là không thể nguôi giận, hắn ở lại tình huống chỉ càng thêm nghiêm trọng hơn.

Tiếu Ấu Ninh đi tới đi lui ở trong phòng khách, suy đoán tình hình chiến đấu trên lầu rốt cuộc ra làm sao, hầu như nhịn không được liền muốn len lén đi lên thăm dò tình huống một chút, lúc này nghe thấy thanh âm có người xuống lầu ngẩng đầu lên liền thấy Tiếu Thần đi xuống, vội chạy tới, “Anh, anh không có chuyện gì chứ?! Ba có đánh anh hay không?! Em nghe thấy có tiếng vang thật lớn!!”

Thanh âm của cô mang theo khẩn trương và lo lắng khiến Tiếu Thần ngừng lại, cười nói, “Không có, đừng lo lắng.”

Nghe hắn nói như vậy Tiếu Ấu Ninh vây vòng tròn quanh hắn, tỉ mỉ kiểm tra rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nói, “May quá may quá, không có đánh anh là được rồi.”

“Không phải là có em bảo mẹ đi cứu trận sao?” Tiếu Thần trêu chọc nhìn cô một cái.

“Em sợ anh bị đánh nha!” Tiếu Ấu Ninh le lưỡi, “Bất quá vừa rồi anh nói là thật sao? Anh thực sự quen với bạn trai?”

Tiếu Thần gật đầu, đều đã come out còn có thể giả sao?

Tiếu Ấu Ninh hướng hắn dựng thẳng ngón tay cái, lại hỏi, “Vừa rồi anh có nói cậu ta là cậu bạn nhỏ của gia gia? Anh không có nhầm đi, làm sao anh biết?”

Tiếu Thần đem sự tình đơn giản nói với cô, sau khi cô nghe xong lộ ra biểu tình thật thần kỳ, cùng hắn một đường ra cửa, vừa đi vừa hỏi thăm bát quái.

“Em cũng quen nữa.” Tiếu Thần nói.

“Em cũng quen?”

“Chính là Sở Tô, phiên dịch online ở phòng làm việc cho các em.”

Tiếu Ấu Ninh ngây ngẩn cả người, đứng ngây ngốc tại chỗ nhìn hắn đi vào gara lái xe ra, thẳng đến khi xe lái đến bên cạnh mình mới phản ứng được, kinh ngạc hô một câu, “Không thể nào!!!”

Tiếu Thần cười mà không nói, chờ cô lên xe mới lái xe đi công ty.

“Lẽ nào các anh nhất kiến chung tình sao, nhưng là các anh mới quen biết không bao lâu nha? Cái này chẳng lẽ là chân ái sao?!” Tiếu Ấu Ninh cảm giác mình quá lạc hậu, gia gia tìm một cậu bạn lại phát hiện đối phương là cháu dâu của mình, cô tìm một người phiên dịch tiếng Pháp phát hiện đối phương là chị dâu của mình, còn có chuyện gì so với chuyện này càng trùng hợp hơn không?!

Ngay khi cô đang cảm thán không thôi điện thoại Tiếu Thần đặt ở chỗ để điện thoại trên xe liền vang lên, Tiếu Ấu Ninh thấy thông báo trên màn hình ba chữ Tô Tiểu Quai, tiếng chuông vừa lúc là tiếng chuông mới vừa rồi.

Tiếu Thần cầm điện thoại lên, “Tiểu Quai.”

Thanh âm ôn nhu khiến Tiếu Ấu Ninh sợ run một cái, nếu như không đoán sai người điện thoại nhất định là Sở Tô rồi.

“Ừ, anh đã biết, đừng lo lắng.”

“…”

“Trước cứ như vậy, chính em chiếu cố tốt chính mình.”

“…”

Mắt thấy hắn đang muốn cúp điện thoại Tiếu Ấu Ninh hô to một tiếng, “Đừng cúp, để cho em nói!”

Tiếu Thần liếc mắt nhìn cô không có phải ứng lại cô liền cúp điện thoại.

“Em cũng muốn nói chuyện cùng Tô Tô a!” Tiếu Ấu Ninh ai oán nhìn hắn một cái, “Mới vừa rồi cậu ấy nói với anh cái gì nha?”

“Không có chuyện gì lớn.” Tiếu Thần sơ lược.

Trong nhà hai người phản đối chuyện của hắn và Sở Tô, hiện tại lão ngoan đồng lại sắp trở về, hắn đột nhiên cảm thấy đường phía trước thật xa vời.

*

Tiếu Thần đi rồi Diêu Tân Ngọc có chút ngồi không yên, tâm loạn thất bát tao nghĩ chuyện này nên xử lý như thế nào, đừng nói Tiếu Tông Vũ không đồng ý, bảo bà tiếp nhận một người con trai làm con dâu mình bà cũng là không muốn, nhưng bộ dáng Tiếu Thần chắc chắn sẽ không nghe ông bà, mặt khác đối phương lại còn là cậu bạn nhỏ lão gia tử luôn treo ở bên miệng thích vô cùng, hiện tại lại không biết bên kia ông là có ý nghĩ gì, chỉ có thể chờ người ngày mai trở về lại nói tiếp.

Bà càng nghĩ tâm càng loạn, thẳng thắn bảo tài xế chở bà đến bệnh viện.

Sau khi đến bệnh viện bà đi tới phòng bệnh Diêu Tân Trăn, vừa tới cửa liền thấy Diêu Tân Trăn đang nửa dựa vào giường bệnh ngồi, Yến Vô Sanh ngồi ở bên cạnh giúp bà cắt móng tay, hình ảnh gia đình ấm áp làm cho bà dừng ở cửa, có chút không đành lòng đánh vỡ một phần an tĩnh này. Bà đã có hơn nửa năm không có từ trên mặt Diêu Tân Trăn thấy được nụ cười tận đáy lòng, từ lúc Yến Vô Sanh rời khỏi Yến gia bà thấy Yến gia giống như đóng một lớp bụi, cho dù không nói, bà cũng biết em gái mình đã lâu như vậy có bao nhiêu nhớ con trai của mình, hiện tại tiêu tan hiềm khích lúc trước cũng coi như nhân họa đắc phúc.

“Chị? Chị sao lại đứng ở bên ngoài?” Diêu Tân Trăn thấy bà đứng ở cửa kêu một tiếng.

Diêu Tân Ngọc thu hồi tâm tình của mình đi vào, “A Trăn, A Sanh.”

“Dì.”  Yến Vô Sanh đứng dậy rót cho bà ly nước.

Diêu Tân Ngọc nhận ly nước ngồi vào trên giường thân thiết hỏi tình huống hồi phục của Diêu Tân Trăn, thấy sắc mặt em mình không tệ tinh thần cũng rất tốt liền an tâm. Mới vừa rồi nhìn thấy hình dạng ấm áp của hai mẹ con Yến Vô Sanh, vốn muốn nói đột nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.

“Làm sao vậy?” Hai người dù sao cũng là chị em cùng mẹ cùng cha, Diêu Tân Trăn nhìn từ trên mặt bà liền nhận ra bà có tâm sự, cầm tay bà lên tiếng hỏi.

Yến Vô Sanh thấy thế liền tìm một cái cớ đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại, nhường không gian cho hai người nói chuyện.

“A Trăn.” Trầm mặc một hồi, Diêu Tân Ngọc  khẽ thở dài một tiếng, hỏi, “Em … Năm đó lúc biết chuyện của A Sanh và người kia, là nghĩ như thế nào?”

“Dạ?” Không nghĩ tới chị bà lại hỏi cái này, Diêu Tân Trăn sửng sốt một chút, “Làm sao lại hỏi cái này?”

Diêu Tân Ngọc không nói, Diêu Tân Trăn như là nghĩ tới điều gì, có chút kinh ngạc nói, “Lẽ nào A Thần nó …..” Nói đến đây liền dừng lại, từ biểu tình của Diêu Tân Ngọc bà có thể nhìn thấy đáp án.

“Có thể nghĩ như thế nào.” Diêu Tân Trăn cũng hít một hơi, nhẹ giọng nói, “Nhất định là không đồng ý, nếu không cũng sẽ không làm cho đứa nhỏ này một người ở bên ngoài có nhà mà không về được.”

Hai người ở trong phòng bệnh hàn huyên một buổi chiều, thẳng đến Yến Vô Sanh trở về Diêu Tân Ngọc mới rời khỏi, đứng ở cửa lớn bệnh viện nhìn người tới lui ở đối diện đường tâm tình bà phức tạp, lời của Diêu Tân Trăn mới vừa nói vẫn vang vọng ở bên tai không ngừng.

“Lúc đó em chưa bao giờ nghĩ sẽ đối với con mình xuống tay nặng như vậy, cho dù động thủ không phải em, thế nhưng em vẫn như cũ cảm thấy có lỗi với nó, trời biết từ nhỏ đến lớn em ngay cả một câu nói nặng cũng luyến tiếc nói nó.”

“Sao có thể không tức giận đâu, cảm giác đứa con mình toàn tâm nuôi lớn cứ như vậy bị một người đàn ông lừa đi, nó thậm chí còn bởi vì người kia phản kháng chúng em.”

“Lúc đó là thương tâm cũng là thất vọng, lúc nó đi em thậm chí còn không liếc nhìn nó nhiều hơn một cái, A Sanh không trở lại, em rễ chị lại rất bận rộn, có lúc một mình em đang suy nghĩ cuối cùng như vậy rốt cuộc đúng hay sai.”

“Trên đời không có bao nhiêu bậc cha mẹ chân chính bỏ được con của mình, em cũng vậy, em không lúc nào không đang lo lắng cuộc sống của nó có tốt hay không, nó có đúng giờ ăn cơm hay không. Thương càng nhiều lo càng nhiều, bất kể là đánh hay là mắng đều là bởi vì lo lắng nó đi nhầm đường.”

“Tại khoảng khắc em bị tai nạn xe trong lòng nghĩ đến chính là A Sanh, em nghĩ nếu như được làm lại một lần nữa em sẽ đổi cách thức xử lý chuyện của nó và Tịch Cảnh Trần, bởi vì mặc kệ người nó lựa chọn là ai, nó thủy chung là đứa nhỏ của em, nguyện vọng duy nhất của em đối nó cũng bất quá là nó có thể bình an vui vẻ đến suốt đời, nếu như vậy có thể làm cho nó vui vẻ em đây vì sao lại không tùy nó đâu, mặc kệ chuyện gì xảy ra, đều có em và ba nó giúp nó chống không phải sao?”

“A Thần cũng không phải người lỗ mãng, nó so với bất luận người nào đều rõ ràng chính mình đang làm cái gì, chị, đừng làm chuyện gì để cho mình phải hối hận giống như em.”

Không đi ngăn cản như vậy thực sự có ổn không? Ngăn cản lại có thể như thế nào đây.

Diêu Tân Ngọc thở dài, ngồi lên xe trở về.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương