Năm mới vui vẻ, chúc mọi người có một cái tết vui vẻ, hạnh phúc và đong đày bên gia đình, người yêu, và đặc biệt là luôn có đam để đọc trong dịp nghỉ tết này nha. ^^!

新年快乐, 祝你们身体健康,万寿无疆,万事如意,万事如意,工作顺利,生意兴隆,恭喜发财,一团和气,从心所欲, 东成西就 !!! Happy new year
Một câu không có chỗ ở của Tiếu Thần thành công ngủ lại chỗ Sở Tô, tuy rằng hai người đều biết lý do này quả thực xuẩn đến không thể xuẩn hơn, bất quá người đang trong tình yêu ai lại đi lưu ý cái này đâu.

Từ hội sở giải trí trở về thời gian có chút trễ, giờ này người ra vào tiểu khu rất ít, hai người đứng trong thang máy ngoài ý muốn đều không có nói gì, thang máy không tính lớn vậy mà cảm thấy có chút trống trải, Sở Tô không biết Tiếu Thần lúc này là đang suy nghĩ cái gì, thế nhưng cậu biết mình có chút khẩn trương, còn có chút chờ mong, cái loại cảm giác này cũng không phải nói là muốn phát sinh chút chuyện gì, chỉ là đơn giản cảm thấy cùng người mình thích ở cùng một chỗ cảm thấy kích động và mừng rỡ.

Cậu đứng ở bên cạnh Tiếu Thần, hai người cách nhau một khoảng cách bờ vai, bình thường tốc độ của thang máy rất nhanh, hôm nay lại cảm giác cường điệu chậm, chậm đến cậu đều có chút phiền chán.

“Ở lầu mấy?” Người bên cạnh hỏi một câu.

“Cái gì?” Sở Tô phản xạ có điều kiện nhìn về phía Tiếu Thần, chỉ thấy anh ấy đang nhìn chính mình, ánh mắt thâm thúy mê người mang theo độ nóng say lòng người, khiến cho Sở Tô có loại lỗi giác bị sắc dụ.

“Anh là nói chúng ta phải lên tầng mấy?” Ngón tay Tiếu Thần đặt trên phím ấn thang máy, ôn nhu lập lại một lần, Sở Tô lúc này mới phản ứng được vừa rồi mình vậy mà đi vào thang máy liền ngẩn người, vì vậy hai người ở tại chỗ một hồi còn chưa có lên lầu.

“A.” Sở Tô giả bộ tự nhiên nói, “Tầng 13.”

Tiếu Thần thấp giọng nở nụ cười, cũng không vạch trần cậu, ngón tay nhấn vào phím số 13, xương ngón tay Tiếu Thần rõ ràng, móng tay cắt tỉa rất sạch sẽ, toàn bộ tay thoạt nhìn thon dài hữu lực, nhìn ngón tay của hắn nhấn số Sở Tô có loại ý nghĩ dùng tay mình đặt lên trên, cậu là muốn như vậy, cũng làm như vậy.

Sở Tô đột nhiên làm ra động tác khiến cho tay Tiếu Thần vốn ấn xong phím tầng chuẩn bị thu về dừng lại động tác, nhìn xuống tay đặt trên lưng bàn tay của mình liền quay đầu lại nhìn chủ nhân của tay một chút, lại chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Sở Tô, lúc hắn còn đang nhìn làm bộ không cẩn thận sờ trúng muốn thu tay về, Tiếu Thần cong khóe môi, ở lúc trước khi Sở Tô thu tay về trước một bước cầm tay cậu, thang máy không lớn, thế nhưng ánh sáng rất đủ, điều này làm cho Tiếu Thần thấy được rõ ràng trên gáy trắng Sở Tô có chút đỏ ửng, đầu càng thêm xoay qua bên khác.

Người bình thường trang nghiêm cùng hắn nói lời đồi trụy, đây là đang xấu hổ?

Tiếu Thần đối sự phát hiện này có chút vô cùng kinh ngạc, ánh mắt chuyển qua hai tay đang nắm của hai người, dắt tay thuần khiết như vậy, Tô Tiểu Quai đáng khinh vậy mà lại xấu hổ? Cái nhận thức mới này khiến cho Tiếu Thần nổi lên hứng thú trêu đùa đối phương, vì vậy hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay cào cào lòng bàn tay Sở Tô.

Vậy mà Sở Tô cảm ứng hơi lớn, lúc cảm nhận được động tác của Tiếu Thần hầu như là muốn rút tay về, bất quá Tiếu Thần nhanh hơn nắm chặt tay cậu, vốn chỉ là muốn đùa Sở Tô, thế nhưng chưa từng nghĩ xúc cảm lòng bàn tay đối phương mềm mại của đối phương làm cho Tiếu Thần có chút nghiện, tay nắm tay mềm mại của Sở Tô, hắn nhịn không được lại nhéo nhéo, lập tức nổi lên ý muốn chơi đùa ngón tay út Sở Tô.

Tiếu Thần bên kia chơi đến vui vẻ, bên này Sở Tô thiên nhân giao chiến, bản thân cậu lại tương đối sợ ngứa, đụng chạm như vậy vẫn ổn, như loại phương pháp vừa cào lại xoa bóp khiến cho cậu có loại cảm giác tê dại từ đầu ngón tay chạy lên đỉnh đầu, không chỉ như vậy, đối phương lại là người mình thích, loại cảm giác này tựa như gấp đôi đánh tới.

“Lão đại, em là đang xấu hổ sao?”

Người khởi xướng lúc này còn không biết xấu hổ tới gần cậu, thấp giọng dán vào lỗ tai cậu thổi khí a, thực sự là có thể nhịn nhưng không thể nhẫn, giữa lúc Sở Tô sắp nhịn không được muốn bạo phát thu thập đại thần cái yêu tinh nhọc người này, đinh một tiếng, đã đến tầng 13 rồi.

“A, đến rồi, tốc độ thật nhanh.” Tiếu Thần giọng mang đầy tiếc nuối nói, thần sắc tự nhiên nắm tay Sở Tô ra thang máy.

Sở Tô: “…”

Chỗ Sở Tô ở là loại hai phòng một phòng khách, nhưng diện tích bên trong phòng so với loại nhà có ba phòng còn muốn lớn hơn, năm đó đến C thị đi học Sở Nghiệp đặc biệt cho người sắp xếp căn phòng này cho cậu, chính là sợ Sở Tô một người ở bên này đi học sẽ ủy khuất chính mình, bất quá Sở Nghiệp chỉ muốn dựa theo ý nghĩ của mình đi đối tốt với Sở Tô, nhưng không có lo lắng đến căn phòng 180 mét vuông này chỉ ở có một người có quá cô đơn hay không.

Sở Tô từ tìm dép từ tủ giày cho hắn thay, hai người vào phòng. Năm đó lúc Sở Nghiệp trực tiếp mua là phòng trùng tu sạch sẽ, lắp đặt thiết bị theo phong cách hiện đại đơn giản, Tiếu Thần theo Sở Tô đi vào phòng khách liền thấy quầy bar và tủ rượu, trên mặt tủ đá cẩm thạch đen để mấy cái tách gốm sứ tinh xảo, rượu trên kệ rượu không nhiều lắm, nhưng đều là rượu đỏ năm không thấp, bên cạnh tủ rượu còn có một cái giá để đồ loại nhỏ, Tiếu Thần liếc mắt liền nhìn thấy hai bồn tiên nhân cầu đặt ở phía trên, kiểu dáng rõ ràng là chậu cây lần trước Sở Tô chụp cho hắn làm hình avatar.

“Anh trước ngồi một chút.” Sở Tô nói với Tiếu Thần, xoay người vào quầy bar, Tiếu Thần không có theo như cậu nói ngồi xuống, mà là cùng cậu đi vào quầy bar.

“Em muốn làm gì?” Tiếu Thần ngồi ở bên ngoài quầy bar hỏi cậu.

“Làm nước cho anh, anh muốn uống cái gì?” Sở Tô lục đồ vật bên trong quầy bàn, ngẩng đầu nhìn Tiếu Thần, “Buổi tối uống cà phê không tốt lắm, em pha nước trái cây cho anh nha, hay là anh muốn uống rượu đỏ?”

Tiếu Thần nhìn ánh mắt đen thẩm của Sở Tô, chờ mong trong mắt quá rõ ràng, hắn nở nụ cười, không đả kích nhiệt tình của cậu, ấn theo cậu nói, “Nước trái cây đi, em làm gì cho anh cũng đều thích uống.”

Nam thần vẻ mặt ôn nhu nhìn mình cười nói em làm gì anh cũng đều thích uống vân vân, quả thật không còn gì tốt hơn nữa, bạn học Tô Tiểu Quai đáng khinh nổi lên hùng dũng, từ tủ lạnh bên cạnh lấy ra trái dưa chuột xanh mướt, sau khi dùng nước rửa sạch đặt ở trên thớt gỗ.

Lúc đầu Tiếu Thần cho rằng sẽ là nước chanh hoặc là nước táo ép gì đó, thấy Sở Tô đặt dưa chuột trên thớt không khỏi hỏi, “Tại sao lại là dưa chuột?”

“Ăn cái gì bổ cái đó.” Sở Tô cũng không ngẩng đầu lên trả lời, cũng trong lúc đó giơ tay lên chém xuống, răng rắc một tiếng, cắt đứt dưa chuột. (Chết cười =))))

Tiếu Thần: “….” Vì sao có loại cảm giác đau đản.

Sở Tô: “…”

Lúc Sở Tô nói câu kia chỉ là thuận miệng trong lòng không có bất kỳ một ý nghĩ bất lương nào, dao nhỏ chặt xuống mới phản ứng được mình nói cái gì, trong nháy mắt có cảm giác muốn mở miệng bổ cứu, trời biết cậu căn bản không có loại ý nghĩ này, lời nói ăn cái gì bổ cái đó này là cách nói của nhị hàng Dương Lộ kia, chính mình bất tri bất giác lại bị cậu ta tẩy não, quả nhiên là gần mực thì đen, lúc nhìn mình một đao hạ xuống hy vọng đại thần không có loại xung động muốn che khố (háng, để hán việt cho nó soang =)))

Che khố ….

Cái từ này chợt lóe lên, Sở Tô não bổ ra cái tình cảnh kia, đột nhiên cười ra tiếng.

Tiếu Thần nhìn thấy cái dạng này của cậu liền biết nhất định là cậu đang nghĩ tới hình ảnh không hài hòa gì rồi, hơn nữa cái hình ảnh ấy còn cùng mình có quan hệ, đương nhiên cùng trái dưa chuột cũng không thoát được quan hệ, Tiếu đại thần yên lặng thắp cho mình một ngọn nến.

Sở Tô đem dưa chuột đã cắt xong bỏ vào trong máy ép trái cây, cắm điện, khởi động, ép nước, lọc cặn. Không bao lâu một ly nước dưa chuột xanh mượt đã ra lò, cậu rót nước trái cây đã lọc xong vào ly để ở trước mặt của Tiếu Thần, sau đó ra quầy bar ngồi vào cái ghế bên cạnh Tiếu Thần, khóe mắt cong cong nói, “Nếm thử một chút xem sao.”

Cái ly trong suốt chứa đầy nước ép màu xanh biếc, ánh đèn nhu hòa ở trên đỉnh quầy bar chiếu xuống có vẻ đẹp ngoài ý muốn, ánh mắt Tiếu Thần qua lại vòng vo mấy lần giữa ly nước ép và Sở Tô, ý vị thâm trường liếc nhìn Sở Tô, trong ánh mắt mong chờ của cậu mà bưng ly nước ép lên nhấp một ngụm.

“Thế nào, uống ngon …” Sở Tô nói được phân nửa liền bị ngăn chặn miệng, đôi mắt trợn tròn nhìn người đột nhiên hôn chính mình, trong miệng được đối phương đút nước ép, tính phản xạ nuốt xuống.

Tay phải của Tiếu Thần dùng sức giữ chặt cái ót Sở Tô, đầu lưỡi cạy ra răng của cậu đem nước ép trong miệng truyền vào trong miệng của cậu, sau khi Sở Tô uống xong không có rời khỏi môi của cậu, trái lại càng thêm thâm nhập hôn sâu, đầu lưỡi quấn quít đầu lưỡi Sở Tô dẫn dắt Sở Tô cùng hắn dây dưa, sau khi lưỡi cùng lưỡi tiếp xúc ngắn ngủi, đầu lưỡi Tiếu Thần đích thực tiến sâu hơn, hắn liếm lộng tỉ mỉ mỗi một chỗ khoang miệng Sở Tô nhiều lần, loại hôn môi này so với lần trước càng có tính xâm lược hơn nhiều lần, khiến Sở Tô có chút mộng.

Sở Tô một tay vịn quầy bar, một tay nắm lấy quần áo Tiếu Thần, có chút bị động tùy hắn hôn mình, thời gian nụ hôn này kéo dài tới so với các lần hôn môi lúc trước của hai người đều lâu hơn, cậu thậm chí cảm giác đầu lưỡi của mình sắp bị đối phương hút đến có chút tê dại, ngực truyền tới run rẩy quá rõ ràng, cái loại cảm giác này tựa như trái tim muốn nhảy ra vậy, bất kể là lý trí hay là phản ứng Sở Tô cũng cảm giác mình có chút chịu không được, cho dù mình bình thường đáng khinh, nhưng ở trước mặt người này thân cận cũng biến thành lực bất tòng tâm, loại cảm giác này quá mãnh liệt.

Nếu như nói lúc này Sở Tô còn có tinh lực tự hỏi, như vậy khi cậu cảm giác được tay của Tiếu Thần đang luồn vào dưới vạt áo, xoa xoa sống lưng mình, trong đầu của cậu là thật có một khoảng không trống rỗng, chờ lúc cậu hồi phục lại tinh thần, tay Tiếu Thần đã di chuyển dọc theo lưng đi đến phần giữa lưng, phản ứng thân thể luôn luôn nhanh hơn so với đại não một chút, ngón tay lành lạnh của đối phương lướt qua lưng làm dấy lên một trận run rẩy ngắn ngủi, để lại cảm giác tê dại thật lâu không tiêu tan.

Da của Sở Tô không thô ráp hay là khô nẻ giống như những nam sinh khác, ngược lại da tay của cậu tốt đến ngay cả một số nữ sinh chú ý bảo dưỡng so ra còn kém một chút, tay của Tiếu Thần ở trên lưng Sở Tô lưu luyến, xúc cảm trắng mịn khiến cho hắn yêu thích đến không nỡ buông tay, hắn một bên hơn Sở Tô, một bên vuốt ve lưng Sở Tô, ngón tay chậm rãi đi đến giữa phần xương cánh bướm, nơi đó sờ được một chỗ nhô ra nho nhỏ, mềm mề, lúc hắn sờ trúng chỗ đó cảm thấy rõ ràng thân thể Sở Tô cứng lại, Tiếu Thần hiểu rõ này hẳn là nốt ruồi, cũng vừa lúc là điểm mẫn cảm của Sở Tô, tuy rằng như vậy, Tiếu Thần không chỉ có không rời khỏi, ngón tay ngược lại vòng quanh cái nốt ruồi nổi lên, sau đó đè, khẩy.

“Ngô…” Trong miệng Sở Tô phát ra thanh âm rất nhỏ, theo động tác của Tiếu Thần tay nắm lấy quần áo Tiếu Thần cũng chặt hơn mấy phần, biết cậu có chút thở không nổi lúc này Tiếu Thần mới thoáng lùi lại một ít, môi dán ở trên môi dừng lại một hồi, nhẹ nhàng ma sát vài cái mới thối lui, ánh mắt mang theo ý cười nhìn ngực cậu phập phồng thở phì phò.

“Quả nhiên là ăn cái gì bổ cái đó a.” Tiếu Thần trầm thấp cười nhẹ, nhẹ giọng nói.

“?” Sở Tô sửng sốt một chút, nhìn về phía hắn lại phát hiện ánh mắt của hắn có chút quỷ dị, Sở Tô không hiểu cho nên theo ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới mới hiểu được những lời lúc nãy của hắn là có ý gì.

… Hai người đều có phản ứng rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương