Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)
-
Chương 46: Xoát âm điểm
“Ba –”
Trải qua quá trình chờ đợi trong thời gian dài cửa phòng phẫu thuật rốt cục từ trong sự chờ đợi của mấy người Diêu Tân Ngọc được đẩy ra, Diêu Tân Trăn nằm hôn mê ở trên giường được hộ lý đẩy ra.
“A Trăn!” Cước bộ Diêu Tân Ngọc loạng choạng xông lên, đở ở bên cạnh giường đẩy, nóng nảy hỏi, “A Trăn, em thế nào rồi?!!”
Tiếu Thần cũng ở sau lưng bà, thấy Diêu Tân Trăn còn đang hôn mê vội vã khuyên can mẹ của mình, “Mẹ, dì nhỏ mới vừa làm phẫu thuật xong, mẹ nhỏ giọng chút, chúng ta trước hỏi bác sĩ về tình hình của dì nhỏ một chút đi.”
“Đúng đúng.” Diêu Tân Ngọc được hắn đề tỉnh phản ứng lại, vừa rồi nóng ruột vậy mà đã quên vụ này, chỉnh sửa lại biểu tình của mình liền hướng bác sĩ, “Ngại quá, vừa rồi là tôi quá khẩn trương, bác sĩ, em gái của tôi thế nào rồi? Không sao chứ?”
Bác sĩ ở bên cạnh kéo khẩu trang xuống, mỗi ngày tiếp xúc với người nhà và bệnh nhân nhiều như vậy, đối với loại tình huống này đã thấy nhưng không thể trách, trước đối hộ sĩ bên cạnh nói, “Hộ sĩ đẩy bệnh nhân vào phòng ICU trước đi.” Sau đó đối hai người Tiếu Thần cười nói, “Tiếu phu nhân, Tiếu thiếu gia, các người đừng lo lắng, phẫu thuật rất thành công.”
“Thật tốt quá! Cảm ơn bác sĩ!” Diêu Tân Ngọc nghe xong thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hướng bác sĩ cảm ơn.
“Cực khổ ngài rồi.” Tiếu Thần cũng nói.
“Phu nhân, thiếu gia đừng khách khí, đây là việc chúng tôi phải làm.” Bác sĩ vội trả lời, thân phận của hai người đặt ở đó ông cũng không dám nhận công.”
“Chú Lưu chú trước cùng hộ sĩ đi đến phòng bệnh, nhìn xem có chuyện gì cần hộ trợ không.” Tiếu Thần đối với lão quản gia chú Lưu ở bên cạnh phân phó nói, lão quản gia lên tiếng trả lời liền đi khỏi.
“Làm phiền hai vị đến phòng làm việc của tôi trước, có một số vấn đề của bệnh nhân muốn cùng hai vị nói rõ ràng tỉ mỉ.” Bác sĩ nói.
[Trong phòng làm việc của bác sĩ]
“Bệnh nhân phẫu thuật rất thành công, bất quá tình huống cũng không phải rất ổn định, 72 giờ tiếp theo có giai đoạn nguy hiểm, chỉ cần vượt qua ba ngày này liền không có nguy hiểm gì đến tính mạng.” Bác sĩ đối hai người Tiếu Thần và Diêu Tân Ngọc nói, bất quá nói đến phần sau ông có chút muốn nói lại thôi, nhìn hai người không biết nên tổ chức từ ngữ lại thế nào mới tốt hơn chút.
“Thực sự? Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Diêu Tân Ngọc nghe thấy ông nói như vậy tâm luôn treo cũng bỏ xuống, thần sắc vui vẻ không chú ý tới biểu tình của bác sĩ, bất quá Tiếu Thần ngược lại nhận thấy được, cũng chú ý tới bác sĩ tựa hồ có chút khó xử, liền chủ động hỏi, “Bác sĩ có lời gì có thể nói thẳng, dì nhỏ của tôi là có tình huống gì có vấn đề phải không?”
Diêu Tân Ngọc nguyên bản yên lòng vừa nghe Tiếu Thần nói, biểu tình dịu xuống đột nhiên sửng lại, sửng sốt một hồi mới nhìn bác sĩ, “Có ý gì?”
“Bệnh nhân tuy rằng đã được cứu chữa kịp thời, thế nhưng chân bị thương nghiêm trọng, tôi phỏng đoán là cùng xe đối phương đụng quá mạnh, chiếc xe biến dạng dẫn đến chân bị đồ sắc nhọn đâm xuyên qua…”
“Ông nói cái gì?!!” Diêu Tân Ngọc chợt cắt đứt lời của bác sĩ, có chút kích động đứng phắt dậy, “Ông vừa nói là có ý tứ gì?”
“Mẹ, mẹ đừng vội.” Tiếu Thần vỗ vỗ Diêu Tân Ngọc, trấn an tâm tình của bà, sau đó nhìn về phía bác sĩ hỏi, “Bác sĩ ông nói.”
Bác sĩ thở dài, nói, “Chân trái của bệnh nhân cơ hồ là bị đâm xuyên, dây thần kinh ở chân rất nhiều, hiện tại người là cứu lại được, thế nhưng…”
“Bị đâm xuyên…” Diêu Tân Ngọc lẩm bẩm lại hai chữ này, nhìn bác sĩ lại nhìn Tiếu Thần, không biết nên nói cái gì.
Tiêu Thần sau khi nghe vùng quanh chân mày thật sâu nhíu lại, hắn không nghĩ tới lại nghiêm trọng tới như vậy, “Vậy sau này sẽ có ảnh hưởng gì không?”
“Cái này khó mà nói, phải xem trình độ khôi phục của bệnh nhân, thể chất của bệnh nhân còn có tinh thần cũng có quan hệ.” Bác sĩ nói ba phải cái nào cũng được.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Tiếu Thần biết đối loại chuyện này bác sĩ đều sẽ giữ lại một chút đường sống, cũng không làm khó ông, nói câu cám ơn liền cùng Diêu Tân Ngọc đi phòng bệnh.
Sau khi trở lại phòng bệnh Diêu Tân Ngọc nhìn Diêu Tân Trăn nằm ở trên giường bệnh truyền mấy bình dịch hầu như một chút cũng không có chút sinh mạng mắt liền đỏ, vội vã quay mặt qua chỗ khác len lén dụi mắt một cái, sau khi bình phục tâm tình của mình mới có thể nhìn Tiếu Thần ở bên, hỏi, “Vừa rồi gọi điện thoại cho A Sanh, nó nói như thế nào?”
“Hiện tại nó đã ở trên máy bay rồi, phỏng chừng cũng sắp đến rồi.”
“Vậy là tốt rồi, ba con vừa gọi điện thoại nói bên kia bọn họ đang xảy ra chút chuyện, phỏng chừng không đến nhanh được.” Diêu Tân Ngọc thở dài, có chút mệt mỏi nói, “Như vậy cũng tốt, A Sanh có thể đến trước dượng của con bồi dì nhỏ con một chút.”
“A Sanh và dượng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiếu Thần hỏi.
“Một hồi ta nói con nghe.” Diêu Tân Ngọc nhìn về phía lão quản gia, đối với ông nói, “Chú Lưu về trước đi, lão gia tử ở nhà một mình tôi cũng lo lắng, đêm nay tôi ở bệnh viện trông chừng, ông chăm sóc tốt cho lão gia tử, đúng rồi bảo bé con Linh Thục kia đem quần áo cho tôi tắm rửa, bảo chú Chung lái xe đưa nó tới.”
“Đã biết phu nhân.” Chú Lưu đáp, đối Tiếu Thần ở bên cạnh chào một tiếng rồi rời đi.
Lão quản gia đi rồi Tiếu Thần từ máy nước nóng bên cạnh lấy cho Diêu Tân Ngọc ly nước nóng, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà.
Diêu Tân Ngọc nhìn Diêu Tân Trăn hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh, sâu kín mở miệng, “Con có biết A Sanh ở C thị có người yêu hay không.”
“Con không có nghe nó nói.” Tiếu Thần sửng sốt, “Này cùng nguyên nhân bọn họ đoạn tuyệt quan hệ có liên quan gì sao?”
“Liên quan chính là ở người yêu A Sanh, là đàn ông.”
“Cái gì?”
“Nghe dì nhỏ con nói còn là thầy giáo.”
“…”
*
“Sau khi dượng con biết chuyện này giận dữ không ngớt, tức giận đến đem tất cả đồ trong thư phòng quăng xuống đất hết, bảo A Sanh và người kia lập tức chia tay, sau đó không bao giờ cùng người đó có bất kỳ quan hệ gì, nào biết A Sanh kiên quyết không chịu.”
“Cái tính khí kia của dượng con con cũng biết rồi, lúc nổi giận cái gì hắn cũng đều làm ra được, tính tình A Sanh cũng rất quật cường, nếu như chịu mềm nói mấy câu hữu ích cũng tốt cùng hoàn hoãn chút, hết lần này tới lần khác đứa bé kia chết cũng không chịu cùng người nọ chia tay.”
“Nghe dì nhỏ của con nói lần kia A Sanh bị dượng con dùng gia pháp xử trí, hắn xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, A Sanh không nói tiếng nào tùy ý hắn đánh, chờ lúc dì nhỏ con phát hiện đứa bé kia đã ngất đi rồi.”
“Dù sao cũng là con của mình, nào có đạo lý không đau lòng, dì nhỏ của con cũng là vô cùng lo lắng, nhưng ai biết hết lần này đến lần khác ở bệnh viện đụng trúng bạn trai kia của A Sanh, hai người mới vừa nguôi giận lại tức giận tiếp, kỳ thực theo dì nhỏ của con mà nói đối phương cũng không phải là người không đứng đắn, ngược lại thoạt nhìn là một người rất ưu tú, thế nhưng …. ai.”
“A Sanh cũng là đau khổ, thế nhưng hai người dì nhỏ của con cũng có khó xử của mình, thật vất vả nuôi con lớn tới như vậy, lại phát sinh loại chuyện tình này.
Tiếu Thần đứng ở cửa bệnh viện, dựa vào cây cột ở bên cạnh, trong đầu vang lên lời Diêu Tân Ngọc nói, hắn không nghĩ tới lại là loại tình huống này, lời Diêu Tân Ngọc nói khiến cho trong lòng hắn có chút phiền muộn, muốn hút thuốc lại phát hiện trên người mình không có mang theo, chỉ có thể ở cửa hóng gió một chút hóa giải một chút.
Không biết Tô Tiểu Quai đã ngủ chưa, lúc này Tiếu Thần có loại xung động muốn gọi điện cho đối phương, móc điện thoại ra muốn nhìn một chút mấy giờ rồi, lại thấy trên màn hình đều là tin nhắn chưa đọc, người gửi tin nhắn hiển thị là [Tô Tiểu Quai], vừa rồi luôn lo lắng chuyện phẫu thuật vậy mà không có phát hiện tin nhắn gửi tới lúc nào, nhìn ba chữ Tô Tiểu Quai trên màn hình phiền muộn trong lòng Tiếu Thần đột nhiên lướt qua, chìa tay mở ra tin nhắn.
—Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá anh đừng quá lo lắng, Tiêu ca, sinh nhật vui vẻ, chờ anh trở lại.
Thời gian tin nhắn gửi đi là lúc 00:07, nói cách khác Sở Tô là chờ qua 12 giờ đặc biệt nhắn tin nhắn cho hắn, nghĩ tới đây tâm Tiếu Thần nhũn ra, nghĩ đến ngày hôm qua Sở Tô ở trong ca hội thổ lộ tim hắn nhịn không được nhảy dựng lên thình thịch thình thịch, thanh âm trong suốt của thiếu niên tựa hồ còn vang vọng bên tai.
Cậu nói: “Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh.”
Cậu nói: “Trầm Tiêu, nếu như anh không bài xích, như vậy có thể để cho em cùng anh kể từ bây giờ đi đến tương lai có được hay không.”
Anh làm sao lại có thể bài xích em đâu, anh cao hứng còn không kịp.
Tay Tiếu Thần cầm điện thoại chậm rãi siết chặt, điện thoại trong tay gắt gao siết chặt, tựa hồ như vậy là có thể đem ba chữ Tô Tiểu Quai nắm trong tay, tim nhảy lên càng lúc càng nhanh, lần thứ hai ấn phím điện thoại thấy màn hình biểu thị là hơn hai giờ sáng, xua tan ý nghĩ muốn gọi điện thoại cho Tô Tiểu Quai, soạn một tin nhắn trả lời đối phương.
“Két–”
Một tiếng thắng xe dồn dập cắt đứt Tiếu Thần đang trầm tư, hắn ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy ở cửa bên trái xe taxi dừng lại, Yến Vô Sanh từ trên xe xuống, cùng Yến Vô Sanh xuống xe còn có một người đàn ông hắn chưa từng gặp, Tiếu Thần đột nhiên nhớ tới một câu nói Yến Vô Sanh có người yêu đồng tính kia vừa rồi của mẹ mình.
Chỉ thấy Yến Vô Sanh và người nọ vội vội vàng vàng nói câu gì đó liền hướng phía bệnh viện mà chạy, khi nhìn thấy Tiếu Thần ở cửa liền dừng lại.
“Anh họ?!” Yến Vô Sanh gọi hắn một tiếng, đã chạy tới khẩn cấp hỏi, “Mẹ em đâu, bà ấy sao rồi?”
“Phẫu thuật rất thành công, bất quá còn chưa có tỉnh, trước cùng anh đi vào.” Tiếu Thần đối với cậu nói, sau đó nhìn về Tịch Cảnh Trần đứng ở phía sau nói, “Anh cũng cùng vô đi.”
“Anh họ…”
“Yên tâm đi, dương không có ở đây, chỉ có mẹ anh với anh.” Tiếu Thần biết Yến Vô Sanh muốn nói gì, mở miệng cắt đứt cậu.
Tịch Cảnh Trần vốn là muốn ở bên ngoài chờ Yến Vô Sanh, sau khi nghe thấy Tiếu Thần nói như vậy liền đi tới bên cạnh hai người, Yến Vô Sanh nghe thấy Tiếu Thần nói liền hiểu được hắn đã biết chuyện của mình và Tịch Cảnh Trần, bất quá sau này cũng không quản được nhiều như vậy, cậu thầm nghĩ lập tức đi xem mẹ của mình.
Ba người đang đi vào bệnh viện.
Sau khi đến phòng ICU Yến Vô Sanh liếc mắt liền nhìn thấy Diêu Tân Trăn nằm ở trên giường, sắc mặt Diêu Tân Trăn tái nhợt, trên trán quấn băng gạc, hai mắt nhắm nghiền nằm ở nơi đó, trên chân trái cũng quấn kín băng gạc, nguyên bản vẫn khống chế tốt tâm tình sau khi nhìn thấy một màn như vậy toàn bộ đổ nát, Yến Vô Sanh có chút loạng choạng bước nhanh đến bên giường bệnh, nhìn Diêu Tân Trăn nằm ở phía trên, nhẹ nhàng hô một tiếng, “Mẹ….”
Mới vừa gọi ra nước mắt cậu liền lạch cạch rơi xuống, thẳng đến lúc này hiện tại cậu mới phát hiện cậu vậy mà đã lâu rồi không có hướng Diêu Tân Trăn gọi lên chữ này, trước kia vẫn ôn nhu cưng chìu nói “A Sanh nhà ta thật ngoan a, A Sanh thật ưu tú” nữ nhân hiện tại nằm ở chỗ này hầu như không có hô hấp, mà cậu lại không có biện pháp thay bà thừa nhận chút đau đớn này.
“Mẹ….” Yến Vô Sanh ở trước giường bệnh chậm rãi quỳ xuống, vươn tay cầm tay của Diêu Tân Trăn, nước mắt không cầm được rơi xuống, nỉ non gọi, “Mẹ ơi.”
Tịch Cảnh Trần đi tới đồng dạng quỳ ở bên cạnh Yến Vô Sanh, vươn tay đem đầu của cậu đặt ở trên vai mình, thấp giọng nói, “Đừng khóc.”
Diêu Tân Ngọc ở bên cạnh nhìn cái dạng này của Yến Vô Sanh cũng không nhịn được rơi lệ theo, vươn tay bưng miệng mình tận lực không khóc thành tiếng.
Tiếu Thần thở dài.
*
Sở Tô ở thời điểm tiếng chuông báo thức vang lên lần đầu liền tỉnh lại, thế nhưng cậu không có tắt chuông báo thức trước, trái lại nghe thật nhiều lần.
— Hán tử Sáo mã, ngươi uy vũ hùng tráng!! Ta nguyện tan trong vòm ngực rộng lớn của ngươi, đồng bằng mênh mông vô bờ, tùy ngươi đi lưu lạc a, tâm ta và đại địa đều rộng lớn như nhau!
Sở Tô ở trên giường lăn mấy vòng, sau đó cầm lấy gối đầu che trên mặt mình, trong lòng suy nghĩ Sáo mã can của đại thần thực sự là cấp lực a, gọi người rời giường cũng là khí phách trắc lậu như thế!
Đến đây đi, hòa tan ở trong vòm ngực ta đi! Come on baby~
Bạn học Tô Tiểu Quai YY đại thần một hồi lâu mới chậm rãi vươn tay cầm điện thoại tắt chuông báo thức, hạ được một ải liền thấy thông báo hiển thị tin nhắn, đang buồn bực sớm như vậy ai lại gửi tin nhắn liền nhìn thấy tên Trầm Tiêu hiển thị trên màn hình.
“Đại thần?!”
Sở Tô sửng sốt, từ trên giường ngồi dậy, bật người mở tin nhắn ra.
—Cảm ơn Tiểu Quai, đừng lo lắng cho anh, chờ anh trở lại, anh có lời muốn nói với em, moah moah đa.
… Moah moah đa.
Lại là moah moah đa!!! Tay cầm điện thoại của Tô Tiểu Quai bỗng chốc nắm gối đầu lên dùng sức chặn mặt mình, té ngửa xuống giường, rút gân hai cái.
Lực sát thương quá lớn!! Ai tới nói cho ta biết cái người không biết xấu hổ nói moah moah đa là ai? Khụ, đem đại thần khí phách trả lại cho ta!! Khụ, bất quá đại thần mềm manh cũng rất tốt (*/ω*)
Hơn nữa ấn theo đại thần trả lời mà xem tựa hồ đối với ngày hôm qua mình tỏ tình không có bài xích? Vậy mình vẫn còn có hi vọng đi?!
Oh good~
Bạn học Tô Tiểu Quai linh quang lóe lên ý nghĩ như vậy, nhất thời tâm tình thật tốt, huyên náo chút đem gối đầu bỏ qua bên, nhặt lại điện thoại gửi tin nhắn cho Trầm Tiêu một câu “Moah moah đa” liền cước bộ nhẹ nhàng đi đánh răng rửa mặt.
Lúc Sở Tô tâm tình khoái trá đi vào phòng học chủ động cùng bạn học đứng ở cửa chào hỏi, sắc mặt nhạt nhẽo mang ý cười khiến cho bạn học trợn tròn mắt, lăng lăng nhìn cậu đi tới mới phản ứng được trả lời một câu “Sớm”, hôm nay bạn học hoa khôi cảm giác rất bình dị gần gũi thật không phải là ảo giác sao?
Lúc buổi chiều trong giờ học nghỉ ngơi Sở Tô tựa ở chỗ bên tường vào nhóm [Là văn nghệ cũng không phải là đáng khinh] cùng mọi người trò chuyện.
Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Hoa Cúc: Ghi âm ca hội đại thần bất luận là nghe mấy lần tớ đều kích động không thôi, lão đại cậu đơn giản là treo nổ trời ~
Trăng Hôm Nay Thật Tròn: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Quần Lót Của Cậu: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Không, Là Quần Lót Của Cậu: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Thất Ma Ma: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Văn Ý Tô: Các người đủ rồi.
Trăng Hôm Nay Thật Tròn: lão đại tớ liền biết là cậu đáng khinh, thực sự không biết cậu lại khí phách như thế! Còn quà sinh nhật cậu tặng cho đại thần nữa tớ xem thực sự là say, cậu là chuẩn bị bao lâu rồi a, hiện tại diễn đàn trong giới đều ở đây xoát chuyện này, 20 bài post trang chủ cậu và đại thần chiếm hai phần ba!!
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Cảo cơ (đọc trại trại là giảo cơ = làm gay) làm đến phân thượng này, lão đại cậu cũng là phát hỏa ~
Văn Ý Tô: Không cần mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết.
Quần Lót Của Cậu: Nếu không phải có ca hội của Tiêu ca, tớ vẫn không rõ lão đại vậy mà yêu Tiêu ca đến vậy!
Văn Ý Tô: Cậu không biết nhiều lắm, học nhiều vô.
Nói chuyện phiếm đến đây liền ngừng, bởi vì tiếng chuông vào học vang lên, tiết đầu là lớp của lão ngoan đồng Nạp Lan Chương, trải qua lần trước tan học hết mực lo lắng bị gọi đến phòng làm việc tâm sự, bạn học Tô Tiểu Quai cảm thấy có cần thiết lên lớp nghe không, vì vậy toàn bộ hành trình đi học đều ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng nhìn bảng đen và lão gia tử Nạp Lan Chương, lão gia tử biểu hiện đối với loại tình huống này thích nghe ngóng, lúc trước khi rời khỏi lớp còn cho học trò đắc ý của mình một nụ cười hài lòng, bất quá Tô Tiểu Quai đối với cái này làm như không nhìn thấy.
Sau khi toàn bộ lớp buổi chiều kết thúc còn có một tiết ban hội, lúc trước khi thầy giáo tới Sở Tô lôi di động ra thấy trên màn hình đều là tin nhắn QQ chưa đọc, mở khóa màn hình phát hiện là biên tập Vân Thượng của mình ở trên mạng và nhóm độc giả, tựa hồ xảy ra chuyện gì đó rất gấp gáp.
Vân Thượng: Tô Tô có ở nhà hay không?!! Onl trả lời có việc gấp!!
Vân Thượng: Thực sự không có onl sao hay là đang giả chết? Chuyện lớn cậu đừng lặn nữa mau ra đây!
Vân Thượng: Tôi vừa vào trang tiểu thuyết của cậu muốn nhìn xem cậu ngày hôm nay có update chương mới hay không, má ơi, cậu có biết là tôi thấy được cái gì không? Tôi đều sắp bị shit dọa rồi!! Cậu đắc tội người nào a một đống acc nhỏ ở dưới truyện của cậu xoát âm điểm, xoát đến tôi quả thực không đành lòng nhìn thẳng!
Vân Thượng: Thật nhiều ngôn luận quá kích và trái thông lệ bình luận đã bị hệ thống tự động che giấu, tôi đem tài khoản xoát âm điểm cấm mà thôi, thế nhưng đối phương ngoại trừ nặc danh ra tựa hồ còn đăng ký rất nhiều áo may-ô, tôi hoài nghi đối phương là chuyên dùng để xoát, cấm đều không ngăn cản được.
Vân Thượng: Mới vừa rồi còn xuất hiện tố cáo cậu tung ra tiểu thuyết không văn minh, cậu suy nghĩ một chút đã đắc tội người nào chưa?
Vân Thượng: Ai u, tổ tông của tôi, thực sự rất gấp a!! Lòng tôi đều thao nát, cậu sẽ không phải là không onl chứ?
Vân Thượng: ….
…
Sở Tô xem xong tin nhắn của Vân Thượng vùng xung quanh lông mày nhíu lại, mở ra nhóm độc giả phát hiện cũng là đang thảo luận chuyện này, trong nhóm mọi người rất tức giận, hầu như đều chửi ầm lên rồi, đều đang @ cậu, ngay cả Lâm Tưởng Thất cũng gõ PM cho cậu.
Thất Ma Ma: Tiểu Quai có onl không? Đã nhìn thấy tin nhắn trong nhóm không?! Đừng nóng giận, chờ cậu trở về chúng ta lại thương lượng.
Văn Ý Tô: Ừ, không cần lo lắng.
Từ lúc Sở Tô bắt đầu viết tiểu thuyết giống như Vân Thượng nói loại tình huống này chưa từng bao giờ phát sinh qua, cậu vẫn là rất điệu thấp, ngay cả trạm diễn đàn đều ít hơn.
Dùng browser mở trang tác giả của mình đăng nhập vào khu bình luận chương tiểu thuyết, quả nhiên thấy phía dưới một mảnh hỗn độn, lúc thấy ngôn ngữ phía trên tâm tình Sở Tô trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều, a, thì ra là thế.
Sau khi tắt trang web cậu liền trả lời Vân Thượng, đối phương trả lời cậu rất nhanh.
Văn Ý Tô: Tôi thấy rồi, đừng để ý nó.
Vân Thượng: Bảo bối cậu rốt cục đã tới, tôi sắp lo chết rồi!! Cậu bình tĩnh như vậy thực sự không thành vấn đề chứ?!!
Văn Ý Tô: Đợi tôi trở về rồi nói, bắt đầu học rồi.
Vân Thượng: …
Sở Tô nói xong cũng bỏ di động vào ngăn kéo bàn, bắt đầu lên lớp, nào biết không lâu lắm di động lại chấn động, lấy ra nhìn lần nữa là Vân Thượng gửi tin nhắn cho cậu
Sở Tô: “…”
Xem ra người này là không muốn chính mình lên lớp thật tốt, thực sự là hoàng đế không vội thái giám gấp.
Vân Thượng: Má ơi, Tô Tô cậu phạm cái gì nha?!! Quả thực đều bị cậu hù chết!! Tôi làm biên tập lâu như vậy rồi loại tình huống này là lần đầu tiên gặp phải w(Д)w!
Văn Ý Tô: Xoát âm điểm thật nghiêm trọng sao?
Vân Thượng: Không không không, xoát âm điểm tính cái gì? Đảng thêm điểm mới là thật tuyệt sắc a!! Dưới tiểu thuyết mới xuất hiện đang thêm điểm thủy quân, thêm điểm thêm đến giống như không muốn sống, bất quá tôi có chút việc không hiểu rõ lắm, bọn họ xoát một câu [Giới tính nam, thích anh] kia là có ý gì? Bảo bối đây đều là người đang theo đuổi cậu sao?!
Văn Ý Tô: …
Sở Tô đột nhiên có loại xung động muốn che mặt, ho nhẹ vài cái, không nhìn đến ánh mắt tò mò của bạn học bên cạnh, vẻ mặt nghiêm chỉnh mở ra nhóm Q độc giả đang nhảy nhót.
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Ngọa tào tào tào tào, chói mù mắt chó hợp kim của tớ rồi a!! Mọi người mau xem diễn đàn!! Lão đại mau tới link @Văn Ý Tô
Quần Lót Của Cậu: Ngọa tào ⊙▽⊙!!
Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Hoa Cúc: Ngọa tào ⊙▽⊙!!
Thất Ma Ma: Ngọa tào ⊙▽⊙!!
Sở Tô sửng sốt, mở đường link mà Dưa ca gửi, sau khi lick vào xem thấy tiêu đề liền ….
Ngọa tào ⊙▽⊙!!
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Rất nhanh thì hai người liền gặp mặt nhau rồi, đến lúc đó để cho Tiểu Quai lai suất một phen cho các cô xem ~
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cuộc là ngọa cái gì tào a nha, tò mò chết ~~~
Trải qua quá trình chờ đợi trong thời gian dài cửa phòng phẫu thuật rốt cục từ trong sự chờ đợi của mấy người Diêu Tân Ngọc được đẩy ra, Diêu Tân Trăn nằm hôn mê ở trên giường được hộ lý đẩy ra.
“A Trăn!” Cước bộ Diêu Tân Ngọc loạng choạng xông lên, đở ở bên cạnh giường đẩy, nóng nảy hỏi, “A Trăn, em thế nào rồi?!!”
Tiếu Thần cũng ở sau lưng bà, thấy Diêu Tân Trăn còn đang hôn mê vội vã khuyên can mẹ của mình, “Mẹ, dì nhỏ mới vừa làm phẫu thuật xong, mẹ nhỏ giọng chút, chúng ta trước hỏi bác sĩ về tình hình của dì nhỏ một chút đi.”
“Đúng đúng.” Diêu Tân Ngọc được hắn đề tỉnh phản ứng lại, vừa rồi nóng ruột vậy mà đã quên vụ này, chỉnh sửa lại biểu tình của mình liền hướng bác sĩ, “Ngại quá, vừa rồi là tôi quá khẩn trương, bác sĩ, em gái của tôi thế nào rồi? Không sao chứ?”
Bác sĩ ở bên cạnh kéo khẩu trang xuống, mỗi ngày tiếp xúc với người nhà và bệnh nhân nhiều như vậy, đối với loại tình huống này đã thấy nhưng không thể trách, trước đối hộ sĩ bên cạnh nói, “Hộ sĩ đẩy bệnh nhân vào phòng ICU trước đi.” Sau đó đối hai người Tiếu Thần cười nói, “Tiếu phu nhân, Tiếu thiếu gia, các người đừng lo lắng, phẫu thuật rất thành công.”
“Thật tốt quá! Cảm ơn bác sĩ!” Diêu Tân Ngọc nghe xong thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hướng bác sĩ cảm ơn.
“Cực khổ ngài rồi.” Tiếu Thần cũng nói.
“Phu nhân, thiếu gia đừng khách khí, đây là việc chúng tôi phải làm.” Bác sĩ vội trả lời, thân phận của hai người đặt ở đó ông cũng không dám nhận công.”
“Chú Lưu chú trước cùng hộ sĩ đi đến phòng bệnh, nhìn xem có chuyện gì cần hộ trợ không.” Tiếu Thần đối với lão quản gia chú Lưu ở bên cạnh phân phó nói, lão quản gia lên tiếng trả lời liền đi khỏi.
“Làm phiền hai vị đến phòng làm việc của tôi trước, có một số vấn đề của bệnh nhân muốn cùng hai vị nói rõ ràng tỉ mỉ.” Bác sĩ nói.
[Trong phòng làm việc của bác sĩ]
“Bệnh nhân phẫu thuật rất thành công, bất quá tình huống cũng không phải rất ổn định, 72 giờ tiếp theo có giai đoạn nguy hiểm, chỉ cần vượt qua ba ngày này liền không có nguy hiểm gì đến tính mạng.” Bác sĩ đối hai người Tiếu Thần và Diêu Tân Ngọc nói, bất quá nói đến phần sau ông có chút muốn nói lại thôi, nhìn hai người không biết nên tổ chức từ ngữ lại thế nào mới tốt hơn chút.
“Thực sự? Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi.” Diêu Tân Ngọc nghe thấy ông nói như vậy tâm luôn treo cũng bỏ xuống, thần sắc vui vẻ không chú ý tới biểu tình của bác sĩ, bất quá Tiếu Thần ngược lại nhận thấy được, cũng chú ý tới bác sĩ tựa hồ có chút khó xử, liền chủ động hỏi, “Bác sĩ có lời gì có thể nói thẳng, dì nhỏ của tôi là có tình huống gì có vấn đề phải không?”
Diêu Tân Ngọc nguyên bản yên lòng vừa nghe Tiếu Thần nói, biểu tình dịu xuống đột nhiên sửng lại, sửng sốt một hồi mới nhìn bác sĩ, “Có ý gì?”
“Bệnh nhân tuy rằng đã được cứu chữa kịp thời, thế nhưng chân bị thương nghiêm trọng, tôi phỏng đoán là cùng xe đối phương đụng quá mạnh, chiếc xe biến dạng dẫn đến chân bị đồ sắc nhọn đâm xuyên qua…”
“Ông nói cái gì?!!” Diêu Tân Ngọc chợt cắt đứt lời của bác sĩ, có chút kích động đứng phắt dậy, “Ông vừa nói là có ý tứ gì?”
“Mẹ, mẹ đừng vội.” Tiếu Thần vỗ vỗ Diêu Tân Ngọc, trấn an tâm tình của bà, sau đó nhìn về phía bác sĩ hỏi, “Bác sĩ ông nói.”
Bác sĩ thở dài, nói, “Chân trái của bệnh nhân cơ hồ là bị đâm xuyên, dây thần kinh ở chân rất nhiều, hiện tại người là cứu lại được, thế nhưng…”
“Bị đâm xuyên…” Diêu Tân Ngọc lẩm bẩm lại hai chữ này, nhìn bác sĩ lại nhìn Tiếu Thần, không biết nên nói cái gì.
Tiêu Thần sau khi nghe vùng quanh chân mày thật sâu nhíu lại, hắn không nghĩ tới lại nghiêm trọng tới như vậy, “Vậy sau này sẽ có ảnh hưởng gì không?”
“Cái này khó mà nói, phải xem trình độ khôi phục của bệnh nhân, thể chất của bệnh nhân còn có tinh thần cũng có quan hệ.” Bác sĩ nói ba phải cái nào cũng được.
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Tiếu Thần biết đối loại chuyện này bác sĩ đều sẽ giữ lại một chút đường sống, cũng không làm khó ông, nói câu cám ơn liền cùng Diêu Tân Ngọc đi phòng bệnh.
Sau khi trở lại phòng bệnh Diêu Tân Ngọc nhìn Diêu Tân Trăn nằm ở trên giường bệnh truyền mấy bình dịch hầu như một chút cũng không có chút sinh mạng mắt liền đỏ, vội vã quay mặt qua chỗ khác len lén dụi mắt một cái, sau khi bình phục tâm tình của mình mới có thể nhìn Tiếu Thần ở bên, hỏi, “Vừa rồi gọi điện thoại cho A Sanh, nó nói như thế nào?”
“Hiện tại nó đã ở trên máy bay rồi, phỏng chừng cũng sắp đến rồi.”
“Vậy là tốt rồi, ba con vừa gọi điện thoại nói bên kia bọn họ đang xảy ra chút chuyện, phỏng chừng không đến nhanh được.” Diêu Tân Ngọc thở dài, có chút mệt mỏi nói, “Như vậy cũng tốt, A Sanh có thể đến trước dượng của con bồi dì nhỏ con một chút.”
“A Sanh và dượng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tiếu Thần hỏi.
“Một hồi ta nói con nghe.” Diêu Tân Ngọc nhìn về phía lão quản gia, đối với ông nói, “Chú Lưu về trước đi, lão gia tử ở nhà một mình tôi cũng lo lắng, đêm nay tôi ở bệnh viện trông chừng, ông chăm sóc tốt cho lão gia tử, đúng rồi bảo bé con Linh Thục kia đem quần áo cho tôi tắm rửa, bảo chú Chung lái xe đưa nó tới.”
“Đã biết phu nhân.” Chú Lưu đáp, đối Tiếu Thần ở bên cạnh chào một tiếng rồi rời đi.
Lão quản gia đi rồi Tiếu Thần từ máy nước nóng bên cạnh lấy cho Diêu Tân Ngọc ly nước nóng, sau đó ngồi xuống bên cạnh bà.
Diêu Tân Ngọc nhìn Diêu Tân Trăn hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường bệnh, sâu kín mở miệng, “Con có biết A Sanh ở C thị có người yêu hay không.”
“Con không có nghe nó nói.” Tiếu Thần sửng sốt, “Này cùng nguyên nhân bọn họ đoạn tuyệt quan hệ có liên quan gì sao?”
“Liên quan chính là ở người yêu A Sanh, là đàn ông.”
“Cái gì?”
“Nghe dì nhỏ con nói còn là thầy giáo.”
“…”
*
“Sau khi dượng con biết chuyện này giận dữ không ngớt, tức giận đến đem tất cả đồ trong thư phòng quăng xuống đất hết, bảo A Sanh và người kia lập tức chia tay, sau đó không bao giờ cùng người đó có bất kỳ quan hệ gì, nào biết A Sanh kiên quyết không chịu.”
“Cái tính khí kia của dượng con con cũng biết rồi, lúc nổi giận cái gì hắn cũng đều làm ra được, tính tình A Sanh cũng rất quật cường, nếu như chịu mềm nói mấy câu hữu ích cũng tốt cùng hoàn hoãn chút, hết lần này tới lần khác đứa bé kia chết cũng không chịu cùng người nọ chia tay.”
“Nghe dì nhỏ của con nói lần kia A Sanh bị dượng con dùng gia pháp xử trí, hắn xuống tay cũng không biết nặng nhẹ, A Sanh không nói tiếng nào tùy ý hắn đánh, chờ lúc dì nhỏ con phát hiện đứa bé kia đã ngất đi rồi.”
“Dù sao cũng là con của mình, nào có đạo lý không đau lòng, dì nhỏ của con cũng là vô cùng lo lắng, nhưng ai biết hết lần này đến lần khác ở bệnh viện đụng trúng bạn trai kia của A Sanh, hai người mới vừa nguôi giận lại tức giận tiếp, kỳ thực theo dì nhỏ của con mà nói đối phương cũng không phải là người không đứng đắn, ngược lại thoạt nhìn là một người rất ưu tú, thế nhưng …. ai.”
“A Sanh cũng là đau khổ, thế nhưng hai người dì nhỏ của con cũng có khó xử của mình, thật vất vả nuôi con lớn tới như vậy, lại phát sinh loại chuyện tình này.
Tiếu Thần đứng ở cửa bệnh viện, dựa vào cây cột ở bên cạnh, trong đầu vang lên lời Diêu Tân Ngọc nói, hắn không nghĩ tới lại là loại tình huống này, lời Diêu Tân Ngọc nói khiến cho trong lòng hắn có chút phiền muộn, muốn hút thuốc lại phát hiện trên người mình không có mang theo, chỉ có thể ở cửa hóng gió một chút hóa giải một chút.
Không biết Tô Tiểu Quai đã ngủ chưa, lúc này Tiếu Thần có loại xung động muốn gọi điện cho đối phương, móc điện thoại ra muốn nhìn một chút mấy giờ rồi, lại thấy trên màn hình đều là tin nhắn chưa đọc, người gửi tin nhắn hiển thị là [Tô Tiểu Quai], vừa rồi luôn lo lắng chuyện phẫu thuật vậy mà không có phát hiện tin nhắn gửi tới lúc nào, nhìn ba chữ Tô Tiểu Quai trên màn hình phiền muộn trong lòng Tiếu Thần đột nhiên lướt qua, chìa tay mở ra tin nhắn.
—Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, bất quá anh đừng quá lo lắng, Tiêu ca, sinh nhật vui vẻ, chờ anh trở lại.
Thời gian tin nhắn gửi đi là lúc 00:07, nói cách khác Sở Tô là chờ qua 12 giờ đặc biệt nhắn tin nhắn cho hắn, nghĩ tới đây tâm Tiếu Thần nhũn ra, nghĩ đến ngày hôm qua Sở Tô ở trong ca hội thổ lộ tim hắn nhịn không được nhảy dựng lên thình thịch thình thịch, thanh âm trong suốt của thiếu niên tựa hồ còn vang vọng bên tai.
Cậu nói: “Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh.”
Cậu nói: “Trầm Tiêu, nếu như anh không bài xích, như vậy có thể để cho em cùng anh kể từ bây giờ đi đến tương lai có được hay không.”
Anh làm sao lại có thể bài xích em đâu, anh cao hứng còn không kịp.
Tay Tiếu Thần cầm điện thoại chậm rãi siết chặt, điện thoại trong tay gắt gao siết chặt, tựa hồ như vậy là có thể đem ba chữ Tô Tiểu Quai nắm trong tay, tim nhảy lên càng lúc càng nhanh, lần thứ hai ấn phím điện thoại thấy màn hình biểu thị là hơn hai giờ sáng, xua tan ý nghĩ muốn gọi điện thoại cho Tô Tiểu Quai, soạn một tin nhắn trả lời đối phương.
“Két–”
Một tiếng thắng xe dồn dập cắt đứt Tiếu Thần đang trầm tư, hắn ngẩng đầu nhìn lên liền nhìn thấy ở cửa bên trái xe taxi dừng lại, Yến Vô Sanh từ trên xe xuống, cùng Yến Vô Sanh xuống xe còn có một người đàn ông hắn chưa từng gặp, Tiếu Thần đột nhiên nhớ tới một câu nói Yến Vô Sanh có người yêu đồng tính kia vừa rồi của mẹ mình.
Chỉ thấy Yến Vô Sanh và người nọ vội vội vàng vàng nói câu gì đó liền hướng phía bệnh viện mà chạy, khi nhìn thấy Tiếu Thần ở cửa liền dừng lại.
“Anh họ?!” Yến Vô Sanh gọi hắn một tiếng, đã chạy tới khẩn cấp hỏi, “Mẹ em đâu, bà ấy sao rồi?”
“Phẫu thuật rất thành công, bất quá còn chưa có tỉnh, trước cùng anh đi vào.” Tiếu Thần đối với cậu nói, sau đó nhìn về Tịch Cảnh Trần đứng ở phía sau nói, “Anh cũng cùng vô đi.”
“Anh họ…”
“Yên tâm đi, dương không có ở đây, chỉ có mẹ anh với anh.” Tiếu Thần biết Yến Vô Sanh muốn nói gì, mở miệng cắt đứt cậu.
Tịch Cảnh Trần vốn là muốn ở bên ngoài chờ Yến Vô Sanh, sau khi nghe thấy Tiếu Thần nói như vậy liền đi tới bên cạnh hai người, Yến Vô Sanh nghe thấy Tiếu Thần nói liền hiểu được hắn đã biết chuyện của mình và Tịch Cảnh Trần, bất quá sau này cũng không quản được nhiều như vậy, cậu thầm nghĩ lập tức đi xem mẹ của mình.
Ba người đang đi vào bệnh viện.
Sau khi đến phòng ICU Yến Vô Sanh liếc mắt liền nhìn thấy Diêu Tân Trăn nằm ở trên giường, sắc mặt Diêu Tân Trăn tái nhợt, trên trán quấn băng gạc, hai mắt nhắm nghiền nằm ở nơi đó, trên chân trái cũng quấn kín băng gạc, nguyên bản vẫn khống chế tốt tâm tình sau khi nhìn thấy một màn như vậy toàn bộ đổ nát, Yến Vô Sanh có chút loạng choạng bước nhanh đến bên giường bệnh, nhìn Diêu Tân Trăn nằm ở phía trên, nhẹ nhàng hô một tiếng, “Mẹ….”
Mới vừa gọi ra nước mắt cậu liền lạch cạch rơi xuống, thẳng đến lúc này hiện tại cậu mới phát hiện cậu vậy mà đã lâu rồi không có hướng Diêu Tân Trăn gọi lên chữ này, trước kia vẫn ôn nhu cưng chìu nói “A Sanh nhà ta thật ngoan a, A Sanh thật ưu tú” nữ nhân hiện tại nằm ở chỗ này hầu như không có hô hấp, mà cậu lại không có biện pháp thay bà thừa nhận chút đau đớn này.
“Mẹ….” Yến Vô Sanh ở trước giường bệnh chậm rãi quỳ xuống, vươn tay cầm tay của Diêu Tân Trăn, nước mắt không cầm được rơi xuống, nỉ non gọi, “Mẹ ơi.”
Tịch Cảnh Trần đi tới đồng dạng quỳ ở bên cạnh Yến Vô Sanh, vươn tay đem đầu của cậu đặt ở trên vai mình, thấp giọng nói, “Đừng khóc.”
Diêu Tân Ngọc ở bên cạnh nhìn cái dạng này của Yến Vô Sanh cũng không nhịn được rơi lệ theo, vươn tay bưng miệng mình tận lực không khóc thành tiếng.
Tiếu Thần thở dài.
*
Sở Tô ở thời điểm tiếng chuông báo thức vang lên lần đầu liền tỉnh lại, thế nhưng cậu không có tắt chuông báo thức trước, trái lại nghe thật nhiều lần.
— Hán tử Sáo mã, ngươi uy vũ hùng tráng!! Ta nguyện tan trong vòm ngực rộng lớn của ngươi, đồng bằng mênh mông vô bờ, tùy ngươi đi lưu lạc a, tâm ta và đại địa đều rộng lớn như nhau!
Sở Tô ở trên giường lăn mấy vòng, sau đó cầm lấy gối đầu che trên mặt mình, trong lòng suy nghĩ Sáo mã can của đại thần thực sự là cấp lực a, gọi người rời giường cũng là khí phách trắc lậu như thế!
Đến đây đi, hòa tan ở trong vòm ngực ta đi! Come on baby~
Bạn học Tô Tiểu Quai YY đại thần một hồi lâu mới chậm rãi vươn tay cầm điện thoại tắt chuông báo thức, hạ được một ải liền thấy thông báo hiển thị tin nhắn, đang buồn bực sớm như vậy ai lại gửi tin nhắn liền nhìn thấy tên Trầm Tiêu hiển thị trên màn hình.
“Đại thần?!”
Sở Tô sửng sốt, từ trên giường ngồi dậy, bật người mở tin nhắn ra.
—Cảm ơn Tiểu Quai, đừng lo lắng cho anh, chờ anh trở lại, anh có lời muốn nói với em, moah moah đa.
… Moah moah đa.
Lại là moah moah đa!!! Tay cầm điện thoại của Tô Tiểu Quai bỗng chốc nắm gối đầu lên dùng sức chặn mặt mình, té ngửa xuống giường, rút gân hai cái.
Lực sát thương quá lớn!! Ai tới nói cho ta biết cái người không biết xấu hổ nói moah moah đa là ai? Khụ, đem đại thần khí phách trả lại cho ta!! Khụ, bất quá đại thần mềm manh cũng rất tốt (*/ω*)
Hơn nữa ấn theo đại thần trả lời mà xem tựa hồ đối với ngày hôm qua mình tỏ tình không có bài xích? Vậy mình vẫn còn có hi vọng đi?!
Oh good~
Bạn học Tô Tiểu Quai linh quang lóe lên ý nghĩ như vậy, nhất thời tâm tình thật tốt, huyên náo chút đem gối đầu bỏ qua bên, nhặt lại điện thoại gửi tin nhắn cho Trầm Tiêu một câu “Moah moah đa” liền cước bộ nhẹ nhàng đi đánh răng rửa mặt.
Lúc Sở Tô tâm tình khoái trá đi vào phòng học chủ động cùng bạn học đứng ở cửa chào hỏi, sắc mặt nhạt nhẽo mang ý cười khiến cho bạn học trợn tròn mắt, lăng lăng nhìn cậu đi tới mới phản ứng được trả lời một câu “Sớm”, hôm nay bạn học hoa khôi cảm giác rất bình dị gần gũi thật không phải là ảo giác sao?
Lúc buổi chiều trong giờ học nghỉ ngơi Sở Tô tựa ở chỗ bên tường vào nhóm [Là văn nghệ cũng không phải là đáng khinh] cùng mọi người trò chuyện.
Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Hoa Cúc: Ghi âm ca hội đại thần bất luận là nghe mấy lần tớ đều kích động không thôi, lão đại cậu đơn giản là treo nổ trời ~
Trăng Hôm Nay Thật Tròn: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Quần Lót Của Cậu: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Không, Là Quần Lót Của Cậu: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Thất Ma Ma: Xin chào Trầm Tiêu, em là Văn Ý Tô, giới tính nam, thích anh ~
Văn Ý Tô: Các người đủ rồi.
Trăng Hôm Nay Thật Tròn: lão đại tớ liền biết là cậu đáng khinh, thực sự không biết cậu lại khí phách như thế! Còn quà sinh nhật cậu tặng cho đại thần nữa tớ xem thực sự là say, cậu là chuẩn bị bao lâu rồi a, hiện tại diễn đàn trong giới đều ở đây xoát chuyện này, 20 bài post trang chủ cậu và đại thần chiếm hai phần ba!!
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Cảo cơ (đọc trại trại là giảo cơ = làm gay) làm đến phân thượng này, lão đại cậu cũng là phát hỏa ~
Văn Ý Tô: Không cần mê luyến ca, ca chỉ là truyền thuyết.
Quần Lót Của Cậu: Nếu không phải có ca hội của Tiêu ca, tớ vẫn không rõ lão đại vậy mà yêu Tiêu ca đến vậy!
Văn Ý Tô: Cậu không biết nhiều lắm, học nhiều vô.
Nói chuyện phiếm đến đây liền ngừng, bởi vì tiếng chuông vào học vang lên, tiết đầu là lớp của lão ngoan đồng Nạp Lan Chương, trải qua lần trước tan học hết mực lo lắng bị gọi đến phòng làm việc tâm sự, bạn học Tô Tiểu Quai cảm thấy có cần thiết lên lớp nghe không, vì vậy toàn bộ hành trình đi học đều ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng nhìn bảng đen và lão gia tử Nạp Lan Chương, lão gia tử biểu hiện đối với loại tình huống này thích nghe ngóng, lúc trước khi rời khỏi lớp còn cho học trò đắc ý của mình một nụ cười hài lòng, bất quá Tô Tiểu Quai đối với cái này làm như không nhìn thấy.
Sau khi toàn bộ lớp buổi chiều kết thúc còn có một tiết ban hội, lúc trước khi thầy giáo tới Sở Tô lôi di động ra thấy trên màn hình đều là tin nhắn QQ chưa đọc, mở khóa màn hình phát hiện là biên tập Vân Thượng của mình ở trên mạng và nhóm độc giả, tựa hồ xảy ra chuyện gì đó rất gấp gáp.
Vân Thượng: Tô Tô có ở nhà hay không?!! Onl trả lời có việc gấp!!
Vân Thượng: Thực sự không có onl sao hay là đang giả chết? Chuyện lớn cậu đừng lặn nữa mau ra đây!
Vân Thượng: Tôi vừa vào trang tiểu thuyết của cậu muốn nhìn xem cậu ngày hôm nay có update chương mới hay không, má ơi, cậu có biết là tôi thấy được cái gì không? Tôi đều sắp bị shit dọa rồi!! Cậu đắc tội người nào a một đống acc nhỏ ở dưới truyện của cậu xoát âm điểm, xoát đến tôi quả thực không đành lòng nhìn thẳng!
Vân Thượng: Thật nhiều ngôn luận quá kích và trái thông lệ bình luận đã bị hệ thống tự động che giấu, tôi đem tài khoản xoát âm điểm cấm mà thôi, thế nhưng đối phương ngoại trừ nặc danh ra tựa hồ còn đăng ký rất nhiều áo may-ô, tôi hoài nghi đối phương là chuyên dùng để xoát, cấm đều không ngăn cản được.
Vân Thượng: Mới vừa rồi còn xuất hiện tố cáo cậu tung ra tiểu thuyết không văn minh, cậu suy nghĩ một chút đã đắc tội người nào chưa?
Vân Thượng: Ai u, tổ tông của tôi, thực sự rất gấp a!! Lòng tôi đều thao nát, cậu sẽ không phải là không onl chứ?
Vân Thượng: ….
…
Sở Tô xem xong tin nhắn của Vân Thượng vùng xung quanh lông mày nhíu lại, mở ra nhóm độc giả phát hiện cũng là đang thảo luận chuyện này, trong nhóm mọi người rất tức giận, hầu như đều chửi ầm lên rồi, đều đang @ cậu, ngay cả Lâm Tưởng Thất cũng gõ PM cho cậu.
Thất Ma Ma: Tiểu Quai có onl không? Đã nhìn thấy tin nhắn trong nhóm không?! Đừng nóng giận, chờ cậu trở về chúng ta lại thương lượng.
Văn Ý Tô: Ừ, không cần lo lắng.
Từ lúc Sở Tô bắt đầu viết tiểu thuyết giống như Vân Thượng nói loại tình huống này chưa từng bao giờ phát sinh qua, cậu vẫn là rất điệu thấp, ngay cả trạm diễn đàn đều ít hơn.
Dùng browser mở trang tác giả của mình đăng nhập vào khu bình luận chương tiểu thuyết, quả nhiên thấy phía dưới một mảnh hỗn độn, lúc thấy ngôn ngữ phía trên tâm tình Sở Tô trái lại bình tĩnh hơn rất nhiều, a, thì ra là thế.
Sau khi tắt trang web cậu liền trả lời Vân Thượng, đối phương trả lời cậu rất nhanh.
Văn Ý Tô: Tôi thấy rồi, đừng để ý nó.
Vân Thượng: Bảo bối cậu rốt cục đã tới, tôi sắp lo chết rồi!! Cậu bình tĩnh như vậy thực sự không thành vấn đề chứ?!!
Văn Ý Tô: Đợi tôi trở về rồi nói, bắt đầu học rồi.
Vân Thượng: …
Sở Tô nói xong cũng bỏ di động vào ngăn kéo bàn, bắt đầu lên lớp, nào biết không lâu lắm di động lại chấn động, lấy ra nhìn lần nữa là Vân Thượng gửi tin nhắn cho cậu
Sở Tô: “…”
Xem ra người này là không muốn chính mình lên lớp thật tốt, thực sự là hoàng đế không vội thái giám gấp.
Vân Thượng: Má ơi, Tô Tô cậu phạm cái gì nha?!! Quả thực đều bị cậu hù chết!! Tôi làm biên tập lâu như vậy rồi loại tình huống này là lần đầu tiên gặp phải w(Д)w!
Văn Ý Tô: Xoát âm điểm thật nghiêm trọng sao?
Vân Thượng: Không không không, xoát âm điểm tính cái gì? Đảng thêm điểm mới là thật tuyệt sắc a!! Dưới tiểu thuyết mới xuất hiện đang thêm điểm thủy quân, thêm điểm thêm đến giống như không muốn sống, bất quá tôi có chút việc không hiểu rõ lắm, bọn họ xoát một câu [Giới tính nam, thích anh] kia là có ý gì? Bảo bối đây đều là người đang theo đuổi cậu sao?!
Văn Ý Tô: …
Sở Tô đột nhiên có loại xung động muốn che mặt, ho nhẹ vài cái, không nhìn đến ánh mắt tò mò của bạn học bên cạnh, vẻ mặt nghiêm chỉnh mở ra nhóm Q độc giả đang nhảy nhót.
Là Dưa Ca Không Phải Là Tiểu Cúc: Ngọa tào tào tào tào, chói mù mắt chó hợp kim của tớ rồi a!! Mọi người mau xem diễn đàn!! Lão đại mau tới link @Văn Ý Tô
Quần Lót Của Cậu: Ngọa tào ⊙▽⊙!!
Khắp Nơi Trên Đất Đều Là Hương Hoa Cúc: Ngọa tào ⊙▽⊙!!
Thất Ma Ma: Ngọa tào ⊙▽⊙!!
Sở Tô sửng sốt, mở đường link mà Dưa ca gửi, sau khi lick vào xem thấy tiêu đề liền ….
Ngọa tào ⊙▽⊙!!
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Rất nhanh thì hai người liền gặp mặt nhau rồi, đến lúc đó để cho Tiểu Quai lai suất một phen cho các cô xem ~
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cuộc là ngọa cái gì tào a nha, tò mò chết ~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook