Võng Phối Chi Đại Thần Công Lược Chiến (Võng Phối Chiến Lược Công Phòng Đại Thần)
-
Chương 3: Lộ dương
Hôm nay là cuối tuần, C thị lấy tư cách thủ đô tỉnh thành, nhân khẩu nhiều là không cần phải nói, cuối tuần càng có thể dùng ‘biển người nghìn nghịt’ để hình dung. Bình thường lúc này Sở Tô dù thế nào cũng sẽ không ra ngoài chen chúc đầu người, chỉ muốn ngồi chồm hổm trong nhà thổi điều hòa, cùng các fan nhóm độc giả đăng bình luận, hoặc là núp trong nhóm fan Trầm Tiêu xem người khác thảo luận tin tức trước kia của Trầm Tiêu, dùng lời của cậu mà nói loại thời điểm này đi ra ngoài phơi nắng quả thực không khác biệt cùng cá ra khỏi nước bị nhiệt nướng.
Bất đắc dĩ tối qua Lộ Dương gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu ngày hôm nay bồi cậu ta đi xem cây anh đào, hai thằng đàn ông xem cây anh đào, Sở Tô lúc đó cười lạnh không chút do dự cúp điện thoại, không đến mấy giây sau đối phương gọi lại, khóc lóc kể lể hướng cậu khiếu nại tố khổ, sau khi nói rõ tiền căn hậu quả nhõng nhẽo cứng rắn kéo dài thời gian làm cho cậu đáp ứng.
Hai người hẹn chín giờ rưỡi sáng ở cổng công viên Nam Khê Sơn gặp mặt, Sở Tô ở Ngự Cảnh Loan cách công viên Nam Khê Sơn cũng không xa, cách bốn trạm xe bus. Thời điểm tám giờ rưỡi Sở Tô chậm rì rì thay quần áo ra cửa, sau đó ở cửa hàng điểm tâm cạnh tiểu khu ăn một bữa sáng mới bắt xe đi tới.
Công viên Nam Khê Sơn là công viên lớn nhất trong nội thành C thị, mà vườn cây anh đào lại là một cảnh điểm nổi danh nhất Nam Khê Sơn, rất nhiều người ở thành thị khác đều mộ danh mà đến, mà ở đại học C thị Sở Tô đi đến cũng ít, thế nào đi nữa bất quá ba lần, một lần bồi ba mẹ, một lần là bồi Lâm Tưởng Thất, một lần khác là lúc vừa lên đại học học viện tổ chức hoạt động tập thể tân sinh. (Mộ danh: ngưỡng mộ, nghe danh tiếng mà đến)
Thời hạn của cây anh đào C thị so với các nơi khác có lẽ trễ hơn một chút, thời điểm đến đầu tháng tư mới là thời gian cây anh đào nở tươi đẹp nhất, đương nhiên lúc này cũng là thời điểm nhiều du khách nhất.
Sở Tô một là sợ phơi nắng, hai là không thích nhiều người.
Vừa vặn hai điều mục này ngày hôm nay đều có đủ hết, đến trạm xuống xe đội lên ánh nắng liền thấy một hàng dài du khách đứng xếp hàng ở cổng mua vé, Sở Tô lập tức muốn quay đầu đón chuyến xe bus tiếp theo về nhà mở điều hòa, đáng tiếc có người nhanh hơn cậu một bước.
“Tiểu Quai!!! Tô Tiểu Quai, anh ở đây! Nhìn qua!” Một đạo thanh âm to từ cửa hông công viên truyền đến, âm lượng lớn đến đưa tới chú ý của người khác, người qua đường nhìn qua lại nhiều hơn mấy lần ở trên người cậu, hết lần này tới lần khác người gây ra họa còn một bên ngoắc một bên hướng trạm xe cậu đứng hô to, dẫn tới người khác cũng hướng ánh mắt tò mò đến phương hướng Sở Tô đứng.
Bị ép trở thành mục tiêu chú ý Sở Tô hận không thể giết chết Lộ Dương, nói thật một thằng đàn ông bị kêu Tiểu Quai thật tình không phải chuyện vinh quang gì, thế nhưng không có biện pháp, cái tên này từ nhỏ đến lớn, chỉ cần người quen cùng cậu đều sẽ gọi cậu Tiểu Quai, đối với chuyện này Sở Tô rất muốn ân cần thăm hỏi cha cái người lấy tên kia, thế nhưng rất bất đắc dĩ, người nọ là ông ngoại cậu, chỉ có thể khiếu nại cha mình, năm đó không dạy dỗ tốt mẹ cậu.
Bất quá tổng so với cẩu đản tốt hơn. (Cẩu đản: không muốn dịch (╬ ̄皿 ̄)凸)
Tô Tiểu Quai tự an ủi mình.
Sở Tô trong lòng thăm hỏi Lộ Dương một câu, mặt không thay đổi đi tới, thấy Lộ Dương bày ra nguyên bản khuôn mặt hùng tâm tráng chí lúc trước biến thành Dương bạch lao gian khổ, vừa nhìn thấy chính mình đến gần còn hai mắt tỏa ánh sáng, trong nháy mắt đó Sở Tô cho là mình từ thanh niên thầm mến đáng khinh gian khổ tiến hóa thành Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn.
Bất quá hiện thực rất tàn nhẫn, cậu vẫn là một người thầm mến gian khổ.
Phải nói bạn tốt nhất của Sở Tô có hai người, một là Lâm Tưởng Thất, hai là Lộ Dương, mẹ Lộ Dương là đàn em khóa dưới của mẹ cậu, hai người được cho là bạn thân. Mà Lộ Dương so với Sở Tô lớn hơn hai tuổi, hai người ở chung trường đại học, bất quá Lộ Dương đã năm thứ tư đại học, sau khi xác định trường học nhận học nghiên cứu sinh, liền muốn thừa dịp thời gian rãnh rỗi nửa học kỳ sau kể cả nghỉ hè cùng làm thực tập sinh kiếm tiền tiêu vặt, nhớ đến nửa tháng trước Lộ Dương còn hào hứng nói với cậu tìm được công việc rồi, phải thừa dịp ngày nghỉ kiếm tiền thật tốt mặt phát sáng chiếu rọi khuếch trương tiền đồ quang minh, Sở Tô bất đắc dĩ thở dài, tiền đồ quang minh, bây giờ muốn vùng lên kia đơn giản như hồi quang phản chiếu.
“Tiểu Quai~” Lộ Dương sau khi Sở Tô đi đến dắt tay cậu lại gào cuống họng.
“…Câm miệng.” Sở Tô vứt cho cậu ta một liếc mắt, “Vé đâu? Đừng nói cho tôi cậu là để cho tôi tới xếp hàng.”
“Làm sao có thể!” Lộ Dương từ trong balo lấy ra hai tấm vé vào cửa cầm ở trên tay lắc lắc, chân chó nói, “Đã sớm chuẩn bị xong, cùng ca đi ~” nói xong lôi kéo Sở Tô theo dòng người di chuyển vào công viên.
Sau khi vào bên trong hai người đi về hướng bên trái, bên trái là vườn cây anh đào, bên phải còn lại là vườn trúc. Nam Khê Sơn lấy tư cách là một công viên vườn phong cảnh bên trong lớn nhất trong thành thị vẻ đẹp càng không cần nói, tuy rằng C thị hai mùa xuân thu ngắn đến đáng thương nhưng cũng không trở ngại sắc đẹp tự nhiên hai mùa, cảnh sắc công viên Nam Khê Sơn một năm bốn mùa cũng là nổi danh.
Mặc dù mới hơn chín giờ, bất quá người đến ngắm hoa đều vội, hai người đi ở trên đường đã thấy có không ít người xem xong quay trở về, thời gian vẫn coi là sớm, nhưng mặt trời mùa hè lên nhanh hơn, lúc này đã lên tới trên cao rồi, may là con đường đến vườn hoa anh đào đều có núi và cây che nắng, nếu không Sở Tô thực sự là lòng nửa đường trở về đều có rồi.
Lộ Dương dọc theo đường đi đông xem tây nhìn, dắt Sở Tô tham gia náo nhiệt khắp nơi, thấy người già ở chồi nghỉ mát đánh cờ cậu ta cũng muốn đi qua tham quan học tập hai cái, đoạn đường này đi tiếp cũng nhìn không ra cậu ta có chuyện gì không vui.
Lúc đến gần vườn cây anh đào phải đi qua một con đường nhỏ, lúc này không có cây cối và vách núi che chắn, mặt trời trực tiếp chiếu tới trên mặt khiến cho Sở Tô híp mắt, tính phản xạ lúc muốn đưa tay ngăn cản, đỉnh đầu liền có nón đội trên đầu, ngẩng đầu liền thấy gương mặt Lộ Dương cười hì hì, hướng cậu nói, “Ha, thế nào, ca ca tôi chuẩn bị thỏa đáng đi.”
Nón bện dây gai nhỏ chạm rỗng hiệp sỉ nhỏ che ánh mặt trời chói mắt, Sở Tô đè mép nón xuống lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Tạm được.”
Vườn cây anh đào rất lớn, đập vào mi mắt chính là cửa vào vườn có cây anh đào nở rộ hồng nhạt, đóa hoa hồng nhạt hồng sẫm cao thấp không đồng nhất đều tự xinh đẹp, kết ở trên nhánh cây, làm cho trước mắt trở nên bừng sáng.
Lộ Dương đi vào thì nhanh chân chạy tới gốc cây hoa anh đào gần nhất chạy vòng quanh hai vòng, trong miệng hô, “Gột rửa tâm linh của ca đi!!” Lại một lần nữa đưa tới ánh mắt chú mục và tiếng cười của mọi người.
Trên đời này luôn có những người vi diệu không giống người khác, không nên tính toán cùng cậu ta, cậu ta có thể hủy tam quan của bạn so với bạn có thể cứu vớt cậu ta có khả năng lớn hơn rất nhiều, nhường cậu ta đi, không nên cản cậu ta.
Sở Tô đứng tại chỗ xem nhị hóa (người ngốc nghếch)chạy trốn, nội tâm yên lặng phỉ nhổ, làm cho mình không chú ý cậu ta, nhưng không ngờ tư duy nhị hóa là người bình thường vô pháp hiểu.
Lộ Dương: “Tiểu Quai, cậu đuổi theo tôi a, đuổi theo tôi a~”
Sở Tô: “…”
Tiếp đó chung quanh lại truyền tới một trận tiếng cười không rõ ràng, mí mắt Sở Tô trừu rút, CMN, ai tới nói cho tôi biết, xà tinh bệnh còn cứu được sao?
Sở Tô lựa chọn không quan tâm Lộ Dương, tùy tiện tìm một gốc cây hoa anh đào tương đối tráng kiện cao to che khuất mặt trời. Sau khi ngồi dưới tàng cây bỏ nón xuống, bình thường không có thói quen đội nón khiến cho cậu cảm thấy tóc đều toát mồ hôi, không khỏi giơ tay lên nắm tóc, tóc của cậu có chút xoăn tự nhiên, tóc xõa tung làm cho khuôn mặt không lớn của cậu có vẻ trông nhỏ hơn, tóc nhuộm thành màu nâu sẫm khiến cho da tay của cậu thoạt nhìn so với người bình thường trắng hơn, ngoại hình và khí chất xuất sắc, chỉ là tùy ý ngồi trên cỏ cũng đưa tới chú mục người bên cạnh.
Sở Tô ngồi trên cỏ dưới tàng cây, khoanh chân chơi điện thoại di động, đối với đồng bọn khác gọi cậu qua chụp hình chung Lộ Dương nhìn như không thấy, dù sao sở trường của tên kia chính là tự mình chơi đùa.
Không có Lộ Dương ở bên người Sở Tô theo thói quen xoát mở weibo Trầm Tiêu, giao diện dừng trên trang chủ, một post weibo cuối cùng thời gian vẫn là ba năm trước đây.
–Trầm Tiêu V: Sau này sẽ rất bận, mọi người bảo trọng. (V: theo holy biết thì cái chữ V đó là weibo vip đã được xác nhận, chữ V còn chia theo màu, có màu vàng: cá nhân; màu xanh dương: group hay là tổ chức)
Mọi người bảo trọng.
Sở Tô nhớ rõ thời điểm năm đó chính mình mới vừa thấy cái weibo này sửng sốt một chút, weibo này của Trầm Tiêu mới vừa phát không bao lâu đã bị bình luận và trích dẫn vô số lần, sau đó fan bi ai kêu một mảnh, tuy rằng Trầm Tiêu không có nói rõ ràng muốn lui giới, lại giống như muốn nói tạm biệt, cậu không biết thế nào lại có một loại cảm giác có lẽ đối phương sẽ không trở lại nữa.
Khi đó tiểu thuyết trên tay của cậu mới vừa viết được phân nửa, trong lòng có lẽ tự mình nghĩ ra nhiều ý tưởng, Sở Tô tiếp tục viết tiếp, nhưng mà đợi đến tiểu thuyết đầu tiên của bản thân mình kết thúc, cũng không lại nhìn thấy tin tức Trầm Tiêu. Mà từ từ trong giới lưu truyền nói đại thần kỳ thực đã lui giới rồi, đồn đại sẽ không lại phối kịch nữa, tin tức này khiến cho Sở Tô chân chính choáng váng.
Tiểu thuyết đầu tiên của cậu 45 vạn chữ, từ lúc bắt đầu đến kết thúc đăng liên tiếp gần bốn tháng, ngay từ đầu cậu liền ấp ủ trong lòng muốn viết để cho Trầm Tiêu chủ dịch tiểu thuyết, thậm chí nghĩ tới sau khi kết thúc muốn tự đề cử trao quyền kịch truyền thanh cho chế tác Hội Thanh, nhưng mà tin tức này làm cho cậu từ động tâm mà bắt đầu tích lũy dũng khí như là bị người đột nhiên ghim vỡ bong bóng, ở thời điểm còn chưa có phản ứng liền xói mòn rồi.
Sở Tô giống như bị quả cà đánh trúng rồi, đối với dàn ý dự tính quyển tiểu thuyết tiếp theo và trù hoạch tốt đẹp không dậy nổi hứng thú, ngay cả chuyên mục tác giả cũng không muốn mở ra, nhưng mà không ngừng xoát weibo Trầm Tiêu, luôn cho là lại xoát một lần sẽ xoát ra tin tức mới nhất của đối phương, thậm chí dưỡng thành một thói quen một ngày không xoát weibo nội tâm sẽ lo nghĩ bất an như là thiếu cái gì đó, khoảng thời gian này Sở Tô nghe kịch của Trầm Tiêu từng phối rất là nhiều, gần như cố chấp, loại tình huống này vẫn duy trì liên tục đến weibo nhân viên Hội Thanh chế tác thanh minh về Trầm Tiêu.
—— Hội Thanh chế tác V*: Đại thần Trầm Tiêu tạm không thời hạn trở về, cảm tạ mọi người ủng hộ.
Tạm không thời hạn trở về.
Chỉ cần bốn chữ này liền khiến cho hi vọng ban đầu trong lòng Sở Tô tuột xuống không phanh, giống như kỳ vọng từ lâu lắm đến nay cứ dễ dàng bị bốn chữ này đánh tan như vậy, khiến cho cậu trở tay không kịp, kỳ thực cậu đã biết đáp án này, chỉ là ở trong tiềm thức lảng tránh.
Sau đó trong một đoạn thời gian rất dài Hội Thanh chế tác thông cáo ra kịch bên dưới weibo đều có thể nhìn thấy những loại lời hồi âm của các fan hâm mộ “Nếu như đại thần còn ở thì tốt rồi, nếu như chủ dịch là đại thần thì tốt rồi, nếu như đại thần có thể trở về thì tốt rồi”, chỉ là hai chữ “Trầm Tiêu” không còn ở trong danh sách Sở Tô xuất hiện, dần dà mọi người chậm rãi tiếp nhận đại thần rời đi thực sự, dù cho không muốn cũng bất lực.
Sở Tô mất hai tháng mới điều chỉnh biệt hiệu chính mình, mới một lần nữa viết lời mở đầu quyển thứ hai chính mình đã sớm dự tính tốt lắm, cũng chính là 《 Bích lạc hoàng tuyền 》, cậu đầu tư thời gian vào 《 Bích lạc hoàng tuyền 》nhiều hơn, tâm huyết và tinh lực, cậu không cách nào khống chế bản thân mình còn tồn tại tâm nhớ nhung xa sỉ, nghĩ Trầm Tiêu chỉ là quá bận rộn, mình chờ một chút hắn sẽ trở lại
Chờ một chút này chính là ba năm.
Chờ được Hội Thanh chế tác muốn xin trao quyền, lại không đợi được tin tức Trầm Tiêu trở về.
Bất đắc dĩ tối qua Lộ Dương gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu ngày hôm nay bồi cậu ta đi xem cây anh đào, hai thằng đàn ông xem cây anh đào, Sở Tô lúc đó cười lạnh không chút do dự cúp điện thoại, không đến mấy giây sau đối phương gọi lại, khóc lóc kể lể hướng cậu khiếu nại tố khổ, sau khi nói rõ tiền căn hậu quả nhõng nhẽo cứng rắn kéo dài thời gian làm cho cậu đáp ứng.
Hai người hẹn chín giờ rưỡi sáng ở cổng công viên Nam Khê Sơn gặp mặt, Sở Tô ở Ngự Cảnh Loan cách công viên Nam Khê Sơn cũng không xa, cách bốn trạm xe bus. Thời điểm tám giờ rưỡi Sở Tô chậm rì rì thay quần áo ra cửa, sau đó ở cửa hàng điểm tâm cạnh tiểu khu ăn một bữa sáng mới bắt xe đi tới.
Công viên Nam Khê Sơn là công viên lớn nhất trong nội thành C thị, mà vườn cây anh đào lại là một cảnh điểm nổi danh nhất Nam Khê Sơn, rất nhiều người ở thành thị khác đều mộ danh mà đến, mà ở đại học C thị Sở Tô đi đến cũng ít, thế nào đi nữa bất quá ba lần, một lần bồi ba mẹ, một lần là bồi Lâm Tưởng Thất, một lần khác là lúc vừa lên đại học học viện tổ chức hoạt động tập thể tân sinh. (Mộ danh: ngưỡng mộ, nghe danh tiếng mà đến)
Thời hạn của cây anh đào C thị so với các nơi khác có lẽ trễ hơn một chút, thời điểm đến đầu tháng tư mới là thời gian cây anh đào nở tươi đẹp nhất, đương nhiên lúc này cũng là thời điểm nhiều du khách nhất.
Sở Tô một là sợ phơi nắng, hai là không thích nhiều người.
Vừa vặn hai điều mục này ngày hôm nay đều có đủ hết, đến trạm xuống xe đội lên ánh nắng liền thấy một hàng dài du khách đứng xếp hàng ở cổng mua vé, Sở Tô lập tức muốn quay đầu đón chuyến xe bus tiếp theo về nhà mở điều hòa, đáng tiếc có người nhanh hơn cậu một bước.
“Tiểu Quai!!! Tô Tiểu Quai, anh ở đây! Nhìn qua!” Một đạo thanh âm to từ cửa hông công viên truyền đến, âm lượng lớn đến đưa tới chú ý của người khác, người qua đường nhìn qua lại nhiều hơn mấy lần ở trên người cậu, hết lần này tới lần khác người gây ra họa còn một bên ngoắc một bên hướng trạm xe cậu đứng hô to, dẫn tới người khác cũng hướng ánh mắt tò mò đến phương hướng Sở Tô đứng.
Bị ép trở thành mục tiêu chú ý Sở Tô hận không thể giết chết Lộ Dương, nói thật một thằng đàn ông bị kêu Tiểu Quai thật tình không phải chuyện vinh quang gì, thế nhưng không có biện pháp, cái tên này từ nhỏ đến lớn, chỉ cần người quen cùng cậu đều sẽ gọi cậu Tiểu Quai, đối với chuyện này Sở Tô rất muốn ân cần thăm hỏi cha cái người lấy tên kia, thế nhưng rất bất đắc dĩ, người nọ là ông ngoại cậu, chỉ có thể khiếu nại cha mình, năm đó không dạy dỗ tốt mẹ cậu.
Bất quá tổng so với cẩu đản tốt hơn. (Cẩu đản: không muốn dịch (╬ ̄皿 ̄)凸)
Tô Tiểu Quai tự an ủi mình.
Sở Tô trong lòng thăm hỏi Lộ Dương một câu, mặt không thay đổi đi tới, thấy Lộ Dương bày ra nguyên bản khuôn mặt hùng tâm tráng chí lúc trước biến thành Dương bạch lao gian khổ, vừa nhìn thấy chính mình đến gần còn hai mắt tỏa ánh sáng, trong nháy mắt đó Sở Tô cho là mình từ thanh niên thầm mến đáng khinh gian khổ tiến hóa thành Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn.
Bất quá hiện thực rất tàn nhẫn, cậu vẫn là một người thầm mến gian khổ.
Phải nói bạn tốt nhất của Sở Tô có hai người, một là Lâm Tưởng Thất, hai là Lộ Dương, mẹ Lộ Dương là đàn em khóa dưới của mẹ cậu, hai người được cho là bạn thân. Mà Lộ Dương so với Sở Tô lớn hơn hai tuổi, hai người ở chung trường đại học, bất quá Lộ Dương đã năm thứ tư đại học, sau khi xác định trường học nhận học nghiên cứu sinh, liền muốn thừa dịp thời gian rãnh rỗi nửa học kỳ sau kể cả nghỉ hè cùng làm thực tập sinh kiếm tiền tiêu vặt, nhớ đến nửa tháng trước Lộ Dương còn hào hứng nói với cậu tìm được công việc rồi, phải thừa dịp ngày nghỉ kiếm tiền thật tốt mặt phát sáng chiếu rọi khuếch trương tiền đồ quang minh, Sở Tô bất đắc dĩ thở dài, tiền đồ quang minh, bây giờ muốn vùng lên kia đơn giản như hồi quang phản chiếu.
“Tiểu Quai~” Lộ Dương sau khi Sở Tô đi đến dắt tay cậu lại gào cuống họng.
“…Câm miệng.” Sở Tô vứt cho cậu ta một liếc mắt, “Vé đâu? Đừng nói cho tôi cậu là để cho tôi tới xếp hàng.”
“Làm sao có thể!” Lộ Dương từ trong balo lấy ra hai tấm vé vào cửa cầm ở trên tay lắc lắc, chân chó nói, “Đã sớm chuẩn bị xong, cùng ca đi ~” nói xong lôi kéo Sở Tô theo dòng người di chuyển vào công viên.
Sau khi vào bên trong hai người đi về hướng bên trái, bên trái là vườn cây anh đào, bên phải còn lại là vườn trúc. Nam Khê Sơn lấy tư cách là một công viên vườn phong cảnh bên trong lớn nhất trong thành thị vẻ đẹp càng không cần nói, tuy rằng C thị hai mùa xuân thu ngắn đến đáng thương nhưng cũng không trở ngại sắc đẹp tự nhiên hai mùa, cảnh sắc công viên Nam Khê Sơn một năm bốn mùa cũng là nổi danh.
Mặc dù mới hơn chín giờ, bất quá người đến ngắm hoa đều vội, hai người đi ở trên đường đã thấy có không ít người xem xong quay trở về, thời gian vẫn coi là sớm, nhưng mặt trời mùa hè lên nhanh hơn, lúc này đã lên tới trên cao rồi, may là con đường đến vườn hoa anh đào đều có núi và cây che nắng, nếu không Sở Tô thực sự là lòng nửa đường trở về đều có rồi.
Lộ Dương dọc theo đường đi đông xem tây nhìn, dắt Sở Tô tham gia náo nhiệt khắp nơi, thấy người già ở chồi nghỉ mát đánh cờ cậu ta cũng muốn đi qua tham quan học tập hai cái, đoạn đường này đi tiếp cũng nhìn không ra cậu ta có chuyện gì không vui.
Lúc đến gần vườn cây anh đào phải đi qua một con đường nhỏ, lúc này không có cây cối và vách núi che chắn, mặt trời trực tiếp chiếu tới trên mặt khiến cho Sở Tô híp mắt, tính phản xạ lúc muốn đưa tay ngăn cản, đỉnh đầu liền có nón đội trên đầu, ngẩng đầu liền thấy gương mặt Lộ Dương cười hì hì, hướng cậu nói, “Ha, thế nào, ca ca tôi chuẩn bị thỏa đáng đi.”
Nón bện dây gai nhỏ chạm rỗng hiệp sỉ nhỏ che ánh mặt trời chói mắt, Sở Tô đè mép nón xuống lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Tạm được.”
Vườn cây anh đào rất lớn, đập vào mi mắt chính là cửa vào vườn có cây anh đào nở rộ hồng nhạt, đóa hoa hồng nhạt hồng sẫm cao thấp không đồng nhất đều tự xinh đẹp, kết ở trên nhánh cây, làm cho trước mắt trở nên bừng sáng.
Lộ Dương đi vào thì nhanh chân chạy tới gốc cây hoa anh đào gần nhất chạy vòng quanh hai vòng, trong miệng hô, “Gột rửa tâm linh của ca đi!!” Lại một lần nữa đưa tới ánh mắt chú mục và tiếng cười của mọi người.
Trên đời này luôn có những người vi diệu không giống người khác, không nên tính toán cùng cậu ta, cậu ta có thể hủy tam quan của bạn so với bạn có thể cứu vớt cậu ta có khả năng lớn hơn rất nhiều, nhường cậu ta đi, không nên cản cậu ta.
Sở Tô đứng tại chỗ xem nhị hóa (người ngốc nghếch)chạy trốn, nội tâm yên lặng phỉ nhổ, làm cho mình không chú ý cậu ta, nhưng không ngờ tư duy nhị hóa là người bình thường vô pháp hiểu.
Lộ Dương: “Tiểu Quai, cậu đuổi theo tôi a, đuổi theo tôi a~”
Sở Tô: “…”
Tiếp đó chung quanh lại truyền tới một trận tiếng cười không rõ ràng, mí mắt Sở Tô trừu rút, CMN, ai tới nói cho tôi biết, xà tinh bệnh còn cứu được sao?
Sở Tô lựa chọn không quan tâm Lộ Dương, tùy tiện tìm một gốc cây hoa anh đào tương đối tráng kiện cao to che khuất mặt trời. Sau khi ngồi dưới tàng cây bỏ nón xuống, bình thường không có thói quen đội nón khiến cho cậu cảm thấy tóc đều toát mồ hôi, không khỏi giơ tay lên nắm tóc, tóc của cậu có chút xoăn tự nhiên, tóc xõa tung làm cho khuôn mặt không lớn của cậu có vẻ trông nhỏ hơn, tóc nhuộm thành màu nâu sẫm khiến cho da tay của cậu thoạt nhìn so với người bình thường trắng hơn, ngoại hình và khí chất xuất sắc, chỉ là tùy ý ngồi trên cỏ cũng đưa tới chú mục người bên cạnh.
Sở Tô ngồi trên cỏ dưới tàng cây, khoanh chân chơi điện thoại di động, đối với đồng bọn khác gọi cậu qua chụp hình chung Lộ Dương nhìn như không thấy, dù sao sở trường của tên kia chính là tự mình chơi đùa.
Không có Lộ Dương ở bên người Sở Tô theo thói quen xoát mở weibo Trầm Tiêu, giao diện dừng trên trang chủ, một post weibo cuối cùng thời gian vẫn là ba năm trước đây.
–Trầm Tiêu V: Sau này sẽ rất bận, mọi người bảo trọng. (V: theo holy biết thì cái chữ V đó là weibo vip đã được xác nhận, chữ V còn chia theo màu, có màu vàng: cá nhân; màu xanh dương: group hay là tổ chức)
Mọi người bảo trọng.
Sở Tô nhớ rõ thời điểm năm đó chính mình mới vừa thấy cái weibo này sửng sốt một chút, weibo này của Trầm Tiêu mới vừa phát không bao lâu đã bị bình luận và trích dẫn vô số lần, sau đó fan bi ai kêu một mảnh, tuy rằng Trầm Tiêu không có nói rõ ràng muốn lui giới, lại giống như muốn nói tạm biệt, cậu không biết thế nào lại có một loại cảm giác có lẽ đối phương sẽ không trở lại nữa.
Khi đó tiểu thuyết trên tay của cậu mới vừa viết được phân nửa, trong lòng có lẽ tự mình nghĩ ra nhiều ý tưởng, Sở Tô tiếp tục viết tiếp, nhưng mà đợi đến tiểu thuyết đầu tiên của bản thân mình kết thúc, cũng không lại nhìn thấy tin tức Trầm Tiêu. Mà từ từ trong giới lưu truyền nói đại thần kỳ thực đã lui giới rồi, đồn đại sẽ không lại phối kịch nữa, tin tức này khiến cho Sở Tô chân chính choáng váng.
Tiểu thuyết đầu tiên của cậu 45 vạn chữ, từ lúc bắt đầu đến kết thúc đăng liên tiếp gần bốn tháng, ngay từ đầu cậu liền ấp ủ trong lòng muốn viết để cho Trầm Tiêu chủ dịch tiểu thuyết, thậm chí nghĩ tới sau khi kết thúc muốn tự đề cử trao quyền kịch truyền thanh cho chế tác Hội Thanh, nhưng mà tin tức này làm cho cậu từ động tâm mà bắt đầu tích lũy dũng khí như là bị người đột nhiên ghim vỡ bong bóng, ở thời điểm còn chưa có phản ứng liền xói mòn rồi.
Sở Tô giống như bị quả cà đánh trúng rồi, đối với dàn ý dự tính quyển tiểu thuyết tiếp theo và trù hoạch tốt đẹp không dậy nổi hứng thú, ngay cả chuyên mục tác giả cũng không muốn mở ra, nhưng mà không ngừng xoát weibo Trầm Tiêu, luôn cho là lại xoát một lần sẽ xoát ra tin tức mới nhất của đối phương, thậm chí dưỡng thành một thói quen một ngày không xoát weibo nội tâm sẽ lo nghĩ bất an như là thiếu cái gì đó, khoảng thời gian này Sở Tô nghe kịch của Trầm Tiêu từng phối rất là nhiều, gần như cố chấp, loại tình huống này vẫn duy trì liên tục đến weibo nhân viên Hội Thanh chế tác thanh minh về Trầm Tiêu.
—— Hội Thanh chế tác V*: Đại thần Trầm Tiêu tạm không thời hạn trở về, cảm tạ mọi người ủng hộ.
Tạm không thời hạn trở về.
Chỉ cần bốn chữ này liền khiến cho hi vọng ban đầu trong lòng Sở Tô tuột xuống không phanh, giống như kỳ vọng từ lâu lắm đến nay cứ dễ dàng bị bốn chữ này đánh tan như vậy, khiến cho cậu trở tay không kịp, kỳ thực cậu đã biết đáp án này, chỉ là ở trong tiềm thức lảng tránh.
Sau đó trong một đoạn thời gian rất dài Hội Thanh chế tác thông cáo ra kịch bên dưới weibo đều có thể nhìn thấy những loại lời hồi âm của các fan hâm mộ “Nếu như đại thần còn ở thì tốt rồi, nếu như chủ dịch là đại thần thì tốt rồi, nếu như đại thần có thể trở về thì tốt rồi”, chỉ là hai chữ “Trầm Tiêu” không còn ở trong danh sách Sở Tô xuất hiện, dần dà mọi người chậm rãi tiếp nhận đại thần rời đi thực sự, dù cho không muốn cũng bất lực.
Sở Tô mất hai tháng mới điều chỉnh biệt hiệu chính mình, mới một lần nữa viết lời mở đầu quyển thứ hai chính mình đã sớm dự tính tốt lắm, cũng chính là 《 Bích lạc hoàng tuyền 》, cậu đầu tư thời gian vào 《 Bích lạc hoàng tuyền 》nhiều hơn, tâm huyết và tinh lực, cậu không cách nào khống chế bản thân mình còn tồn tại tâm nhớ nhung xa sỉ, nghĩ Trầm Tiêu chỉ là quá bận rộn, mình chờ một chút hắn sẽ trở lại
Chờ một chút này chính là ba năm.
Chờ được Hội Thanh chế tác muốn xin trao quyền, lại không đợi được tin tức Trầm Tiêu trở về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook