Trước kì nghỉ dài hạn, con người dễ có vẻ mệt lả lười biếng, đây cũng là nguyên nhân mà phòng thí nghiệm luôn vắng vẻ vào tháng 4. Theo cùng cảm giác của ngày 1/5 đến gần, Bí Uyên luôn thản nhiên bình tĩnh cũng cảm thấy một loại áp lực, hơi có chút lo lắng tiến đến.

Vốn còn có khả năng che đậy bình tĩnh bận rộn, kết quả bầu không khí trống trải của phòng thí nghiệm cũng đã bị nhiễm cái không khí nghỉ lễ ấy, lúc này Bí Uyên vốn tâm thần không yên dứt khoát chọn mượn nóng áo mặc thực nghiệm, ôm lap chuồn ra khỏi phòng thí nghiệm.

Bây giờ là giữa trưa, cậu bạn Trần Kỳ cú đêm cùng ký túc xá kia lúc này khẳng định là đang ngủ. Bí Uyên ngẫm lại, tốt hơn hết là không nên quay về quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, vì thế quyết định tùy tiện tìm một chỗ rồi lên mạng chơi một chút là được. Kết quả chạy vội tới thư viện, mới phát hiện thư viện cũng đã vì kỳ nghỉ dài hạn mà sớm đóng cửa rồi. Vì vậy Bí Uyên không thể làm gì khác hơn là vượt qua cái nắng nóng cũng không quá mãnh liệt của tháng 4, trăn trở lao tới chỗ học, tùy tiện chọn một phòng học không có lớp tìm một chỗ ngồi đằng sau, cắm nguồn điện rồi lên mạng, đeo tai nghe, xem phim online.

Bí Uyên chìm đắm vào trong tình tiết đặc sắc vẫn chưa phát hiện ra chỗ ngồi bên cạnh dần dần nhiều người lên, chờ cậu hồi phục lại tinh thần, phòng học đã gần như chật cứng. Cậu vậy mà lại đi tìm một phòng học không có lớp? Bí Uyên vò đầu, sai a, thời khóa biểu dán ở cửa chỗ học rõ ràng viết phòng 113 hôm nay buổi chiều không có lớp mà.

“Bạn ơi, có thể giúp chúng tôi điền vào tờ giấy hỏi này được không?” Bí Uyên giật mình sững sờ bị giọng nữ xa lạ gọi lại, cậu vội đưa tay nhận lấy giấy hỏi, tiêu đề là “điều tra về nhận thức của tập thể sinh viên đối với bệnh truyền nhiễm vào mùa xuân và mùa hạ”, liếc qua bục giảng thấy dáng dấp mấy người nam sinh đang chỉnh micro, xem ra là đang chuẩn bị một buổi tọa đàm, thảo nào.

Dù sao mình cũng không có việc gì, Bí Uyên cảm thấy lười biếng, vậy nghe một chút đi.

Mắt thấy còn 10 phút nữa là đến giờ bắt đầu, vậy trước hết hãy xem nốt phần cuối phim kia đã. Vì thế trong cái kết của bộ phim, giai điệu nhạc đệm quen thuộc vang lên.

Cậu nhất định là đã xuyên qua rồi! Bí Uyên mạnh ngẩng đầu, người nọ đang đứng dưới ánh đèn huỳnh quang nhu hòa mà u ám, anh nói: “Chúc mọi người buổi chiều tốt lành. Hoan nghênh tới nghe tọa đàm về phòng chống bệnh truyền nhiễm.”

Cùng là thanh âm từ tính mà hơi có phần khàn khàn, cùng là thanh âm trầm thấp mà hơi có chút mềm mại.

Là thanh âm đã vang lên bên tai rất nhiều lần, khi thì mang theo mỉm cười bao dung, hoặc là trấn an trầm thấp, giọng nói có thể khiến mình cảm thấy bình thản và tín nhiệm. Đêm qua cũng ở trong tiết tấu nhẹ nhàng hát êm dịu này mà đi vào giấc ngủ, làm bạn với mình cho một đêm mộng đẹp giấc ngon.

Đã nhiều lần cậu dựa vào tiếng ca nỗ lực miêu tả lại hình dáng, lúc này đây, ngay ở trước mắt cậu, vị trí cách khoảng 10m kia.

Sẽ không sai đâu. Nếu như lúc này không phải ở trong mộng, như vậy, người kia chính là đang thực sự ở trước mắt cậu rồi.

Chỉ là chiếc áo sơ mi trắng giản đơn, cổ tay áo xắn tới khuỷu tay, chỗ cổ áo hơi mở rộng, cả người có vẻ sạch sẽ gọn gàng thoải mái. Vóc người anh rất cao, nhìn ra hẳn là phải cao hơn mình mấy cm. Giữa khe hở khép hờ hai làn môi, giọng nam thanh thoát mang theo ngôn ngữ khéo léo như dòng nước chảy vào tai.

Lại không có cơ hội rình nào hợp hơn lúc này, Bí Uyên tinh tế miêu tả khuôn mặt người này, nội tâm lại chẳng bình tĩnh được như vậy.

Ngày hẹn 1/5, Ly Đồ cơ hồ cho cậu thời gian báo trước nửa tháng. Vì vậy mỗi ngày chờ đợi, đều mang theo chờ mong và khẩn trương rõ ràng mà cũng không kịch liệt. Đây thực sự không thể trách móc bản thân thiếu bình tĩnh, đây chính là ý nghĩa chặt chẽ lần đầu tiên gặp bạn trên mạng a, một người anh quan hệ khá tốt đó, khẩn trương và chờ mong tuyệt đối không có gì đáng trách cả! Bí Uyên lâng lâng trong lòng, suy nghĩ lộn xa lộn xộn, giấy hỏi trong tay đã bị vân vê thành nhiều nếp nhăn.

Chỉ có điều là lại không ngờ tới, một ngày trước hi vọng ấy, sẽ lại bởi vì những chuyện ngoài ý muốn này mà gặp nhau. Không, không phải gặp nhau, là mình đơn phương nhận ra Ly Đồ. Thật giống như cứ luôn chờ tới buổi chiếu của một bộ phim, tới thời khắc cuối cùng, lại bỗng nhiên nói cho cậu rằng, một ngày trước cái ngày mà cậu lo lắng vô cùng dày vò vượt qua bỗng có thể trực tiếp cut mà chiếu phim luôn vậy.

“Thầy giáo này nói chuyện thật là hay.”

“Không phải là thầy giáo đâu, nghe nói là sinh viên đã tốt nghiệp bên khoa y kia, bây giờ hẳn là bác sĩ rồi.”

“Có khả năng lắm, là người mà chủ nhiệm của chúng ta mời về.”

“…”

Trong tiếng nói chuyện thì thào xung quanh, Bí Uyên có cảm giác tự đắc khó hiểu, người nói chuyện rất êm tai này, tôi quen đó!

Người đang nói trên bục giảng kia tựa hồ bị Bí Uyên lọc thành “Đó chính là sư huynh! Đó chính là sư huynh…” trong khi thất thần, vì thế trong hốt hoảng, buổi tọa đàm kết thúc sau 1 tiếng rưỡi. Phần lớn dòng người dần dần tản đi, cũng có vài bóng dáng xúm lại trên bục giảng, tiếp tục tham khảo vài câu với người chủ giảng.

Đem Bí Uyên hoàn hồn lại, là tiếng di động rung trên mặt bàn.

Trên màn hình di động biểu hiện: Ly Đồ gọi tới.

Bí Uyên ngẩng đầu, thấy cách đó không xa, những người vốn vây xung quanh người ấy đã tản đi tự bao giờ, một tay anh đút trong túi quần, một tay cầm di động đặt ở bên tai, mỉm cười dịu dàng nhìn về phía cậu.

Bí Uyên nhận cuộc gọi, ngơ ngác a lô một tiếng, người đầu kia cũng cúp máy. Sau đó người ấy đi tới trước mặt cậu.

“Sư sư huynh?”

“Lại nói lắp?” Ly Đồ tới gần, Bí Uyên còn sững sờ ngồi tại chỗ, thế là người ấy mượn ưu thế chênh lệch chiều cao, đưa tay qua sờ sờ đầu đối phương.

“Ừm, à, em…, ờ, đúng rồi sư huynh sao anh lại ở chỗ này bắt đầu bài giảng?” Cuối cùng Bí Uyên cũng kéo được công năng ngôn ngữ của mình trở lại, cậu vội đứng dậy, kết quả tai nghe, sách vở vốn đặt ở đầu gối tất cả đều đồng loạt rơi xuống đất.

Thật là xấu hổ, thật là mất mặt.

Ly Đồ khom lưng, nhặt sách vở bên chân lên đưa cho cái người đã đỏ mặt hoàn toàn không biết làm sao kia, quả nhiên không nên đùa giỡn quá mức mà. “Dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Nhận sách vở trên tay Ly Đồ, dây dợ lằng nhằng thì nhét vào túi sách, lúc này Bí Uyên mới cực mất tự nhiên mà đáp ứng: “Vâng, sư huynh anh chờ em một chút đã.” Tiếp tục luống cuống tay chân rút dây điện ra tắt máy vi tính, cậu bé luôn luôn chịu khó quen rồi rất ảo não, cực kỳ ảo não. Biểu hiện của mình thực sự là ngốc cừ khôi luôn.

Ly Đồ chờ cậu đeo túi sách trên lưng xong rồi lại tắt lap ổn, rồi vô cùng thuận lợi xách túi đựng lap, dẫn đầu đi ra ngoài. “Đi thôi nào.”

Bí Uyên duy trì hình dáng hé miệng khi phát âm, câu “để em tự cầm đi” biến mất sau bóng lưng cao ngất của người ấy.

Đợi hai người đi khỏi phòng học, sải bước dưới ánh nắng mặt trời, Ly Đồ xoay người lại, chờ người đằng sau sôi nổi tới gần. Thật ra không phải Bí Uyên, cậu sinh viên hơn hai mươi tuổi học bước chân của bé con nhảy chân sáo đâu, chỉ là… chiếc túi sách không nhỏ trên lưng theo bước chân phập phập phồng phồng của cậu đập lên đập xuống, thật đúng là… .

“Anh vẫn chưa ăn trưa, tùy em mang anh đi ăn đó.” Ly Đồ cười nói.

“Ờ, được được.” Sư huynh anh cũng biết giọng mình êm tai, cũng không nên dùng giọng nói ôn nhu ấy khẩn cầu nói loại chuyện này chứ, quả thực… quả thực đúng là dụ dỗ người ta mà! Bí Uyên yên lặng rơi lệ đầy mặt, nhưng bước chân vẫn liên tục, tốc độ kha khá mang Ly Đồ tới một hàng ăn phục vụ 24h gọi cơm.

Nhà hàng vào cái thời điểm sắp ba giờ chiều cũng không có khách ăn mấy,  những người bán hàng cũng lười biếng dựa vào tường, vì cần mấy món ăn nhanh chóng, sau khi Bí Uyên hỏi ý kiến bản thân nên ăn gì thì gọi cơm đĩa lên.

“Sao không ăn trưa đã tới?” Bí Uyên uống hớp nước tiếp khách bên thì gảy ống hút, bên thì thấp giọng lẩm bẩm.

Thính lực đại thần không tồi, buông chiếc đũa trong tay nói: “Vốn là tọa đàm của đồng nghiệp anh, kết quả tới đúng lúc ấy thì trong nhà có chuyện, cho nên đem chuyện này giao cho anh. Cơ mà, anh vội vàng giữa trưa chuẩn bị cho hắn PPT xong thì lại chạy tới nhầm chỗ đàn em.”

“Sẽ không đâu, sư huynh nói rất… không tồi a.” Mấy chữ cuối rõ ràng lo lắng không yên, bởi vì người kia hiển nhiên đã đi vào ngoài cõi thần tiên rồi.

Ly Đồ cười cười: “Có điều lại không nghĩ tới, thay người lên tọa đàm, lại vừa lúc có thể gặp được Tiểu Uyên.”

“Ha hả, nếu là tình huống bình thường thì lúc này hẳn là em ở phòng thí nghiệm cơ, hôm nay em làm biếng đó, mới chạy tới đây.” Bí Uyên cũng cười xấu hổ, “Nhưng mà sư huynh à, anh chừng nào thì nhận ra em?”

“Lúc người nào đó hết nhìn đông tới nhìn tây đi, ” Ly Đồ ho nhẹ một tiếng, “Kỳ thực ngọn đèn trong phòng học rất mờ, lúc ban đầu anh cũng không chắc lắm, may là em với người trên tấm ảnh chụp tốt nghiệp cũng không có thay đổi gì lớn quá, sau đó anh nghĩ là, người có vẻ mặt ngạc nhiên ngốc ngơ ngơ nhìn xung quanh như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có Tiểu Uyên của chúng ta thôi.”

Bí Uyên chu miệng muốn phản bác, cuối cùng lại phát hiện mình không thể nào phản bác nổi, không thể làm gì khác hơn là yên lặng cắn ống hút, không lên tiếng trả lời. Phỉ báng ngầm trong lòng là một nghệ thuật rất cao thâm, Bí Uyên đơn thuần còn chưa học nổi.

Ly Đồ thưởng thức xong tình tự biến hóa hoàn chỉnh trên mặt đối phương, lại cúi đầu tiếp tục ăn. Bởi vì liên quan tới việc ăn uống, Ly Đồ tháo mắt kính ra đặt ở một bên, ánh mắt có chút mê ly rã rời, ăn cái gì cũng lựa rất tản mác.

“Lấy hộ anh tờ giấy ăn đi.” Người đối diện bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cùng với đường nhìn của người nào đó kia vừa lúc cắt ngang. Bí Uyên vội xoay người lấy giấy ăn đưa qua.

Ly Đồ hơi mím môi, hõm má hơi thoáng hiện ra, không hiện rõ lắm, song đích thật là hình má lúm đồng tiền. Thế là Bí Uyên cảm thấy tương đối bất ngờ… lại không tự chủ được nhìn thẳng vào mặt người ta.

Ly Đồ nói: “Anh ăn xong rồi.”

“Ồ, ờ, em đi tính tiền.” Giống như sợ bị đoạt mất tư thế người chủ nơi đây, Bí Uyên chạy giống như bay đi tính tiền. Lúc chạy vội trở về, cậu phát hiện túi sách đang bị người ấy khoác ở một bên vai, túi đựng lap của cậu cũng ở bên tay trái người ấy.

“Sư huynh để em tự đeo đi.” Bí Uyên sờ sờ mũi, đưa tay qua đón lấy.

Đã đeo kính lên lần nữa đồng thời khôi phục vẻ thông minh tháo vát, đối mắt giấu sau mắt kính, không tính là sáng lắm, cũng rất có thần. Hơi nghiêng người tránh đi cái tay đưa ra đón đồ của Bí Uyên, Ly Đồ bên thì đi ra khỏi hàng ăn bên thì không vết tích nào nói sang một chủ đề mới: “Đi ký túc xá của em xem sao, đem đồ của em về trước, rồi theo anh đi dạo vườn trường một chuyến đi.”

Vì vậy Bí Uyên đi theo Ly Đồ trở về ký túc xá, lúc đi tới dưới đó, Ly Đồ dừng lại quay đầu nhìn cái đuôi là cậu: “Tiếp theo, tới phần em dẫn đường rồi.”

Bí Uyên cũng dừng lại, lúc này mới kinh ngạc nhìn người con trai mỉm cười trước mặt: “Sư huynh, anh sao biết em ở khu này?”

“Ngốc, em không biết IP của đại học Bắc Kinh có thể biểu hiện số của ký túc xá nào ư?” Ly Đồ hai tay chưa từng nhàn hạ, chỉ là ánh mắt cười mà như không cười ấy lại lần nữa khiến Bí Uyên nóng cả mặt, “Năm ấy anh đều nắm chắc bao nhiêu bạn học cùng hệ sống ở đây, xem ra trí nhớ của anh cũng không tệ lắm.”

Bí Uyên lộ ra ánh mắt sùng bái hơn cả mọi khi, đây là sùng bái không thể lý giải được của người thường sở hữu không phải tên mù đường mọi khi.

Ký túc xá Bí Uyên sống ở lầu ba, gian hai người, có một ban công hướng đông, có toilet có phòng bếp giản dị, điều kiện coi như không tồi. Ly Đồ chỉ ở cửa ký túc xá liếc vào trong, thấy trên giường có bóng mờ nằm nghiêng, vì thế hạ giọng nói bên tai Bí Uyên: “Em để đồ đạc vào thôi, anh chờ em ở hành lang.”

Giọng nói khi xưa kề bên tai nghe, lúc này lướt qua bên tai, mang theo ấm áp giản dị phun mờ, hơi ngưa ngứa.

Bí Uyên để túi sách và lap trên bàn học, suy nghĩ một chút, lại vào trước lúc ra ngoài cầm hai chiếc áo khoác thể thao, một chiếc cỡ XL, một chiếc cỡ XXL, nhét vào ba lô đeo sau lưng.

.:15:.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương