Vong Linh Ma Pháp Sư
-
Quyển 1 - Chương 7: Phu quân huấn (2)
Chiều tối hôm đó,
Tắm rửa xong xuôi, Vân Lăng mệt mỏi đổ người lên giường, nằm im không nhúc nhích.
Từ sáng đến giờ, đại khái chắc hắn cũng ngã được khoảng gần năm mươi lần!?
- Tập cả ngày mà mới chỉ cưỡi ngựa đi bộ, ngươi không thấy xấu hổ à?
Hắn không trả lời, hay nói đúng hơn là không còn sức để mà trả lời.
- Đừng có ngủ vội, lát nữa ta còn phải dạy ngươi cách dùng bản thân làm vật dẫn để khô lâu hấp thụ linh khí…
Âm thanh bên ngoài dần bé lại, ánh mắt cũng mờ đi, cơn buồn ngủ trong phút chốc đã ập đến.
- Này, đừng có ngủ….
- Này….
……………….
Sáng hôm sau,
Vân Lăng mệt nhọc mở mắt, quả nhìn nhìn thấy Bạch Phi Nguyệt đang nằm cạnh mình.
Lại một lần nữa, tay hắn ôm lấy ngực nàng.
Nhớ lại cảnh bị nữ nhân này dằn vặt hôm qua, hắn có chút khó chịu, dùng lực bóp mạnh lấy ngực nàng.
Hôm qua giờ Dậu* hắn đã đi ngủ, đến bây giờ chắc đã được khoảng 10 tiếng tròn, dù trời còn chưa sáng.
Có lẽ vì hắn dùng lực hơi mạnh, Bạch Phi Nguyệt hơi cau mày lại.
Vân Lăng lập tức kinh hãi, không dám vọng động nữa.
Đợi mãi đến khi lông mày nàng dãn ra, hắn mới tiếp tục nắn nắn bóp bóp bầu ngực kia. Nhưng lần này, không phải thô bạo như trước nữa mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vân Lăng hết xoa làn da mềm mại của nàng lại chuyển lên vân vê điểm hồng trên đỉnh.
Hắn một mặt nín thở nghe nhịp hô hấp của nàng, một mặt lại dùng tay còn lại thuần thục tháo bỏ mắc cài ở vạt áo, kéo vạt áo sang hai bên.
Thời tiết hôm nay không hiểu tại sao tự dưng lại đặc biệt lạnh nên Bạch Phi Nguyệt đắp chăn đến tận cổ, thành ra hắn không nhìn được mỹ cảnh đang phơi bày trong chăn kia.
Hai tay nhanh chóng thu về, bản thân thì nằm dịch xuống dưới, chui cả người vào trong chăn.
Trong chăn rất tối nhưng hắn lại vẫn dễ dàng định vị được đôi bạch thỏ kia, không chút tiếng động đưa miệng tới, ngậm lấy nhũ hoa nàng.
Vân Lăng dùng lưỡi gẩy gẩy điểm nhỏ trên đỉnh, chẳng mấy chốc đã khiến nó cương cứng lên trông thấy.
Thú thực, đây là lần đầu tiên hắn ngậm lấy bầu ngực nữ nhân. Trước kia không phải do hắn không biết mà là do hắn cảm thấy đám kỹ nữ trong lầu xanh không xứng để hắn làm vậy. Cũng không biết tại sao hắn lại muốn làm vậy với nữ tử trước mắt.
Cảm nhận điểm nhỏ cương cứng và phần xung quanh mềm mại của nàng, hắn lại có chút nghi ngờ, dùng tay phải xoa xoa nắn nắn nốt bầu ngực bên kia của nàng.
Nữ nhân này từng nói hắn là người thứ bảy, cũng tức là nàng đã có qua sáu nam nhân. Nhưng người từng có mối quan hệ kia với sáu nam nhân, liệu còn giữ được bầu ngực vừa săn chắc lại vừa mềm mại như vậy!?
Kể cả kỹ nữ mà hắn từng bao một tuần kia, chỉ qua bốn năm ngày sử dụng liên tục, cơ thể đã phát sinh biến đổi. Điều này người khác có thể không nhận ra, nhưng hắn là người có kinh nghiệm lâu năm ở kỹ viện, sao có thể không biết?
Lẽ nào, nữ nhân này nói dối?
Mãi đến lúc cảm thấy thiếu không khí, hắn mới chịu nhả ngực nàng ra, chui đầu lên. Nhưng vừa mới thò được cái đầu ra ngoài, hắn đã bị ánh mắt của Bạch Phi Nguyệt dọa cho giật mình.
Mẹ nó, nữ nhân này thức dậy khi nào thế?
- Vân công tử gan càng ngày càng lớn nhỉ?
- Nương tử cũng thích thế còn gì, nếu không sao lại vẫn để ta tiếp tục?
Trong lòng kinh hãi nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ thản nhiên, bình tĩnh đối đáp với nàng.
Vân Lăng kê đầu lên gối, nằm dịch sát vào Bạch Phi Nguyệt.
- Bổn tọa chỉ muốn xem xem Vân công tử có thể suy luận đến đâu nữa?
Hắn ngây người, chợt nhận ra Bạch Phi Nguyệt có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Vân Lăng lấy tay phải đặt lên ngực nàng, hơi dùng lực nắn nắn:
- Thứ này…chắc chắn không phải thứ bị sử dụng nhiều.
- Nguyên nhân?
- Trực giác nam nhân thôi.
Tiếp sau đó, tay hắn lần mò xuống dưới, lướt qua bụng nàng.
Ôi mẹ ơi, hóa ra nữ nhân này còn có cả cơ bụng, có điều là cơ hai vạch nằm dọc**.
Bàn tay không ngần ngại đưa vào quần trong nàng, qua thêm một lớp nữa chạm đến vùng rậm rạp phía trên.
Một bàn tay lập tức nắm lấy cổ tay hắn, tiếp đó là giọng nói khó chịu của ai đó vang lên:
- Đủ rồi đấy!
Tính cách ương ngạnh của hắn đột nhiên trỗi dậy.
Vân Lăng cúi đầu xuống, dùng tay trái nâng đầu Bạch Phi Nguyệt lên, không nói không rằng chiếm cứ lấy môi nàng, cắn cắn lên đó.
Tay phải thì lại nhân lúc nàng hoảng hốt mà tiến sâu xuống dưới, ngón giữa không chút kiêng dè sờ quanh cổng lối vào.
Môi hắn nhói lên một cái, tiếp theo là vị nhạt nhạt tanh tanh lan tỏa khắp đầu lưỡi. Thế nhưng hắn vẫn cố chấp không rời khỏi môi nàng, khóe miệng thậm chí còn hiện lên nét cười như có như không.
Nàng thích cắn? Hắn để cho nàng cắn!
Ngón tay nhanh chóng tiến sâu vào bên trong, chạm quanh vị trí cách lối vào khoảng hai phân, sau đó lại thần tốc tiến vào sâu hơn, sờ khắp mọi vị trí.
Ý cười hắn hiện lên ngày càng rõ.
Mẹ nó, quả nhiên hắn là nam nhân đầu tiên của nàng.
Đạt được mục đích, tay hắn lập tức rút lui, nhưng môi hắn lại vẫn quấn quít với môi nàng không chịu rời.
- Ngươi muốn chết à?
Vân Lăng nhìn vẻ mặt đỏ bừng bừng của nữ nhân trước mắt, không những không sợ hãi mà còn cười lớn:
- Rõ ràng vẫn là một trinh nữ khi gặp ta, vậy mà còn ra vẻ đã qua tay nhiều người?
Dứt lời, hắn hôn chụt một cái lên trán nàng, nằm ép sát vào người nàng, vòng tay qua ôm chặt lấy nàng, đưa tay vỗ vỗ lên lưng nàng:
- Ngoan, ngủ đi. Trời vẫn còn chưa sáng!
- Mẹ nó, ngươi tưởng bổn tọa không dám giết ngươi à?
- Mấy lần trước làm chuyện đó không có biện pháp phòng tránh, nhỡ ngươi có mang rồi thì sao? Ngươi định cho hài tử của ngươi không được gặp phụ thân nó à?
- Khốn kiếp, ngươi tưởng ngươi là ai?
Đùi bị ai đó đá lên, đau đến mức cắn răng nhưng hắn vẫn không nằm dịch ra, cúi đầu nhìn vẻ mặt bừng bừng tức giận của Bạch Phi Nguyệt rồi lại ôm chặt lấy nàng, từ tốn nói:
- Nếu nàng đã là trinh nữ, ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm.
Bạch Phi Nguyệt cười khẩy:
- Kỹ nữ đợt trước ngươi mua cũng là trinh nữ còn gì?
- Không giống nhau.
- Không giống nhau ở điểm nào.
- Kỹ nữ đó là bán thân, còn nàng là tự nguyện. Hơn nữa, nàng cũng không phải dạng người phóng túng.
- Phóng túng hay không ngươi biết được à?
- Chạm vào chỗ kia có một tý đã đỏ bừng mặt, cáu kỉnh, có người phóng túng nào như thế không?
Có thể hắn không thông minh, nhưng bù lại, hắn lại cực kỳ hiểu tâm tư nữ nhân.
Vân Lăng ôm lấy Bạch Phi Nguyệt, cười nói:
- Nàng giàu hơn ta, cũng giỏi hơn ta. Với điều kiện tốt như vậy, tất nhiên nàng có thể chọn cho mình một người tốt hơn ta.
- Ngươi không sợ ta lợi dụng ngươi?
- Không sợ.
Cái loại văn không thông võ không thạo như hắn, đẩy đi còn chẳng kịp, lợi dụng cái khỉ mốc gì!?
Mẹ nó, bây giờ lừa được một nữ nhân như này làm nương tử, hắn lại chẳng lợi quá đi chứ.
Là ma pháp sư, giàu có, lại là trinh nữ….
Mẫu thân à, hợp ý người quá đi chứ!
- Ranh con, đừng hòng lừa được bổn tọa.
- Nàng cũng có còn lựa chọn nào khác ngoài làm mẫu thân của con ta đâu?
Bạch Phi Nguyệt tức giận đẩy hắn ra, xoay người nằm đối diện với tường.
Vân Lăng nhìn bóng lưng nàng, đột nhiên nảy ra một ý định.
Hai lớp quần nhanh chóng bị kéo tụt đến ngang đùi, lộ ra tiểu huynh đệ đang ngóc đầu. Một tay hắn nắm lấy tiểu huynh đệ, vuốt xuôi vuốt ngược mấy lần để nó cứng lên.
Đợi tiểu huynh đệ hùng dũng ngóc đầu xong, hắn mới dịch sát vào người nàng, để nó chọc vào địa phương tư mật bên dưới.
- Tiểu nương tử, cả người ta có đúng thứ này để nàng lợi dụng thôi. Lợi dụng nó đi chứ!
Hắn thừa biết Bạch Phi Nguyệt không thể ngủ tiếp được nên mới cố ý làm phiền nàng.
- Cái của ngươi chỉ được bề ngang thôi, còn chiều dài thì chẳng bằng ai, chẳng đáng để lợi dụng.
- Thế kích cỡ bình thường là bao nhiêu mà kêu của ta ngắn?
Hắn vừa nói vừa lấy tay mò mẫm cơ thể nàng, đặc biệt là đôi bạch thỏ kia.
Nữ nhân này chưa từng cùng ai làm chuyện kia ngoài hắn, sao có thể so sánh được cơ chứ? Chắc chắn là nghe đám nữ tử trong Di Hồng Viện nói chuyện, câu được câu không.
Môi hắn để sát vào tai nàng, thì thầm nói:
- Tiểu nương tử, ta nói cho nàng biết, kích cỡ bình thường của nam nhân chỉ có mười hai phân thôi. Còn của ta ấy hả, là mười chín phân. Không tin, cho nàng sờ thử.
Hắn vừa nói vừa cầm tay nàng đặt lên tiểu huynh đệ của hắn.
Cảm giác bàn tay mềm mại kia định rút lại, hắn nhanh chóng cười đểu một tiếng, nói:
- Ấy da, có người lại đang ngại kìa.
Quả nhiên, bàn tay đanh định rút lại kia ngay lập tức nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn, còn Bạch Phi Nguyệt thì xoay người lại nằm đối diện với hắn, trợn mắt nói:
- Ai ngại!?
- Vậy nàng kiểm nghiệm lại một chút, đồ vật của ta so với bọn nam nhân thông thường là ngắn hay dài hơn?
Bàn tay phía dưới nhanh chóng đo khoảng cách từ gốc đến đỉnh đầu tiểu huynh đệ, tiếp đó lại dùng hai ngón tay tạo hình vòng tròn quanh tiểu huynh đệ.
Vân Lăng để mặc tay nàng trên mệnh căn của hắn, chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt nàng.
Tay nàng vừa rời khỏi tiểu huynh đệ, hắn đã ngay lập tức nắm lấy, hỏi:
- Nàng vẫn cho là ngắn hơn à?
- Không. Dài hơn.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, sau đó lại đặt tay nàng lên vật hình tròn dưới, để nàng nắm lấy từng bên một rồi mới buông tay nàng ra.
- Thấy chưa, ta đã nói nó có giá trị lợi dụng mà.
* khoảng 17-19 giờ.
**ngôn ngữ hiện đại là cơ bụng hình số 11 ấy.
Tắm rửa xong xuôi, Vân Lăng mệt mỏi đổ người lên giường, nằm im không nhúc nhích.
Từ sáng đến giờ, đại khái chắc hắn cũng ngã được khoảng gần năm mươi lần!?
- Tập cả ngày mà mới chỉ cưỡi ngựa đi bộ, ngươi không thấy xấu hổ à?
Hắn không trả lời, hay nói đúng hơn là không còn sức để mà trả lời.
- Đừng có ngủ vội, lát nữa ta còn phải dạy ngươi cách dùng bản thân làm vật dẫn để khô lâu hấp thụ linh khí…
Âm thanh bên ngoài dần bé lại, ánh mắt cũng mờ đi, cơn buồn ngủ trong phút chốc đã ập đến.
- Này, đừng có ngủ….
- Này….
……………….
Sáng hôm sau,
Vân Lăng mệt nhọc mở mắt, quả nhìn nhìn thấy Bạch Phi Nguyệt đang nằm cạnh mình.
Lại một lần nữa, tay hắn ôm lấy ngực nàng.
Nhớ lại cảnh bị nữ nhân này dằn vặt hôm qua, hắn có chút khó chịu, dùng lực bóp mạnh lấy ngực nàng.
Hôm qua giờ Dậu* hắn đã đi ngủ, đến bây giờ chắc đã được khoảng 10 tiếng tròn, dù trời còn chưa sáng.
Có lẽ vì hắn dùng lực hơi mạnh, Bạch Phi Nguyệt hơi cau mày lại.
Vân Lăng lập tức kinh hãi, không dám vọng động nữa.
Đợi mãi đến khi lông mày nàng dãn ra, hắn mới tiếp tục nắn nắn bóp bóp bầu ngực kia. Nhưng lần này, không phải thô bạo như trước nữa mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vân Lăng hết xoa làn da mềm mại của nàng lại chuyển lên vân vê điểm hồng trên đỉnh.
Hắn một mặt nín thở nghe nhịp hô hấp của nàng, một mặt lại dùng tay còn lại thuần thục tháo bỏ mắc cài ở vạt áo, kéo vạt áo sang hai bên.
Thời tiết hôm nay không hiểu tại sao tự dưng lại đặc biệt lạnh nên Bạch Phi Nguyệt đắp chăn đến tận cổ, thành ra hắn không nhìn được mỹ cảnh đang phơi bày trong chăn kia.
Hai tay nhanh chóng thu về, bản thân thì nằm dịch xuống dưới, chui cả người vào trong chăn.
Trong chăn rất tối nhưng hắn lại vẫn dễ dàng định vị được đôi bạch thỏ kia, không chút tiếng động đưa miệng tới, ngậm lấy nhũ hoa nàng.
Vân Lăng dùng lưỡi gẩy gẩy điểm nhỏ trên đỉnh, chẳng mấy chốc đã khiến nó cương cứng lên trông thấy.
Thú thực, đây là lần đầu tiên hắn ngậm lấy bầu ngực nữ nhân. Trước kia không phải do hắn không biết mà là do hắn cảm thấy đám kỹ nữ trong lầu xanh không xứng để hắn làm vậy. Cũng không biết tại sao hắn lại muốn làm vậy với nữ tử trước mắt.
Cảm nhận điểm nhỏ cương cứng và phần xung quanh mềm mại của nàng, hắn lại có chút nghi ngờ, dùng tay phải xoa xoa nắn nắn nốt bầu ngực bên kia của nàng.
Nữ nhân này từng nói hắn là người thứ bảy, cũng tức là nàng đã có qua sáu nam nhân. Nhưng người từng có mối quan hệ kia với sáu nam nhân, liệu còn giữ được bầu ngực vừa săn chắc lại vừa mềm mại như vậy!?
Kể cả kỹ nữ mà hắn từng bao một tuần kia, chỉ qua bốn năm ngày sử dụng liên tục, cơ thể đã phát sinh biến đổi. Điều này người khác có thể không nhận ra, nhưng hắn là người có kinh nghiệm lâu năm ở kỹ viện, sao có thể không biết?
Lẽ nào, nữ nhân này nói dối?
Mãi đến lúc cảm thấy thiếu không khí, hắn mới chịu nhả ngực nàng ra, chui đầu lên. Nhưng vừa mới thò được cái đầu ra ngoài, hắn đã bị ánh mắt của Bạch Phi Nguyệt dọa cho giật mình.
Mẹ nó, nữ nhân này thức dậy khi nào thế?
- Vân công tử gan càng ngày càng lớn nhỉ?
- Nương tử cũng thích thế còn gì, nếu không sao lại vẫn để ta tiếp tục?
Trong lòng kinh hãi nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ thản nhiên, bình tĩnh đối đáp với nàng.
Vân Lăng kê đầu lên gối, nằm dịch sát vào Bạch Phi Nguyệt.
- Bổn tọa chỉ muốn xem xem Vân công tử có thể suy luận đến đâu nữa?
Hắn ngây người, chợt nhận ra Bạch Phi Nguyệt có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Vân Lăng lấy tay phải đặt lên ngực nàng, hơi dùng lực nắn nắn:
- Thứ này…chắc chắn không phải thứ bị sử dụng nhiều.
- Nguyên nhân?
- Trực giác nam nhân thôi.
Tiếp sau đó, tay hắn lần mò xuống dưới, lướt qua bụng nàng.
Ôi mẹ ơi, hóa ra nữ nhân này còn có cả cơ bụng, có điều là cơ hai vạch nằm dọc**.
Bàn tay không ngần ngại đưa vào quần trong nàng, qua thêm một lớp nữa chạm đến vùng rậm rạp phía trên.
Một bàn tay lập tức nắm lấy cổ tay hắn, tiếp đó là giọng nói khó chịu của ai đó vang lên:
- Đủ rồi đấy!
Tính cách ương ngạnh của hắn đột nhiên trỗi dậy.
Vân Lăng cúi đầu xuống, dùng tay trái nâng đầu Bạch Phi Nguyệt lên, không nói không rằng chiếm cứ lấy môi nàng, cắn cắn lên đó.
Tay phải thì lại nhân lúc nàng hoảng hốt mà tiến sâu xuống dưới, ngón giữa không chút kiêng dè sờ quanh cổng lối vào.
Môi hắn nhói lên một cái, tiếp theo là vị nhạt nhạt tanh tanh lan tỏa khắp đầu lưỡi. Thế nhưng hắn vẫn cố chấp không rời khỏi môi nàng, khóe miệng thậm chí còn hiện lên nét cười như có như không.
Nàng thích cắn? Hắn để cho nàng cắn!
Ngón tay nhanh chóng tiến sâu vào bên trong, chạm quanh vị trí cách lối vào khoảng hai phân, sau đó lại thần tốc tiến vào sâu hơn, sờ khắp mọi vị trí.
Ý cười hắn hiện lên ngày càng rõ.
Mẹ nó, quả nhiên hắn là nam nhân đầu tiên của nàng.
Đạt được mục đích, tay hắn lập tức rút lui, nhưng môi hắn lại vẫn quấn quít với môi nàng không chịu rời.
- Ngươi muốn chết à?
Vân Lăng nhìn vẻ mặt đỏ bừng bừng của nữ nhân trước mắt, không những không sợ hãi mà còn cười lớn:
- Rõ ràng vẫn là một trinh nữ khi gặp ta, vậy mà còn ra vẻ đã qua tay nhiều người?
Dứt lời, hắn hôn chụt một cái lên trán nàng, nằm ép sát vào người nàng, vòng tay qua ôm chặt lấy nàng, đưa tay vỗ vỗ lên lưng nàng:
- Ngoan, ngủ đi. Trời vẫn còn chưa sáng!
- Mẹ nó, ngươi tưởng bổn tọa không dám giết ngươi à?
- Mấy lần trước làm chuyện đó không có biện pháp phòng tránh, nhỡ ngươi có mang rồi thì sao? Ngươi định cho hài tử của ngươi không được gặp phụ thân nó à?
- Khốn kiếp, ngươi tưởng ngươi là ai?
Đùi bị ai đó đá lên, đau đến mức cắn răng nhưng hắn vẫn không nằm dịch ra, cúi đầu nhìn vẻ mặt bừng bừng tức giận của Bạch Phi Nguyệt rồi lại ôm chặt lấy nàng, từ tốn nói:
- Nếu nàng đã là trinh nữ, ta đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm.
Bạch Phi Nguyệt cười khẩy:
- Kỹ nữ đợt trước ngươi mua cũng là trinh nữ còn gì?
- Không giống nhau.
- Không giống nhau ở điểm nào.
- Kỹ nữ đó là bán thân, còn nàng là tự nguyện. Hơn nữa, nàng cũng không phải dạng người phóng túng.
- Phóng túng hay không ngươi biết được à?
- Chạm vào chỗ kia có một tý đã đỏ bừng mặt, cáu kỉnh, có người phóng túng nào như thế không?
Có thể hắn không thông minh, nhưng bù lại, hắn lại cực kỳ hiểu tâm tư nữ nhân.
Vân Lăng ôm lấy Bạch Phi Nguyệt, cười nói:
- Nàng giàu hơn ta, cũng giỏi hơn ta. Với điều kiện tốt như vậy, tất nhiên nàng có thể chọn cho mình một người tốt hơn ta.
- Ngươi không sợ ta lợi dụng ngươi?
- Không sợ.
Cái loại văn không thông võ không thạo như hắn, đẩy đi còn chẳng kịp, lợi dụng cái khỉ mốc gì!?
Mẹ nó, bây giờ lừa được một nữ nhân như này làm nương tử, hắn lại chẳng lợi quá đi chứ.
Là ma pháp sư, giàu có, lại là trinh nữ….
Mẫu thân à, hợp ý người quá đi chứ!
- Ranh con, đừng hòng lừa được bổn tọa.
- Nàng cũng có còn lựa chọn nào khác ngoài làm mẫu thân của con ta đâu?
Bạch Phi Nguyệt tức giận đẩy hắn ra, xoay người nằm đối diện với tường.
Vân Lăng nhìn bóng lưng nàng, đột nhiên nảy ra một ý định.
Hai lớp quần nhanh chóng bị kéo tụt đến ngang đùi, lộ ra tiểu huynh đệ đang ngóc đầu. Một tay hắn nắm lấy tiểu huynh đệ, vuốt xuôi vuốt ngược mấy lần để nó cứng lên.
Đợi tiểu huynh đệ hùng dũng ngóc đầu xong, hắn mới dịch sát vào người nàng, để nó chọc vào địa phương tư mật bên dưới.
- Tiểu nương tử, cả người ta có đúng thứ này để nàng lợi dụng thôi. Lợi dụng nó đi chứ!
Hắn thừa biết Bạch Phi Nguyệt không thể ngủ tiếp được nên mới cố ý làm phiền nàng.
- Cái của ngươi chỉ được bề ngang thôi, còn chiều dài thì chẳng bằng ai, chẳng đáng để lợi dụng.
- Thế kích cỡ bình thường là bao nhiêu mà kêu của ta ngắn?
Hắn vừa nói vừa lấy tay mò mẫm cơ thể nàng, đặc biệt là đôi bạch thỏ kia.
Nữ nhân này chưa từng cùng ai làm chuyện kia ngoài hắn, sao có thể so sánh được cơ chứ? Chắc chắn là nghe đám nữ tử trong Di Hồng Viện nói chuyện, câu được câu không.
Môi hắn để sát vào tai nàng, thì thầm nói:
- Tiểu nương tử, ta nói cho nàng biết, kích cỡ bình thường của nam nhân chỉ có mười hai phân thôi. Còn của ta ấy hả, là mười chín phân. Không tin, cho nàng sờ thử.
Hắn vừa nói vừa cầm tay nàng đặt lên tiểu huynh đệ của hắn.
Cảm giác bàn tay mềm mại kia định rút lại, hắn nhanh chóng cười đểu một tiếng, nói:
- Ấy da, có người lại đang ngại kìa.
Quả nhiên, bàn tay đanh định rút lại kia ngay lập tức nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn, còn Bạch Phi Nguyệt thì xoay người lại nằm đối diện với hắn, trợn mắt nói:
- Ai ngại!?
- Vậy nàng kiểm nghiệm lại một chút, đồ vật của ta so với bọn nam nhân thông thường là ngắn hay dài hơn?
Bàn tay phía dưới nhanh chóng đo khoảng cách từ gốc đến đỉnh đầu tiểu huynh đệ, tiếp đó lại dùng hai ngón tay tạo hình vòng tròn quanh tiểu huynh đệ.
Vân Lăng để mặc tay nàng trên mệnh căn của hắn, chăm chú nhìn biểu cảm trên gương mặt nàng.
Tay nàng vừa rời khỏi tiểu huynh đệ, hắn đã ngay lập tức nắm lấy, hỏi:
- Nàng vẫn cho là ngắn hơn à?
- Không. Dài hơn.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười, sau đó lại đặt tay nàng lên vật hình tròn dưới, để nàng nắm lấy từng bên một rồi mới buông tay nàng ra.
- Thấy chưa, ta đã nói nó có giá trị lợi dụng mà.
* khoảng 17-19 giờ.
**ngôn ngữ hiện đại là cơ bụng hình số 11 ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook