Vòng Hoa Cúc
-
Quyển 1 - Chương 7: Quán bar
Thời điểm Lưu Hà Sinh đến quán bar Hề Chúa đã là 6 giờ 4 phút, muộn hơn một chút so với dự kiến.
Hắn ta đầu tiên cảnh giác nhìn xung quanh, tay đút trong túi quần không khỏi nắm chặt.
Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, nam nữ nhảy nhót, đu đưa theo nhạc dưới ánh đèn sặc sỡ, không ai để ý đến hắn ta một thân tây trang bước vào.
Ánh mắt hắn quét khắp nơi, giống như báo săn đang tìm kiếm con mồi của mình.
Sau đó, hắn nhìn thấy một cô gái ngồi trong góc, tay nghịch điện thoại. Tóc dài chấm vai, đeo kính đen gọng to, mặc áo len dệt trắng, quần dài đen, toát đầy vẻ thuần thục. Đó là người đã gửi tin nhắn sao? Lưu Hà Sinh nhìn bốn phía xung quanh, sau đó chậm rãi bước tới.
''Lưu Hà Sinh tới.'' Lục Minh vừa thấy hắn ta, trong mắt toàn là kích động, ở bên cạnh Hồng Tuyến ầm ĩ.
Hồng Tuyến cũng không cản anh, thứ nhất ở đây không có ai nhìn thấy anh, cùng lắm là lỗ tai mình chịu thiệt thôi, thứ hai rốt cuộc Lưu Hà Sinh là hung thủ giết anh, cô đâu thể hi vọng Lục Minh có thể bình tĩnh ngồi xuống cùng uống với hắn chén trà được.
''Cô... chính là người gửi tin nhắn?'' Tính cảnh giác của Lưu Hà Sinh rất cao, thời điểm nói chuyện mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.
Hồng Tuyến ''phụt'' một tiếng bật cười: ''Anh khẩn trương như vậy làm gì? Không lẽ anh cho rằng tôi là cảnh sát đến bắt anh?''
Mặt hắn ta biến sắc, rõ ràng muốn nói lời phản bác, nhưng lại sợ nói lớn quá thu hút sự chú ý của người khác, cho nên hắn ngồi xuống đối diện cô, đè thấp thanh âm: ''Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi không làm gì sai trái, sao cảnh sát lại muốn bắt tôi được?''
Cô cười cười, nhìn rất có thâm ý: ''Phải không? Vậy hôm nay anh tới đây làm gì?''
Lưu Hà Sinh nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn cố chày cối: ''Cô là cảnh sát đúng không? Tôi cho cô biết, tôi không làm gì hết, cô có đem bút ghi âm theo cũng vô dụng.''
Hồng Tuyến nhướng nhướng chân mày, xem ra mình có chút xem thường Lưu Hà Sinh này rồi, tuy là cô cũng không đem theo bút ghi âm, nhưng mà ý kiến này quả thật không tồi, được, lưu lại, lần sau sử dụng.
Cô đứng lên, lấy toàn bộ đồ vật trong túi ra: ''Nếu tôi mà là cảnh sát, không mất công hẹn anh đến đây làm gì, trực tiếp mời anh lên cục uống trà, không phải sao.''
Lưu Hà Sinh tuy không nói gì nữa, nhưng cảnh giác trong mắt hơi thả lỏng.
Hồng Tuyến lại ngồi xuống, chỉ chỉ đồ uống trước mặt hắn ta: ''Muốn uống không?''
Lưu Hà Sinh không trả lời.
Cô cầm ly nước chanh của mình lên, nhìn thoáng qua hắn ta: ''Anh thực sự không sao hả? Ra nhiều mồ hôi như vậy mà.''
Nói xong liền đưa khăn giấy cho Lưu Hà Sinh. Hắn ta lắc đầu, dùng tay phải lau trán.
Ánh mắt Hồng Tuyến dời đến miếng băng gạc trên tay phải hắn ta, trong lòng cô ''lộp bộp'' một tiếng, sau đó cắn chặt ống hút.
Thấy cô nhìn chằm chằm, hắn có chút hoảng, cầm ly nước chanh trên bàn lên, uống một ngụm, ngụy trang cho sự hoảng loạn của mình.
''Lưu tiên sinh, có phải anh giết Lục Minh hay không?''
Biểu tình hắn đông cứng, gượng cười hai tiếng: ''Cô đùa kiểu gì vậy?''
Cô khuấy ống hút, cười như không cười liếc hắn ta một cái: ''Vậy cứ coi tôi nói giỡn đi.''
''Nhàm chán! Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng đến quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi sẽ mời luật sư kiện cô.'' Lưu Hà Sinh vội vàng buông ly xuống, đứng dậy rời đi.
''Cô để hắn ta đi như vậy?'' Lục Minh có vẻ thất vọng, kèm theo chút tức giận, anh chỉ muốn bóp chết tên hỗn đản này, cứ tưởng Hồng Tuyến sẽ có biện pháp gì đó, không ngờ cô cứ thể để hắn ta đi mất.
Cô nhìn ly đồ uống của Lưu Hà Sinh bỏ lại, khóe miệng gợi lên nụ cười: ''Xong cả rồi, định không cho người ta về nhà ăn cơm sao?''
Lục Minh ngẩn ra, xong xuôi cả rồi?
''Tôi lấy được dấu vân tay và DNA của hắn ta.'' Tầm mắt cô dừng lại trên ống hút trong ly.
Nói xong cô liền đứng lên, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lục Minh khó hiểu: ''Cô không cầm ống hút đi hả? Không cầm đi sao có thể xét nghiệm DNA được.''
Hồng Tuyến nhìn anh ta, ném cho anh một ánh mắt ''đần độn'': ''Tôi lấy DNA của hắn ta làm gì, một chút tác dụng cũng không có, bởi vì hiện trường không hề lưu lại bất cứ đồ vật nào của hắn. Hung khí dây thép kia hẳn cũng đã bị xử lý sạch sẽ.''
Lục Minh càng thêm nghi hoặc: ''Vậy cô muốn nói...''
Nhìn thấy Thẩm Nhược đang đứng ở cửa chính quán bar, vẫy vẫy tay với cô, Hồng Tuyến không nhịn được khóe miệng cong cong lên: ''Tôi cần phải khiến cho Lưu Hà Sinh nghĩ rằng, tôi có DNA của hắn.''
''Là ý gì...'' Lục Minh nhíu lông mày, không lý giải được hành động tiếp theo của cô.
Cô đeo túi lên, chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên nhíu mày: ''Kế tiếp... Có một số việc, không thể do tôi quyết định được.''
------------------------------------------------------------
Bệnh viện Số Một Thành Phố.
Hồng Tuyến hôm nay cố ý bỏ Lục Minh lại, chạy tới bệnh viện làm kiểm tra.
Cậu nhóc hàng xóm ngày xưa cùng cô đánh một trận hiện đang là bác sĩ khoa não ở bệnh viện này, mặc dù cô đối với cậu ta ''vô cùng'' hiểu rõ, rằng cái cậu Triển Vũ Hàng này, ''học nghệ chưa tinh'', nhưng thôi dù sao có người quen vẫn tốt hơn.
Trải qua một loạt kiểm tra, Triển Vũ Hàng cầm CT trên tay trầm mặc một hồi, thật lâu sau mới lên tiếng: ''Có phải gần đây cậu thường xuyên đeo mắt kính không? Tròng mắt có hơi lồi ra ngoài.''
Hồng Tuyến đối với anh cũng không khách khí chút nào, trực tiếp cầm CT trở về: ''Tôi nói cậu xem giúp tôi phần đầu tôi có vấn đề gì không, cậu xem tròng mắt làm gì?''
Triển Vũ Hàng ngồi trên ghế xoay một vòng, thả tay: ''Ngoại trừ cái lỗ nhỏ sau gáy kia ra thì không có vấn đề gì hết, tất thảy đều bình thường. Làm sao? Cậu cảm thấy chỗ nào kỳ lạ?''
Cô suy nghĩ chốc lát, trong lòng tìm từ: ''Vũ Hàng, tôi hỏi cậu, nếu đại não bị sang chấn nặng quá, có phải sẽ phát sinh sự tình gì kỳ lạ không? Giống như có gì đó mà trước kia không có?''
Anh đi đi lại lại, cắn môi suy tư, cuối cùng mở miệng: ''Kỳ thực lịch sử nghiên cứu y học của loài người với bộ não rất ngắn, có thể nói chỉ mới bước bắt đầu thôi. Cái cậu vừa nói cũng không phải là không thể, chính xác là có bệnh nhân bị tổn thương đại não, sau đó trí nhớ trở nên siêu phàm. Nói chung thì chúng tôi nghĩ rằng tác động bên ngoài có thể khai phá một công năng mới của não bộ. Cậu phải biết rằng Einstein chỉ sử dụng não nhiều hơn cậu 5% mà thôi, nhưng ông ấy liền trở thành người thông minh nhất thế giới, còn cậu thì chẳng đạt nổi tiêu chuẩn học tra khi thi toán đại học.'' Triển Vũ Hàng cười xấu xa.
Hồng Tuyến nghe một mạch lý giảng lưu loát còn kèm thêm lời chế giễu mình, nhất thời nổi trận lôi đình, đạp anh một cước.
Triển Vũ Hàng cười tránh đi: ''Sao vậy? Cậu phát hiện chuyện cậu không hiểu còn nhiều hơn trước?''
Tôi phát hiện mình thấy ma quỷ được chưa!
Hồng Tuyến trong lòng đối với Triển Vũ Hàng nói mười vạn lần nghiêm túc, tất nhiên lời này cũng không thể nói ra ngoài được.
''Không có gì, chỉ là bị ù tai, linh ta linh tinh, kêu nhức cả óc, phiền chết được.'' Cô dùng một lời nói dối nhẹ nhàng đẩy chuyện này sang một bên.
''Phải không? Vậy cậu qua khoa thần kinh kế bên xem thử. Muốn tôi giúp cậu hẹn trước không? Cách vách có đại soái ca đó nha.'' Triển Vũ Hạng xúm lại, vẻ mặt hớn hở.
Hồng Tuyến nhìn NH như người điên, sau đó bắt đầu tìm kiếm đồ trong túi.
''Tôi biết bây giờ cậu đối với ai cũng đều chướng mắt, mẹ tôi nói, cậu mang đàn ông về nhà.'' Triển Vũ Hàng dùng biểu tình ''tôi hiểu'' nhìn cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: ''Chỉ là bạn bè bình thường thôi.''
Nói xong liền đưa một tờ giấy tới.
Triển Vũ Hàng một bên thì thầm trong miệng: ''Bạn bè bình thường còn có thể mang về nhà sao?'' một bên nhận lấy.
Trên tờ A4 trắng chỉ ghi 2 nhóm máu, một O một AB.
Đây là máu của Lục Minh và Lưu Hà Sinh, trước cứ kiểm tra đã, sau hỏi Lục Minh sẽ rõ. Đến lúc gặp Lưu Hà Sinh, còn có thể bịa chuyện một chút, dù sao tác dụng cũng không quá lớn.
''Cái này... Dùng làm gì?'' Triển Vũ Hàng lắc lắc giấy trong tay.
Cô xua xua tay: ''Vũ Hàng, tôi định làm công tác điều tra xã hội, liên quan tới thái độ của xã hội với người mắc bệnh AIDS. Cậu là bác sĩ, nhất định biết máu của người bệnh AIDS khác với máu của người thường. Cậu giúp tôi lấy hai loại nhóm máu này làm khuôn mẫu, viết phân tích huyết dịch ra một chút.''
Triển Vũ Hàng nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn mở miệng: ''Tin tức của bệnh nhân đều phải được giữ kín.''
''Tôi không phải muốn tin tức của bệnh nhân.'' Hồng Tuyến đứng lên: ''Chỉ hai mẫu này thôi, đây là kết quả phân tích của người bệnh AIDS.''
Triển Vũ Hàng làm dấu ''ok'', nói: ''Cái này thì không thành vấn đề, tôi tìm người bên khoa máu hỗ trợ.''
Cô cầm túi lên, trước khi đi không quên giao phó: ''Tốt nhất là nhanh một chút nha, sau đó dùng bản thảo điện tử gửi đến cho tôi là được.''
Hắn ta đầu tiên cảnh giác nhìn xung quanh, tay đút trong túi quần không khỏi nắm chặt.
Cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, nam nữ nhảy nhót, đu đưa theo nhạc dưới ánh đèn sặc sỡ, không ai để ý đến hắn ta một thân tây trang bước vào.
Ánh mắt hắn quét khắp nơi, giống như báo săn đang tìm kiếm con mồi của mình.
Sau đó, hắn nhìn thấy một cô gái ngồi trong góc, tay nghịch điện thoại. Tóc dài chấm vai, đeo kính đen gọng to, mặc áo len dệt trắng, quần dài đen, toát đầy vẻ thuần thục. Đó là người đã gửi tin nhắn sao? Lưu Hà Sinh nhìn bốn phía xung quanh, sau đó chậm rãi bước tới.
''Lưu Hà Sinh tới.'' Lục Minh vừa thấy hắn ta, trong mắt toàn là kích động, ở bên cạnh Hồng Tuyến ầm ĩ.
Hồng Tuyến cũng không cản anh, thứ nhất ở đây không có ai nhìn thấy anh, cùng lắm là lỗ tai mình chịu thiệt thôi, thứ hai rốt cuộc Lưu Hà Sinh là hung thủ giết anh, cô đâu thể hi vọng Lục Minh có thể bình tĩnh ngồi xuống cùng uống với hắn chén trà được.
''Cô... chính là người gửi tin nhắn?'' Tính cảnh giác của Lưu Hà Sinh rất cao, thời điểm nói chuyện mắt vẫn không ngừng quan sát xung quanh.
Hồng Tuyến ''phụt'' một tiếng bật cười: ''Anh khẩn trương như vậy làm gì? Không lẽ anh cho rằng tôi là cảnh sát đến bắt anh?''
Mặt hắn ta biến sắc, rõ ràng muốn nói lời phản bác, nhưng lại sợ nói lớn quá thu hút sự chú ý của người khác, cho nên hắn ngồi xuống đối diện cô, đè thấp thanh âm: ''Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi không làm gì sai trái, sao cảnh sát lại muốn bắt tôi được?''
Cô cười cười, nhìn rất có thâm ý: ''Phải không? Vậy hôm nay anh tới đây làm gì?''
Lưu Hà Sinh nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn cố chày cối: ''Cô là cảnh sát đúng không? Tôi cho cô biết, tôi không làm gì hết, cô có đem bút ghi âm theo cũng vô dụng.''
Hồng Tuyến nhướng nhướng chân mày, xem ra mình có chút xem thường Lưu Hà Sinh này rồi, tuy là cô cũng không đem theo bút ghi âm, nhưng mà ý kiến này quả thật không tồi, được, lưu lại, lần sau sử dụng.
Cô đứng lên, lấy toàn bộ đồ vật trong túi ra: ''Nếu tôi mà là cảnh sát, không mất công hẹn anh đến đây làm gì, trực tiếp mời anh lên cục uống trà, không phải sao.''
Lưu Hà Sinh tuy không nói gì nữa, nhưng cảnh giác trong mắt hơi thả lỏng.
Hồng Tuyến lại ngồi xuống, chỉ chỉ đồ uống trước mặt hắn ta: ''Muốn uống không?''
Lưu Hà Sinh không trả lời.
Cô cầm ly nước chanh của mình lên, nhìn thoáng qua hắn ta: ''Anh thực sự không sao hả? Ra nhiều mồ hôi như vậy mà.''
Nói xong liền đưa khăn giấy cho Lưu Hà Sinh. Hắn ta lắc đầu, dùng tay phải lau trán.
Ánh mắt Hồng Tuyến dời đến miếng băng gạc trên tay phải hắn ta, trong lòng cô ''lộp bộp'' một tiếng, sau đó cắn chặt ống hút.
Thấy cô nhìn chằm chằm, hắn có chút hoảng, cầm ly nước chanh trên bàn lên, uống một ngụm, ngụy trang cho sự hoảng loạn của mình.
''Lưu tiên sinh, có phải anh giết Lục Minh hay không?''
Biểu tình hắn đông cứng, gượng cười hai tiếng: ''Cô đùa kiểu gì vậy?''
Cô khuấy ống hút, cười như không cười liếc hắn ta một cái: ''Vậy cứ coi tôi nói giỡn đi.''
''Nhàm chán! Tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất đừng đến quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi sẽ mời luật sư kiện cô.'' Lưu Hà Sinh vội vàng buông ly xuống, đứng dậy rời đi.
''Cô để hắn ta đi như vậy?'' Lục Minh có vẻ thất vọng, kèm theo chút tức giận, anh chỉ muốn bóp chết tên hỗn đản này, cứ tưởng Hồng Tuyến sẽ có biện pháp gì đó, không ngờ cô cứ thể để hắn ta đi mất.
Cô nhìn ly đồ uống của Lưu Hà Sinh bỏ lại, khóe miệng gợi lên nụ cười: ''Xong cả rồi, định không cho người ta về nhà ăn cơm sao?''
Lục Minh ngẩn ra, xong xuôi cả rồi?
''Tôi lấy được dấu vân tay và DNA của hắn ta.'' Tầm mắt cô dừng lại trên ống hút trong ly.
Nói xong cô liền đứng lên, thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lục Minh khó hiểu: ''Cô không cầm ống hút đi hả? Không cầm đi sao có thể xét nghiệm DNA được.''
Hồng Tuyến nhìn anh ta, ném cho anh một ánh mắt ''đần độn'': ''Tôi lấy DNA của hắn ta làm gì, một chút tác dụng cũng không có, bởi vì hiện trường không hề lưu lại bất cứ đồ vật nào của hắn. Hung khí dây thép kia hẳn cũng đã bị xử lý sạch sẽ.''
Lục Minh càng thêm nghi hoặc: ''Vậy cô muốn nói...''
Nhìn thấy Thẩm Nhược đang đứng ở cửa chính quán bar, vẫy vẫy tay với cô, Hồng Tuyến không nhịn được khóe miệng cong cong lên: ''Tôi cần phải khiến cho Lưu Hà Sinh nghĩ rằng, tôi có DNA của hắn.''
''Là ý gì...'' Lục Minh nhíu lông mày, không lý giải được hành động tiếp theo của cô.
Cô đeo túi lên, chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên nhíu mày: ''Kế tiếp... Có một số việc, không thể do tôi quyết định được.''
------------------------------------------------------------
Bệnh viện Số Một Thành Phố.
Hồng Tuyến hôm nay cố ý bỏ Lục Minh lại, chạy tới bệnh viện làm kiểm tra.
Cậu nhóc hàng xóm ngày xưa cùng cô đánh một trận hiện đang là bác sĩ khoa não ở bệnh viện này, mặc dù cô đối với cậu ta ''vô cùng'' hiểu rõ, rằng cái cậu Triển Vũ Hàng này, ''học nghệ chưa tinh'', nhưng thôi dù sao có người quen vẫn tốt hơn.
Trải qua một loạt kiểm tra, Triển Vũ Hàng cầm CT trên tay trầm mặc một hồi, thật lâu sau mới lên tiếng: ''Có phải gần đây cậu thường xuyên đeo mắt kính không? Tròng mắt có hơi lồi ra ngoài.''
Hồng Tuyến đối với anh cũng không khách khí chút nào, trực tiếp cầm CT trở về: ''Tôi nói cậu xem giúp tôi phần đầu tôi có vấn đề gì không, cậu xem tròng mắt làm gì?''
Triển Vũ Hàng ngồi trên ghế xoay một vòng, thả tay: ''Ngoại trừ cái lỗ nhỏ sau gáy kia ra thì không có vấn đề gì hết, tất thảy đều bình thường. Làm sao? Cậu cảm thấy chỗ nào kỳ lạ?''
Cô suy nghĩ chốc lát, trong lòng tìm từ: ''Vũ Hàng, tôi hỏi cậu, nếu đại não bị sang chấn nặng quá, có phải sẽ phát sinh sự tình gì kỳ lạ không? Giống như có gì đó mà trước kia không có?''
Anh đi đi lại lại, cắn môi suy tư, cuối cùng mở miệng: ''Kỳ thực lịch sử nghiên cứu y học của loài người với bộ não rất ngắn, có thể nói chỉ mới bước bắt đầu thôi. Cái cậu vừa nói cũng không phải là không thể, chính xác là có bệnh nhân bị tổn thương đại não, sau đó trí nhớ trở nên siêu phàm. Nói chung thì chúng tôi nghĩ rằng tác động bên ngoài có thể khai phá một công năng mới của não bộ. Cậu phải biết rằng Einstein chỉ sử dụng não nhiều hơn cậu 5% mà thôi, nhưng ông ấy liền trở thành người thông minh nhất thế giới, còn cậu thì chẳng đạt nổi tiêu chuẩn học tra khi thi toán đại học.'' Triển Vũ Hàng cười xấu xa.
Hồng Tuyến nghe một mạch lý giảng lưu loát còn kèm thêm lời chế giễu mình, nhất thời nổi trận lôi đình, đạp anh một cước.
Triển Vũ Hàng cười tránh đi: ''Sao vậy? Cậu phát hiện chuyện cậu không hiểu còn nhiều hơn trước?''
Tôi phát hiện mình thấy ma quỷ được chưa!
Hồng Tuyến trong lòng đối với Triển Vũ Hàng nói mười vạn lần nghiêm túc, tất nhiên lời này cũng không thể nói ra ngoài được.
''Không có gì, chỉ là bị ù tai, linh ta linh tinh, kêu nhức cả óc, phiền chết được.'' Cô dùng một lời nói dối nhẹ nhàng đẩy chuyện này sang một bên.
''Phải không? Vậy cậu qua khoa thần kinh kế bên xem thử. Muốn tôi giúp cậu hẹn trước không? Cách vách có đại soái ca đó nha.'' Triển Vũ Hạng xúm lại, vẻ mặt hớn hở.
Hồng Tuyến nhìn NH như người điên, sau đó bắt đầu tìm kiếm đồ trong túi.
''Tôi biết bây giờ cậu đối với ai cũng đều chướng mắt, mẹ tôi nói, cậu mang đàn ông về nhà.'' Triển Vũ Hàng dùng biểu tình ''tôi hiểu'' nhìn cô.
Cô trừng mắt nhìn anh, lẩm bẩm: ''Chỉ là bạn bè bình thường thôi.''
Nói xong liền đưa một tờ giấy tới.
Triển Vũ Hàng một bên thì thầm trong miệng: ''Bạn bè bình thường còn có thể mang về nhà sao?'' một bên nhận lấy.
Trên tờ A4 trắng chỉ ghi 2 nhóm máu, một O một AB.
Đây là máu của Lục Minh và Lưu Hà Sinh, trước cứ kiểm tra đã, sau hỏi Lục Minh sẽ rõ. Đến lúc gặp Lưu Hà Sinh, còn có thể bịa chuyện một chút, dù sao tác dụng cũng không quá lớn.
''Cái này... Dùng làm gì?'' Triển Vũ Hàng lắc lắc giấy trong tay.
Cô xua xua tay: ''Vũ Hàng, tôi định làm công tác điều tra xã hội, liên quan tới thái độ của xã hội với người mắc bệnh AIDS. Cậu là bác sĩ, nhất định biết máu của người bệnh AIDS khác với máu của người thường. Cậu giúp tôi lấy hai loại nhóm máu này làm khuôn mẫu, viết phân tích huyết dịch ra một chút.''
Triển Vũ Hàng nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn mở miệng: ''Tin tức của bệnh nhân đều phải được giữ kín.''
''Tôi không phải muốn tin tức của bệnh nhân.'' Hồng Tuyến đứng lên: ''Chỉ hai mẫu này thôi, đây là kết quả phân tích của người bệnh AIDS.''
Triển Vũ Hàng làm dấu ''ok'', nói: ''Cái này thì không thành vấn đề, tôi tìm người bên khoa máu hỗ trợ.''
Cô cầm túi lên, trước khi đi không quên giao phó: ''Tốt nhất là nhanh một chút nha, sau đó dùng bản thảo điện tử gửi đến cho tôi là được.''
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook