Vòng Hào Quang Chói Mắt Của Người Qua Đường
-
Chương 5: Hách Xá Mi (Hạ)
Lão tăng đưa nó về miếu nhỏ, thuở ấy miếu còn chưa có đủ ngân phiếu để lắp cái cửa tử tế hẳn hoi, gió đêm lạnh lẽo quất từng hồi từ ngoài đường quét vào trong miếu, cũng chẳng khá hơn ở ngoài đường là mấy.
Hách Xá Mi nằng nặc muốn kéo nương vào miếu ngủ cùng, lão tăng dù mềm lòng nhưng nhìn dòi trắng lúc nhúc mập mạp kia rơi từ trên xe xuống cả đống cũng đành nhắm mắt làm ngơ, dù như nào lão cũng quyết không thỏa hiệp. Nữ hài thấy lão cứng rắn thì không dám kì kèo nữa, nàng ngoan ngoãn ra giếng rửa sạch mặt, cạy đống bã cây nhai nát rịt vào vết thương trên đầu ra sát trùng bằng rượu sạch sẽ, sau đó lút cút ra sân với nương thân nàng. Nương và nàng có sao cùng chịu, lão tăng cảm thán trong lòng, đứa trẻ này quả thực có hiếu.
Một lúc sau chờ nữ hài kia ngủ gục cạnh xe thô sơ, lão tăng mới đi ra đem cái tăng bào cũ trùm lên người nó, lão cẩn thận bế đứa trẻ ngủ say vào trong miếu nằm, bản thân ra nhìn xe xác nghĩ xem nên xử lý làm sao cho láng giềng sớm mai không dị nghị. Ai ngờ ngay lúc này lão mới giật mình phát hiện điều vô lý, cái xác này không có hôi như lão tưởng, dòi bọ lúc nhúc lão thấy rơi xuống lúc đầu đều là dòi bọ đã chết, bế đứa trẻ kia đi, mùi của cái xác cũng gần như biến mất, nhưng nếu nói tất cả mùi thối um kia đều là của đứa bé thì cũng không phải, vừa rồi lão bế nó chỉ thấy mùi chua của mồ hôi chứ nào phải mùi hoại tử kinh người. Vậy hai thứ không mùi, đặt gần nhau cộng hưởng thành thứ kinh khủng như vậy, rốt cuộc phải giải thích thế nào kia chứ.
Lão tăng bạo gan tự hỏi, phải chăng người nằm dưới manh chiếu này chưa chắc là người đã chết?
Lão vươn tay ra định lật chiếu lên, ai ngờ ở phía sau có tiếng hét chói tai
“Không! Không được phép khi nhục nương ta!!”
Hách Xá Mi lật đật chạy đến bên xe, vừa nhỏ giọng như dỗ dành trấn an, vừa đưa tay vỗ vỗ nhẹ nhẹ vào người cái xác. Tình cảnh này quỷ dị cực độ, mùi người chết ập vào mặt khiến lão nín tịt cả thở, lúc này lão nghĩ, thật sự có phải lão phát tâm từ bi tha nhầm về thứ không sạch sẽ gì rồi không?
Lão chẳng nói được lời nào mà cũng chẳng thể thở nổi nếu cứ đứng ngoài này, lão quay vào ban tam bảo thắp đèn cầy châm hương, đêm đó quỳ đệm hương bồ sám hối tụng niệm đến sáng sớm hôm sau.
“Rồi sao….?” Ta nghe xong cũng không biết nên nói gì cho phải, lão tăng vuốt cái đầu trọc lóc, kể tiếp.
“Sáng hôm sau nó định đi luôn nhưng đói quá, hai đầu gối cứ run lẩy bẩy kéo không nổi xe, ta thương tình cho nó một miếng lương khô, nó thế nhưng lại quỳ sụp xuống vái lạy ta, ta hỏi nó muốn đi đâu, nó nói muốn đi tìm phụ thân của nó.”
Ta nhấp một ngụm trà lạnh, nghe giọng lão tăng đều đều, Vấn Tâm Phường chủ thế nhưng là con gái của một vũ kỹ và quan gia, mẫu thân nàng là nữ tử Tây Vực, theo đoàn thương nhân vượt sa mạc Khác Bát đến Thượng Kinh mãi nghệ ở một quán rượu, thời điểm đó nữ tử phiên bang mắt xanh ngàn tóc vàng ruộm nàng nức danh một góc phố Tây thành Đông Quy, nam nhân say nàng còn hơn say rượu, không phải chỉ ở ngoại hình khác biệt mà còn vì dung mạo trời cho của nàng, sau đó nàng gặp gỡ quan gia kia, hắn vì tò mò mỹ nhan của nàng mà tìm đến lần đầu, lần thứ hai thứ ba là vì một điệu múa.
Ba trăm linh hai nhịp trống rộn ràng, sáu mươi tư điệu hoan ca điên đảo.
Thế nhưng lại là khởi đầu cho một đoạn nghiệt duyên đày đọa bao người.
Nàng và quan gia kia quấn lấy nhau, cùng nhau trầm luân thác loạn. Nàng đâu có biết vào rằm tháng tám năm ấy, hắn tới chỗ nàng cùng ăn tết Trung Thu, nguyên phối của hắn mang bầu tám tháng ra ngoài hiên ngóng phu quân, trượt chân ngã lộn cổ. Gia nhân trong nhà loạn thành một đoàn, lúc mời được đại phu đến thì đã muộn rồi, người thiếu phụ đáng thương đương còn thoi thóp cầu xin đại phu mổ sống mình để cứu đứa trẻ. Lúc dao kề lên bụng, nàng nhắm tịt mắt cũng không ngăn được giọt nước mắt chảy sang ngang. Nỗi đau rạch da mổ bụng đâu phải nói ra là có thể hiểu, mỗi lần đều là thống khổ đến chết, nàng chỉ muốn đạp ngã đại phu vùng bỏ chạy, nhưng nỗi thương con còn to lớn hơn. Nàng đau nín cả thở, trí óc chỉ còn mình phu quân, nào đâu biết đức lang quân giờ đang trụy lạc bên hoa bên bướm ngoài kia.
Sau đó rất rõ ràng, nguyên phối của quan gia kia qua đời, nàng tắt thở khi đại phu rạch đến lớp cuối cùng, đứa trẻ không phụ lòng mong đợi của nương thân nó, chào đời cất tiếng khóc tuy yếu ớt nhưng không có mệnh hệ gì.
Quan gia kia đêm ấy mất vợ, còn mỹ nhân trong ngực thì mơ màng đậu thai, sáng hôm sau nàng cong cong mày mắt ôm lấy hắn kể lể, nắng vàng soi vào đôi con ngươi xanh như màu trời, nàng nói nàng mộng thấy kỳ lân, quan gia kia mừng húm siết chặt nàng. Hắn bảo kỳ lân là điềm báo tử, con cái sinh ra nhất định danh chấn thiên hạ. Hắn vô cùng vui vẻ hứa hẹn sẽ thú nàng qua cửa, còn nói thương nàng, ủy khuất nàng phải làm phận thiếp thất trong nhà, hắn thậm chí còn giơ tay lên thề sẽ không bao giờ phụ bạc mẫu tử nàng. Miệng lưỡi của nam nhân lý nào lại ngọt ngào như thế.
Tất nhiên.
Nàng tin!
Sau đó phủ quan Thị Lang bộ Binh dán cáo phó, Thị Lang phu nhân qua đời. Hách Nhĩ Ba không hề nghĩ tình lang của mình cùng Tả Thị Lang phủ kia có nửa điểm liên quan đến nhau, hắn nói hắn là thương nhân trong thành, cái khác đều chưa từng nhiều lời. Nhưng từ hôm trung thu ấy nàng ngày ngày ngồi trên lầu gác tỉa hoa mai, không thì chải tóc cài trâm, hôm nào cũng trang điểm xinh đẹp chờ tình lang đến chuộc thân, nhưng không chờ được hắn, lại đợi được một đám người điên cuồng tới đập phá, gọi nàng là dâm phụ, mắng nàng là tiện nhân, còn nói nàng là đồ hồ ly tinh trơ trẽn đê tiện. Nàng bị giập đầu túm tóc lôi đến phủ quan Thị Lang, ngã dúi dụi trước quan tài lạnh băng, tấm áo đỏ thêu hoa nàng mặc trở nên kệch cỡm xiết bao giữa linh đường trắng xóa. Hách Nhĩ Ba không hiểu, Thị Lang phu nhân thì liên quan gì đến nàng mà bắt nàng tạ tội, nàng cho rằng mình bị oan, cho đến khi nàng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì thảng thốt ngưng bặt tiếng hét.
Đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là ngộ ra, cay đắng như bão lũ ập đến. Nàng bật khóc cứng nhắc khấu đầu, nước mắt nhỏ long tong trên nền đá, vừa khấu vừa luôn miệng nói hoang đường, thật sự hoang đường.
Nàng tưởng nàng hiểu hết, hóa ra nàng chẳng hiểu gì. Thật hoang đường, nàng chẳng biết cái gì hết, chẳng biết cái gì hết…
Nàng tưởng mình thông minh lắm ư? Không!
Nàng khóc tức tưởi giữa linh đường, vừa ai oán vừa thê lương. Khóc cho mình, khóc cho người xuôi tay nằm trong quan quách, khóc vì nỗi căm hận nóng cháy trong lòng. Nàng còn vọng tưởng tương lai, giờ thì quỳ đến đứng dậy không nổi, nàng cảm thấy ê chề, nhục nhã cho sự ngu dốt của chính mình. Hách Nhĩ Ba trước là cười sau là khóc, người nhà mẹ đẻ của mệnh phụ xấu số lôi nàng ra khỏi linh đường, nhổ bọt vào người nàng, đánh nàng dúm dó cả người lại, sau đó nàng rời đi thế nào nàng cũng không biết nữa. Nàng chỉ nhớ duy nhất một điều – người kia từ đầu đến cuối không hề ra mặt cho nàng dù chỉ một lần.
Như vậy quá đủ để nàng chết tâm rồi.
Hách Nhĩ Ba quay về quán rượu, người trong thành đều đã biết chuyện náo nhiệt của nàng ở phủ quan Thị Lang, đi qua đều muốn ném đồ tanh hôi vào quán. Chủ quán rượu cũng không muốn chứa chấp nàng nữa, trước kia nàng là cây hái ra tiền, giờ nàng ở đây chỉ tổ cản trở kinh doanh. Ngày nào cũng có người đến chửi xéo, làm gì còn ai có hứng ở lại uống rượu, mới một tuần đã thua lỗ biết bao nhiêu. Cứ thế số phận của Hách Nhĩ Ba bị định đoạt, nàng bị bán cho một thương nhân buôn chè, tháng mười năm ấy quay lại sa mạc Khác Bát, nắng làm mắt nàng lòa ngấn lệ và cát khô giòn mênh mông làm da thịt nàng héo hon. Đoàn thương nhân đối xử với nàng cũng chả tốt đẹp gì, tuy không đánh đập tàn tệ còn cho thuốc mỡ thoa lên vết bầm khắp người, nhưng bọn họ thường xuyên buông lời mạt sát đay nghiến nàng, khiến nàng mất hết ý chí, trở thành kẻ nhu nhược hèn nhát.
Bọn họ đánh buôn lên mạn bắc, thuận tiện bán nàng cho mẹ Thiền vu. Lúc này bụng nàng cũng đã lộ rõ, mẹ Thiền vu biết chuyện liền ép nàng bỏ cái thai, nhưng đại phu nói bầu lớn quá rồi không thể bỏ được nữa, mẹ thiền vu từ dạo ấy đối xử với nàng tàn tệ vô cùng. Lý do rất rõ ràng, do nàng bẩn thỉu.
“Vậy sau đó làm sao Hách Xá Mi đưa nương thân nó quay lại đây được? Một mình nó vượt sa mạc trốn mẹ Thiền Vu mà đi sao?”
“Cái đó ta cũng không biết, nhưng dựa vào lối sống hoang dã của dân du mục mà nàng ta được dạy dỗ, vượt sa mạc không phải là không thể” Lão tăng uống cạn chén trà cho thấm giọng “ Làm sao lệnh mẫu sống được đến khi sinh con ta không rõ, lúc đưa Hách Xá Mi ra sân sau múc nước rửa chân tay thì nàng nhìn thấy ngươi nên ngỏ ý muốn xin ta một dải lụa ngắn và vay ít mực để viết ước nguyện. Sau đó nàng rời đi ngay, rất nhanh đã tìm thấy phủ quan Thị Lang, nhưng quan gia không nhận con, nói không quen mẹ nàng, mắng nàng là đồ tạp chủng, còn sai gia đinh thả chó xua nàng đi. Nàng khóc đến mơ hồ, còn bị chó cắn vào chân, không biết bao lâu sau mới đứng lên nổi, sau đó ta không nghe tin tức gì của nàng nữa. Giờ Hách Xá Mi quả thực đã khác rồi, khổ sở như thế nhưng cuối cùng vẫn ứng với giấc mộng kỳ lân của nương thân, danh chấn thiên hạ. Nàng cố gắng như vậy, đều là vì kỳ vọng khi còn sống của nương thân nàng.”
Ta hơi hơi há miệng, cuối cùng lại cảm thán.
“Nữ nhân bá khí như vậy hóa ra cũng có khởi đầu đáng thương thế này!”
Hách Xá Mi nằng nặc muốn kéo nương vào miếu ngủ cùng, lão tăng dù mềm lòng nhưng nhìn dòi trắng lúc nhúc mập mạp kia rơi từ trên xe xuống cả đống cũng đành nhắm mắt làm ngơ, dù như nào lão cũng quyết không thỏa hiệp. Nữ hài thấy lão cứng rắn thì không dám kì kèo nữa, nàng ngoan ngoãn ra giếng rửa sạch mặt, cạy đống bã cây nhai nát rịt vào vết thương trên đầu ra sát trùng bằng rượu sạch sẽ, sau đó lút cút ra sân với nương thân nàng. Nương và nàng có sao cùng chịu, lão tăng cảm thán trong lòng, đứa trẻ này quả thực có hiếu.
Một lúc sau chờ nữ hài kia ngủ gục cạnh xe thô sơ, lão tăng mới đi ra đem cái tăng bào cũ trùm lên người nó, lão cẩn thận bế đứa trẻ ngủ say vào trong miếu nằm, bản thân ra nhìn xe xác nghĩ xem nên xử lý làm sao cho láng giềng sớm mai không dị nghị. Ai ngờ ngay lúc này lão mới giật mình phát hiện điều vô lý, cái xác này không có hôi như lão tưởng, dòi bọ lúc nhúc lão thấy rơi xuống lúc đầu đều là dòi bọ đã chết, bế đứa trẻ kia đi, mùi của cái xác cũng gần như biến mất, nhưng nếu nói tất cả mùi thối um kia đều là của đứa bé thì cũng không phải, vừa rồi lão bế nó chỉ thấy mùi chua của mồ hôi chứ nào phải mùi hoại tử kinh người. Vậy hai thứ không mùi, đặt gần nhau cộng hưởng thành thứ kinh khủng như vậy, rốt cuộc phải giải thích thế nào kia chứ.
Lão tăng bạo gan tự hỏi, phải chăng người nằm dưới manh chiếu này chưa chắc là người đã chết?
Lão vươn tay ra định lật chiếu lên, ai ngờ ở phía sau có tiếng hét chói tai
“Không! Không được phép khi nhục nương ta!!”
Hách Xá Mi lật đật chạy đến bên xe, vừa nhỏ giọng như dỗ dành trấn an, vừa đưa tay vỗ vỗ nhẹ nhẹ vào người cái xác. Tình cảnh này quỷ dị cực độ, mùi người chết ập vào mặt khiến lão nín tịt cả thở, lúc này lão nghĩ, thật sự có phải lão phát tâm từ bi tha nhầm về thứ không sạch sẽ gì rồi không?
Lão chẳng nói được lời nào mà cũng chẳng thể thở nổi nếu cứ đứng ngoài này, lão quay vào ban tam bảo thắp đèn cầy châm hương, đêm đó quỳ đệm hương bồ sám hối tụng niệm đến sáng sớm hôm sau.
“Rồi sao….?” Ta nghe xong cũng không biết nên nói gì cho phải, lão tăng vuốt cái đầu trọc lóc, kể tiếp.
“Sáng hôm sau nó định đi luôn nhưng đói quá, hai đầu gối cứ run lẩy bẩy kéo không nổi xe, ta thương tình cho nó một miếng lương khô, nó thế nhưng lại quỳ sụp xuống vái lạy ta, ta hỏi nó muốn đi đâu, nó nói muốn đi tìm phụ thân của nó.”
Ta nhấp một ngụm trà lạnh, nghe giọng lão tăng đều đều, Vấn Tâm Phường chủ thế nhưng là con gái của một vũ kỹ và quan gia, mẫu thân nàng là nữ tử Tây Vực, theo đoàn thương nhân vượt sa mạc Khác Bát đến Thượng Kinh mãi nghệ ở một quán rượu, thời điểm đó nữ tử phiên bang mắt xanh ngàn tóc vàng ruộm nàng nức danh một góc phố Tây thành Đông Quy, nam nhân say nàng còn hơn say rượu, không phải chỉ ở ngoại hình khác biệt mà còn vì dung mạo trời cho của nàng, sau đó nàng gặp gỡ quan gia kia, hắn vì tò mò mỹ nhan của nàng mà tìm đến lần đầu, lần thứ hai thứ ba là vì một điệu múa.
Ba trăm linh hai nhịp trống rộn ràng, sáu mươi tư điệu hoan ca điên đảo.
Thế nhưng lại là khởi đầu cho một đoạn nghiệt duyên đày đọa bao người.
Nàng và quan gia kia quấn lấy nhau, cùng nhau trầm luân thác loạn. Nàng đâu có biết vào rằm tháng tám năm ấy, hắn tới chỗ nàng cùng ăn tết Trung Thu, nguyên phối của hắn mang bầu tám tháng ra ngoài hiên ngóng phu quân, trượt chân ngã lộn cổ. Gia nhân trong nhà loạn thành một đoàn, lúc mời được đại phu đến thì đã muộn rồi, người thiếu phụ đáng thương đương còn thoi thóp cầu xin đại phu mổ sống mình để cứu đứa trẻ. Lúc dao kề lên bụng, nàng nhắm tịt mắt cũng không ngăn được giọt nước mắt chảy sang ngang. Nỗi đau rạch da mổ bụng đâu phải nói ra là có thể hiểu, mỗi lần đều là thống khổ đến chết, nàng chỉ muốn đạp ngã đại phu vùng bỏ chạy, nhưng nỗi thương con còn to lớn hơn. Nàng đau nín cả thở, trí óc chỉ còn mình phu quân, nào đâu biết đức lang quân giờ đang trụy lạc bên hoa bên bướm ngoài kia.
Sau đó rất rõ ràng, nguyên phối của quan gia kia qua đời, nàng tắt thở khi đại phu rạch đến lớp cuối cùng, đứa trẻ không phụ lòng mong đợi của nương thân nó, chào đời cất tiếng khóc tuy yếu ớt nhưng không có mệnh hệ gì.
Quan gia kia đêm ấy mất vợ, còn mỹ nhân trong ngực thì mơ màng đậu thai, sáng hôm sau nàng cong cong mày mắt ôm lấy hắn kể lể, nắng vàng soi vào đôi con ngươi xanh như màu trời, nàng nói nàng mộng thấy kỳ lân, quan gia kia mừng húm siết chặt nàng. Hắn bảo kỳ lân là điềm báo tử, con cái sinh ra nhất định danh chấn thiên hạ. Hắn vô cùng vui vẻ hứa hẹn sẽ thú nàng qua cửa, còn nói thương nàng, ủy khuất nàng phải làm phận thiếp thất trong nhà, hắn thậm chí còn giơ tay lên thề sẽ không bao giờ phụ bạc mẫu tử nàng. Miệng lưỡi của nam nhân lý nào lại ngọt ngào như thế.
Tất nhiên.
Nàng tin!
Sau đó phủ quan Thị Lang bộ Binh dán cáo phó, Thị Lang phu nhân qua đời. Hách Nhĩ Ba không hề nghĩ tình lang của mình cùng Tả Thị Lang phủ kia có nửa điểm liên quan đến nhau, hắn nói hắn là thương nhân trong thành, cái khác đều chưa từng nhiều lời. Nhưng từ hôm trung thu ấy nàng ngày ngày ngồi trên lầu gác tỉa hoa mai, không thì chải tóc cài trâm, hôm nào cũng trang điểm xinh đẹp chờ tình lang đến chuộc thân, nhưng không chờ được hắn, lại đợi được một đám người điên cuồng tới đập phá, gọi nàng là dâm phụ, mắng nàng là tiện nhân, còn nói nàng là đồ hồ ly tinh trơ trẽn đê tiện. Nàng bị giập đầu túm tóc lôi đến phủ quan Thị Lang, ngã dúi dụi trước quan tài lạnh băng, tấm áo đỏ thêu hoa nàng mặc trở nên kệch cỡm xiết bao giữa linh đường trắng xóa. Hách Nhĩ Ba không hiểu, Thị Lang phu nhân thì liên quan gì đến nàng mà bắt nàng tạ tội, nàng cho rằng mình bị oan, cho đến khi nàng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì thảng thốt ngưng bặt tiếng hét.
Đầu tiên là bàng hoàng, sau đó là ngộ ra, cay đắng như bão lũ ập đến. Nàng bật khóc cứng nhắc khấu đầu, nước mắt nhỏ long tong trên nền đá, vừa khấu vừa luôn miệng nói hoang đường, thật sự hoang đường.
Nàng tưởng nàng hiểu hết, hóa ra nàng chẳng hiểu gì. Thật hoang đường, nàng chẳng biết cái gì hết, chẳng biết cái gì hết…
Nàng tưởng mình thông minh lắm ư? Không!
Nàng khóc tức tưởi giữa linh đường, vừa ai oán vừa thê lương. Khóc cho mình, khóc cho người xuôi tay nằm trong quan quách, khóc vì nỗi căm hận nóng cháy trong lòng. Nàng còn vọng tưởng tương lai, giờ thì quỳ đến đứng dậy không nổi, nàng cảm thấy ê chề, nhục nhã cho sự ngu dốt của chính mình. Hách Nhĩ Ba trước là cười sau là khóc, người nhà mẹ đẻ của mệnh phụ xấu số lôi nàng ra khỏi linh đường, nhổ bọt vào người nàng, đánh nàng dúm dó cả người lại, sau đó nàng rời đi thế nào nàng cũng không biết nữa. Nàng chỉ nhớ duy nhất một điều – người kia từ đầu đến cuối không hề ra mặt cho nàng dù chỉ một lần.
Như vậy quá đủ để nàng chết tâm rồi.
Hách Nhĩ Ba quay về quán rượu, người trong thành đều đã biết chuyện náo nhiệt của nàng ở phủ quan Thị Lang, đi qua đều muốn ném đồ tanh hôi vào quán. Chủ quán rượu cũng không muốn chứa chấp nàng nữa, trước kia nàng là cây hái ra tiền, giờ nàng ở đây chỉ tổ cản trở kinh doanh. Ngày nào cũng có người đến chửi xéo, làm gì còn ai có hứng ở lại uống rượu, mới một tuần đã thua lỗ biết bao nhiêu. Cứ thế số phận của Hách Nhĩ Ba bị định đoạt, nàng bị bán cho một thương nhân buôn chè, tháng mười năm ấy quay lại sa mạc Khác Bát, nắng làm mắt nàng lòa ngấn lệ và cát khô giòn mênh mông làm da thịt nàng héo hon. Đoàn thương nhân đối xử với nàng cũng chả tốt đẹp gì, tuy không đánh đập tàn tệ còn cho thuốc mỡ thoa lên vết bầm khắp người, nhưng bọn họ thường xuyên buông lời mạt sát đay nghiến nàng, khiến nàng mất hết ý chí, trở thành kẻ nhu nhược hèn nhát.
Bọn họ đánh buôn lên mạn bắc, thuận tiện bán nàng cho mẹ Thiền vu. Lúc này bụng nàng cũng đã lộ rõ, mẹ Thiền vu biết chuyện liền ép nàng bỏ cái thai, nhưng đại phu nói bầu lớn quá rồi không thể bỏ được nữa, mẹ thiền vu từ dạo ấy đối xử với nàng tàn tệ vô cùng. Lý do rất rõ ràng, do nàng bẩn thỉu.
“Vậy sau đó làm sao Hách Xá Mi đưa nương thân nó quay lại đây được? Một mình nó vượt sa mạc trốn mẹ Thiền Vu mà đi sao?”
“Cái đó ta cũng không biết, nhưng dựa vào lối sống hoang dã của dân du mục mà nàng ta được dạy dỗ, vượt sa mạc không phải là không thể” Lão tăng uống cạn chén trà cho thấm giọng “ Làm sao lệnh mẫu sống được đến khi sinh con ta không rõ, lúc đưa Hách Xá Mi ra sân sau múc nước rửa chân tay thì nàng nhìn thấy ngươi nên ngỏ ý muốn xin ta một dải lụa ngắn và vay ít mực để viết ước nguyện. Sau đó nàng rời đi ngay, rất nhanh đã tìm thấy phủ quan Thị Lang, nhưng quan gia không nhận con, nói không quen mẹ nàng, mắng nàng là đồ tạp chủng, còn sai gia đinh thả chó xua nàng đi. Nàng khóc đến mơ hồ, còn bị chó cắn vào chân, không biết bao lâu sau mới đứng lên nổi, sau đó ta không nghe tin tức gì của nàng nữa. Giờ Hách Xá Mi quả thực đã khác rồi, khổ sở như thế nhưng cuối cùng vẫn ứng với giấc mộng kỳ lân của nương thân, danh chấn thiên hạ. Nàng cố gắng như vậy, đều là vì kỳ vọng khi còn sống của nương thân nàng.”
Ta hơi hơi há miệng, cuối cùng lại cảm thán.
“Nữ nhân bá khí như vậy hóa ra cũng có khởi đầu đáng thương thế này!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook