Hai người ở quê Lâm Nham cũng không được bao lâu, kế hoạch tuần trăng mật vốn một tháng bởi vì người Hoắc gia thường thường gọi một cuộc điện thoại mà phải buông tha.
Mới từ sân bay đi ra liền bị người Hoắc gia phái tới xe chuyên dùng đón về, hai chồng chồng bị ép buộc bước lên con đường trở về gặp mặt.

"Rất khẩn trương?" Cầm tay đầy mồ hôi của cậu chà xát trong tay chính mình, Hoắc Cảnh Lân thấy từ sau khi Lâm Nham lên xe vẫn luôn thẳng lưng lên tiếng hỏi.

"Không, không khẩn trương." Lâm Nham có chút nói lắp.

Đây chính là Hoắc gia a, Hoắc gia nắm giữ toàn bộ quyền khống chế cổ phần Kim Dật Quốc Tế a!
Cậu không khẩn trương mới có quỷ nha!
Hoắc Cảnh Lân hiển nhiên cũng nhìn thấu suy nghĩ của cậu, giơ tay lên đem cậu kéo vào lòng an ủi, "Ba mẹ anh tính cách rất tốt, trong nhà anh ông nội tương đối cực đoan, một hồi nếu như ông ấy nói cái gì khó nghe em đừng để ở trong lòng."
Hít sâu, Lâm Nham khẽ gật đầu thả lỏng mình tựa trong lồng ngực của hắn.

Con đường tiếp theo hai người lại không có nói chuyện, Hoắc Cảnh Lân vẫn nghẹ nhàng nắm lấy ngón tay Lâm Nham trêu đùa cậu thả lỏng, hiệu quả không tốt lắm nhưng có chút ít còn hơn không...!
Lúc đứng bên ngoài tường rào trang viên Hoắc gia giống như tường thành, Lâm Nham cảm giác mình thực sự đối với C thị thật không hiểu biết rõ, không phải tấc đất tấc vàng sao! Không phải nói người so với đất nhiều hơn sao! Người nào đến nói cho cậu biết vì sao nhà chính Hoắc gia lại xây dựng ở dưới chân núi? Vừa rồi cậu nghe thấy cái gì? Ngọn núi này đều là của Hoắc gia?
Kẻ có tiền vạn ác.


Lâm Nham vô lực thổ tào, xe có rèm che sau khi từ cửa lớn tiến vào cư nhiên lái gần mười phút mới nhìn thấy cánh cửa lớn thứ hai, nháy mắt mấy cái cậu quay đầu nhìn về phía Hoắc Cảnh Lân, hỏi "Nhà anh đây là vì phòng trộm cắp?"
"Hả?" Hoắc Cảnh Lân đang cúi đầu xem di động, sau khi nghe thấy vấn đề của cậu sửng sốt một chút cười nói, "Làm sao lại nghĩ như vậy? Căn nhà này vốn chính là thế hệ trước truyền lại, sau đó ông nội cưới mấy người vợ sinh không ít đứa nhỏ nên nhà có chút nhiều, liền xây một tòa nhà tiếp một tòa nhà, đợi đến lúc sau này ba anh và các chú bác lớn lên đều tự cưới vợ sinh con, tòa nhà lại lần nữa xây tiếp, bất quá thế hệ chúng ta không ở nơi này, mọi người lớn tuổi ngược lại thích nơi này, chủ yếu là thanh tĩnh."
"Nhiều chú bác như vậy ở cùng một chỗ lẽ nào không có tiết mục tranh tài sản nhà giàu sao?" Không thể trách Lâm Nham suy nghĩ u ám, thật sự là có thật nhiều tình huống gia tộc lớn tranh tài sản sau cùng khiến cho gia tộc chia năm xẻ bảy.

"Người khác sẽ, nhà chúng ta liền không sẽ." Hoắc Cảnh Lân kéo tay cậu qua đặt ở bên mép hôn một cái, "Tiếp xúc nhiều em liền hiểu, hiện tại xuống xe trước, bọn họ hẳn đang đợi rồi."
Lâm Nham tay chân cứng ngắt bị Hoắc Cảnh Lân kéo xuống xe một đường theo sát bước chân của anh đi vào nhà chính, đi ngang qua phong cảnh tí xíu suy nghĩ thưởng thức cậu cũng không có.

Trong nhà chính không có người khác, chỉ có ba người cha mẹ của Hoắc Cảnh Lân còn có anh trai của hắn Hoắc Cảnh Kỳ, điều này làm cho Lâm Nham tinh thần vẫn luôn buộc chặt hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Nhóc con thối con rốt cuộc chịu trở về." Hoắc phu nhân họ Tô tên Mỹ Linh, người cũng như tên tuy rằng đã hơn năm mươi tuổi thế nhưng khuôn mặt rất đẹp, so với những nữ minh tinh được bảo dưỡng kia cũng chẳng kém gì, nhìn tựa như ngoài bốn mươi, cùng Hoắc tiên sinh phóng khoáng đứng chung một chỗ rất là xứng đôi.

Hoắc tiên sinh là con trai thứ hai của Hoắc lão thái gia, lão thái gia năm nay tám mươi bảy tuổi cưới ba người vợ sinh năm đứa con trai hai đứa con gái, con gái đều đã lấy chồng ra nước ngoài trên cơ bản hai năm trở về một lần, còn trai ngược lại đều ở bên người, bình thường cũng đều rất là bận rộn chỉ có lễ tết mới có thời gian trở về người một nhà ở chung một chỗ.

"Đây là Lâm Nham đi?" Tô Mỹ Linh cười híp mắt cùng Lâm Nham đang câu nệ chào hỏi, có thể nhìn ra người mẹ này rất là hài lòng đối tượng kết hôn của con trai nhà mình.


Bất quá Lâm Nham cảm thấy một nửa trong đó chính là quan hệ với việc Hoắc phu nhân thích phim mình diễn.

"Hoắc phu nhân chào ngài." Lâm Nham cười chào hỏi, trời biết nụ cười của cậu có bao nhiêu mất tự nhiên bao nhiêu cứng ngắt.

"Tại sao còn gọi khách khí như vậy, con phải gọi ta là mẹ." Tô Mỹ Linh đi tới vươn tay kéo tay Lâm Nham mang cậu đến phòng khách, nửa quay đầu lại nhìn về phía hai người Hoắc Cảnh Lân theo phía sau giả bộ tức giận, "Con nói một chút con đều đã bao lớn rồi thế mà mao mao táo táo, nếu không phải chúng ta thúc giục con con thật đúng là dự định một tháng không trở về nhà?"
Hoắc Cảnh Lân nhún nhún vai vươn tay đem ba lô đưa cho người giúp việc, cất bước lớn đuổi kịp nói, "Chúng con là tân hôn, đương nhiên phải đi hưởng tuần trăng mật trước mới được." Giọng nói rất oai oán, rõ ràng rất không vui vì bị quấy rầy thế giới hai người.

"Em đừng trách mẹ nói em, em tốt xấu gì cũng phải về để cho người nhà gặp Lâm Nham rồi hẳn đi a, đoạn thời gian này ông nội mỗi ngày đều nhắc tới." Hoắc Cảnh Kỳ vỗ vỗ vị trí bên người ý bảo hắn ngồi xuống sau đó nhìn về phía Lâm Nham đối diện bị mẹ mình lôi kéo ngồi xuống, mỉm cười hỏi, "Cái quỷ nhỏ nhà anh không khi dễ em đi?"
Lâm Nham lập tức lắc đầu, "Không có, không có, anh ấy tốt lắm."
Hoắc tiên sinh tên là Hoắc Huyền Triết, trong năm người anh em tính tình ông là thuộc ôn hòa nhất, trên mặt quanh năm treo nụ cười, nói chuyện lại chậm rãi nhè nhẹ như mưa phùn.

Nhưng mà Lâm Nham đối với loại gặp người gặp quỷ đều cười ba phần này sợ đến hoảng, không có khác, vị này tuyệt đối là điển hình đại biểu nham hiểm.

"Chuyện của con trước luật sư đã cùng chúng ta nói rồi, đứa nhỏ con cũng là nghĩ quá nhiều rồi, con đã cùng Cảnh Lân lĩnh chứng, thứ thuộc về con tự nhiên cũng có phân nửa là của con mới đúng." Hoắc Huyền Triết để tách trà trên tay xuống, tách trà làm bằng sứ cùng mặt bàn tiếp xúc phát ra tiếng vang nhỏ, thanh âm không lớn, nhưng trong lòng Lâm Nham lại run một hồi.


"Con," Liếm liếm môi khô khốc, Lâm Nham lấy dũng khí nhìn thẳng vào Hoắc Huyền Triết nói, "Bác trai con biết cách làm của chúng con rất xung động, thế nhưng con có thể bảo đảm, cho dù là trước lúc lĩnh chứng biết thân phận của anh ấy cũng sẽ lôi kéo anh ấy đi công chứng, con không muốn đem quan hệ của chúng con thành lập ở trên bất cứ cơ sở không bình đẳng, tuy rằng..." Cậu rũ mắt xuống len lén liếc mắt Hoắc Cảnh Lân vẫn luôn nhìn mình, sau khi trong lòng có sức mạnh mới tiếp tục nói, "Tuy rằng con làm như vậy có chút già mồm cãi láo, thế nhưng con là nghiêm túc." Hiện tại cậu đều may mắn quyết định lúc trước của mình cỡ nào chính xác, không nói cái khác tối thiểu chỉ trên điểm tài sản này có thể ngăn chặn hơn phân nửa miệng người Hoắc gia.

Hoắc Cảnh Kỳ buông mi nghiêng đầu nhìn về phía em trai gác chéo chân ngồi ở bên cạnh, dựa lại gần kề tai nói nhỏ, "Vợ của em còn rất có chú ý rất hướng về em."
Hoắc Cảnh Lân hừ cười, đó là đương nhiên.

Hoắc Huyền Triết hiển nhiên đối với cách nói của cậu cũng có chút thỏa mãn, không nói cái khác tối thiểu thái độ này rất tốt.

"Đừng gọi bác trai, khiến người ngoài chế giễu, gọi ba."
Lâm Nham sửng sốt một chút, nhanh chóng gật đầu đổi giọng, "Ba."
Cậu biết Hoắc Huyền Triết nói như vậy không nhất định là tiếp nhận toàn bộ quan hệ của cậu và Hoắc Cảnh Lân, thế nhưng ông không có nói thẳng phản đối đối với cậu mà nói chính là ủng hộ lớn nhất.

"Ba mẹ, chúng con mới vừa xuống máy bay Lâm Nham cũng mệt mỏi rồi liền đi nghỉ trước một chút, trễ một chút lại để cho em ấy cùng mọi người nói chuyện." Hoắc Cảnh Lân đứng dậy kéo Lâm Nham đi, "Ông nội đâu rồi?"
"Tìm Trang lão đi đánh golf rồi, phỏng chừng còn phải một lúc nữa mới có thể trở về, các con trước đi tắm thay bộ quần áo đi, một hồi xuống ăn cơm trưa." Tô Mỹ Linh vừa cười vừa nói, "Anh hai* con sáng sớm bảo người đưa tới không ít cua, con không phải thích ăn sao, buổi trưa làm cho con ăn."
(Anh hai ở đây là chỉ anh họ, do bên Trung các anh em xưng hô theo thứ tự sinh ra trước sau, chứ không như vai vế bên mình, gốc để là Nhị ca, nhà Lân ca chỉ có 2 anh em thôi nên mình sẽ để anh trai = anh ruột của Lân ca nha.)
Hoắc Cảnh Lân dạ một tiếng cùng ba hắn và anh trai hắn lên tiếng chào hỏi liền kéo Lâm Nham ở phía sau đi lên lầu.

Trong phòng ngủ của Hoắc Cảnh Lân, mới vừa vào cửa chân Lâm Nham liền mềm nhũn ngồi ở trên mặt đất, được Hoắc Cảnh Lân vươn tay nắm eo cậu bế lên.


"Như thế nào lại không có tiền đồ rồi?"
"Hù chết em." Lâm Nham ghé vào trên bả vai hắn hữu khí vô lực rầm rì.

Đây quả thực so với cậu quay phim còn mệt hơn, vừa nghĩ tới tối còn phải đối mặt với vị lão gia tử kia có người nói tính tình không tốt lắm, cả người cậu đều không khỏe rồi.

"Đi tắm tối thiểu ba và mẹ anh còn có anh trai của anh đối với em không có suy nghĩ không tốt." Xoa bóp khuôn mặt của cậu lại tiến tới hôn một cái, Hoắc Cảnh Lân an ủi cậu, "Ông nội anh người nọ tính tình thối lại mọi việc đều thích nhúng tay vào, em không nhìn ông ấy là tốt rồi."
Lâm Nham vươn tay nhéo hắn, "Đừng nói hươu nói vượn." Không nhìn? Nếu như là cậu dám không nhìn Hoắc lão thái gia sợ rằng không cần một ngày mình đều bị đuổi ra khỏi nhà rồi.

Trong phòng khách, Hoắc Huyền Triết liếc mắt nhìn Tô Mỹ Linh lại nhìn về phía đứa con trai lớn của mình, hỏi, "Hai người cảm thấy thế nào?"
"Con cảm thấy rất tốt, em trai thích là được." Hoắc Cảnh Kỳ trước hết tỏ thái độ.

"Bây giờ nhìn người cũng không tệ, con trai mình tính tình gì ông cũng biết, chứng đều đã lĩnh rồi nói cái gì cũng đã chậm." Tô Mỹ Linh thở dài, tuy rằng hai năm trước hôn nhân đồng tính đã hợp pháp rồi nhưng tấm lòng cha mẹ thật ra luôn vẫn hy vọng con trai nhà mình có thể tìm phụ nữ nối dõi tông đường, đàn ông mang thai tỉ lệ dù sao cũng quá nhỏ.

"Trước theo dõi rồi hẳn nói, không chừng hết thảy tất cả đều có thể đâu." Hoắc Huyền Triết ngược lại thật coi trọng Lâm Nham, không nói cái khác, trong ánh mắt của đứa nhỏ này tí xíu ý tứ làm bộ cũng không có, cậu là thật không quan tâm địa vị và tiền tài nhà bọn họ.

"Được rồi, tôi đi nhà bếp xem sao, hai cha con ông nói chuyện đi." Tô Mỹ Linh cũng gật đầu, đứng dậy đi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương