*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lúc Hoắc Cảnh Lân biết Lâm Nham lập tức liên đi S thị quay diễn cũng không nói thêm cái gì, chỉ yên lặng giúp đỡ Lâm Nham thu dọn hành lý, còn cố ý nhét vào trong va ly một cái áo măng tô dài màu xám.

"Mới giữa tháng tám thôi, không nhất thiết phải mang áo măng tô theo a?" Lâm Nham ngồi ở trên giường nhìn hắn thu thập va ly, không có ý ra tay giúp đỡ.

"S thị mấy ngày gần đây đang đổ mưa, nếu nửa đêm quay chụp cảm thấy lạnh cũng còn có cái mà mặc, cũng không nặng mang theo đi." Hoắc Cảnh Lân chòm qua hôn góc miệng cậu một cái, "Chờ anh rãnh liền đến thăm em."
Lâm Nham cười nắm lỗ tai của hắn, đầu lưỡi liếm liếm cằm hắn, "Lúc em không có nhà Hoắc tiên sinh phải đúng giờ ăn cơm nha!"
Hoắc Cảnh Lân vẻ mặt đau khổ nhìn cậu, khóe miệng ép xuống thực ủy khuất đầu dựa vào chỗ hỏm vai của cậu làm nũng, "Nhận một bộ phim là đủ rồi không nên nhận hai bộ, thật mệt a."
"Em phải nhanh hồng lên, không thể thấp hơn anh nhiều lắm." Lâm Nham bật cười, nam nhân này lúc ngây thơ thật sự là không log out, hơi một tí lại đùa giỡn vô lại, nhưng đẹp mắt làm cái biểu tình gì đều đặc biệt manh.

Hoắc Cảnh Lân thở dài buộc chặt cánh tay ôm lấy cậu, "Được rồi, anh đưa em đi sân bay."
Lâm Nham gật gật đầu, sớm chiều ở chung đột nhiên tách ra, thực luyến tiếc a.

Lúc Phạm Hồng Vân nhận được điện thoại của Lâm Nham đã lái xe trên đường cao tốc lái đến sân bay, hắn ta một chút cũng không có cảm thấy chủ tịch tự mình đưa người đi sân bay có vấn đề gì, tiểu biệt thắng tân hôn thôi, hắn ta hiểu được.

Máy bay là buổi chiều một giờ ba mươi bảy phút từ C thị bay thẳng đến S thị, hành trình hai giờ, sau khi xuống máy bay còn phải ngồi hai giờ xe mới có thể tới được địa chỉ tổ kịch 《 Hoàng thôn》, trấn Tấn An.

"Điều kiện sinh hoạt ở trấn Tấn An rất tốt, chủ tịch cậu không cần lo lắng, tôi sẽ chiếu cố tốt Lâm Nham." Phạm Hồng Vân nhìn thấy bộ dáng cau mày của Hoắc Cảnh Lân đáy lòng căng thẳng.


Hoắc Cảnh Lân không vui, nhất là vừa rồi trên đường đi Lâm Nham nói cho hắn biết tổ kịch 《 Siêu mẫu》 có một nam diễn viên gọi là Tề Huy, hắn càng bực tức.

Lâm Nham thở dài lôi kéo hắn đi sang bên cạnh hai bước, nhón chân hôn hắn một cái, "Nếu không em liền không nhận 《 Siêu mẫu》 là được rồi."
"Không được." Hoắc Cảnh Lân lập tức lắc đầu, "Dựa vào cái gì em không nhận? Muốn đi cũng chỉ có thể là hắn ta đi."
"Người đã bao lớn rồi mà vẫn còn trẻ con như vậy, anh yên tâm, trong ba diễn viên chính em là người có phần diễn ít nhất, hẳn là không cần một tháng em liền có thể hơ khô thẻ tre."
"Được rồi." Hoắc Cảnh Lân bĩu môi miễng cưỡng đáp ứng, trong lòng lại tính toán đem hạng mục ở S thị sớm một chút lên hành trình, chính mình đi qua tọa trấn.

Sau khi qua kiểm an Lâm Nham xoay người lại phất tay với Hoắc Cảnh Lân, còn không quên dặn hắn, "Không được luôn ăn thịt!"
Hoắc Cảnh Lân dùng sức gật đầu, "Nhớ rồi, nhớ rồi."
Phạm Hồng Vân ở bên cạnh xem bĩu môi, may mắn Lâm Nham đội mũ đeo khẩu trang mặt đều bị che khuất, nếu không cho dù cậu không hồng cũng khẳng định sẽ bị người nhận ra đến.

Sau khi đăng ký Lâm Nham bị Phạm Hồng Vân nói đến một đường, tổng kết ra chỉ có một câu, rất không đem chính mình là ngôi sao, nếu như bị truyền thông phóng viên thấy thì làm sao bây giờ?
"Thấy liền thấy thôi, Cảnh Lân cũng không phải không thể gặp người." Lâm Nham buồn cười mà nhìn về phía khuôn mặt đầy nghiêm túc của Phạm Hồng Vân, "Phạm ca em hiểu ý của anh, nhưng là cuốc sống của mình không phải là trải qua cho người khác xem, như nào còn làm cho hai chúng em gặp nhau mà làm như không biết? Kia nếu sau này em sinh đứa nhỏ làm như nào? Cùng tụi nhỏ nói ba các con không mặt mũi gặp người?"
"..." Phạm Hồng Vân bị cậu phản bác á khẩu không trả lời được.

Hắn ta đột nhiên cảm thấy mình có chút đại kinh tiểu quái, cho dù truyền thông phóng viên chụp được cũng không quan trọng, người ta chính là chồng chồng hợp pháp.

"Cậu nói đúng, là tôi suy nghĩ nhiều." Phạm Hồng Vân đắp thảm lên trên đùi cho cậu, "Trên máy bay nhiệt độ thấp, nếu cậu bị bệnh chủ tịch nhưng là giết qua tới chém tôi chết."
Lâm Nham khẽ cười một tiếng, "Cảnh Lân sẽ không."

Phạm Hồng Vân bĩu môi, sẽ không sao? Là không có khả năng sẽ không!
Nhiệt độ ở S thị so với ở C thị càng oi bức, Lâm Nham xuống máy bay liền cảm giác được có một cỗ nhiệt độ đập vào mặt mà đến, cậu đi theo sau Phạm Hồng Vân lên xe bảo mẫu đến đón, trực tiếp chạy tới tổ kịch.

Hai bảo tiêu đi theo Lâm Nham ngồi ở trên một chiếc xe khác có rèm che, Lâm Nham vốn nói không cần bọn họ đi theo sau cùng nhau lại đây nhưng Hoắc Cảnh Lân không đồng ý, cuối cùng Lâm Nham không có biện pháp chỉ có thể mang theo hai cái đuôi.

"Phạm ca, Lâm ca, chúng ta trực tiếp đến chỗ tổ kịch sao?" Lái xe chính là trợ lý Trần Thần mà Truyền Thông Thiên Dịch an bài cho Lâm Nham, lúc trước từng làm trợ lý cho Đỗ Doanh Huyên, nhưng Đỗ Doanh Huyên ghét bỏ cậu ta là đàn ông có một số chỗ không có thuận tiện nên đổi người.

Ngồi ở ghế phó lái chính là trợ lý Vương Dĩnh đang nghiêng nửa người cười tủm tỉm nhìn Lâm Nham, tóc dài cột phía sau thành đuôi ngựa, bộ dạng sạch sẽ gọn gàng khoan khoái nhìn rất tốt.

Lâm Nham không thể không thừa nhận, Truyền Thông Thiên Dịch cho dù là trợ lý cũng đều là xem mặt, nam tuấn nữ tiếu.

"Lâm ca nhìn thật trẻ tuổi a." Vương Dĩnh lấy trong túi ra một túi sữa vị ô mai đưa cho Lâm Nham, "Sau này còn xin Lâm ca chiếu cố nhiều hơn."
"Là tôi muốn làm phiền hai người, cám ơn." Lâm Nham cầm túi sữa trong tay cũng không có lập tức mở ra uống, dạ dày cậu có chút không thoải mái.

"Các cậu tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều lắm, sang năm Lâm Nham mới hai mươi bốn tuổi, về sau nếu lúc tôi không ở liền đem cậu ấy giao cho hai cô cậu phụ trách, ngàn vạn lần phải đem người trông coi cẩn thận, không thể xảy ra một chút sai lầm gì." Phạm Hồng Vân khẩn trương mà dặn, có chút xu thế hóa thành bà mẹ già.

Lâm Nham bất đắc dĩ cười khổ, Hoắc Cảnh Lân rốt cuộc là nói gì với Phạm Hồng Vân, họa phong của người này như nào lại thay đổi nhanh như vậy.

Kỳ thật Hoắc Cảnh Lân chưa nói cái gì, là Hoắc Cảnh Du đi tìm Phạm Hồng Vân, nói đặc biệt trắng ra.


"Cháu trai trưởng Hoắc gia chúng tôi nhưng là phải dựa vào Lâm Nham cố gắng, anh nhất định phải đem người chiếu cố tốt."
Tuy rằng cháu trai còn không có thân ảnh, nhưng là không thể nói trước được, nếu có vạn nhất đâu?
Chính là câu nói này làm cho Phạm Hồng Vân lên mười hai vạn tinh thần, thời khắc nhìn chằm chằm Lâm Nham, còn có bụng của Lâm Nham.

"Cậu có phải là say xe không? Sắc mặt như nào càng ngày càng trắng." Thấy cậu nghiêng thân thể, Phạm Hồng Vân cau mày vươn tay sờ trán cho cậu, độ ấm bình thường.

Lâm Nham lắc đầu, "Mệt mỏi." Buổi sáng dậy sớm, cậu lại quen ăn cơm trưa xong sẽ ngủ một giấc ngắn, cho nên lúc xuống máy bay mới không có tinh thần gì.

"Lâm ca anh ngủ một lát đi, còn một hồi mới đến nơi." Trần Thần nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, "Dĩnh Nhi, lấy thảm qua cho Lâm ca đi."
Vương Dĩnh nhanh chóng lấy thảm kẻ nhung ra đưa cho cậu, đối Trần Thần dựng thẳng ngón tay cái, "Trần Thần, anh so với em còn tỉ mỉ hơn."
Trần Thần không để ý đến cô, nhóc con kia có đôi khi thần kinh thô, lại là lần đầu làm trợ lý, có chuyện không thể nghĩ tới cũng là bình thường.

Trần Thần lái xe thực ổn, Lâm Nham mơ mơ màng màng ngủ lúc lại cảm giác mở to mắt lần nữa xe còn đang chạy, cậu xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn về phía bầu trời âm u bên ngoài không khỏi nghĩ đến chuyện Hoắc Cảnh Lân mang theo áo măng tô cho mình, quay đầu hỏi Phạm Hồng Vân đang cúi đầu xem hành trình biểu, "Phạm ca, S thị thường xuyên có mưa sao?"
"Ừ, vừa rồi đã hạ xuống một cơn mưa nhỏ, cậu không mang theo quần áo dày hả? Nơi này buổi tối rất lạnh." Phạm Hồng Vân đầu cũng không ngẩng lên, đem hành trình thời gian biểu sắp xếp xong mới nhìn cậu, "Ba tuần sau bộ phim 《 Cung yến 》 lúc trước cậu quay muốn làm tuyên truyền lần đầu, đến lúc đó phải bay đi B thị một chuyến." Bút viết điện tử ở trên màn hình điểm điểm, sau khi thấy cậu gật đầu đáp ứng liền nói tiếp, "Bộ phim kia của đạo diễn Vương Linh dự tính tại ngày mười bảy tháng tám quay, ngày mười sáu phải đi chụp poster."
"Diễn viên đều đã chọn xong rồi?"
"Ừ, Thành Kỳ là nam chính, Tề Huy là nam hai, cậu là nam ba, cái người Lữ Triết bị cậu chen rớt là nam phụ một, còn có Lô Vĩ nam phụ hai, hắn diễn vai mặt than kia." 《 Thời Đại Siêu mẫu》 của Vương Linh chính là năm người thiếu niên này tranh đấu gay gắt, nói là có ba nam chính nhưng kỳ thật cũng chỉ có Thành Kỳ có phần diễn nhiều nhất, trên cơ bản 40% màn ảnh đều là phần đối diễn của cậu ta với những người khác.

"Công ty tính toán nâng Thành Kỳ?" Lâm Nham lấy di dộng ra tìm tòi một chút tin tức về Thành Kỳ, trên cơ bản đều là đoạn cut cậu ta đi castwalk, tò mò mở ra weibo Thành Kỳ, số lượng fan so với cậu càng nhiều hơn.

"Hoắc tổng chính là ý này, nhưng còn phải xem cậu ta hành động như nào, công ty chúng ta cũng không cần bình hoa." Thái độ Phạm Hồng Vân thực rõ ràng, hắn ta cũng không xem trọng Thành Kỳ.


Lâm Nham ngược lại cảm thấy được Thành Kỳ nói không chuẩn là sẽ hồng, hiện tại fan đều yêu thích chân dài giá trị nhan sắc cao, hai thứ này Thành Kỳ đều chiếm ưu thế, cậu ta hơi chút hoạt động công ty lại đóng gói chút, ảnh đế không nhất định có thể lấy được nhưng hồng là tuyệt đối có thể hồng.

"Tới rồi." Trần Thần lên tiếng đánh gảy hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, dừng xe ở dưới tòa nhà năm tầng.

Lâm Nham mang theo va ly xuống xe, lấy di động ra gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Lân.

Báo bình an để cho ông chồng nhà mình yên tâm.

Tiểu kịch trường:
Hoắc Cảnh Du: Phạm Hồng Vân anh nhất định phải chiếu cố tốt cháu trai trưởng Hoắc gia nhà chúng tôi!
Phạm Hồng Vân: Cháu trai trưởng nhà mấy người còn đang ở tại bắp chân ba ba nó đâu, tôi đi chỗ nào mà chăm sóc!
Hoắc Cảnh Du: (Mặt âm trầm sờ cằm) Cũng đúng, tôi liền điện thoại cho anh ba của tôi để cho anh ấy qua đó đi.

Phạm Hồng Vân: (Mặt kinh hách) Làm cái gì!!!
Hoắc Cảnh Du: (Mặt nghiêm túc) Chăm sóc nó a.

Lời tác giả: Kỳ thực tôi cảm thấy sinh đứa nhỏ là sinh đứa nhỏ, công việc là công việc, có thể tách ra mà tiến hành, hoàn toàn không xung đột.

Áo Măng tô xám:
.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương