Bị ân ái chói mù mắt tập thể sáu người khinh bỉ Hoắc Cảnh Lân, Hoắc Cảnh Lân cũng không thèm để ý, dùng muỗng sứ nhỏ múc cháo vây cá đút cho Lâm Nham.

Lâm Nham trên tay đang bận bóc thịt cua cho hắn, sau khi cái muỗng sứ nhỏ qua tới liền lập tức há miệng uống hết, "Ngô!"
"Ngon không?" Hoắc Cảnh Lân cảm thấy vẻ mặt của cậu rất đáng yêu, cặp mắt trợn tròn khuôn mặt phồng lên, thật muốn hôn một cái.

"Dạ." Lâm Nham gật đầu, rất tươi, ăn ngon.

Trang Hi Nhiên không chịu được ai ai hai tiếng, im lặng quay qua Hoắc Cảnh Lân trợn trắng mắt, "Hai người chú ý một chút nha! Đã biết hai người là chồng chồng hợp pháp rồi, cũng nên lưu cho chúng ta những cẩu độc thân một con đường sống được không."
Nghiêm Văn Tân rất đồng ý lời của hắn ta, chính mình thế nhưng mới vừa thất tình, nhưng chuyện của mình vẫn là muốn nói, "Cái hạng mục khu đông kia của cậu lưu cho tớ một chỗ với, tớ cảm thấy hứng thú."
"Bao nhiêu?" Hoắc Cảnh Lân nghiêng đầu nhìn cậu ta.

Nghiêm Văn Tân vươn tay so số ba, Hoắc Cảnh Lân gật đầu một cái đáp ứng.

Lâm Nham không hiểu tiếng lóng của hai người là có cái gì, chỉ chuyên tâm ăn, cậu thật là có chút đói bụng.

Sau khi ăn uống no say mấy minh tinh rời đi, Lâm Nham không hiểu rõ bọn họ đến là vì cái gì, nhưng trong lòng những người ngồi ở đây lại rõ ràng.

Không có người ngoài ở chỗ này Lâm Nham rõ ràng cảm giác được mấy người khác thả lỏng rất nhiều, từng người lười biếng dựa ở trên ghế sa lon cũng không bày vẻ.

"Chơi một chút?" Trang Hi Nhiên không chịu ngồi yên, ăn no liền muốn dằn vặt người.

Hoắc Cảnh Lân lắc đầu, "Mọi người chơi đi, Nham Nham xem kịch bản nguyên ngày đã mệt mỏi rồi, chúng tớ đi trước, Trang Trang cậu không phải muốn mở công ty bảo an sao, có cần hỗ trợ hay không?"
Trang Hi Nhiên hừ một tiếng, lòng nói cậu rốt cuộc nhớ tới hỏi tớ rồi, "Dùng, đem Hoắc Ngũ nhà cậu cho tớ mượn."
"Tự mình gọi điện thoại cho nó, tớ phỏng chừng nó lười phản ứng cậu." Hoắc Cảnh Lân nhếch miệng cho hắn ta một nụ cười tươi ác liệt.

Lữ Bân và Uông Thành Thiên ở bên cạnh cười ha ha, còn không phải như vậy sao, Hoắc Ngũ tuyệt đối sẽ không phản ứng Trang Hi Nhiên, ai bảo năm đó đem người đắc tội ngoan?

Bọn họ xem trò vui là được rồi, không dính vào.

Trên đường lái xe trở về Hoắc Lục phát hiện Lâm Nham luôn luôn nhìn mình, hắn ta khẩn trương xê dịch cái mông, "Lâm tiên sinh....!Tôi có vấn đề gì sao?"
"A, không có, ngại quá." Lâm Nham nhanh chóng xua tay, cậu chỉ là xuất thần một chút.

"Muốn biết chuyện của Trang Trang cùng Lão Ngũ à?" Hoắc Cảnh Lân một tay ôm eo của cậu kéo cậu vào trong lòng, "Van cầu anh sẽ nói cho em biết."
"...!Van cầu anh." Lâm Nham giơ tay lên bóp mặt hắn, "Nói mau."
Hoắc Lục bừng tỉnh, chuyện này hắn biết.

"Lão Ngũ em cũng đã gặp rồi, em cảm thấy nó lớn lên như nào?" Khóe miệng Hoắc Cảnh Lân câu dẫn ra, thấy Lâm Nham nhướng nhướng mày nói, "Tụi anh khi còn bé bình thường cùng một chỗ chạy điên, tướng mạo của Lão Ngũ đừng nói là khi còn bé, cho dù là hiện tại đội tóc giả mặc váy đều có thể trang con gái, cho nên Trang Hi Nhiên trước mười lăm tuổi luôn xem Lão Ngũ là một cô gái, còn mỗi ngày la hét muốn cưới Lão Ngũ về nhà làm vợ."
Hoắc Lục thổi phù một tiếng bật cười.

"A?" Lâm Nham há to miệng, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó? Mối tình đầu bể nát nha, nữ thần trong lòng đột nhiên biến thành đàn ông, Trang Trang đều muốn điên rồi, còn bắt cóc Lão Ngũ cho nó giải phẫu đổi giới tính, nhưng bị Lão Ngũ đánh cho một trận." Hoắc Cảnh Lân nhìn có chút hả hê.

Sau lại hai người bọn họ cơ bản cũng là tương ái tương sát.

Sai rồi, phải nói là Trang Hi Nhiên đơn phương dằn vặt, cuối cùng đem Lão Ngũ chọc giận chạy đến trước mặt Trang Lão nói nếu như Trang Hi Nhiên lại quấy rầy nó mà nói nó liền không khách khí.

Trang Lão lúc đó cũng thật bất đắc dĩ, có con lúc tuổi già vẫn luôn cưng chìu che chở, nhưng đụng phải Hoắc Ngũ một người liều mạng đích thực tổn thương con trai nhà mình làm sao được? Cho nên Trang Hi Nhiên bị đưa ra nước ngoài.

"Lão Ngũ còn độc thân?" Lâm Nham biết Hoắc Lục có người bạn gái đã nói chuyện cưới gả, Hoắc Ngũ hình như là độc thân.

"Nó không chỉ là độc thân, nó là nhìn tất cả nam nữ đều không có hứng thú, mấy người chúng tôi nói nó là bị Trang tiên sinh dọa có bóng ma trong lòng." Hoắc Lục xen miệng cười nói.

Lâm Nham gật đầu, nếu như đổi thành là cậu phỏng chừng cũng sẽ có bóng ma.


Buổi tối lúc đi ngủ Lâm Nham còn cảm thấy ngày hôm nay trôi qua hốt hoảng, cậu nghiêng người sang nhìn về phía Hoắc Cảnh Lân, vươn tay đâm đâm cơ ngực cứng rắn của nam nhân, "Chồng ơi."
"Hửm?" Hoắc Cảnh Lân cầm ngón tay của cậu đưa đến bên miệng nhẹ nhàng dùng răng cắn đầu ngón tay của cậu.

Sợ nhột rụt tay về, Lâm Nham tiếp tục đâm, "Chồng ơi."
"Ừ." Hoắc Cảnh Lân câu dẫn ra khóe miệng.

"Chồng ơi, em thích anh." Lâm Nham giơ lên thân thể nhìn hắn, mắt ướt trơn bóng, "Thật thích."
Khóe miệng Hoắc Cảnh Lân ý cười mở rộng, vươn tay đem cậu ấn ngã vào trên người mình, "Anh cũng thích em."
"Vậy anh lúc nào thì yêu em?" Lâm Nham tiến tới hôn một cái chóp mũi của hắn, cẩn cẩn thận thận hỏi.

"Rất nhanh." Hoắc Cảnh Lân xoay người đem cậu ngăn chặn, đã thích, yêu còn xa sao?
Lâm Nham cười híp mắt gật đầu, "Em cũng sẽ rất nhanh."
"Anh biết." Hoắc Cảnh Lân cúi đầu hôn cái trán của cậu, sau đó hôn chóp mũi, sau cùng hôn môi.

Yêu nhau kỳ thực rất dễ, bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, chỉ điểm này thôi đã đủ.

Ngày hôm sau Lâm Nham quần áo mới Hoắc Cảnh Lân cho người mang về lái xe đi truyền thông Thiên Dịch tìm Phạm Hồng Vân, ánh mắt đầu tiên khi Phạm Hồng Vân nhìn thấy cậu liền mạnh gật đầu, "Hôm nay tấm thân này cuối cùng cũng có chút bộ dáng nghệ nhân rồi."
"...!Anh là nói lúc trước em mặc như một người qua đường?"
"Ân hừ, tương đối người qua đường, quần áo này cũng không phải chính cậu phối đi?" Vòng quanh Lâm Nham một vòng, Phạm Hồng Vân vỗ một cái trên bả vai của cậu, "Ưỡn ngực hóp bụng đứng thẳng, đừng luôn một bộ dáng không có tinh thần."
Lâm Nham ưỡn thẳng lưng, cậu im lặng nhìn Phạm Hồng Vân, "Quần áo là Cảnh Lân cho người đem về đã phối hợp tốt."
Chống cằm, Phạm Hồng Vân ừ một tiếng, "Ánh mắt chủ tịch rất tốt.
Lâm Nham trong lòng nói anh khen hắn trước mặt em cũng vô dụng, cũng không phải là hắn phối, vẫn là nhà thiết kế lợi hại.

"Kỳ thực điều kiện tự thân của cậu rất tốt, sẽ không đẹp trai quá chói mắt cũng sẽ không trở thành khuôn mặt đại chúng, hơn nữa vóc dáng của cậu thuộc dạng gầy, thân cao cũng không vượt trội, rất thích hợp với nhiều vai." Phạm Hồng Vân đánh giá Lâm Nham tương đối cao.


"Một hồi cậu theo tôi đến chỗ đạo diễn Vương Linh casting."
Lâm Nham có chút khẩn trương.

Nếu như không có được đạo diễn Vương Linh chọn trúng thật mất mặt?
"Phạm ca, bộ phim huyền nghi kinh dị của Từ đạo em cũng muốn nhận." Suy nghĩ một chút, cậu vẫn đem ý nghĩ của mình nói ra, cùng người đại diện câu thông vẫn rất cần thiết, "Em cảm thấy bộ phim đó em có khả năng diễn tốt."
"Vai hung thủ kia?"
"Đó là vai nam chính." Vùng xung quanh lông mày Lâm Nham nhíu lại, "Phạm ca anh có phải là chưa xem qua kịch bản hay không?"
"Tôi không thích phim huyền nghi kinh dị, nhưng nếu như cậu cố ý muốn thử xem cũng có thể, dù sao địa điểm hai người casting cách cũng không xa, đi trước nơi Vương Linh thử trước sau đó tìm Từ Tiểu Phàm." Phạm Hồng Vân ghét bỏ khoát khoát tay, Từ Tiểu Phàm cổ quái kia, ngoại trừ phim huyền nghi kinh dị thì các loại phim khác đều không quay, điển hình đụng phải tường nam cũng không quay đầu lại.

Người đến casting 《 Thời Đại Siêu Mô 》không nhiều lắm, có thể là casting đã tiến hành đến nửa đoạn sau, chỉ có mấy người diễn phụ chính còn chưa có chọn được, cho nên người tới nơi này đại thể đều là nam nghệ nhân tuyến hai ba trong giới.

Lâm Nham theo Phạm Hồng Vân đi tới hiện trường nhìn thấy Phương Hàm còn thật kinh ngạc.

Phương Hàm ngẩng đầu nhìn thấy cậu nhanh chóng giơ tay lên quơ quơ.

Lâm Nham lên tiếng chào hỏi Phạm Hồng Vân mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Phương Hàm, thấp giọng hỏi, "Cậu thế nào ở chỗ này?"
"Đương nhiên là để kiếm tiền, cậu cũng là đến casting?" Phương Hàm thấy Phạm Hồng Vân xa xa gật đầu lên tiếng chào hỏi, Phạm Hồng Vân tự mình mang cậu?"
"Ừ." Lâm Nham biết cậu ta ao ước mình, bật cười nói: "Chờ cậu đến kỳ hiệp ước sau đó ký đến đây đi, tớ cùng Cảnh Lân nói một tiếng." Sau khi biết cách làm của Điện Ảnh Và Truyền Hình Bách Nhạc cậu thực sự rất lo lắng cho người bạn chơi từ tâm này của mình sẽ bị âm.

"Đi a, đến lúc đó nhờ vào cậu." Phương Hàm cười tủm tỉm gật đầu, vừa vặn tiểu trợ lý đang hô hào gọi cậu, cậu nhanh chóng đứng dậy chỉnh sửa lại một chút quần áo, "Tớ đi trước, cậu cũng cố lên."
Lâm Nham cười đáp: "Cậu đừng cho tớ mất thể diện liền được."
"Đi, một hồi lại nói cho cậu." Phương Hàm bước nhanh rời đi.

Phạm Hồng Vân lúc này lại gần ngồi vào bên người Lâm Nham, hướng phía bóng lưng Phương Hàm bĩu bĩu môi, "Bạn của cậu?"
"Dạ, con người cậu ta rất tốt." Lâm Nham suy nghĩ một chút hỏi, "Phạm ca cảm thấy cậu ấy như thế nào?"
"Ngoại hình còn có thể, cái khác còn phải nói sau, như thế nào? Cậu có ý kiến gì?"
"Hiện tại không có, sau này phỏng chừng có." Lâm Nham cho một đáp án ba phải cái nào cũng được.

Thời gian casting của mỗi diễn viên là năm phút đồng hồ, Phương Hàm đi vào một lát lại đi ra, nhưng nhìn vẻ mặt của cậu ta hẳn là vấn đề không lớn.


"Tiểu Lâm tớ đi trước, buổi tối gọi điện thoại cho cậu hai chúng ta trò chuyện tiếp." Bộ dáng Phương Hàm có chút gấp, hình như là có chuyện gì.

"Được." Lâm Nham khoát khoát tay nhìn theo cậu rời khỏi.

Lâm Nham là người cuối cùng đi casting, sau khi vào cửa cậu trước tiên đối với mấy người ở đối diện trước mặt hơi khom lưng lên tiếng chào hỏi, sau đó đứng dậy liếc nhìn Tề Huy ngồi ở cách đó không xa.

"Lâm Nham?" Vương Linh cầm trong tay tư liệu của Lâm Nham lật xem, "Đạo diễn hợp tác với cậu cũng không ít."
Lâm Nham đem tầm nhìn từ trên người Tề Huy dời đi, đối với lời nói của Vương Linh chỉ gật đầu.

"Nếu như tôi cho cậu biết, vai cậu tới casting đã có diễn viên thích hợp mà nói cậu phải làm sao?" Buông xuống tư liệu của Lâm Nham, Vương Linh ngẩng đầu nhìn cậu.

Lâm Nham khẽ mỉm cười, "Tôi tới nơi này chỉ là để chứng minh mình có thể làm được đến yêu cầu của đạo diễn, vô luận sau cùng có được chọn hay không với tôi mà nói đều không sao."
Phạm Hồng Vân ngồi ở một bên khoanh tay gật đầu, là đạo lý như vậy, nếu như Lâm Nham muốn chủ tịch có thể trực tiếp điều động vai nội bộ, không có áp lực chút nào.

Vương Linh hiển nhiên không nghĩ tới cậu lại thản nhiên như vậy, có mấy phần ngoài ý muốn, loại tinh thần tràn ngập phấn chấn này nhưng thật ra thích hợp một thiết lập nhân vật khác.

"Kịch bản cậu xem là bản hoàn chỉnh?"
"Đúng vậy."
"Vậy cậu đến diễn Lưu Húc."
Lâm Nham kinh ngạc mở to hai mắt, Lưu Húc không phải là một trong ba vai nam chính sao?
"Tề Huy cậu cùng cậu ta đối diễn đi, chính là đoạn Lưu Húc lần đầu tiên gặp Vương Tử Đoạn." Vương Linh đưa ra yêu cầu đối Tề Huy ngồi bên cạnh.

Tề Huy đứng dậy đi về phía trước mấy bước, một thân lãnh khí.

Tiểu kịch trường:
Lâm Nham: Chồng ơi, em gặp phải Tề Huy rồi!
Hoắc Cảnh Lân: Đừng sợ, anh cắn hắn ta!
Lâm Nham:...!Mặt đâu?
Hoắc Cảnh Lân: Không muốn rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương