Lâm Nham nhẫn cười sau khi đứng dậy bắt tay với Sở Dịch tự giới thiệu mình một câu liền nhìn về phía Phương Hàm, vừa rồi ngốc hồ hồ Phương Hàm nuốt thịt nhét trong miệng xuống bụng, vẻ mặt đỏ bừng đứng lên cúi đầu không dám nhìn Sở Dịch.

Nói sau lưng người, tuy rằng cậu ta không nói bậy gì thế nhưng cũng rất không lễ phép, huống chi còn bị người trong cuộc nghe thấy, nếu như trên mặt đất có một cái hố cậu ta nhất định sẽ chui vào.

"Ai nha, tiểu sư đệ không cần xấu hổ, sư huynh ta thế nhưng rất vui vẻ." Sở Dịch cười híp mắt vỗ vỗ vai Phương Hàm, hai người trong phim diễn vai sư huynh đệ, cho nên cậu xưng hô như vậy cũng không sai, rõ ràng đang trêu đùa Phương Hàm ngược lại không có vẻ tức giận.

"Lão Sở?" Người đại diện đi theo sau lưng Sở Dịch hiển nhiên cũng biết Phương Hàm, bất quá hắn ta vẫn là hỏi, "Muốn ghép bàn lại không?"
"Uhm, cùng tiểu sư đệ cùng nhau ăn khẳng định sẽ ngon." Sở Dịch không chút khách khí ngồi ở bên người Phương Hàm, Lâm Nham vội dời nồi lẩu của mình sang bên cạnh nhường vị trí, người đại diện của Sở Dịch ngồi vào bên cạnh cậu.

Phương Hàm khẩn trương hề hề ngồi xuống, hơn nửa cái mông đều ở ngoài ghế, tựa như có thể tùy thời chuẩn bị chạy trốn, "Sở, Sở, Sở, Sở đại thần, em, em, em, không phải cố ý, xin lỗi, em...." Miệng không theo sai khiến.

Lâm Nham bình tĩnh tiếp tục ăn lẩu, không chút nào cảm thấy bên cạnh nhiều hơn hai người xa lạ có chỗ nào không đúng.

Về phần Phương Hàm khẩn trương xấu hổ đến nói đều nói không rõ, xin lỗi chờ cậu ăn no lại cứu cậu ta.

Người đại diện của Sở Dịch liếc mắt nhìn Lâm Nham, lúc nhìn tới chiếc nhẫn kim cương bạch kim trên ngón tay cậu, sau bừng tỉnh đại ngộ, trách không được nhìn quen mắt như vậy, này không phải là Lâm Nham đoạn thời gian trước chấn động trên mạng đây sao! Phải biết rằng lúc đó người bới tư liệu Lâm Nham ra đều không bới ra được một chút lịch sử đen tối nào, ở trong giới này là rất hiếm thấy.

Sau đó bạn trên mạng cũng từng tuôn ra một tấm hình chụp Lâm Nham cùng một người đàn ông cao lớn, cho nên đều suy đoán người đàn ông cao lớn thần bí kia chính là chồng của cậu, nhưng khi đó bạn trên mạng không có bạo hình chụp chính diện vị kia.

Kỳ thực không phải bạn trên mạng không muốn bạo, mà là hình sau khi chụp trộm đã bị mấy người bảo tiêu ngăn lại, ảnh chụp khác đều đã xóa, chỉ chừa lại một tấm mà thôi.

Lâm Nham cảm giác được người đại diện của Sở Dịch đang trộm nhìn mình, ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta mang theo ý cười khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó tiếp tục cúi đầu như chuyện không liên quan mình mà ăn lẩu, Phương Hàm ở phía đối diện bị Sở Dịch trêu chọc vẻ mặt đỏ bừng, cậu lau miệng một chút mới rốt cuộc mở miệng giải vây, "Sở đại thần vẫn là ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

Phương Hàm quay đầu cho cậu một ánh mắt cảm kích, anh em a, anh em ruột.

"Đừng gọi Sở đại thần, cái gì đại thần với không đại thần, các cậu còn là tiểu thịt tươi đang hồng đây." Sở Dịch vươn đũa ở trong nồi của Phương Hàm gắp một viên thịt viên thổi thổi bỏ vào miệng, thật không khách khí.

Phương Hàm sắp khóc rồi, bọn họ thật không có quen thuộc như vậy a! Đại thần anh có thể đừng như vậy hay không a!
Lâm Nham tằng hắng một cái đem ý cười đè xuống, cậu vẫn là lần đầu thấy bộ dáng Phương Hàm như vậy, cậu ta không phải từ trước đến giờ đều quen như vậy sao? Thế nào cùng Sở Dịch lại quen không được, "Khụ, anh Sở," Lâm Nham nâng ly trà lên, "Qua đoạn thời gian hai người tiến tổ, Phương Hàm người này cẩu thả tùy tiện không có đầu óc gì, làm phiền anh chiếu cố nhiều một chút."
Sở Dịch cười chỉ chỉ cậu ta, "Cậu thật đúng là dám nói." Nhưng cậu ta vẫn là nâng lên chung trà uống một ngụm, xem như là đáp ứng lời nói của Lâm Nham.

Phương Hàm thở sâu để cho mình tỉnh táo lại, nói như nào thì cũng từng gặp qua khi đi thảm đỏ, lúc ban đầu sau khi hốt hoảng cậu ta cũng biết vừa rồi chính mình thật sự là quá ngu xuẩn, cười khan bưng ly trà lên nhận lỗi.

Sở Dịch cũng uống, bất quá sau khi uống xong cậu lại hơi giống như ủy khuất liếc nhìn Phương Hàm, "Cậu có phải dự định không để cho tôi ăn hay không? Cho nên rót tôi một bụng nước? Lương tâm cực kỳ xấu xa."
"Phốc ~" Trợ lý nhịn không được, bị sặc.

Người đại diện của Sở Dịch rất đau đầu đỡ trán, nói rõ nam thần cao lãnh đâu? Hình thức trêu đùa này rốt cuộc là như thế nào mở ra!
Lâm Nham cũng cúi đầu cười khẽ, vị Sở đại thần này thật đúng là không giống người thường.

Mấy người hàn huyên một vài câu nồi lẩu của Sở Dịch cùng người đại diện của cậu ta cũng đã bưng lên, Lâm Nham rốt cuộc thấy được cảnh giới ăn cao nhất, kia thật là cái gì cũng có thể thả vào trong nồi cái gì đều có thể bỏ vào trong miệng, rất giống đã lâu chưa ăn qua đồ ăn, ăn như hùm như sói.

"Anh Sở anh có muốn uống chút nước hay không...." Hiển nhiên, Phương Hàm cũng có cùng ý nghĩ với Lâm Nham, vị này ăn thực sự không dám khen tặng, nhưng bên người có một người ăn uống tốt như vậy cũng rất câu dẫn người khác muốn ăn.

Trên khóe miệng tất cả đều là dầu đỏ, môi bị cay có chút sưng, mồ hôi trên trán có thể thấy rõ được, cũng không thấy cậu lau một chút, Phương Hàm đành phải rút khăn tay đưa tới, Hình tượng a, hình tượng."
Sở Dịch nuốt xuống thịt dê trong miệng xoa xoa giọt mồ hôi trên trán, uống một ngụm nước rất thỏa mãn hít hà một tiếng, "Đã lâu không thoải mái như vậy, dễ chịu."

Lâm Nham nghiêng đầu nhìn về phía người đại diện của Sở Dịch, người đại diện xoay người nhìn thẳng cậu, lúng túng kéo kéo khóe miệng, "Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh, thứ lỗi, thứ lỗi."
"Lão Khúc cậu như thế là ý tứ gì? Tớ đều thật lâu không có ăn thịt cậu cũng không phải không biết," Sở Dịch gõ bàn nhè nhẹ, châm điếu thuốc còn đem gói thuốc về phía Phương Hàm, "Đến một điếu?"
Phương Hàm vội vã xua tay, "Em không biết hút." Cậu ta còn có mộng tưởng có một ngày có thể phát đĩa nhạc, cho nên nhất định phải bảo vệ tốt giọng nói.

"Tôi nhớ rõ ngày đó mang cậu tới casting chính là người của Bách Nhạc? Cậu ký với Bách Nhạc?" Ăn đã no mọi người tâm sự hàn huyên, Sở Dịch cũng không tị hiềm, trực tiếp liền hỏi.

Lâm Nham cảm thấy với loại tính cách này của Sở Dịch nếu như không có chỗ dựa vững chắc công ty lại không quan tâm anh ta mà nói nhất định sẽ đắc tội rất nhiều người, bất quá bây giờ xem ra, anh ta sau khi có thể diễn lại trực tiếp diễn nam chính như vậy công ty ký với anh ta bây giờ cũng là thật xem trọng anh ta.

"Ừ, anh sở còn nhớ rõ." Phương Hàm cũng rất ngoài ý muốn, nhiều diễn viên casting như vậy anh ta cư nhiên nhớ rõ mình là nghệ nhân Bách Nghệ, không dễ dàng a, có chút đắc chí.

"A" Sở Dịch cười lạnh một tiếng, thần sắc trong mắt thay đổi liên tục, "Tôi khuyên cậu sớm đi ăn máng khác, Bách Nhạc không phải là chỗ đứng đắn gì."
"Khụ khụ!" Người đại diện cố sức ho khan một tiếng.

Trợ lý nhỏ kinh ngạc nhìn Sở Dịch, không hổ là ảnh đế, tốc độ biến sắc mặt này thật nhanh!
"Cổ họng khó chịu liền uống chút quả lười ươi, một xấp tuổi dày như vậy cũng không biết chú ý." Sở Dịch ánh mắt lạnh sưu sưu vèo liếc nhìn người đại diện, "Tiểu Hàm Hàm a, anh nói cho cậu, từ trên xuống dưới Bách Nhạc bát nháo, sớm muộn gì cũng muốn gây họa cho cậu."
Phương Hàm lúng túng há hốc miệng, không biết nên nói tiếp như nào.

Lâm Nham cũng hiểu được loại nói chuyện phiếm này không quá thích hợp, chen miệng nói, "Phương Hàm cậu xem anh Sở quan tâm cậu nhiều như vậy, đùi lớn này nhưng là ôm đúng rồi."
Sở Dịch như cười như không liếc nhìn Lâm Nham, cũng không để ý cậu cứng rắn đổi chủ đề như vậy.

Phương Hàm liên tục xác nhận, bất quá lời của Sở Dịch cũng cho hắn ta rõ ràng một chút, chuyện lúc trước người đại diện cùng hắn ta đề cập qua vốn cũng không để trong lòng, nhưng là lúc này...!
Lại nói chuyện một chút, di động Lâm Nham liền vang lên.


Lúc này có thể gọi cho cậu ngoài trừ người đàn ông nhà mình liền không còn người khác, cậu nhanh chóng đứng lên đi mấy bước đến bên cạnh nhận điện thoại.

"Thân ái em đang ở đâu?" Người đàn ông bên kia điện thoại hữu khí vô lực.

"Mới vừa ăn cơm xong đang nói chuyện phiếm, anh ăn cơm chưa?"
"Chưa a, đói chết anh rồi, mau tới cứu vớt anh." Hoắc Cảnh Lân nằm úp sấp ở trên bàn làm việc giả chết, bên người chất một chồng văn kiện, buổi chiều hôm nay hắn không làm cái gì khác chỉ ký tên, mắt chua xót cổ tay đau còn đói bụng, hắn nhu cần gấp chồng nhà mình.

"Muốn ăn cái gì? Em mua rồi mang đến cho anh?" Lâm Nham nhìn hai người Sở Dịch đứng dậy dự định rời đi một chút, đối với bọn họ khoát khoát tay xem như tạm biệt.

"Em xem rồi mua đi, nhanh lên một chút!" Hoắc Cảnh Lân ném cây bút ký tên đang cầm trong tay ném về phía bàn làm việc của thư ký Ngô, tính tình thật không tốt, sắc mặt rất đen.

"Dạ." Sau khi Lâm Nham cúp điện thoại đi trở về bàn nói với Phương Hàm, "Tớ phải đi đưa cơm cho chồng tớ, các cậu đi đâu?"
Trợ lý nhỏ liếc mắt nhìn Phương Hàm, giờ này bọn họ hẳn là nhà người nào quay về nhà người đó, nhưng chỗ cậu ta ở cùng Phương Hàm ngược nhau.

"Cậu đi đâu?" Phương Hàm hiển nhiên cũng nghĩ đến, xe của cậu ta liền để trợ lý lái đi, ngày mai trở lại đón cậu ta.

"Quên đi, tớ đưa cậu, Tiểu Dương có thể đi một mình đi?" Lâm Nham suy nghĩ một chút địa chỉ chỗ ở của Phương Hàm, cách Kim Dật điền sản không xa, tiện đường.

Trợ lý Tiểu Dương cũng không nói nhiều, ba người cách nhau mà đi.

Tại Cẩn Ký mua hai phần thịt một phần cơm chiên, mang theo túi đi về phía bãi đậu xe Phương Hàm thật sự là không nhịn được, thấu tới hỏi: "Hiện tại cũng không có người ngoài, cậu có thể cùng anh em nói một chút không? Vị kia nhà cậu rốt cuộc là thân phận gì." Cậu ta thật sự là quá hiếu kỳ, vừa rồi có người ngoài ở Lâm Nham không nói còn chưa tính, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, lại không nói cho mình liền không nói được.

"Chồng tớ gọi là Hoắc Cảnh Lân, cậu biết không?" Lâm Nham mở cửa xe ngồi vào, thấy cậu ta bộ dáng đang suy tư cười nói, "Hắn là chủ tịch truyền thông Thiên Dịch."
"..." Trong đầu Phương Hàm răng rắc một tiếng, trong nháy mắt trước mặt trống rỗng.


"Cậu đùa giỡn đi?"
"Không a, Cảnh Lân chỉ là không thích lên TV, cho nên ký giả phỏng vấn....!Có thể tránh liền tránh, bất quá hình như tạp chí kinh tế có mời hắn một kỳ, hắn không đi." Lâm Nham nhún nhún vai, không thể không nói Hoắc Cảnh Lân thực sự rất khiêm tốn.

"Là Hoắc gia Kim Dật Quốc Tế kia?" Phương Hàm hung hăng nuốt nước miếng.

"Cậu cư nhiên biết?" Lâm Nham cũng rất kinh ngạc, nếu như không phải Hoắc Cảnh Lân nói cho cậu, cậu căn bản là không có biện pháp liên hệ tới.

"Ừ, lúc trước có nghe người đại diện của tớ đề cập qua một lần." Phương Hàm nhíu lại mày, nghĩ tới một việc, "Cậu có biết vì sao vừa rồi Sở Dịch lại nói Bách Nhạc như vậy không?"
Lâm Nham đánh tay lái qua bên trái, "Anh ta trước đây hẳn là nghệ nhân của Bách Nhạc? Nhất định là phát sinh qua chuyện không vui."
"Đại bộ phận thân nhân tài trợ Bách Nhạc đầu tư điện ảnh đều dựa vào nghệ nhân bồi tới," nghĩ tới người đại diện trước ám hiệu cho mình, cậu ta liền thở dài bất đắc dĩ nói, "Người đại diện của tớ tuy rằng chỉ dẫn theo một mình tớ, nhưng hắn ta cũng lấy không được tài nguyên tốt, ngày hôm đó hắn nói với tớ không bằng bảo tớ đối cao tầng cố gắng một chút."
"Loại chuyện này cũng không hiếm thấy, cậu lẽ nào chưa từng gặp qua?" Thấy Lâm Nham nghe xong lời của mình cũng không lên tiếng, Phương Hàm bất mãn lầm bầm.

"Không có."
"...!Cậu lớn lên cũng không tệ a, cư nhiên cũng không có ai muốn tiềm cậu?" Phương Hàm không tin cách nói của cậu.

"Phỏng chừng không đợi được đến lúc muốn tiềm tớ đi, hiệp ước của tớ liền đến kỳ." Lâm Nham khẽ cười một tiếng, lời này nói cũng không sai, mới vừa lăn lộn ở công ty quen mặt lại không ký tiếp, phỏng chừng cao tầng Giải Trí Tinh Quang cũng rất phiền muộn.

"Ừ, là đạo lý này, vậy cậu cùng cái người Hoắc, Hoắc gì kia? Là thế nào quen biết?"
"Hoắc Cảnh Lân, liền tại lối đi bộ lôi kéo liền kết hôn." Lâm Nham thấy cậu ta không tin cũng không giải thích thêm, cậu nói đều là lời nói thật.

Dọc theo đường đi hai người trò chuyện trôi qua rất nhanh, Lâm Nham trước đem Phương Hàm đưa đến nhà mới lái xe đi Kim Dật điền sản, bởi vì là xe xa lạ không có biện pháp trực tiếp chạy đến bãi đậu xe dưới hầm, cậu phải gọi điện thoại cho Hoắc Cảnh Lân.

"Thân ái, xuống dưới đón em."
"Được, chờ anh hai phút." Hoắc Cảnh Lân ném Ngô đặc trợ (trợ lý đặc biệt) đứng dậy liền đi, chồng đến đưa cơm thực sự là quá vui vẻ rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương