Vong Giả Quy Lai
-
Chương 55
Người gần Đường Sĩ Miễn nhất là Mạc Phỉ, cũng vì vậy, cậu là người đầu tiên nhận thấy biến hóa trên mặt của hắn.
Đường Sĩ Miễn lần thứ ba tỉnh lại, thần trí của hắn cũng dần rõ ràng. Trên đùi của hắn lúc trước đã bị Zombie cào nát, lộ ra da thịt máu me, quần áo dính chặt vào da thịt, vết thương đáng sợ như vậy, thật giống như một con cá bị băm nát.
Mạc Phỉ tựa hồ nhìn thấy vết thương của Đường Sĩ Miễn đang từ từ khép lại. Cậu không thể tin vào mắt mình nữa, lập tức nhìn chằm chằm vào Đường Sĩ Miễn.
Ngay vị trí vai trái, nơi đó đã từng bị Zombie trảo nát. Bên trong lộ ra cả xương trắng, nhưng vết thương lành lặn bên ngoài như đang hướng về giữa vết thương để khép lại vậy.
Mạc Phỉ nhìn thấy vết thương bất quy tắc đang dần dần khép lại.
Lớp da thịt mới nối liền với da cũ không hề để lại sẹo.
Cận Phi Ngữ cũng chú ý tới, trên đùi của Đường Sĩ Miễn vốn bị Zombie cắn mất một khối lớn, nhưng hiện tại, khối thịt sâu không còn thấy nữa mà thay vào đó là bắp thịt kiên cố.
Đường Sĩ Miễn dần dần hô hấp đều, rất nhanh hắn mở mắt ra.
Hắn thở một hơi dài, nửa tiếng này dài dằng dặc như hắn vừa đi qua cả một đời người vậy. Hắn cảm thấy mình như vừa được trọng sinh.
Đông Phương Độ cách xa bọn họ, hơn nữa sắc trời cũng đen, mấy người đó không để ý Đường Miễn Sĩ bị máu che phủ đang biến hóa.
Cận Phi Ngữ kinh sợ dị thường, lắp bắp: “Anh… Anh làm thế nào… Anh còn sống không?”
Đường Sĩ Miễn nhìn Mạc Phỉ một chút, chắc Địch Hạo Tuấn cũng đang mang vẻ mặt này. Sau khi tiêm huyết thanh, hắn lo lắng nhất sẽ bị hai người kia phát hiện, nhưng bây giờ cũng đã bại lộ rồi. Bất quá Đường Sĩ Miễn liếc mắt nhìn một chút, hắn thần sắc bình tĩnh nói: “Hẳn là không sao, ban nãy các cậu không thể tưởng tượng được tôi đã trải qua những gì đâu. Nhưng đại khái tôi may mắn, có thể chất kháng được virus.”
“Móa nó! Trâu bò rồi! Còn có cái thể chất này? Đây là khởi tử hoàn sinh đó!”- Cận Phi Ngữ như muốn la lớn, nhưng vẫn rất thức thời, hắn nói với Đường Sĩ Miễn, “Có di chứng về sau hay không? Có thể truyền virus cho người khác không?”
Đường Sĩ Miễn nhếch miệng nở nụ cười: “Nếu tôi sống, vậy kế hoạch của chúng ta phải đổi, đúng không? Căn cứ này tốt như vậy, tôi cũng không muốn tùy tiện ném đi.”
Đông Phương Độ không biết chuyện phát sinh bên này, hắn ta chỉ dựa theo chỉ thị của Lưu Tông Minh, sau ba mươi phút, hắn ta đi đến cạnh Mạc Phỉ.
Đường Sĩ Miễn còn nằm trên đất, trên người đều là máu, cũng không còn thấy hô hấp nữa.
Đông Phương Độ liếc mắt nhìn Đường Sĩ Miễn trên đất, nói với Mạc Phỉ: “Nửa tiếng đã qua, người của bọn tao cũng đã đến hoàng cung. Lần này bọn mày chỉ còn lại cơ hội này. Chỗ này có một máy truyền tin, có thể trực tiếp liên lạc với đại ca. Nếu bọn mày kêu đám người của mình đầu hàng, tao có thể cho ba đứa mày một con đường sống, những người có năng lực bên đội của bọn mày, chúng tao sẽ thu nhận.”
“Chúng tôi đầu hàng.”- Mạc Phỉ nói, “Tôi nguyện ý nói chuyện với người của chúng tôi, chúng ta có thể lấy phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề.”
“Anh bạn tính toán thông minh, so với mấy tốp người trước thì thông minh hơn nhiều. Bọn tao sẽ thu nhận đội của các ngươi, nhưng sau này phải chịu sự quản lý của bọn tao. Bọn tao có thể bảo đảm các người thông qua lao động nhận được thức ăn cho mình, có thể có một nơi ẩn nấp tốt.”- Đông Phương Độ ra hiệu cho những người xung quanh.
Một người đến gần Địch Hạo Tuấn, ngay khi hắn ta cắt đứt dây thừng, chuẩn bị để Mạc Phỉ liên lạc, đột nhiên, biến cố phát sinh.
Đường Sĩ Miễn ‘đã chết’ đột nhiên bật dậy, hắn nhanh tay lấy vũ khí trên người của Đông Phương Độ, dùng mũi đao kề sát cổ họng.
Ai cũng không ngờ ‘người chết’ có thể hồi sinh. Trong chớp mắt Đường Sĩ Miễn chiếm thế thượng phong, hắn dùng đao đe dọa Đông Phương Độ, nói với những người khác: “Không được nhúc nhích, bỏ súng xuống!”
“Tao sẽ không động.”- Đông Phương Độ hoảng rồi. Họng súng đen ngòm chỉ vào đầu hắn ta, giọng nói bắt đầu run rẩy. Vừa nãy rõ ràng ai cũng thấy người này bị Zombie cắn, vậy người bây giờ là chết hay sống, nếu hắn làm loạn vậy có thể bị một phát cắn chết hay không?
“Giao các trang bị của tụi mày ra, xem lần này Lưu Tông Minh kia có chết hay không.”- Đường Sĩ Miễn nói.
Đại đội được Lưu Tông Minh dẫn đi rồi, bọn họ biết bên trong hoàng cung có rất nhiều người, vì vậy chỉ để lại Đông Phương Độ cùng một tiểu phân đội. Ngay cả người canh gác cũng không để lại, chỉ có bốn người ở trên. Nguyên nhân có thể Lưu Tông Minh là một người lớn mật, nhưng cũng có thể người của bọn chúng đang thật sự rất thiếu thốn.
Thấy đội trưởng tiểu phân đội bị tóm, đám người còn lại cũng vô tâm, nháy mắt với nhau, do dự không quyết định.
“Còn lo lắng làm gì!? Để súng xuống đi!”- Đông Phương Độ cuống lên, hắn ta rất sợ bị Đường Sĩ Miễn phía sau cắn một cái, thật sự rất thảm a!
Đường Sĩ Miễn nói với Đông Phương Độ: “Liên lạc với Lưu Tông Minh đi, tôi. muốn liên lạc với hắn.”
“Anh không nên như vậy, lão đại sẽ giết tôi!”- Giọng nói của Đông Phương Độ như muốn khóc.
Dưới họng súng, tay hắn ta run rẩy bấm mấy con số, đầu bên kia vang lên âm thanh chờ.
Mạc Phỉ đã lâu rồi không thể nghe được tiếng như vậy. Nghe được âm thanh quen thuộc từ chuông điện thoại, mắt cậu gắt gao nhìn vào nó.
Một lát sau, điện thoại được nối.
Đối phương chưa kịp mở miệng, Đường Sĩ Miễn đã lên tiếng trước: “Tôi, Đường Sĩ Miễn, chính là người mà các người bắt làm con tin. À, đúng rồi, hiện tại người của các người đều ở trong tay tôi. Tôi nghe nói anh quản nghiêm bọn họ quá, bọn họ có rất nhiều ý kiến đối với anh đấy! Đông Phương Độ đã chịu hợp tác với người của chúng ta rồi. Hắn ta quả nhiên đã lừa các người ra khỏi đại viện, rồi ở đây quy hàng bọn tôi.”
Đường Sĩ Miễn đem điện thoại trả lại cho Đông Phương Độ, mồ hôi trên mặt Đông Phương Độ như nhỏ giọt. Lời này đã bán hắn triệt triệt để để rồi, coi như Lưu Tông Mình không tin thì sau này cũng không chắc sẽ không hoài nghi hắn. Hiện tại hắn như bắt cá hai tay, tiến thoái lưỡng nan.
Đông Phương Độ cảm nhận được mũi dao đâm vào cổ hắn, chân của hắn trở nên mềm nhũn, nói với ống nghe: “Xin lỗi, lão đại…”
Đường Miễn Sĩ cười nói: “Anh tìm trong hoàng cung kia thì thấy ai? Chỉ là do chúng tôi diễn trò thôi. Anh cho rằng tôi thật sự bị Zombie cắn? Nếu bị Zombie cắn, sao tôi có thể còn đứng ở chỗ này? Ha ha, cảm ơn anh cho tôi một nơi phòng ngự tốt như vậy, nhiều thiết bị tiên tiến như thế, dùng để đối phó anh mới đúng.”
Lưu Tông Minh buông điện thoại xuống, mặt của hắn trở nên tái nhợt, một câu nói cũng không ra, nặng nề giáng cho người bên cạnh một bạt tai: “Bên trong rốt cuộc có người hay không? Sao lâu như vậy không thấy ai đi ra!”
Người bên cạnh không biết Lưu Tông Minh đột nhiên phát hỏa vì cái gì, rõ ràng tâm tình khi nãy rất tốt mà.
Người đó do dự cả nửa ngày cũng không dám nói, một người thuộc hạ bên cạnh lấy dũng khí nói: “Đại ca, chúng ta thu được một xe thức ăn, nước uống…Thế nhưng….không tìm được người.”
“Con! Mẹ! Nó! Đông Phương Độ, lão tử muốn giết Đông Phương Độ.
Sau khi cúp điện thoại, Đông Phương Độ đặt mông ngồi xuống đất. Đường Sĩ Miễn không để ý đến hắn, thấy bọn người Mạc Phỉ đã đoạt được súng lại rồi, mới lạnh lùng nói với Đông Phương Độ: “Mày cũng đã nói chuyện với lão đại cyar mày rồi, tiện đây tao nói với mày luôn, Zombie cắn tao cũng vô dụng. Muốn giết tao, không dễ vậy đâu.”
“Xong…Xong…”- Đông Phương Độ vẻ mặt đưa đám, ngồi dưới đất kêu to: “Anh làm vậy là muốn mạng của tôi! Lão đại bọn tôi là người không quá tin tưởng người khác, lần trước ở thi triều, tôi đã đắc tội hắn. Hiện tại các người lại kéo tôi xuống nước…”
“Chim khôn chọn cây mà đậu. Lão đại của các người đối với các người cũng chẳng tốt, nên làm như thế nào thì tự anh quyết định.”
Người xung quanh đương nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Bây giờ Lưu Tông Minh mang theo nhiều người như vậy nếu đánh giết trở về, chắc chắn sẽ không nghe bọn họ biện hộ. Đông Phương Độ lắc đầu nói: “Thôi đi, lúc trước cũng không phải là cam tâm tình nguyện theo hắn, hiện tại, tốt xấu gì cũng có một căn cứ trong tay. Bất quá trên tháp còn có bảo vệ, bốn tòa tháp đúng thật là khó chơi.”
“Mấy người trong bốn tòa tháp đó, tôi có thể giải quyết.”- Địch Hạo Tuấn tự tin nói.
Đông Phương Độ suy nghĩ một chút. Đối với người đầy máu me trước mắt này, hắn không thể ức chế được cơn sợ hãi của chính mình được. Khi thả Zombie ra, tình cảnh đó hắn cũng tận mắt chứng kiến. Nói Đường Sĩ Miễn không mang theo virus Zombie, có quỷ mới dám tin đấy! Nhưng Đường Sĩ Miễn không có chuyện gì, hắn đúng là không thể giải thích được.
Nhớ tới bọn họ có thể vượt qua được lần thi triều này, Đông Phương Độ đột nhiên tin rằng bọn họ có khả năng kháng được virus Zombie.
Lại nghĩ tới chỗ tránh nạn trong truyền thuyết kia, Đông Phương Độ khẻ cắn răng: “Thôi, Lưu Tông Minh cũng không phải là một người chủ đáng tin. Các người nói xem, sao có thể chiếm được tòa căn cứ này đây?”
“Thế này là được rồi.”- Đường Sĩ Miễn vỗ vỗ vai Đông Phương Độ.
Đường Sĩ Miễn lần thứ ba tỉnh lại, thần trí của hắn cũng dần rõ ràng. Trên đùi của hắn lúc trước đã bị Zombie cào nát, lộ ra da thịt máu me, quần áo dính chặt vào da thịt, vết thương đáng sợ như vậy, thật giống như một con cá bị băm nát.
Mạc Phỉ tựa hồ nhìn thấy vết thương của Đường Sĩ Miễn đang từ từ khép lại. Cậu không thể tin vào mắt mình nữa, lập tức nhìn chằm chằm vào Đường Sĩ Miễn.
Ngay vị trí vai trái, nơi đó đã từng bị Zombie trảo nát. Bên trong lộ ra cả xương trắng, nhưng vết thương lành lặn bên ngoài như đang hướng về giữa vết thương để khép lại vậy.
Mạc Phỉ nhìn thấy vết thương bất quy tắc đang dần dần khép lại.
Lớp da thịt mới nối liền với da cũ không hề để lại sẹo.
Cận Phi Ngữ cũng chú ý tới, trên đùi của Đường Sĩ Miễn vốn bị Zombie cắn mất một khối lớn, nhưng hiện tại, khối thịt sâu không còn thấy nữa mà thay vào đó là bắp thịt kiên cố.
Đường Sĩ Miễn dần dần hô hấp đều, rất nhanh hắn mở mắt ra.
Hắn thở một hơi dài, nửa tiếng này dài dằng dặc như hắn vừa đi qua cả một đời người vậy. Hắn cảm thấy mình như vừa được trọng sinh.
Đông Phương Độ cách xa bọn họ, hơn nữa sắc trời cũng đen, mấy người đó không để ý Đường Miễn Sĩ bị máu che phủ đang biến hóa.
Cận Phi Ngữ kinh sợ dị thường, lắp bắp: “Anh… Anh làm thế nào… Anh còn sống không?”
Đường Sĩ Miễn nhìn Mạc Phỉ một chút, chắc Địch Hạo Tuấn cũng đang mang vẻ mặt này. Sau khi tiêm huyết thanh, hắn lo lắng nhất sẽ bị hai người kia phát hiện, nhưng bây giờ cũng đã bại lộ rồi. Bất quá Đường Sĩ Miễn liếc mắt nhìn một chút, hắn thần sắc bình tĩnh nói: “Hẳn là không sao, ban nãy các cậu không thể tưởng tượng được tôi đã trải qua những gì đâu. Nhưng đại khái tôi may mắn, có thể chất kháng được virus.”
“Móa nó! Trâu bò rồi! Còn có cái thể chất này? Đây là khởi tử hoàn sinh đó!”- Cận Phi Ngữ như muốn la lớn, nhưng vẫn rất thức thời, hắn nói với Đường Sĩ Miễn, “Có di chứng về sau hay không? Có thể truyền virus cho người khác không?”
Đường Sĩ Miễn nhếch miệng nở nụ cười: “Nếu tôi sống, vậy kế hoạch của chúng ta phải đổi, đúng không? Căn cứ này tốt như vậy, tôi cũng không muốn tùy tiện ném đi.”
Đông Phương Độ không biết chuyện phát sinh bên này, hắn ta chỉ dựa theo chỉ thị của Lưu Tông Minh, sau ba mươi phút, hắn ta đi đến cạnh Mạc Phỉ.
Đường Sĩ Miễn còn nằm trên đất, trên người đều là máu, cũng không còn thấy hô hấp nữa.
Đông Phương Độ liếc mắt nhìn Đường Sĩ Miễn trên đất, nói với Mạc Phỉ: “Nửa tiếng đã qua, người của bọn tao cũng đã đến hoàng cung. Lần này bọn mày chỉ còn lại cơ hội này. Chỗ này có một máy truyền tin, có thể trực tiếp liên lạc với đại ca. Nếu bọn mày kêu đám người của mình đầu hàng, tao có thể cho ba đứa mày một con đường sống, những người có năng lực bên đội của bọn mày, chúng tao sẽ thu nhận.”
“Chúng tôi đầu hàng.”- Mạc Phỉ nói, “Tôi nguyện ý nói chuyện với người của chúng tôi, chúng ta có thể lấy phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề.”
“Anh bạn tính toán thông minh, so với mấy tốp người trước thì thông minh hơn nhiều. Bọn tao sẽ thu nhận đội của các ngươi, nhưng sau này phải chịu sự quản lý của bọn tao. Bọn tao có thể bảo đảm các người thông qua lao động nhận được thức ăn cho mình, có thể có một nơi ẩn nấp tốt.”- Đông Phương Độ ra hiệu cho những người xung quanh.
Một người đến gần Địch Hạo Tuấn, ngay khi hắn ta cắt đứt dây thừng, chuẩn bị để Mạc Phỉ liên lạc, đột nhiên, biến cố phát sinh.
Đường Sĩ Miễn ‘đã chết’ đột nhiên bật dậy, hắn nhanh tay lấy vũ khí trên người của Đông Phương Độ, dùng mũi đao kề sát cổ họng.
Ai cũng không ngờ ‘người chết’ có thể hồi sinh. Trong chớp mắt Đường Sĩ Miễn chiếm thế thượng phong, hắn dùng đao đe dọa Đông Phương Độ, nói với những người khác: “Không được nhúc nhích, bỏ súng xuống!”
“Tao sẽ không động.”- Đông Phương Độ hoảng rồi. Họng súng đen ngòm chỉ vào đầu hắn ta, giọng nói bắt đầu run rẩy. Vừa nãy rõ ràng ai cũng thấy người này bị Zombie cắn, vậy người bây giờ là chết hay sống, nếu hắn làm loạn vậy có thể bị một phát cắn chết hay không?
“Giao các trang bị của tụi mày ra, xem lần này Lưu Tông Minh kia có chết hay không.”- Đường Sĩ Miễn nói.
Đại đội được Lưu Tông Minh dẫn đi rồi, bọn họ biết bên trong hoàng cung có rất nhiều người, vì vậy chỉ để lại Đông Phương Độ cùng một tiểu phân đội. Ngay cả người canh gác cũng không để lại, chỉ có bốn người ở trên. Nguyên nhân có thể Lưu Tông Minh là một người lớn mật, nhưng cũng có thể người của bọn chúng đang thật sự rất thiếu thốn.
Thấy đội trưởng tiểu phân đội bị tóm, đám người còn lại cũng vô tâm, nháy mắt với nhau, do dự không quyết định.
“Còn lo lắng làm gì!? Để súng xuống đi!”- Đông Phương Độ cuống lên, hắn ta rất sợ bị Đường Sĩ Miễn phía sau cắn một cái, thật sự rất thảm a!
Đường Sĩ Miễn nói với Đông Phương Độ: “Liên lạc với Lưu Tông Minh đi, tôi. muốn liên lạc với hắn.”
“Anh không nên như vậy, lão đại sẽ giết tôi!”- Giọng nói của Đông Phương Độ như muốn khóc.
Dưới họng súng, tay hắn ta run rẩy bấm mấy con số, đầu bên kia vang lên âm thanh chờ.
Mạc Phỉ đã lâu rồi không thể nghe được tiếng như vậy. Nghe được âm thanh quen thuộc từ chuông điện thoại, mắt cậu gắt gao nhìn vào nó.
Một lát sau, điện thoại được nối.
Đối phương chưa kịp mở miệng, Đường Sĩ Miễn đã lên tiếng trước: “Tôi, Đường Sĩ Miễn, chính là người mà các người bắt làm con tin. À, đúng rồi, hiện tại người của các người đều ở trong tay tôi. Tôi nghe nói anh quản nghiêm bọn họ quá, bọn họ có rất nhiều ý kiến đối với anh đấy! Đông Phương Độ đã chịu hợp tác với người của chúng ta rồi. Hắn ta quả nhiên đã lừa các người ra khỏi đại viện, rồi ở đây quy hàng bọn tôi.”
Đường Sĩ Miễn đem điện thoại trả lại cho Đông Phương Độ, mồ hôi trên mặt Đông Phương Độ như nhỏ giọt. Lời này đã bán hắn triệt triệt để để rồi, coi như Lưu Tông Mình không tin thì sau này cũng không chắc sẽ không hoài nghi hắn. Hiện tại hắn như bắt cá hai tay, tiến thoái lưỡng nan.
Đông Phương Độ cảm nhận được mũi dao đâm vào cổ hắn, chân của hắn trở nên mềm nhũn, nói với ống nghe: “Xin lỗi, lão đại…”
Đường Miễn Sĩ cười nói: “Anh tìm trong hoàng cung kia thì thấy ai? Chỉ là do chúng tôi diễn trò thôi. Anh cho rằng tôi thật sự bị Zombie cắn? Nếu bị Zombie cắn, sao tôi có thể còn đứng ở chỗ này? Ha ha, cảm ơn anh cho tôi một nơi phòng ngự tốt như vậy, nhiều thiết bị tiên tiến như thế, dùng để đối phó anh mới đúng.”
Lưu Tông Minh buông điện thoại xuống, mặt của hắn trở nên tái nhợt, một câu nói cũng không ra, nặng nề giáng cho người bên cạnh một bạt tai: “Bên trong rốt cuộc có người hay không? Sao lâu như vậy không thấy ai đi ra!”
Người bên cạnh không biết Lưu Tông Minh đột nhiên phát hỏa vì cái gì, rõ ràng tâm tình khi nãy rất tốt mà.
Người đó do dự cả nửa ngày cũng không dám nói, một người thuộc hạ bên cạnh lấy dũng khí nói: “Đại ca, chúng ta thu được một xe thức ăn, nước uống…Thế nhưng….không tìm được người.”
“Con! Mẹ! Nó! Đông Phương Độ, lão tử muốn giết Đông Phương Độ.
Sau khi cúp điện thoại, Đông Phương Độ đặt mông ngồi xuống đất. Đường Sĩ Miễn không để ý đến hắn, thấy bọn người Mạc Phỉ đã đoạt được súng lại rồi, mới lạnh lùng nói với Đông Phương Độ: “Mày cũng đã nói chuyện với lão đại cyar mày rồi, tiện đây tao nói với mày luôn, Zombie cắn tao cũng vô dụng. Muốn giết tao, không dễ vậy đâu.”
“Xong…Xong…”- Đông Phương Độ vẻ mặt đưa đám, ngồi dưới đất kêu to: “Anh làm vậy là muốn mạng của tôi! Lão đại bọn tôi là người không quá tin tưởng người khác, lần trước ở thi triều, tôi đã đắc tội hắn. Hiện tại các người lại kéo tôi xuống nước…”
“Chim khôn chọn cây mà đậu. Lão đại của các người đối với các người cũng chẳng tốt, nên làm như thế nào thì tự anh quyết định.”
Người xung quanh đương nhiên cũng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Bây giờ Lưu Tông Minh mang theo nhiều người như vậy nếu đánh giết trở về, chắc chắn sẽ không nghe bọn họ biện hộ. Đông Phương Độ lắc đầu nói: “Thôi đi, lúc trước cũng không phải là cam tâm tình nguyện theo hắn, hiện tại, tốt xấu gì cũng có một căn cứ trong tay. Bất quá trên tháp còn có bảo vệ, bốn tòa tháp đúng thật là khó chơi.”
“Mấy người trong bốn tòa tháp đó, tôi có thể giải quyết.”- Địch Hạo Tuấn tự tin nói.
Đông Phương Độ suy nghĩ một chút. Đối với người đầy máu me trước mắt này, hắn không thể ức chế được cơn sợ hãi của chính mình được. Khi thả Zombie ra, tình cảnh đó hắn cũng tận mắt chứng kiến. Nói Đường Sĩ Miễn không mang theo virus Zombie, có quỷ mới dám tin đấy! Nhưng Đường Sĩ Miễn không có chuyện gì, hắn đúng là không thể giải thích được.
Nhớ tới bọn họ có thể vượt qua được lần thi triều này, Đông Phương Độ đột nhiên tin rằng bọn họ có khả năng kháng được virus Zombie.
Lại nghĩ tới chỗ tránh nạn trong truyền thuyết kia, Đông Phương Độ khẻ cắn răng: “Thôi, Lưu Tông Minh cũng không phải là một người chủ đáng tin. Các người nói xem, sao có thể chiếm được tòa căn cứ này đây?”
“Thế này là được rồi.”- Đường Sĩ Miễn vỗ vỗ vai Đông Phương Độ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook