Vong Giả Quy Lai
-
Chương 47
Đại quân Zombie di chuyển nhanh hơn tưởng tượng nhiều. Bọn nó che kín phố lớn ngõ nhỏ, không ngừng gào thét. Mấy người bọn họ đứng dưới mái nhà cũng không thể nghe được tiếng nói của nhau.
Mùi hôi thối tràn ngập mọi ngóc ngách, Diệp Tiểu Vân đưa khẩu trang cho Hồng tỷ, mặc dù như vậy nhưng không cách nào giảm được thứ mùi khó ngửi kia.
Một đội Zombie tiên phong tiến vào ngõ nhỏ, nơi ẩn thân của đám Mạc Phỉ.
Vì cầu thang đã bị phá hỏng, chúng không cách nào lên được, chỉ có thể đứng dưới lầu gào thét với những người còn sống.
Địch Hạo Tuấn đứng ở trên dùng mũi tên mình tự chế không ngừng đâm xuống phía dưới. Lăng Ba, Hải Thiên cùng với hai người khác đang đứng bên cạnh anh. Bọn họ giống như người đánh cá đánh bắt giữa mùa đông ở Bắc Cực, khoét một cái lỗ trên mặt băng, sau đó không ngừng dùng vũ khí đâm xuống.
Thi thể Zombie rất nhanh chồng cao lên nhau. Zombie giẫm lên não nhão không ngừng đánh vào cọc gỗ. Những cọc gỗ sắc nhọn kia che kín toàn bộ tầng trệt ở khu dân cư và con đường phụ cận dẫn đến sân thể dục.
Zombie không ngừng đẩy chen vào nhau, sau đó chúng nó bị đồng bạn chen vào đâm đầu vào cọc gỗ, như một hành động trùng lặp.
Mạc Phỉ lấy đèn pin, bọn họ đã lấy những thứ này vào lần cuối bước ra từ siêu thị kia.
Zombie tuy không có trí lực nhưng sẽ bị hấp dẫn bởi âm thanh và ánh sáng. Vì vậy chúng có thể bị những tiếng gầm gừ của đồng bọn hấp dẫn, tụ tập thành một đàn. Nếu số lượng vượt qua một vạn zombie, sẽ đươc gọi là ‘Thi triều’.
Những nơi thi triều đi qua, không một ai còn sống sót.
Mọi người đều chăm chú đi sau Mạc Phỉ, sau khi trải qua cuộc chiến lần trước, ai nấy cũng rất sợ phải đối mặt với Zombie biến dị.
Dưới sự điều khiển ánh sáng của Mạc Phỉ, Zombie biến dị kia ngoan ngoãn như mèo nhỏ, đi theo ánh sáng được rọi trên mặt đất.
Khi nó đến phụ cận ở sân thể dục, liền đụng phải một nhóm Zombie.
Zombie có biến dị thì cũng chỉ là một loại Zombie, nó cũng có phương pháp nhận ra đồng loại của mình. Nếu gặp phải đồng loại cũng sẽ không làm tổn hại nhau.
Có thể con Zombie biến dị này bị ánh sáng làm cho tức giận, nó không có trí tuệ căn bản cũng sẽ không quan tâm đồng loại mình đang đứng trong vùng sáng đó. Thấy ánh sáng dừng lại trong đám Zombie, nó liền há mồm phun axit về hướng có ánh sáng.
Axit giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung, sau đó, một nhóm Zombie đứng đó bị nổ tung.
Loại axit này có thể ăn mòn được sàn nhà của siêu thị, Zombie càng khỏi phải nói.
Thân thể zombie dù sao cũng từng là người, axit khi chạm vào da thịt liền bắt đầu ăn mòn, da thịt giống như hóa thành nước, chậm rãi ăn mòn, hiện ra xương.
Một số con Zombie bị axit trực tiếp dội vào trên đầu, da thịt chậm rãi bị ăn mòn, tùy theo sự nặng nhẹ khác nhau mà có thể phá hủy vào trung khu thần kinh. Rất nhanh một nửa đầu bị thủng thành một cái động, ngã trên mặt đất không thể động đậy.
Đám người trong sân thể dục không ngờ được axit lại có thể hiệu quả như vậy. Bọn họ mừng rỡ không ngớt, liền cầm những vật nặng ném liên hồi xuống dưới.
Những người bên trong đều đã trải qua những trận chiến lớn nhỏ khác nhau, đặc biệt là hai người hai sao, lúc trước khi ra ngoài thu thập vật tư chắc chắn đã giết không ít người, đối với Zombie càng thêm mất cảm giác.
Nhưng khi thấy được tình hình trước mắt, hai người họ đều tỉnh ngộ. Khi hai người họ nghe Đường Sĩ Miễn miêu tả ‘Thi triều’ vẻ mặt của hắn ta rất dễ dàng, vì vậy hai người bọn họ cũng không ngờ lần thi triều này lại lợi hại đến vậy.
Xe của Đường Sĩ Miễn còn đang đậu trước ký túc xá nữ kia, hiện tại Zombie còn chưa đến nơi đó. Nếu hiện tại lặng lẽ trốn đi, hai người bọn họ có thể an toàn lên xe, cách xa được nơi này.
“Cứ mặc bọn chúng, chúng ta đi thôi.”- Một trong hai người liếc mắt qua Đường Sĩ Miễn, đồng thời lôi kéo góc áo của một người khác.
Mấy người bọn họ lợi dụng tình hình hỗn loạn, âm thầm rời khỏi, ai cũng không để ý.
Thấy kế hoạch thuận lợi, Mạc Phỉ ứng dụng rất nhiều, cậu chỉ huy Zombie biến dị từ từ tiến vào đại quân Zombie kia, đến khi đến nơi ánh sáng không thể chiếu tới được thì thôi
“Trời bắt đầu sáng rồi.”- Trong lòng Mạc Phỉ có chút sốt ruột.
Zombie biến dị kia cũng không phụ kỳ vọng của Mạc Phỉ, nó như một con cá mập lớn, há miệng liền có thể nuốt trọn một mẻ cá lớn, một con cũng không chừa.
Đại quân Zombie lít nha lít nhít, đều bị nó đả thương, axit chảy từ trên thân, mặc dù nó đi đến chỗ khác cũng không mất đi. Trên đất là một đường dài chất lỏng, phàm là Zombie chạm vào đều biến mất hầu như không còn.
Bên phía sân thể dục ánh lửa cũng đã bắt đầu nhen nhóm lên.
Nhìn kỹ liền có thể thấy xung quanh sân thể dục đều có những thứ vật liệu được chất đống lên, những thứ này, bọn họ đều lấy ra từ nhà kho, những giá gỗ, bàn gỗ thậm chí là giường, đều là những thứ được bọn họ sưu tầm về. Những quyển sách được lấy từ thư viện bây giờ cũng có chỗ để sử dụng. Mạc Phỉ dùng giấy làm vật dẫn, cuối cùng cũng thành công nhen được đốm lửa.
Đáng tiếc những quyển sách kia, Mạc Phỉ cảm thấy rất tiếc nuối.
Nhìn từ xa, sân thể dục như một bó đuốc lớn, cháy hừng hực.
Trời vừa tờ mờ sáng, ánh sáng đèn pin cũng đã mờ nhạt, ánh lửa từ sân thể dục như thiêu cháy hết cả chân trời, mấy người Mạc Phỉ đứng ở khu chung cư cũng bị nóng đến đau đớn.
Zombie dời đi mục tiêu, không tấn công nơi của bọn họ nữa mà di chuyển đến nơi sân thể dục đang cháy hừng hực kia.
Mấy vạn con Zombie như thiêu thân lao đầu vào lửa, từ từ tiến vào ‘nhà hỏa táng’ của mình.
Hồng tỷ nhìn cảnh tượng trong sân thể dục, trái tim như chết lặng.
Diệp Tiểu Vân vỗ vỗ vai của Hồng tỷ, nói: “Chúng ta đều là những người có ngày hôm nay cũng không biết có thể có ngày mai hay không, sống chết có số. Người cũng không thể trở lại, em nên cố gắng sống sót, tìm ra hung thủ, báo thù cho Từ Trung.”
Diệp Tiểu Vân khích lệ được niềm tin muốn sống tiếp trong lòng của Hồng tỷ, nhưng đồng thời cũng dấy lên lòng báo thù trong lòng cô.
Không biết có nên vui mừng hay không, trong mấy vạn con Zombie, vậy mà không có Zombie biến dị nào. Hoặc có thể Mạc Phỉ không kịp phát hiện, cũng có thể mầm họa đã bị diệt từ trong trứng nước.
Trong không khí toàn mùi cháy khét, giống như đang rang đậu, tiếng nổ tí tách vang lên
Mấy vạn Zombie tập trung trong biển lửa, không khác gì ở nơi mười tám tầng địa ngục.
Xem tình hình này, kế hoạch của Mạc phỉ cũng thành công một nửa.
Trong lòng Đường Sĩ Miễn vừa thấy ung dung vừa thấy tiếc hận. Hắn có một chút đó kị, đố kị Mạc Phỉ có thể giải quyết được việc này.
Khi mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, đột nhiên có người thấy hai bóng đen lấp ló.
Hai người họ lén lén lút lút, chạy ra ngoài khu dân cư.
“Đó là người của chúng ta!”- Kim Thuần nhìn qua kính viễn vọng: “Hai người bọn họ đang tính làm gì?”
Zombie trong biển lửa bị hai người hấp dẫn, mấy chục con Zombie thoát ly đội ngũ, đi tới chỗ của hai người họ.
“Nhanh qua giúp đỡ, kêu bọn họ quay về đây đi.”
Mấy chục con Zombie bị hai người họ hấp dẫn đến gần nơi của đám người Mạc Phỉ, trên người chúng nó còn có lửa đang cháy, rất nguy hiểm với người trong khu dân cư. Đám người trên lầu không thể không nổ súng.
Ống giảm thanh vô cùng hiếm có, không phải ai cũng có. Những cây súng không có ống giảm thanh khiến thanh âm vang vọng khắp nơi, những con Zombie cũng có thể nghe thấy, hấp dẫn không ít Zombie chú ý đến nơi này.
“Những người không có ống giảm thanh ngừng bắn!”- Mạc Phỉ đoạt lấy bộ đàm trên tay Kim Thuần, nói tiếp: “Những người có lực tay chuẩn bị lựu đạn.”
Địch Hạo Tuấn và mấy người khác đang giải quyết Zombie dưới lầu khi nghe vậy liền chạy lên tầng cao nhất, anh nắm bắt tình hình qua bộ đàm, nhanh chóng tiếp nhận lựu đạn.
Loại lựu đạn này nặng hơn những loại thông thường, vì vậy phải cần đến những người có lực tay tốt.
Năm người cùng nhau ném lựu đạn xuống chỗ bầy Zombie.
Địch Hạo Tuấn ném xa nhất, trực tiếp ném vào bên trong sân thể dục.
Mạc Phỉ và Kim Thuần đều nằm trên đất, che lỗ tai của mình lại. Xung quanh vang vọng tiếng nổ tung, những thứ bên ngoài tầng một bị nổ tung, đem những tủ kính phá nát, trực tiếp văng vào Zombie, xuyên thủng đầu bọn hó, có con bị văng trúng mắt không thể nhìn thấy đường đi.
Mạc Phỉ và Kim Thuần đứng lên, nhìn xuống phía dưới.
Bầy Zombie bị nổ tung, có một lựu đạn quăng trúng con Zombie biến dị kia, làm nó nổ tan.
Axit trút xuống, ăn mòn hết cây, cỏ, nhà xung quanh. Xung quanh toàn là axit, những con Zombie xung quanh đều bị biến thành khói xanh, biến mất không tăm hơi.
“Hai người kia đang làm gì?”- Kim Thuần hỏi.
Mạc Phỉ nhìn hai người kia đăng tăng tốc đi đến một con hẻm nhỏ, trong lòng cậu đột nhiên có một loại linh cảm không lành.
Giọng của Địch Hạo Tuấn đột nhiên truyền ra từ bộ đàm: “Hai người đó là phản đồ, họ chắc chắn biết chuyện gì đó. Kêu những người kia ngừng bắn đi.”
Địch Hạo Tuấn còn chưa dứt lời, hai tên đó đột nhiên bị người đánh gục gã trên đất.
Mùi hôi thối tràn ngập mọi ngóc ngách, Diệp Tiểu Vân đưa khẩu trang cho Hồng tỷ, mặc dù như vậy nhưng không cách nào giảm được thứ mùi khó ngửi kia.
Một đội Zombie tiên phong tiến vào ngõ nhỏ, nơi ẩn thân của đám Mạc Phỉ.
Vì cầu thang đã bị phá hỏng, chúng không cách nào lên được, chỉ có thể đứng dưới lầu gào thét với những người còn sống.
Địch Hạo Tuấn đứng ở trên dùng mũi tên mình tự chế không ngừng đâm xuống phía dưới. Lăng Ba, Hải Thiên cùng với hai người khác đang đứng bên cạnh anh. Bọn họ giống như người đánh cá đánh bắt giữa mùa đông ở Bắc Cực, khoét một cái lỗ trên mặt băng, sau đó không ngừng dùng vũ khí đâm xuống.
Thi thể Zombie rất nhanh chồng cao lên nhau. Zombie giẫm lên não nhão không ngừng đánh vào cọc gỗ. Những cọc gỗ sắc nhọn kia che kín toàn bộ tầng trệt ở khu dân cư và con đường phụ cận dẫn đến sân thể dục.
Zombie không ngừng đẩy chen vào nhau, sau đó chúng nó bị đồng bạn chen vào đâm đầu vào cọc gỗ, như một hành động trùng lặp.
Mạc Phỉ lấy đèn pin, bọn họ đã lấy những thứ này vào lần cuối bước ra từ siêu thị kia.
Zombie tuy không có trí lực nhưng sẽ bị hấp dẫn bởi âm thanh và ánh sáng. Vì vậy chúng có thể bị những tiếng gầm gừ của đồng bọn hấp dẫn, tụ tập thành một đàn. Nếu số lượng vượt qua một vạn zombie, sẽ đươc gọi là ‘Thi triều’.
Những nơi thi triều đi qua, không một ai còn sống sót.
Mọi người đều chăm chú đi sau Mạc Phỉ, sau khi trải qua cuộc chiến lần trước, ai nấy cũng rất sợ phải đối mặt với Zombie biến dị.
Dưới sự điều khiển ánh sáng của Mạc Phỉ, Zombie biến dị kia ngoan ngoãn như mèo nhỏ, đi theo ánh sáng được rọi trên mặt đất.
Khi nó đến phụ cận ở sân thể dục, liền đụng phải một nhóm Zombie.
Zombie có biến dị thì cũng chỉ là một loại Zombie, nó cũng có phương pháp nhận ra đồng loại của mình. Nếu gặp phải đồng loại cũng sẽ không làm tổn hại nhau.
Có thể con Zombie biến dị này bị ánh sáng làm cho tức giận, nó không có trí tuệ căn bản cũng sẽ không quan tâm đồng loại mình đang đứng trong vùng sáng đó. Thấy ánh sáng dừng lại trong đám Zombie, nó liền há mồm phun axit về hướng có ánh sáng.
Axit giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung, sau đó, một nhóm Zombie đứng đó bị nổ tung.
Loại axit này có thể ăn mòn được sàn nhà của siêu thị, Zombie càng khỏi phải nói.
Thân thể zombie dù sao cũng từng là người, axit khi chạm vào da thịt liền bắt đầu ăn mòn, da thịt giống như hóa thành nước, chậm rãi ăn mòn, hiện ra xương.
Một số con Zombie bị axit trực tiếp dội vào trên đầu, da thịt chậm rãi bị ăn mòn, tùy theo sự nặng nhẹ khác nhau mà có thể phá hủy vào trung khu thần kinh. Rất nhanh một nửa đầu bị thủng thành một cái động, ngã trên mặt đất không thể động đậy.
Đám người trong sân thể dục không ngờ được axit lại có thể hiệu quả như vậy. Bọn họ mừng rỡ không ngớt, liền cầm những vật nặng ném liên hồi xuống dưới.
Những người bên trong đều đã trải qua những trận chiến lớn nhỏ khác nhau, đặc biệt là hai người hai sao, lúc trước khi ra ngoài thu thập vật tư chắc chắn đã giết không ít người, đối với Zombie càng thêm mất cảm giác.
Nhưng khi thấy được tình hình trước mắt, hai người họ đều tỉnh ngộ. Khi hai người họ nghe Đường Sĩ Miễn miêu tả ‘Thi triều’ vẻ mặt của hắn ta rất dễ dàng, vì vậy hai người bọn họ cũng không ngờ lần thi triều này lại lợi hại đến vậy.
Xe của Đường Sĩ Miễn còn đang đậu trước ký túc xá nữ kia, hiện tại Zombie còn chưa đến nơi đó. Nếu hiện tại lặng lẽ trốn đi, hai người bọn họ có thể an toàn lên xe, cách xa được nơi này.
“Cứ mặc bọn chúng, chúng ta đi thôi.”- Một trong hai người liếc mắt qua Đường Sĩ Miễn, đồng thời lôi kéo góc áo của một người khác.
Mấy người bọn họ lợi dụng tình hình hỗn loạn, âm thầm rời khỏi, ai cũng không để ý.
Thấy kế hoạch thuận lợi, Mạc Phỉ ứng dụng rất nhiều, cậu chỉ huy Zombie biến dị từ từ tiến vào đại quân Zombie kia, đến khi đến nơi ánh sáng không thể chiếu tới được thì thôi
“Trời bắt đầu sáng rồi.”- Trong lòng Mạc Phỉ có chút sốt ruột.
Zombie biến dị kia cũng không phụ kỳ vọng của Mạc Phỉ, nó như một con cá mập lớn, há miệng liền có thể nuốt trọn một mẻ cá lớn, một con cũng không chừa.
Đại quân Zombie lít nha lít nhít, đều bị nó đả thương, axit chảy từ trên thân, mặc dù nó đi đến chỗ khác cũng không mất đi. Trên đất là một đường dài chất lỏng, phàm là Zombie chạm vào đều biến mất hầu như không còn.
Bên phía sân thể dục ánh lửa cũng đã bắt đầu nhen nhóm lên.
Nhìn kỹ liền có thể thấy xung quanh sân thể dục đều có những thứ vật liệu được chất đống lên, những thứ này, bọn họ đều lấy ra từ nhà kho, những giá gỗ, bàn gỗ thậm chí là giường, đều là những thứ được bọn họ sưu tầm về. Những quyển sách được lấy từ thư viện bây giờ cũng có chỗ để sử dụng. Mạc Phỉ dùng giấy làm vật dẫn, cuối cùng cũng thành công nhen được đốm lửa.
Đáng tiếc những quyển sách kia, Mạc Phỉ cảm thấy rất tiếc nuối.
Nhìn từ xa, sân thể dục như một bó đuốc lớn, cháy hừng hực.
Trời vừa tờ mờ sáng, ánh sáng đèn pin cũng đã mờ nhạt, ánh lửa từ sân thể dục như thiêu cháy hết cả chân trời, mấy người Mạc Phỉ đứng ở khu chung cư cũng bị nóng đến đau đớn.
Zombie dời đi mục tiêu, không tấn công nơi của bọn họ nữa mà di chuyển đến nơi sân thể dục đang cháy hừng hực kia.
Mấy vạn con Zombie như thiêu thân lao đầu vào lửa, từ từ tiến vào ‘nhà hỏa táng’ của mình.
Hồng tỷ nhìn cảnh tượng trong sân thể dục, trái tim như chết lặng.
Diệp Tiểu Vân vỗ vỗ vai của Hồng tỷ, nói: “Chúng ta đều là những người có ngày hôm nay cũng không biết có thể có ngày mai hay không, sống chết có số. Người cũng không thể trở lại, em nên cố gắng sống sót, tìm ra hung thủ, báo thù cho Từ Trung.”
Diệp Tiểu Vân khích lệ được niềm tin muốn sống tiếp trong lòng của Hồng tỷ, nhưng đồng thời cũng dấy lên lòng báo thù trong lòng cô.
Không biết có nên vui mừng hay không, trong mấy vạn con Zombie, vậy mà không có Zombie biến dị nào. Hoặc có thể Mạc Phỉ không kịp phát hiện, cũng có thể mầm họa đã bị diệt từ trong trứng nước.
Trong không khí toàn mùi cháy khét, giống như đang rang đậu, tiếng nổ tí tách vang lên
Mấy vạn Zombie tập trung trong biển lửa, không khác gì ở nơi mười tám tầng địa ngục.
Xem tình hình này, kế hoạch của Mạc phỉ cũng thành công một nửa.
Trong lòng Đường Sĩ Miễn vừa thấy ung dung vừa thấy tiếc hận. Hắn có một chút đó kị, đố kị Mạc Phỉ có thể giải quyết được việc này.
Khi mọi người đều thở phào nhẹ nhỏm, đột nhiên có người thấy hai bóng đen lấp ló.
Hai người họ lén lén lút lút, chạy ra ngoài khu dân cư.
“Đó là người của chúng ta!”- Kim Thuần nhìn qua kính viễn vọng: “Hai người bọn họ đang tính làm gì?”
Zombie trong biển lửa bị hai người hấp dẫn, mấy chục con Zombie thoát ly đội ngũ, đi tới chỗ của hai người họ.
“Nhanh qua giúp đỡ, kêu bọn họ quay về đây đi.”
Mấy chục con Zombie bị hai người họ hấp dẫn đến gần nơi của đám người Mạc Phỉ, trên người chúng nó còn có lửa đang cháy, rất nguy hiểm với người trong khu dân cư. Đám người trên lầu không thể không nổ súng.
Ống giảm thanh vô cùng hiếm có, không phải ai cũng có. Những cây súng không có ống giảm thanh khiến thanh âm vang vọng khắp nơi, những con Zombie cũng có thể nghe thấy, hấp dẫn không ít Zombie chú ý đến nơi này.
“Những người không có ống giảm thanh ngừng bắn!”- Mạc Phỉ đoạt lấy bộ đàm trên tay Kim Thuần, nói tiếp: “Những người có lực tay chuẩn bị lựu đạn.”
Địch Hạo Tuấn và mấy người khác đang giải quyết Zombie dưới lầu khi nghe vậy liền chạy lên tầng cao nhất, anh nắm bắt tình hình qua bộ đàm, nhanh chóng tiếp nhận lựu đạn.
Loại lựu đạn này nặng hơn những loại thông thường, vì vậy phải cần đến những người có lực tay tốt.
Năm người cùng nhau ném lựu đạn xuống chỗ bầy Zombie.
Địch Hạo Tuấn ném xa nhất, trực tiếp ném vào bên trong sân thể dục.
Mạc Phỉ và Kim Thuần đều nằm trên đất, che lỗ tai của mình lại. Xung quanh vang vọng tiếng nổ tung, những thứ bên ngoài tầng một bị nổ tung, đem những tủ kính phá nát, trực tiếp văng vào Zombie, xuyên thủng đầu bọn hó, có con bị văng trúng mắt không thể nhìn thấy đường đi.
Mạc Phỉ và Kim Thuần đứng lên, nhìn xuống phía dưới.
Bầy Zombie bị nổ tung, có một lựu đạn quăng trúng con Zombie biến dị kia, làm nó nổ tan.
Axit trút xuống, ăn mòn hết cây, cỏ, nhà xung quanh. Xung quanh toàn là axit, những con Zombie xung quanh đều bị biến thành khói xanh, biến mất không tăm hơi.
“Hai người kia đang làm gì?”- Kim Thuần hỏi.
Mạc Phỉ nhìn hai người kia đăng tăng tốc đi đến một con hẻm nhỏ, trong lòng cậu đột nhiên có một loại linh cảm không lành.
Giọng của Địch Hạo Tuấn đột nhiên truyền ra từ bộ đàm: “Hai người đó là phản đồ, họ chắc chắn biết chuyện gì đó. Kêu những người kia ngừng bắn đi.”
Địch Hạo Tuấn còn chưa dứt lời, hai tên đó đột nhiên bị người đánh gục gã trên đất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook