Vong Giả Quy Lai
Chương 33

Lão đại đang ngồi trên ghế sofa, một bên đang phát nhạc cổ điển. Những thứ này đều là từ viện bảo tàng, còn cái sofa mà lão đại đang ngồi, nghe nói đó là cái sofa mà một lão đại thời Dân Quốc đã từng ngồi.

Đinh Vĩ bị trói ở trong, cổ họng y phát ra tiếng hít thở.

“Câm miệng.”- Lão đại nói, “Mày đang ảnh hưởng đến việc tận hưởng âm nhạc của tao.”

“Lão đại, mọi thứ đã kiểm tra, không xảy ra vấn đề. Những người có bốn sao trở lên đều đã được phân làm cảnh vệ canh giữ nơi quan trọng. Đã cử bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho bọn họ rồi, cũng đã phái những người có hai, ba sao ra ngoài, cơ bản cũng đã kiểm tra xong, không có gì bất thường.

Lão đại cười cợt, gác chân lên bả vai của tiểu đệ, thấy vậy tiểu đệ liền khom lưng, không dám dị nghị. Lão đại nói: “Mày chắc còn nhớ tại sao chúng ta gạt Đường Sĩ Miễn ra không? Nếu không có các người đảm nhiệm chức vụ nội gián, tao làm sao có thể lừa gạt hắn quay về quê nhà hắn? Nếu như hắn trở về đây, chức lão đại này sao có thể rơi vào tay tao? Tao không cho phép chuyện nội gián này tái diễn, mày hiểu không?”

‘”Vâng ạ. Vâng ạ.”- Trên đầu tiểu đệ đều là mồ hôi, gật đầu liên tục.

“Báo…Báo cáo lão đại…”- Một người có huy hiệu năm sao chạy đến trước mặt, nhưng thấy bầu không khí như vậy, hắn không dám mở miệng.

Lão đại nhất thời phát hỏa: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”

“Dạ.”- Người kia cúi đầu, hai chân run cầm cập: “Báo cáo lão đại, cảnh vệ ở cửa lớn báo cáo nghe được tiếng nhạc.

“…”- Lão đại liếc mắt nhìn hắn, tiếng nhạc cổ điển trong căn phòng yên tĩnh càng thêm ưu mỹ.

Người kia liền phản ứng lại, vội vàng nói: “Không, không phải loại này. Ngài nghe đi, là một loại âm nhạc rất ồn ào.”

Lúc này không cần tiểu đệ nói, lão đại cũng đã nghe thấy. Nhạc kia vang dội hoàn toàn lấn áp nhạc cổ điển của hắn.

“Vui mừng với tiếng chiêng trống mừng năm mới, vũ đạo đẹp đẽ, thật yêu ánh mặt trời ngày hôm nay, chúng ta cùng vui đùa. Ngày hôm nay là ngày tháng tốt, những việc làm gì đều có thể thành, ngày mai là ngày tháng tốt…”

“Đây là chuyện gì?”- Lão đại nổi giận đá người kia, đi ra bên ngoài nhìn.

Khi hắn đưa đầu ra, nhìn xuống dưới, liền nhìn thấy một chiếc xe chở xăng dầu, quanh tân xe treo rất nhiều ánh đèn đầy màu sắc, chiếc xe kia lái vào cửa chính sân thể dục, như muốn lao thẳng vào bên trong.

“Nổ súng! Nhanh nổ súng!”- Rất nhiều người ba sao run cầm cập, bọn gọ đều nhìn thấy có rất nhiều Zombie chạy theo phía sau chiếc xe kia.

“Mẹ! Đừng bắn Zombie! Bắn vào bánh xe đi!”- Thủ vệ ở bên dưới mắng.

Tình hình bắt đầu hỗn loạn, có người bắn về Zombie, có người bắn loạn xạ vào xe, có người liều mạng đập cửa xin cấp trên mở cửa, có người chạy trốn kết quả lại bị người mình đánh ngục….

Bánh xe của chiếc xe kia cuối cùng cũng bị bắn thủng, đầu xe của nó hơi lệch đi, theo quán tính mà bay đến cửa lớn của sân thể dục.

Lăng Ba từ nơi không xa chạy đến nơi của Đường Sĩ Miễn đang đứng, hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, cậu cũng không cần lo lắng tiếng nói chuyện của mình, hô lớn với Đường Sĩ Miễn: “Bánh xe bị bắn nổ rồi!”

Xe ngừng trước cửa lớn không như mong muốn va vào cửa lớn của Đường Sĩ Miễn. Xăng dầu tràn ra ngoài, thẩm thấu vào trong.

Zombie như thủy triều xông tới cửa lớn sân thể dục, cảnh vệ ở phụ cận nghe được tiếng vang, bọn họ đều tập trung vào trước cửa lớn, cùng nhau phòng thủ.

“Đưa cho tôi súng.”- Địch Hạo Tuấn nói.

Từ Trung đem súng từ trong tay Lăng Ba đưa cho anh.

Súng lên nòng, tất cả mọi người đều vây sau Địch Hạo Tuấn, nâng sự đề phòng lên mức cao nhất. Bọn họ một bên đề phòng, một bên nín thở nhìn súng trên tay Địch Hạo Tuấn, lúc này tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung lên thanh súng kia.

Địch Hạo Tuấn kéo cò súng, trong đêm tối viên đạn bắn ra như một con rồng lửa lao ra ngoài.

Tiếng vang lớn như vậy hấp dẫn lực chú ý của bọn cảnh vệ, trong lúc nhất thời, tất cả nòng súng đều hướng tới phía bọn họ.

“Trốn!”- Địch Hạo Tuấn la lớn.

Cùng lúc đó súng, thương, những thứ có thể phát lửa được bọn họ quăng qua đều vừa vặn rơi xuống vị trí của bình xăng.

Đột nhiên xuất hiện tia lửa bình xăng dầu bắt đầu bốc cháy.

“Tiêu diệt bọn họ!”- Có người gào lớn.

Lửa lan đến gần cửa lớn, mà Zombie đằng sau đang đuổi tới, bọn nó nhìn thấy thịt sống liền lũ lượt kéo tới nơi của bọn cảnh vệ.

“A~”- Một người cảnh vệ ở xa nhất bị Zombie tấn công, lập tức hắn bị những con Zombie khác nhấn chìm.

“Lùi!Lùi!Lùi!”- Địch Hạo Tuấn chỉ huy.

Bọn họ còn chưa lùi xa ra con đường lớn phía trước đã nghe được tiếng ‘Oành’ đinh tai nhức óc.

Tiếng nổ cùng xăng dầu phá hủy cửa lớn sân thể dục, cửa lớn ầm ầm sập ngã. Zombie lũ lượt xông vào.

Bên trong sân thể dục điên cuồng truyền ra tiếng súng đạn.

“Ở đây!”- Lăng Ba chỉ huy mọi người theo bước chân của cậu.

Địch Hạo Tuấn đi theo bọn họ đến đỉnh nhà của nhà kho, nơi đây có thể nhìn thấy toàn cảnh trong sân thể dục. Dây thừng một bên nối với đỉnh nhà kho, một bên thông với bên trong sân thể dục.

“Lăng Ba, Từ Trung hai người quen thuộc với địa hình bên trong, hai người đi trước dẫn đường.”- Đường Sĩ Miễn.

Mạc Phỉ ngăn cản Lăng Ba: “Cái xe xăng dầu kia là ở đâu ra? Đám Zombie kia từ đâu đến đây? Đường vào sân thể dục là ai phát hiện?”

“Cái này không trọng yếu.”- Đường Sĩ Miễn, “Chúng ta đã thành công hấp dẫn lực chú ý của bọn nó, hiện giờ bọn nó chú ý đến hết cửa lớn, Lăng Ba và Từ Trung đem người ra tìm nhóm người Đinh Vĩ, còn lại cố gắng đem thức ăn được chừng nào thì hay chừng nấy.

“Anh làm sao có thể như vậy! Người bên trong sân thể dục đều vô tội! Anh làm vậy là đang hại chết họ!”- Mạc Phỉ nổi giận, túm cổ áo của Đường Sĩ Miễn.

“Không nên đánh nhau ở đây! Zombie rất nhanh sẽ đột phá phòng ngự, chúng ta không còn thời gian!”- Lăng Ba lôi kéo tay của Mạc Phỉ: “Kế hoạch của Đường Sĩ Miễn là được tôi đồng ý, chúng ta không còn cách khác, không phải sao?”

“Các cậu đi tìm người, tôi đi tìm đồ của mình. Các cậu yên tâm đi, tôi sẽ không gây cản trở. Khi lấy được đồ vật của mình, tôi sẽ nhanh chóng rời đi.”- Địch Hạo Tuấn nói.

Đường Sĩ Miễn sửa lại cổ áo, hắn nói: “Được, tôi sẽ chờ.”

Mạc Phỉ còn đang phát hỏa nhìn Đường Sĩ Miễn, nhưng việc đã đến nước này, cậu cũng không còn cách nào khác. Đường Sĩ Miễn cười cười, tựa hồ phản ứng của Mạc Phỉ đều trong dự liệu của hắn.

Lăng Ba đi đầu, mọi người đều đu theo sợi dây thừng để đi vào bên trong.

Lăng Ba cùng Đường Sĩ Miễn một đội, Từ Trung cùng Hồng tỷ một đội, phân tán đi tìm tung tích của Đinh Vĩ.

“Mạc Phỉ, anh đi với ai?”- Lăng Ba thúc giục.

Mạc Phỉ cắn cắn môi, bọn họ đã cùng nhau sinh hoạt trong một thời gian dài như vậy, cậu sớm đã đem nhóm của Lăng Ba trở thành bạn vào sinh ra tử, bao gồm cả Đinh Vĩ chưa từng gặp kia. Một bên là an nguy của bạn bè, một bên tuyệt đối không được để mất huyết thanh.

Mạc Phỉ cuối cùng cũng lên tiếng: “Các cậu cẩn thận.”

Lăng Ba gật gù, cùng với ba người khác, biến mất trong bóng tối,

Địch Hạo Tuấn tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, anh liếc mắt nhìn Mạc Phỉ, sau đó nói: “Nhà kho ở chỗ này, đi theo tôi.”

Xung quanh sân thể dục không ngừng vang lên tiếng súng, tiếng súng nơi cửa lớn càng thêm dày đặc. Quả nhiên hết thảy tất cả mọi người đều không có ở bên trong, bọn họ đều tập trung đến cửa lớn của sân thể dục.

“Vai của anh có thương tích?”- Mạc Phỉ nhìn thấy hành động của Địch Hạo Tuấn hơi lạ, cậu liền hỏi.

Địch Hạo Tuấn không nói gì, anh quay lại nói với Mạc Phỉ:” Nhà kho ở chỗ này.”

Mạc Phỉ cũng không phải là chưa từng thấy nơi dự trữ thực phẩm nơi có chiến loạn, ở trong hắc xưởng của Trương Khánh trước kia, cậu đã nhìn thấy vô số loại thực phẩm, thuốc… Nhưng vật tư dồi dào thế này, quả thật không thể so sánh với ở đây.

Trên những cái giá trên trần nhà được chất chồng chồng lớp lớp đồ vật, đồ ăn thức uống được cất giữ vào trong những tủ lạnh, những vũ khí cũng được đặt ngay ngắn trong một căn phòng riêng biệt. Mạc Phỉ đi vòng quanh, sau đó nói nói với Địch Hạo Tuấn: “Nhiều thứ như vậy, sao chúng ta có thể tìm được?”

Địch Hạo Tuấn cau mày, anh lấy đèn pin chiếu đến xung quanh.

Nói tới Lăng Ba cùng Đường Sĩ Miễn, sau khi hai người tách ra Từ Trung và Hồng tỷ, đi được một đoạn, Đường Sĩ Miễn đột nhiên nói với Lăng Ba: “Đừng đi về phía trước nữa, chúng ta lên trên lầu đi.”

“Lên lầu? Trên đó là nơi quan sát? Chúng ta tới nơi đó làm gì?”

Đường Sĩ Miễn nói với Lăng Ba: “Nơi quan sát có địa hình cao là nơi an toàn nhất hiện giờ, lão đại của bọn chúng chắc chắn đang ở trên đó, nếu như hắn ta bắt được Đinh Vĩ, theo tính cách của hắn ta, khẳng định hắn sẽ đem Đinh Vĩ đặt ở trong mắt hắn.”

Lăng Ba nửa tin nửa ngờ theo sát Đường Sĩ Miễn, mà khóe miệng của Đường Sĩ Miễn lại đang nở nụ cười.

Bọn họ được chia thành ba nhóm người, Mạc Phỉ cùng Địch Hạo Tuấn đi tìm huyết thanh trong kho hàng, Đường Sĩ Miễn cùng Lăng Ba đi tới đài quan sát để bắt ‘Vua’, hai người Hồng tỷ và Từ Trung lại không có mục đích đi tìm kiếm tung tích của Đinh Vĩ.

“Tôi không ngờ bên trong sân thể dục lại lớn như vậy. Bọn họ dựng nhà như thế này, chúng ta phải tìm từng cái từng cái sao?”- Hồng tỷ.

“Không cần.”- Từ Trung run rẩy nói, “Tôi hình như đã tìm được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương