Vong Giả Quy Lai
-
Chương 2
Sự tình phát sinh vào bốn năm trước, ba của Mạc Phỉ do trong quá trình nghiên cứu bệnh độc không cẩn thận bị cảm hoá. Lúc đó, Mạc Phỉ đang học đại học, mang theo em gái đi đến viện nghiên cứu này để thăm ba mình. Cậu còn nhớ, khi đó cả người ba bị cắm chằng chịt ống dẫn, mà giáo sư Lang chính là đang xem ba mình như một vật nghiên cứu để giảng dạy cho một đám học sinh.
Đối với ký ức năm đó, Mạc Phỉ không muốn nhắc lại, cậu cùng lão giáo sư đi tới một gian phòng yên tĩnh, sau đó nói với ông: “Nghe Nghiêm Ích Minh nói, liên quan đến tân dược, thượng tầng có rất nhiều ý kiến bất đồng. Không biết nội dung của những ý kiến này là như thế nào? Nếu tân dược có thể chữa trị bệnh tật, vì sao lại có sự bất đồng này?”
Lão giáo sư thở dài một hơi, ông cũng đã nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của cậu. Gian phòng này chính là nơi mà ba Mạc Phỉ ngừng thở. Mãi đến tận hiện tại, trong viện khoa học vẫn còn có một tin đồn, thật ra phát minh thuốc 0 hào kia kỳ thực không phải là của giáo sư Lang, mà là của Mạc Hạo Ba– cũng chính là ba của Mạc Phỉ. Năm đó, Mạc Hạo Ba dẫn dắt đoàn đội, sau đó trong quá trình thí nghiệm lại bị cảm hoá. Phải biết, một lãnh đạo phòng thí nghiệm bị bệnh độc cảm hoá, chuyện này hầu như là chuyện không thể nào.
Cho nên, thời gian sau đó khi giáo sư Lang nhận được Giải Nobel, trong cộng đồng đã có rất nhiều tin đồn gây bất lợi cho ông.
Nhưng hiện tại theo cuộc tiến hành thí nghiệm thuốc hàng đầu này, quốc gia càng lúc càng không thể rời bỏ một người như vậy. Vì lẽ đó ông vẫn chưa chịu ảnh hưởng gì bởi tin đồn kia, địa vị ngược lại liên tục tăng lên.
Vì mối quan hệ với Mạc Hạo Ba, lão giáo sư đối với Mạc Phỉ khá là đồng tình.
Ông kiên nhẫn giải thích cho Mạc Phỉ: “Hiện nay ở phương diện tân dược lâm sàng của chúng ta gặp phải vấn đề rất lớn. Có thể dược tính thuốc quá mức mãnh liệt, dẫn đến mấy vật thử nghiệm đều ở trong quá trình thí nghiệm tử vong. Phòng thí nghiệm của chúng ta cũng chịu áp lực thật lớn trước thượng cấp. Lần này, chính là muốn triệu tập người tình nguyện từ toàn cầu. Cậu biết đấy, tân dược lâm sàng có mức độ nguy hiểm rất lớn, hơn nữa loại thuốc này vẫn còn mang theo rất nhiều tác dụng phụ, chúng ta không có cách nào bảo đảm vật thí nghiệm cùng nhân viên thí nghiệm được an toàn.”
Nói tới đây, lão giáo sư dừng một chút, trên khuôn mặt ông hiển lộ một vẻ mơ hồ, tựa hồ đối với chuyện này, ông còn có cái không thông.
Mạc Phỉ lấy notebook ra, lúc chuẩn bị ghi chép, liền nghe thấy còi báo động đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.
“Sao thế?”- Lão giáo sư đột nhiên đứng dậy, Mạc Phỉ vội vàng đỡ lấy ông.
Âm thanh tiếng còi báo động này đối với Mạc Phỉ mà nói là vô cùng chói tai, cậu còn nhớ năm đó khi cậu tốt nghiệp, thời điểm bước vào viện khoa học, nơi này cũng không ngừng vang loại thanh âm “Ô —— ô —— ô ——” kia.
Nghiêm Ích Minh đi ra bên ngoài liếc mắt nhìn, sau đó đi vào nói rằng: “Không có chuyện gì, phỏng chừng lại là cảnh báo. Gần đây vẫn thường diễn luyện như vậy.”
Nhưng Mạc Phỉ đối với còi báo động vẫn không mất đi tính cảnh giác, cậu nói một tiếng xin lỗi cùng lão giáo sư, sau đó lấy điện thoại di động ra tìm tòi tin tức. Đập vào mi mắt là hình ảnh khiến cậu không thể dời mắt nổi. Rất nhanh, cậu liền đặt điện thoại ở trên bàn, tay của cậu cũng bắt đầu có chút run rẩy.
Ở trong bức hình, một người đàn ông ôm đứa con nhỏ lao nhanh ở trong khu dân cư. Bởi vì tiểu khu có lắp đặt hệ thống chống trộm, vì lẽ đó vẫn chưa thu được âm thanh gì. Nhưng từ vẻ mặt sợ hãi kia của người đàn ông, có thể nhìn thấy, lúc này nội tâm hắn vô cùng hoang mang.
Ngay khi hắn rời đi không lâu, nhà lớn bằng pha lê trong khu dân cư đột nhiên bị cái gì đó phá vỡ nát tan.
Một đám người từ bên trong ngôi nhà lớn tối om om giống như thuỷ triều dâng lên, có người té xuống đất, lại có người giẫm người nằm trên đất chạy về phía trước.
Màn ảnh không rõ ràng lắm, cũng không có quay chụp công nghệ cao. Ở hình ảnh cuối cùng, những người kia đụng vào cột màn hình của tiểu khu, đem màn hình lăn đi.
“Đây là video vừa mới được cập nhật, hiện tại toàn bộ tin tức đều tắc nghẽn, có lẽ đã bị tin tức này bạo toạt rồi. Không biết từ cái nhìn của mọi người mà phán đoán, trong khu dân cư này đến cùng là phát sinh tình huống gì?”- Mạc Phỉ nghiêm túc hỏi.
Lão giáo sư cầm lấy điện thoại di động, tỉ mỉ nhìn hồi lâu, sau đó rất khẳng định nói: “Đây là đám người bị Solana cảm hoá, cậu hãy nhìn tư thế bước đi của bọn họ, căn bản là không phối hợp, do bệnh độc cảm hoá đại não mà tạo thành. Loại vi khuẩn này rất quái lạ, chỉ cần bị người nhiễm bệnh cắn hoặc cào cấu, sẽ lập tức bị cảm hoá, thời điểm Nhật Bản vừa mới bắt đầu bạo phát bệnh độc, bởi vì không biết đặc tính của nó, nên tốc độ lây lan mới lên đến hàng mấy chục ngàn. Cậu xem đoạn video này là phát sinh ở nơi nào?”
“Ngay ở Trung Quốc, chính là ở thành phố S.”- Sắc mặt Mạc Phỉ có chút tái, cậu nói với hai người: “Tiểu khu này ở trung tâm thành phố, thời gian phát sinh sự tình khoảng chường bảy giờ rưỡi sáng. Hiện tại quân đội đã bao vây khu vực kia, thế nhưng đồng nghiệp của tôi đưa tin, bởi vì lượng người tại khối khu vực này quá dày đặc, đã tạo thành khủng hoảng to lớn. Tuyến đường xe lửa gần đó cũng đã đình vận, có người còn nói có thể sẽ sắp xếp thứ tự cho người dân tại thành phố S di tán. Cảnh báo mà vừa nãy chúng ta nghe được, chỉ sợ là…”
Mạc Phỉ đã đoán đúng.
Ngay khi cậu còn chưa nói hết, loa phát thanh truyền đến thông báo khẩn cấp: “Chúng tôi nhận được tin tức trong thành phố, bởi phát sinh tình huống khẩn cấp, thượng tầng có quyết định đối với người dân tại thành phố S tiến hành sơ tán có thứ tự, xin mời các vị khách cùng công nhân viên của phòng nghiên cứu trình diện, khi nghe thấy thông báo này lập tức tập hợp tại đại quảng trường, chúng tôi sẽ dùng xe đặc chủng sắp xếp cho các vị rút đi, lập lại một lần nữa, khi nghe thấy thông báo này lập tức tập hợp tại đại quảng trường, sau mười phút chúng tôi sẽ sắp xếp nhân viên kiểm tra các văn phòng.”
Phòng thí nghiệm của giáo sư Lang có cấp bậc bảo mật cao nhất, vì để bảo vệ tốt bình thuốc hồng kia, rất nhiều người đều lưu đến cuối cùng. Mạc Phỉ cùng bọn họ đồng thời vận chuyển vật tư xuống xe, thời điểm đến đại quảng trường, cậu phát hiện nơi này người đông như mắc cửi, mỗi người đều biểu hiện hoang mang, người nào người mấy cầm điện thoại gọi đi.
“Vợ à, xảy ra chuyện lớn rồi. Hiện giờ em ở nơi nào? Nghe anh nói, mang con lập tức lái xe rời khỏi thành phố S, mang đủ tiền là được, chớ trì hoãn. Mọi người hãy đến địa phương ít người đấy, hướng về nội lục đi, hướng bắc đi.”
Cửa lớn, cũng có một nhóm người đang ồn ào, Mạc Phỉ nghe được một người trong số đó đang liều mạng gào thét:
“Tại sao không cho chúng tôi đi ra ngoài? Chúng tôi là công nhân viên của phòng thí nghiệm, tôi có quyền trở về với người nhà.”
Một cảnh vệ biểu hiện nghiêm túc: “Bên trên có thông báo, một người cũng không được rời đi.”
Nghiêm Ích Minh tốn thật nhiều thời gian mới tìm được Mạc Phỉ, y đẩy đám người bên cạnh Mạc Phỉ ra, thở hồng hộc nói: “Không hay rồi, phòng thí nghiệm của chúng tôi xảy ra chuyện. Vừa nãy lúc bảo an kiểm kê vật tư, phát hiện thiếu một bình thuốc hồng đó.”
“Hả?”- Dù Mạc Phỉ đã từng có va chạm xã hội, đối mặt với tình huống như thế này cũng có chút khẩn trương: “Thứ trọng yếu như vậy sao lại mất được chứ, mọi người không có tìm được cách gì không?”
“Không kịp.”- Nghiêm Ích Minh nói, “Tình huống trong thành phố càng ngày càng mất khống chế, sợ là so với tưởng tượng của cậu càng trầm trọng hơn, tớ phải gọi điện thoại báo bình an với ba mẹ, nhắc nhở hai người bọn họ cũng nên cách quê nhà xa một chút.”
Thấy Nghiêm Ích Minh vội vội vàng vàng rời đi, Mạc Phỉ muốn đưa tay bắt lấy y, lại bị người bên cạnh chen trở về. Hiện tại toàn bộ đại quảng trường đều là công nhân viên mặc đồng phục phòng thí nghiệm màu trắng, muốn ở chỗ này tìm thấy một người đặc biệt, quả thực là khó hơn lên trời.
Xung quanh tiếng người huyên náo, Mạc Phỉ cũng muốn gọi điện thoại cho em gái đang ở thành phố “B”, nhưng điện thoại vừa được chuyển, âm thanh liền bị đứt đoạn. Nhìn rất nhiều người bên cạnh cũng gặp tình trạng như mình, Mạc Phỉ nghĩ lý do ắt hẳn bị tắt nghẽn mạng rồi. Tin nhắn điện thoại cũng như mấy cái APP đều không thể sử dụng, cũng trong lúc đó, hầu như tất cả thông tin của mọi người đều bị gián đoạn.
Mạc Phỉ không thể làm gì khác hơn là thông qua màn ảnh lớn tìm được một ít tin tức. Hình ảnh mà viện khoa học tiếp sóng, có lẽ là đường tàu riêng trong thành phố, vẫn chưa thu được thông tin thiệt hại từ ảnh hưởng đường bộ. Ở trên màn hình, xuất hiện rất nhiều người dân từ siêu thị bổ ào ra, hình ảnh chen chúc co quắp tại trạm xe lửa. Ở một hình ảnh khác, Mạc Phỉ nhìn thấy, có không ít người tự lái xe chạy hoảng loạn trên đường lớn, nhưng bởi vì dòng người quá mức khổng lồ, nên bị chặn ở giữa lộ.
Tại hình ảnh cuối cùng, Mạc Phỉ chứng kiến một màn cực kỳ khủng bố: Một nhà già trẻ trong lúc tự lái xe, xe của bọn họ chen chúc ở lối đi bộ liều mạng xông về trước. Một đứa bé bị chiếc xe chạy như bay va phải ngã xuống đất, mà xe vẫn chưa dừng lại. Ở phía sau chiếc xe kia, dẫn theo một nhóm “Người” lớn. Những người kia hành động quái lạ, tứ chi động tác tựa hồ đều không phối hợp.
Có vài “Người” từ trong đám đó tách ra, hướng về người ở bên cạnh vồ tới.
Màn ảnh rút ngắn, một cá thể trong đám “Người” đó nhắm về phía một người đi đường, trên người gã ăn mặc quần áo màu trắng bình thường, sắc mặt tái nhợt vặn vẹo, nhãn cầu có một tầng sương trắng. Dưới sự kinh sợ tuyệt vọng của người đi đường kia, cái “Người” đó vẫn chưa đình chỉ hành động hung ác của gã. Trước con mắt mọi người, gã cắn xuống một cái vào lỗ tai người qua đường kia.
Hình ảnh đẫm máu đó khiến không khí nóng loạn trên đại quảng trường bị đình trệ, một lát sau, rất nhiều người lại bắt đầu điên cuồng mà gọi điện thoại, thậm chí đùn đẩy cánh cửa khóa chặt trong viện khoa học.
“Không cần loạn, tiến vào bên trong xe đi.”- Mấy tên lính đi đến bên cạnh Mạc Phỉ, một người trong số đó đẩy mạnh Mạc Phỉ lên xe.
Mạc Phỉ ở trong xe tìm được một chỗ ngồi, lúc cậu ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt vẫn còn nhìn hình ảnh trong màn hình lớn. Ở trong màn ảnh quen thuộc đó, khiến hai tay cậu không ngừng run rẩy.
Bốn năm, đối với tin tức bệnh độc Solana, cậu chưa từng dừng bước chân lần theo đầu mối. Ở Nhật Bản, cậu cũng từng leo lên đài giếng khoan trên biển, phỏng vấn những người còn sống sót tại nơi đó. So với người bên ngoài, Mạc Phỉ đối với những thứ này có độ hiểu rõ sâu sắc hơn. Cậu cũng biết, một khi bệnh độc mất đi sự khống chế, chẳng mấy chốc sẽ khuếch tán đến cấp bao nhiêu trên đại lục đây.
Mà cơn ác mộng này, hiện tại chính là đang diễn ra tại thành phố S.
Đối với ký ức năm đó, Mạc Phỉ không muốn nhắc lại, cậu cùng lão giáo sư đi tới một gian phòng yên tĩnh, sau đó nói với ông: “Nghe Nghiêm Ích Minh nói, liên quan đến tân dược, thượng tầng có rất nhiều ý kiến bất đồng. Không biết nội dung của những ý kiến này là như thế nào? Nếu tân dược có thể chữa trị bệnh tật, vì sao lại có sự bất đồng này?”
Lão giáo sư thở dài một hơi, ông cũng đã nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của cậu. Gian phòng này chính là nơi mà ba Mạc Phỉ ngừng thở. Mãi đến tận hiện tại, trong viện khoa học vẫn còn có một tin đồn, thật ra phát minh thuốc 0 hào kia kỳ thực không phải là của giáo sư Lang, mà là của Mạc Hạo Ba– cũng chính là ba của Mạc Phỉ. Năm đó, Mạc Hạo Ba dẫn dắt đoàn đội, sau đó trong quá trình thí nghiệm lại bị cảm hoá. Phải biết, một lãnh đạo phòng thí nghiệm bị bệnh độc cảm hoá, chuyện này hầu như là chuyện không thể nào.
Cho nên, thời gian sau đó khi giáo sư Lang nhận được Giải Nobel, trong cộng đồng đã có rất nhiều tin đồn gây bất lợi cho ông.
Nhưng hiện tại theo cuộc tiến hành thí nghiệm thuốc hàng đầu này, quốc gia càng lúc càng không thể rời bỏ một người như vậy. Vì lẽ đó ông vẫn chưa chịu ảnh hưởng gì bởi tin đồn kia, địa vị ngược lại liên tục tăng lên.
Vì mối quan hệ với Mạc Hạo Ba, lão giáo sư đối với Mạc Phỉ khá là đồng tình.
Ông kiên nhẫn giải thích cho Mạc Phỉ: “Hiện nay ở phương diện tân dược lâm sàng của chúng ta gặp phải vấn đề rất lớn. Có thể dược tính thuốc quá mức mãnh liệt, dẫn đến mấy vật thử nghiệm đều ở trong quá trình thí nghiệm tử vong. Phòng thí nghiệm của chúng ta cũng chịu áp lực thật lớn trước thượng cấp. Lần này, chính là muốn triệu tập người tình nguyện từ toàn cầu. Cậu biết đấy, tân dược lâm sàng có mức độ nguy hiểm rất lớn, hơn nữa loại thuốc này vẫn còn mang theo rất nhiều tác dụng phụ, chúng ta không có cách nào bảo đảm vật thí nghiệm cùng nhân viên thí nghiệm được an toàn.”
Nói tới đây, lão giáo sư dừng một chút, trên khuôn mặt ông hiển lộ một vẻ mơ hồ, tựa hồ đối với chuyện này, ông còn có cái không thông.
Mạc Phỉ lấy notebook ra, lúc chuẩn bị ghi chép, liền nghe thấy còi báo động đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.
“Sao thế?”- Lão giáo sư đột nhiên đứng dậy, Mạc Phỉ vội vàng đỡ lấy ông.
Âm thanh tiếng còi báo động này đối với Mạc Phỉ mà nói là vô cùng chói tai, cậu còn nhớ năm đó khi cậu tốt nghiệp, thời điểm bước vào viện khoa học, nơi này cũng không ngừng vang loại thanh âm “Ô —— ô —— ô ——” kia.
Nghiêm Ích Minh đi ra bên ngoài liếc mắt nhìn, sau đó đi vào nói rằng: “Không có chuyện gì, phỏng chừng lại là cảnh báo. Gần đây vẫn thường diễn luyện như vậy.”
Nhưng Mạc Phỉ đối với còi báo động vẫn không mất đi tính cảnh giác, cậu nói một tiếng xin lỗi cùng lão giáo sư, sau đó lấy điện thoại di động ra tìm tòi tin tức. Đập vào mi mắt là hình ảnh khiến cậu không thể dời mắt nổi. Rất nhanh, cậu liền đặt điện thoại ở trên bàn, tay của cậu cũng bắt đầu có chút run rẩy.
Ở trong bức hình, một người đàn ông ôm đứa con nhỏ lao nhanh ở trong khu dân cư. Bởi vì tiểu khu có lắp đặt hệ thống chống trộm, vì lẽ đó vẫn chưa thu được âm thanh gì. Nhưng từ vẻ mặt sợ hãi kia của người đàn ông, có thể nhìn thấy, lúc này nội tâm hắn vô cùng hoang mang.
Ngay khi hắn rời đi không lâu, nhà lớn bằng pha lê trong khu dân cư đột nhiên bị cái gì đó phá vỡ nát tan.
Một đám người từ bên trong ngôi nhà lớn tối om om giống như thuỷ triều dâng lên, có người té xuống đất, lại có người giẫm người nằm trên đất chạy về phía trước.
Màn ảnh không rõ ràng lắm, cũng không có quay chụp công nghệ cao. Ở hình ảnh cuối cùng, những người kia đụng vào cột màn hình của tiểu khu, đem màn hình lăn đi.
“Đây là video vừa mới được cập nhật, hiện tại toàn bộ tin tức đều tắc nghẽn, có lẽ đã bị tin tức này bạo toạt rồi. Không biết từ cái nhìn của mọi người mà phán đoán, trong khu dân cư này đến cùng là phát sinh tình huống gì?”- Mạc Phỉ nghiêm túc hỏi.
Lão giáo sư cầm lấy điện thoại di động, tỉ mỉ nhìn hồi lâu, sau đó rất khẳng định nói: “Đây là đám người bị Solana cảm hoá, cậu hãy nhìn tư thế bước đi của bọn họ, căn bản là không phối hợp, do bệnh độc cảm hoá đại não mà tạo thành. Loại vi khuẩn này rất quái lạ, chỉ cần bị người nhiễm bệnh cắn hoặc cào cấu, sẽ lập tức bị cảm hoá, thời điểm Nhật Bản vừa mới bắt đầu bạo phát bệnh độc, bởi vì không biết đặc tính của nó, nên tốc độ lây lan mới lên đến hàng mấy chục ngàn. Cậu xem đoạn video này là phát sinh ở nơi nào?”
“Ngay ở Trung Quốc, chính là ở thành phố S.”- Sắc mặt Mạc Phỉ có chút tái, cậu nói với hai người: “Tiểu khu này ở trung tâm thành phố, thời gian phát sinh sự tình khoảng chường bảy giờ rưỡi sáng. Hiện tại quân đội đã bao vây khu vực kia, thế nhưng đồng nghiệp của tôi đưa tin, bởi vì lượng người tại khối khu vực này quá dày đặc, đã tạo thành khủng hoảng to lớn. Tuyến đường xe lửa gần đó cũng đã đình vận, có người còn nói có thể sẽ sắp xếp thứ tự cho người dân tại thành phố S di tán. Cảnh báo mà vừa nãy chúng ta nghe được, chỉ sợ là…”
Mạc Phỉ đã đoán đúng.
Ngay khi cậu còn chưa nói hết, loa phát thanh truyền đến thông báo khẩn cấp: “Chúng tôi nhận được tin tức trong thành phố, bởi phát sinh tình huống khẩn cấp, thượng tầng có quyết định đối với người dân tại thành phố S tiến hành sơ tán có thứ tự, xin mời các vị khách cùng công nhân viên của phòng nghiên cứu trình diện, khi nghe thấy thông báo này lập tức tập hợp tại đại quảng trường, chúng tôi sẽ dùng xe đặc chủng sắp xếp cho các vị rút đi, lập lại một lần nữa, khi nghe thấy thông báo này lập tức tập hợp tại đại quảng trường, sau mười phút chúng tôi sẽ sắp xếp nhân viên kiểm tra các văn phòng.”
Phòng thí nghiệm của giáo sư Lang có cấp bậc bảo mật cao nhất, vì để bảo vệ tốt bình thuốc hồng kia, rất nhiều người đều lưu đến cuối cùng. Mạc Phỉ cùng bọn họ đồng thời vận chuyển vật tư xuống xe, thời điểm đến đại quảng trường, cậu phát hiện nơi này người đông như mắc cửi, mỗi người đều biểu hiện hoang mang, người nào người mấy cầm điện thoại gọi đi.
“Vợ à, xảy ra chuyện lớn rồi. Hiện giờ em ở nơi nào? Nghe anh nói, mang con lập tức lái xe rời khỏi thành phố S, mang đủ tiền là được, chớ trì hoãn. Mọi người hãy đến địa phương ít người đấy, hướng về nội lục đi, hướng bắc đi.”
Cửa lớn, cũng có một nhóm người đang ồn ào, Mạc Phỉ nghe được một người trong số đó đang liều mạng gào thét:
“Tại sao không cho chúng tôi đi ra ngoài? Chúng tôi là công nhân viên của phòng thí nghiệm, tôi có quyền trở về với người nhà.”
Một cảnh vệ biểu hiện nghiêm túc: “Bên trên có thông báo, một người cũng không được rời đi.”
Nghiêm Ích Minh tốn thật nhiều thời gian mới tìm được Mạc Phỉ, y đẩy đám người bên cạnh Mạc Phỉ ra, thở hồng hộc nói: “Không hay rồi, phòng thí nghiệm của chúng tôi xảy ra chuyện. Vừa nãy lúc bảo an kiểm kê vật tư, phát hiện thiếu một bình thuốc hồng đó.”
“Hả?”- Dù Mạc Phỉ đã từng có va chạm xã hội, đối mặt với tình huống như thế này cũng có chút khẩn trương: “Thứ trọng yếu như vậy sao lại mất được chứ, mọi người không có tìm được cách gì không?”
“Không kịp.”- Nghiêm Ích Minh nói, “Tình huống trong thành phố càng ngày càng mất khống chế, sợ là so với tưởng tượng của cậu càng trầm trọng hơn, tớ phải gọi điện thoại báo bình an với ba mẹ, nhắc nhở hai người bọn họ cũng nên cách quê nhà xa một chút.”
Thấy Nghiêm Ích Minh vội vội vàng vàng rời đi, Mạc Phỉ muốn đưa tay bắt lấy y, lại bị người bên cạnh chen trở về. Hiện tại toàn bộ đại quảng trường đều là công nhân viên mặc đồng phục phòng thí nghiệm màu trắng, muốn ở chỗ này tìm thấy một người đặc biệt, quả thực là khó hơn lên trời.
Xung quanh tiếng người huyên náo, Mạc Phỉ cũng muốn gọi điện thoại cho em gái đang ở thành phố “B”, nhưng điện thoại vừa được chuyển, âm thanh liền bị đứt đoạn. Nhìn rất nhiều người bên cạnh cũng gặp tình trạng như mình, Mạc Phỉ nghĩ lý do ắt hẳn bị tắt nghẽn mạng rồi. Tin nhắn điện thoại cũng như mấy cái APP đều không thể sử dụng, cũng trong lúc đó, hầu như tất cả thông tin của mọi người đều bị gián đoạn.
Mạc Phỉ không thể làm gì khác hơn là thông qua màn ảnh lớn tìm được một ít tin tức. Hình ảnh mà viện khoa học tiếp sóng, có lẽ là đường tàu riêng trong thành phố, vẫn chưa thu được thông tin thiệt hại từ ảnh hưởng đường bộ. Ở trên màn hình, xuất hiện rất nhiều người dân từ siêu thị bổ ào ra, hình ảnh chen chúc co quắp tại trạm xe lửa. Ở một hình ảnh khác, Mạc Phỉ nhìn thấy, có không ít người tự lái xe chạy hoảng loạn trên đường lớn, nhưng bởi vì dòng người quá mức khổng lồ, nên bị chặn ở giữa lộ.
Tại hình ảnh cuối cùng, Mạc Phỉ chứng kiến một màn cực kỳ khủng bố: Một nhà già trẻ trong lúc tự lái xe, xe của bọn họ chen chúc ở lối đi bộ liều mạng xông về trước. Một đứa bé bị chiếc xe chạy như bay va phải ngã xuống đất, mà xe vẫn chưa dừng lại. Ở phía sau chiếc xe kia, dẫn theo một nhóm “Người” lớn. Những người kia hành động quái lạ, tứ chi động tác tựa hồ đều không phối hợp.
Có vài “Người” từ trong đám đó tách ra, hướng về người ở bên cạnh vồ tới.
Màn ảnh rút ngắn, một cá thể trong đám “Người” đó nhắm về phía một người đi đường, trên người gã ăn mặc quần áo màu trắng bình thường, sắc mặt tái nhợt vặn vẹo, nhãn cầu có một tầng sương trắng. Dưới sự kinh sợ tuyệt vọng của người đi đường kia, cái “Người” đó vẫn chưa đình chỉ hành động hung ác của gã. Trước con mắt mọi người, gã cắn xuống một cái vào lỗ tai người qua đường kia.
Hình ảnh đẫm máu đó khiến không khí nóng loạn trên đại quảng trường bị đình trệ, một lát sau, rất nhiều người lại bắt đầu điên cuồng mà gọi điện thoại, thậm chí đùn đẩy cánh cửa khóa chặt trong viện khoa học.
“Không cần loạn, tiến vào bên trong xe đi.”- Mấy tên lính đi đến bên cạnh Mạc Phỉ, một người trong số đó đẩy mạnh Mạc Phỉ lên xe.
Mạc Phỉ ở trong xe tìm được một chỗ ngồi, lúc cậu ngồi vào chỗ của mình, ánh mắt vẫn còn nhìn hình ảnh trong màn hình lớn. Ở trong màn ảnh quen thuộc đó, khiến hai tay cậu không ngừng run rẩy.
Bốn năm, đối với tin tức bệnh độc Solana, cậu chưa từng dừng bước chân lần theo đầu mối. Ở Nhật Bản, cậu cũng từng leo lên đài giếng khoan trên biển, phỏng vấn những người còn sống sót tại nơi đó. So với người bên ngoài, Mạc Phỉ đối với những thứ này có độ hiểu rõ sâu sắc hơn. Cậu cũng biết, một khi bệnh độc mất đi sự khống chế, chẳng mấy chốc sẽ khuếch tán đến cấp bao nhiêu trên đại lục đây.
Mà cơn ác mộng này, hiện tại chính là đang diễn ra tại thành phố S.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook