Khi xuống núi, tâm trạng của Khương Linh không ổn, không cẩn thận bị thương ở mắt cá chân.

Mở mắt nhắm mắt đều là cảnh tượng vừa mới thấy -- hình ảnh phụ thân như người dưng nước lã, mẫu thân ấp úng và vẻ mặt A Diễn đầy nhớ nhung...

Nàng trở lại xe ngựa, cổ chân đau nhức không ngớt.

Khương Linh vốn dĩ là người ngậm thìa vàng lớn lên, cơ thể được tẩm bổ nên mềm nuột, dễ để lại dấu vết.

Trong xe ngựa, Lục Vu đỡ nàng ngồi xuống, vừa cởi giày đã lập tức để lộ chỗ mắt cá chân sưng đỏ đến ghê người.

Chỉ liếc mắt một cái mà tiểu nha đầu trước mặt này đã lo lắng sắp khóc tới nơi.

"Tiểu thư, người đừng buồn, giờ là lúc đứng mũi chịu sào, lão gia và lão phu nhân chỉ là tạm thời không dám gặp người nhưng trái tim vẫn luôn hướng về phía tiểu thư.

Càng không kể đến tiểu công tử, cả phủ Thái phó chỉ có tiểu công tử là thân thiết với người nhất..."

Lục Vu nước mắt lưng tròng mà an ủi nàng.

"Lát nữa trở về phủ, nô tỳ sẽ đi tìm Thanh Cúc cô cô, chỗ của nàng có rất nhiều dược liệu quý, chỉ cần bôi một hai lần thì chân của tiểu thư sẽ tốt ngay."

Đúng lúc này, xe ngựa đi qua phố xá sầm uất náo động.

Gió khẽ vén rèm xe lên, ánh mắt thiếu nữ ngưng đọng ngay sau đó lại kêu dừng xe.

"Ơ kìa, tiểu thư -- người lại muốn đi đâu?"

Khương Linh đi lại giày, nhấc góc váy và nhịn đau bước xuống.

Nàng liếc mắt là nhận ra nét chữ mạnh mẽ, không bị trói buộc trên bảng hiệu kia là bút tích của Quý Phù Thanh:

-- Đan Thanh Lâu

Chữ của Quý Phù Thanh cũng giống như tranh của y, phóng khoáng không hề có bố cục.

Nhưng cố tình "không quy củ" như vậy lại có thể khiến người ta nhìn thấy phong cách văn chương khí phách, gian nan mới biết người có khí tiết.

"Tiểu thư!" Lục Vu hoảng hốt ngăn nàng lại: "Người, người thật sự muốn đi vào sao, nơi này đều là nam tử..."

Khương Linh dừng bước, hướng vào trong tiệm nhìn, đúng là không thấy bóng dáng nữ tử nào.

Đúng là Đan Thanh lâu mở ra cho nam tử, bình thường cũng là tiếp đãi nam tử, ngay cả người chạy việc vặt nơi này cũng là nam nhân thân thể khỏe mạnh.


Thấy một cô nương như nàng đi vào, có không ít người nhìn nàng với ánh mắt khác thường.

Vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ...!thậm chí có cả người sáng mắt lên khẽ đánh giá dung mạo và dáng người của nàng.

Những ánh mắt đó trần trụi, thậm chí là coi thường và dục vọng không hợp với bầu không khí xung quanh nàng.

Ngay khi Khương Linh muốn bỏ cuộc nửa đường thì gã sai vặt bên cửa hớn hở bước lên tiếp đón.

Hắn ta chưa từng tiếp đãi khách nữ nên khách sáo khom người với nàng: "Vị cô nương này, người muốn mua thư pháp hay là xem tranh vậy?"

Lời vừa nói ra đã khiến quần chúng xung quanh để ý nhiều hơn.

Đứng trong đám nam nhân, Khương Linh cảm thấy hơi mất tự nhiên và thấp giọng nói:

"Ta...!xem tùy ý."

Ai ngờ đối phương không vì nàng là nữ tử mà coi thường nàng, ngược lại còn vô cùng nhiệt tình nghênh đón nàng tới tiền đường.

Nơi này treo đầy cuộn tranh thư pháp.

Khương Linh ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy bút pháp trên mấy tranh thư pháp này đa dạng, phong cách không giống nhau, hiếm khi có bút pháp của chuyên gia mà tràn ngập nét bút của kẻ giang hồ.

Ở sườn bên, Khương Linh nhìn thấy bức tranh mới nhất của Quý Phù Thanh.

Vẫn là một phong cách riêng trước sau như một, vẫn như mọi khi, có rất nhiều khoảng trắng ở góc bên phải của cuộn giấy được bao bọc bởi gợn nước.

Gã sai vặt ở bên cười nói: "Cô nương thật là tinh mắt, đây là tranh của lâu chủ chúng ta.

Nếu cô nương thích tranh của công tử chúng ta thì không ngại theo ta lên lầu hai, tất cả các gian ở lầu hai đều là tranh của hắn, cô nương có thể đánh giá xem sao."

Tuy tâm trí Khương Linh hướng về tranh nhưng càng đi thì xung quanh càng có nhiều nam tử.

Phần lớn bọn họ đều xem xét chắp quạt hoặc là nhấp rượu, nói chút lời văn chương, dáng vẻ tự phụ.

Thấy nàng chần chờ thì đối phương nói: "Chúng ta tới Đan Thanh Lâu dùng thư pháp, dùng tranh để kết bạn, lâu chủ đã cố tình dặn dò, văn chương thi họa không phân biệt giới tính, chỉ cần người cảm thấy hứng thú thì bất kể là nam nữ già trẻ cũng đều tôn trọng như nhau, nên cô nương không cần e ngại."

Khương Linh dừng một chút: "Nhưng ta ra ngoài vội, trên người không mang theo nhiều bạc."

"Cô nương đừng hiểu lầm, tranh của lâu chủ chúng ta chỉ tặng chứ không bán.

Không biết lâu chủ lại muốn tặng bức tranh này cho người nào có duyên," gã sai vặt nói: "Hơn nữa, nếu ngài muốn kiếm chút bạc thì có thể tới Đan Thanh Lâu dùng thư pháp, tranh đổi lấy tiền..."


Không đợi hắn ta nói xong thì Lục Vu đi theo phía sau đã thốt lên:

"Đổi thư pháp, tranh lấy tiền sao? Như vậy chẳng phải rất...!mất mặt sao?"

"Không phải trộm cướp, cũng không phải cưỡng gian, cướp bóc thì có gì mất mặt? Lần trước tiểu công tử của phủ Thái phó còn đến Đan Thanh Lâu của chúng ta dùng sách chép để đổi lấy ngân phiếu kìa."

Lục Vu: "Nhưng tiểu thư của chúng ta dù sao cũng là nữ tử..."

Khương Linh kéo nàng ấy lại.

May mà đối phương chỉ nhìn tiểu nha đầu sau lưng Khương Linh một cái rồi không nói thêm gì nữa.

Nam nhân lắc đầu mỉm cười, dẫn nàng đi vào các gian.

Mùi mực nồng đậm phả vào mặt, điều ấn tượng hơn cả mùi mực là những đường cong sống động, phóng khoáng trên bức tranh.

...

Khi trở lại phủ Thừa tướng thì trời đã chạng vạng.

Sau khi đi dạo Đan Thanh Lâu suốt buổi trưa, vết thương ở mắt cá chân của Khương Linh càng nặng hơn.

Nàng được Lục Vu đỡ qua ngưỡng cửa, không ngờ lại thấy Đàm Chiêu đang đứng ngoài cửa viện.

Đèn trong Thính Vân các sáng lên, Bộ Chiêm đang ngồi trước án, lơ đãng lật xem một cuốn sách như thể đã đợi nàng rất lâu rồi.

Trời mùa thu tối rất nhanh.

Bóng đêm như sương mù phủ xuống y phục trắng của hắn.

Ánh sáng hắt lên y phục tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nam nhân nghe thấy âm thanh thì nhướng mi lên.

Khương Linh vội vàng bước tới.

Con ngươi Bộ Chiêm tuy đen nhưng ánh mắt lại trong veo như nước.

Rõ ràng hắn không nói gì, thậm chí biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào nhưng lại khiến nàng vô cớ cảm thấy bị áp bức.

Khương Linh cúi đầu chịu đựng cơn đau ở chân, đón nhận ánh mắt của nam nhân.


"Thừa tướng."

Bộ Chiêm đặt cuốn sách trở lại bàn và nói "Ừ" với giọng điệu lạnh nhạt.

Hôm nay khi hắn tới đây vẫn chưa vấn tóc.

Bây giờ lại có thêm sách càng khiến hắn trở nên tao nhã.

Khương Linh mượn ánh trăng cẩn thận đánh giá người trước mặt.

Đối phương không hề tức giận vì nàng về muộn, trên mặt lộ ra vẻ thờ ơ và ít ham muốn.

Thấy nàng đang trầm tư, nam nhân lại duỗi tay để nàng ngoan ngoãn đến gần mình như mèo con.

Khi tới gần, Khương Linh mới thấy rõ thứ hắn đang đọc là cuốn sách về quan chức cai trị, Từ trung ương đến địa phương đều có phương thức khai thông.

Khương Linh khẽ rùng mình.

Nàng vẫn luôn biết suy nghĩ của Bộ Chiêm nhưng nàng không ngờ rằng hắn không hề che giấu dã tâm của mình như vậy.

Có vẻ như đã đọc đến mệt mỏi nên Bộ Chiêm xoa huyệt thái dương.

Lông mi hắn dày, dài, uể oải rủ xuống che đi ánh sáng nơi đáy mắt.

Từ trước đến nay đối phương luôn kiệm lời, khi không nói thì im thin thít, Khương Linh cũng chỉ dám đứng một bên ngay ngắn chờ đợi.

Sau khi đi dạo lên xuống cả ngày khiến nàng vừa mệt vừa buồn ngủ, chỗ mắt cá chân vẫn còn đau đớn không thôi.

Bộ Chiêm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của nàng, thực sự là trắng xanh.

Ánh mắt hắn mang theo chút dò xét.

Tim nàng lỡ một nhịp.

Khương Linh thấy chột dạ, còn tưởng hắn sẽ truy cứu tại sao mình lại về muộn như vậy.

Nhưng nàng không ngờ nam nhân chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi nâng cằm lên và gật đầu với nàng.

Cái gì?

Khương Linh chớp chớp mắt, không hiểu tại sao.

Bộ Chiêm nhẹ giọng nói: "Trâm cài tóc bị lệch."

Quy củ nói rằng dung nhan nhếch nhác và để lộ trước mặt phu quân là bất kính.

Nàng cuống quýt giơ tay cài lại trầm cài tóc.

Khi thiếu nữ nâng tay áo lên bỗng tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.


Hương thơm dịu nhẹ khiến ánh mắt nam nhân trầm xuống.

Ngay sau đó, Khương Linh cảm thấy cổ tay mình nặng trĩu, Bộ Chiêm đã nắm lấy cổ tay mảnh khảnh như củ sen trắng nõn và rút trâm trên tay nàng ra.

"Thừa, Thừa tướng?"

Mái tóc đen như thác nước, uốn lượn xuống.

Nàng hoảng hốt lo sợ ngẩng mặt khỏi lồng ngực của Bộ Chiêm và bắt gặp đôi mắt mờ mịt không rõ ràng của hắn.

Ngón tay hắn thon dài, sạch sẽ, nắm chặt trâm cài bằng bạc trong tay, hoa mai trên trâm cài áp vào mặt thiếu nữ, hắn vén tóc mái buông xõa của Khương Linh ra sau tai.

Khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay và vòng eo mảnh khảnh như cành liễu run rẩy trong lòng bàn tay hắn.

Thật sự là...!nhìn mà thấy thương.

Khi được bế lên giường, chỗ mắt cá chân của Khương Linh vẫn còn rất đau.

Không chỉ mắt cá chân.

Cơn đau và sự mệt mỏi lan ra khắp người, lập tức bao trùm toàn cơ thể nàng.

Ở bên ngoài bôn ba một ngày đã khiến nàng rất mệt, cơ thể không còn chút sức lực nào nữa.

Khi Bộ Chiêm hôn tới, giọng nói của nàng trở nên yếu ớt hơn, Khương Linh cảm thấy cánh tay mình khẽ run lên, toàn thân sắp chìm xuống.

Nàng giật tay muốn đẩy hắn ra.

Tuy nhiên khi Khương Linh nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Bộ Chiêm, trong lòng lập tức nổi lên nỗi sợ hãi.

Đôi mắt hắn thấu đáo và tĩnh mịch.

Trong đêm tối vô tận lại càng có vẻ lạnh lẽo và yên tĩnh hơn.

Mặc dù không mở miệng nhưng toàn thân Khương Linh đều có một loại cảm giác áp bức, bị đè nén đến nỗi không thở được, sắc mặt càng tái nhợt.

Dường như nhận ra được điều gì đó nên Bộ Chiêm cụp mi xuống nhìn nàng.

"Có chuyện gì vậy?"

Đèn trong phòng đã tắt, rèm đã được thả xuống, Khương Linh biết đối phương không nhìn rõ mặt nàng huống chi là trên trán lấm tấm mồ hôi.

Nàng đau đớn, bắp chân khẽ nảy lên nhưng khi nghe câu hỏi của hắn thì nàng lại cắn chặt răng.

Giọng nói lạnh lùng của nam nhân giống như dòng suối trong vắt.

Mồ hôi trượt xuống cổ, rơi xuống xương quai xanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương