Ngày mùng bảy, tháng mười, năm Đại Tuyên thứ mười hai.

Mùa thu dày đặc không khí lạnh buốt, ngưng tụ thành sương mù, đám mây màu hồng nhạt quyện thành một mảnh phản chiếu sắc màu vui tươi trên sân.

Khương Linh ngồi trước bàn trang điểm, rõ ràng là ngày lành để thành thân nhưng hỉ phục trên người nàng lại có màu đỏ đến đáng sợ.

“Tiểu thư, bây giờ đã là giờ Dậu rồi, sao đội nghi thức đón dâu vẫn chưa tới?”

Bên tai vang lên tiếng nức nở oán trách của tỳ nữ Lục Vu:

“Nếu Bộ gia hắn không muốn cưới thì nên cùng Thánh Thượng giải quyết hôn sự giữa hai nhà từ trước chứ.

Bây giờ chuyện hôn sự đã truyền ra ngoài, không những thanh danh của người bị hủy hoại mà còn bất hòa với lão gia, phu nhân.”

“Lại nói Bộ phủ của hắn, chúng ta đợi từ tờ mờ sáng cũng không thấy bóng người nào đến đón dâu! Đường còn xa như vậy, tiểu thư, người không thể mặc áo cưới đi tới đó được...”

Ở Đại Tuyên, chuyện thành thân coi trọng đến việc “Thần nghênh hôn hành”, tức là sáng sớm tới đón dâu và bái đường lúc hoàng hôn.

Trời sắp tối rồi.

“Mặc dù Bộ gia hắn có thể một tay che trời nhưng tiểu thư người cũng là thiên kim Thái phó, sinh ra đã là mệnh phượng -----”

Nghe được hai chữ “mệnh phượng”, Khương Linh đột nhiên mở mắt.

Lục Vu nhìn thấy vẻ mặt nàng khác thường đã nhận ra bản thân phạm sai lầm, vội vàng quỳ xuống.

Vạt áo màu đỏ rực cọ qua mặt nàng ấy, trong lòng tỳ nữ cảm thấy chua xót, một lát sau, nàng ấy thận trọng ngước mắt lên.

Tiểu thư không hề tức giận mà trái lại rất bình tĩnh ngồi trước bàn trang điểm.

Ngọc trai chồng chất làm chuỗi ngọc rủ xuống.

Gương đồng phản chiếu màu đỏ trong phòng và còn phản chiếu dung nhan đẹp đẽ.

Nàng vô cùng xinh đẹp, làn da trắng ngần, nhất cử nhất động đều mềm mại, đoan trang.

Trước đó, những người khác cũng nói vận mệnh của nàng rất tốt.

“Nói tới sự ra đời Đại tiểu thư của phủ Thái phó đúng là hiện tượng lạ trời giáng xuống.

Khương phu nhân vừa được nâng vào phòng sinh thì phía trên Khương phủ đã xuất hiện đám mây phượng hoàng, một con phượng hoàng tỏa sáng lấp lánh, lơ lửng một lúc lâu.

Mãi cho đến khi trong viện vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh thì đám mây phượng hoàng bỗng nhiên tan biến, chỉ còn lại ánh sáng vàng bảo phủ toàn kinh đô...”

Lúc đó Đại Tuyên rung chuyển, phản quân nổi lên khắp nơi, đất nước rơi vào thời kỳ loạn lạc.

Tin tức truyền đến hoàng cung, tiên hoàng vui mừng khôn xiết, lập tức ban chiếu chỉ:

Đây là sự phù hộ của trời xanh, mệnh phượng trời cho, dù sau này vị Hoàng tử nào lên ngôi thì Đại tiểu thư Khương gia cũng sẽ là Hoàng Hậu duy nhất của Đại Tuyên!

Vì vậy, từ khi Khương Linh có ký ức thì mọi hành động của nàng đều bị theo dõi chặt chẽ.

Trong cung phái ma ma khắc nghiệt nhất đến dạy nàng quy củ, lễ nghi.

Tới tuổi đi học, nàng được đón vào cung làm thư đồng của các Hoàng tử.

Ban ngày đọc thơ, kinh truyện, ban đêm học nữ công, khi những người khác đang nghỉ ngơi thì nàng còn phải tập vẽ, đánh đàn, học cắm hoa.

Nếu có chỗ nào làm không tốt thì ma ma lập tức sẽ cầm thước đến trách phạt.

Dưới sự “dạy dỗ” như vậy ngày này qua ngày khác, Khương Linh trở thành hình mẫu cho tất cả nữ tử ở Đại Tuyên.

Nàng trầm ổn, đoan trang, tri thư đạt lễ, tinh thông lục nghệ.

Nàng...!giống như vật chết xinh đẹp.


Mà dường như Khương Linh cũng ngầm hiểu, sau này bản thân sẽ phải gả, dù không phải Tam Hoàng tử thì cũng là Lục Hoàng tử.

Mãi đến hai tháng trước -----

Tiên hoàng qua đời đột ngột.

Gian tướng Bộ Chiêm một tay che trời, đưa Thập bát Hoàng tử năm ấy mới 6 tuổi lên ngôi.

Ngay khi Khương Linh đã chuẩn bị phải gả cho vị Hoàng đế trẻ hơn nhỏ hơn mình chín tuổi thì một đạo thánh chỉ đột nhiên được ban xuống Khương phủ.

Thời điểm bấy giờ đang là lúc giao giữa mùa hạ và mùa thu, ánh sáng và bóng tối trong sân không ngừng xao động.

Khương Linh quỳ trên mặt đất, thái giám cất cao giọng nói:

“Trưởng nữ của Khương Văn Hoài, Khương Linh, diện mạo xuất chúng, đoan trang, trầm ổn, rất tương xứng với Tả Thừa tướng Bộ Chiêm.

Trẫm tác thành giai nhân, đặc biệt tứ hôn cho Khương thị nữ và Tả tướng, chọn ngày lành để thành hôn.

Khâm thử -----”

** Khâm thử: từ dùng cuối một chiếu chỉ của vua **

Tả Thừa tướng.

Gian tặc mặt người tâm thú.

Khi nghe thấy ba chữ này, tất cả người có mặt đều sửng sốt.

Ngay sau đó là cảm giác ớn lạnh vô biên trong lòng tự nhiên dâng lên.

“Tứ hôn cho Bộ gia?”

Phụ thân là người đầu tiên phản ứng lại, ông ấy giận đến mức tái mặt: “A Linh của chúng ta sinh ra là mệnh phượng, sao có thể gả cho người này chứ! Bao đời nay Khương gia vẫn luôn trung thành, gả nữ nhi cho hắn chẳng phải là ủng hộ tên nịnh thần đó lên làm Hoàng đế sao? Cho dù Khương Văn Hoài ta có chết cũng sẽ không cấu kết với giặc! Xin Tôn công công vào cung diện kiến Thánh thượng, Khương gia ta không thể nhận thánh chỉ này được.”

Tôn Đức Khánh hừ một tiếng, vỗ tay.

Lập tức có người bưng chén rượu tiến lên.

“Các ngươi định làm gì?!”

“Thái phó đừng nóng vội, rượu này có bảy phần độc.

Lời của Thánh thượng cũng như chuyện trời định, nên đương nhiên phải dùng rượu độc cổ vũ.”

Tôn Đức Khánh cười lạnh, nhìn Khương Linh ở một bên.

“Không biết Khương cô nương nhận thánh chỉ hay là rượu độc?”

Gió chiều cực khô hanh phủ lên chiếc cổ thon dài của thiếu nữ một lớp mồ hôi mỏng.

Khương Linh rũ mi xuống, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hoang mang lo sợ của mọi người.

Đây đâu phải thánh chỉ.

Rõ ràng là Bộ Chiêm ép buộc thiên tử ban cho Khương thị bùa lấy mạng.

Nếu nàng nhận, lấy mệnh phượng gả cho Bộ Chiêm thì Khương gia sẽ là phản quân, bội chủ.

Nhưng nếu nàng không nhận…

Bộ Chiêm này, Khương Linh có nghe thấy một số điều về hắn.

Tuổi còn trẻ đã đảm đương Tả tướng, sức mạnh áp đảo, một tay che trời.

Dù vậy, hắn vẫn chưa thỏa mãn.


Còn tham lam vươn tay tới long ỷ phía trước.

Đầu tiên hắn giả vờ liên thủ với Lục Hoàng tử để trừ khử Tam Hoàng tử, sau đó ruồng bỏ Lục Hoàng tử rồi đẩy Hoàng tử bù nhìn năm ấy mới 6 tuổi lên ngôi để thống trị triều đình.

Thậm chí có tin đồn cho rằng cái chết đột ngột không rõ nguyên do của tiên đế là dấu vết của Bộ Chiêm hắn.

Khương Linh tin rằng chỉ cần nàng dám nói một nửa chữ “không” thì trong mắt kẻ điên chỉ có quyền thế này sẽ lập tức huyết tẩy phủ thái phó.

** Huyết tẩy: giết sạch **

Những giọt mồ hôi nhỏ như hạt đậu lăn dài trên má, gió trưa thổi ào ạt làm tán cây lung lay.

Khương Linh đứng ở giữa ánh sáng và bóng tối, nửa gương mặt bị bóng tối che phủ.

Rõ ràng là cơn gió khô nóng nhưng nàng lại cảm thấy lạnh vô cùng.

Cái lạnh lan tràn khắp người, khiến đầu ngón tay nàng run rẩy.

Phụ thân, mẫu thân, huynh muội và tẩu tử, đệ phụ đều đang nhìn nàng, dần dần Khương Linh không còn thấy biểu cảm trên mặt bọn họ, thậm chí còn không nhìn rõ cây cổ thụ trăm tuổi trước viện.

Gió xào xạc bên tai, thổi qua khiến lông mi nàng rung rung.

Chốc lát.

Có vẻ như đã đấu tranh đủ nhiều và dường như đã chấp nhận một vận mệnh nào đó.

Khương Linh bước tới, nhận thánh chỉ trước mặt bao người.

“A Linh?!”

“Biểu muội!!”

“Đại cô nương -----”

Mọi người đều có biểu hiện khác nhau.

Chỉ có Tôn công công tươi cười rạng rỡ, cúi đầu khom lưng với nàng:

“Khương cô nương, chúc mừng.”

Chúc mừng.

Kể từ khi nàng tiếp nhận tờ giấy “Hoàng mệnh” này, trên mặt của phụ thân không còn tỏ ra vui vẻ nữa.

Vì bảo toàn thanh danh, Khương gia đã cắt đứt quan hệ với nàng.

Khi thành hôn, khung cảnh xung quanh vô cùng vắng vẻ.

Kiệu hoa chậm chạp không tới.

Khương gia cũng sẽ không phái xe ngựa đưa nàng.

Ngày nàng rời khỏi Khương gia, mẫu thân đã khóc rất nhiều.

Thứ muội, biểu huynh phía sau nàng cũng khóc theo.

Nhưng Khương Linh biết, ngoại trừ mẫu thân thì những người khác đều giả vờ, bọn họ chỉ ước muốn xem trò cười của nàng, chỉ ước nàng chết mà thôi.

Khương Linh giấu cảm xúc dưới đáy mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

Một tầng sáng tối xám xịt khiến khoảng sân vắng vẻ càng trở nên cô đơn hơn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng đứng dậy.


“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

Lục Vu vô thức đi tới đỡ nàng rồi mới phản ứng lại, nàng ấy trợn tròn mắt: “Tiểu thư, người muốn đi bộ đến Bộ phủ sao? Tuyệt đối không được! Không nói đến đường xá xa xôi, dọc đường đi có nhiều tai mắt, nếu người gặp phải thứ gì không sạch sẽ --"

Nói đến đây, tiểu nha đầu này đột nhiên im bặt.

"Cái gì không sạch sẽ?"

"Lời nói không sạch sẽ của người ta."

Lục Vu dừng một chút: "Tiểu thư, bên ngoài đều đang mắng người."

Đúng như dự đoán.

Khi nàng vừa nhấc váy bước trên phố hẻm đã thấy âm thanh chửi rủa ùn ùn kéo đến.

"Sống lâu như vậy thì đây vẫn là lần đầu ta nhìn thấy tân nương tử đi bộ đến quan gia của tân lang.

Sao thế, Khương Đại tiểu thư phải gả cho vị đại nhân kia mà ngay cả kiệu hoa cũng không đưa tới sao?"

"Tên gian tặc kia đâu muốn cưới nàng mà rõ ràng là cưới mệnh phượng trên người nàng.

Nữ nhân giống như nàng, xuất thân từ danh môn vọng tộc lại không biết xấu hổ, tự phó thác mình cho nịnh thần.

Uổng công lúc trước chúng ta còn lấy nàng làm tấm gương tốt cho nữ tử kinh thành.

Thanh danh của Khương gia bị nàng bôi nhọ, cũng không biết nàng còn mặt mũi nào mà sống trên thế gian."

"Nếu ta là nàng thì thà chết còn hơn!"

"Đúng vậy, thà chết còn hơn!!"

Lục Vu nghe vậy thì vội đến mức sắp khóc.

"Tiểu thư, người đừng để bụng những lời này.

Chẳng qua là lời của người dơ bẩn, không hiểu còn mắng theo người khác, làm như thể bọn họ thì thanh cao hơn vậy.

Chờ đến lúc người vào Bộ phủ thì chính là Thừa tướng phu nhân danh chính ngôn thuận, là nhận cáo mệnh.

Đến lúc đó thì những người này lại không quỳ gối bên chân tiểu thư, trông chờ người dẫn theo bọn họ chắc."

Đột nhiên có một bắp cải trắng ném lên hỉ phục của Khương Linh.

Trên lưng có cảm giác đau nhức, Khương Linh dừng chân lại, nhắm mắt và nhíu mày.

Bắp cải trắng rất bẩn, héo úa, còn dính bùn đất.

Trên hỉ phục đỏ chỉnh tề lập tức nhiều hơn dấu bùn đất, bắp cải trắng rơi xuống mặt đất "bụp" một tiếng rồi yếu ớt lăn theo hướng khác.

Trong chốc lát, xung quanh đều lặng yên không tiếng động.

Một lát sau, trong đám người phát ra âm thanh nhỏ:

"Ta, có phải chúng ta hơi quá đáng rồi không..."

Thiếu nữ đứng giữa đường phố, thân hình đơn bạc, hỉ phục đỏ như máu.

"Quá đáng gì chứ, rõ ràng là tự nàng chà đạp bản thân."

...

Nghe thấy tiếng người, Khương Linh rũ mắt xuống, im lặng rũ lá bắp cải dính trên xiêm y.

Hỉ phục này là do một tay nàng may từng đường kim mũi chỉ.

Nữ công của nàng còn thông thạo hơn cả tú nương nhất đẳng trong hoàng cung, đường may trên hỉ phục khéo léo, tỉ mỉ, chỗ vạt áo còn thêu một đôi uyên ương.

Lá cải dính vào hoa văn uyên ương, bị nhuốm màu.

Lục Vu thấy thế thì gấp rút lấy khăn tay ra lau cho nàng.

Càng dùng sức lau thì bùn đất càng dính sâu.


Nàng xua tay ngăn Lục Vu lại và nhẹ giọng nói: "Bỏ đi, cứ như vậy đi."

Vốn tưởng rằng bọn họ sẽ từ bỏ nhưng không ngờ, mới đi được hai bước thì sau lưng bị người ném.

Sức lực của đối phương còn lớn hơn lúc vừa này rất nhiều, mạnh đến mức khiến hốc mắt Khương Linh nóng lên, suýt nữa thì rơi nước mắt.

Lúc ngẩng đầu lên, hốc mắt nàng đã đỏ ửng.

Có người đắc ý, huýt sáo về phía nàng.

Khương Linh là Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm gì đã phải chịu uất ức như vậy? Nàng cắn môi dưới, tỏ vẻ bình tình quay đầu lại.

Nàng chưa kịp lên tiếng thì tỳ nữ bên cạnh đã giành mắng trước:

"Tiểu thư của chúng ta tốt xấu gì cũng là Thừa tướng phu nhân, sao các ngươi dám vô lễ như vậy --"

"Có Thừa tướng phu nhân nào lại đi bộ tới phủ Thừa tướng, ngày đại hôn như vậy, ngươi còn trông chờ vào sau này sao, gian tướng kia đối xử với tiểu thư nhà ngươi như thế nào? Ha ha..."

"Bộ Chiêm là hạng người gì, ta và ngươi đều rõ ràng, đáng tiếc cho tiểu thư nhà ngươi phải lãng phí cuộc đời này trên người kẻ ích kỷ vô tình, đúng là cực kỳ đáng thương."

Đúng lúc đó lại chợt vang lên tiếng vó ngựa.

Cùng với đó là lời khiển trách xuyên đến: "Kẻ nào dám lỗ mãng ở đây!"

"Là xe ngựa của Bộ phủ!"

Có người liếc mắt đã nhận ra rèm xe kia, chỉ trong giây lát, đám người lập tức giải tán.

Trên lưng con ngựa trắng dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi.

Hắn ta cao lớn, trường bào phấp phới tràn đầy oai hùng.

Thấy Khương Linh, Đàm Chiêu kéo dây cương, xoay người xuống ngựa cúi đầu hướng nàng.

"Phu nhân, Đàm Chiêu nhận lệnh của Thừa tướng, đến đây nghênh đón phu nhân vào phủ."

Đến gần một chút, đối phương mấy thấy rõ dấu bùn đất trên người nàng.

Nam nhân không khỏi sửng sốt.

Thấy nàng đi bộ tới, Đàm Chiêu vô cùng khiếp sợ, hiện giờ lại thấy hỉ phục lấm tấm bùn, hắn ta đã đoán được cảnh tượng mọi người vừa mới ức hiếp vị tân phu nhân này.

Nghĩ đến đây, sắc mặt nam nhân lay động, không nhịn được nhìn về phía nàng.

Sắc trời hoàn toàn tối đen.

Ánh trăng sáng trong chiếu rõ vành mắt phiếm hồng của Khương Linh.

Rõ ràng nàng đầy uất ức lại mạnh mẽ ngăn cho nước mắt không rơi.

Gương mặt thiếu nữ mỹ lệ, con ngươi trong trẻo, thuần khiết, hiện giờ lại càng mơ màng.

Đàm Chiêu đi theo Thừa tướng quanh năm, vượt qua bao mưa gió, không ngày nào không là ngày tàn sát khốc liệt, đây là lần đầu tiên hắn ta cảm nhận được thế nào là phong tình vạn chủng.

Hắn ta mỉm môi, cúi đầu: "Mời phu nhân lên kiệu."

Khương Linh vẫn đứng yên như cũ.

Đối phương còn tưởng rằng nàng bị dọa sợ nên lại bước lên trước.

"Phu nhân, mời lên kiệu."

Nàng vẫn không nhúc nhích như trước.

"Phu nhân?"

Đàm Chiêu thắc mắc.

Gió lạnh thổi bay ống tay áo rộng lớn của thiếu nữ rồi lại lưu luyến buông xuống theo ánh trăng.

Không biết có phải do hoảng sợ hay không mà sắc mặt nàng trắng bệch, chỉ có đôi mắt đen láy không chịu khuất phục, ngân ngấn nước mắt.

Nàng muốn biết.

"Hôm nay là ngày đại hôn của Thừa tướng, tại sao hắn không đến?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương