Võng Du Sống Cùng Mỹ Nữ FULL
2: Nhận Lời Mời


- Van cầu ngươi, bỏ qua cho ta đi, Thạch ca, chủ ý đều là Long ca ra, không liên quan gì tới ta.

Phượng tỷ một bên cầu xin tha thứ, một bên lui về phía sau.

Thạch Trung Ngọc từ trên bàn cầm lại điện thoại di động của mình, bỏ vào trong túi, xoay người rời đi, hiển nhiên hắn cũng không tính chấp nhặt nữ nhân.

Sắc mặt Phượng tỷ âm lãnh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thạch Trung Ngọc, nàng biết người nàng gọi điện thoại chẳng mấy chốc sẽ tới, hiện tại không thể thả Thạch Trung Ngọc đi.

Phượng tỷ hạ quyết tâm, cũng không biết từ địa phương nào rút ra một con dao nhỏ đâm về phía Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc cũng khinh thường, không có phòng bị nữ nhân này.

Lỗ tai nghe được sau lưng có thanh âm xé gió, thầm nghĩ không tốt, vội vàng né tránh qua bên trái, người ngược lại tránh ra không có thụ thương, chỉ là y phục bị rạch ra một lỗ hổng lớn.

Hiện tại Thạch Trung Ngọc thật có thể nói là giận không kiềm được, mình chỉ có hai bộ y phục, lại bị người làm hư một bộ, cái này còn có chút nhân tính sao? Thạch Trung Ngọc phẫn nộ nhìn Phượng tỷ, Phượng tỷ vốn có chút sợ, bây giờ còn bị Thạch Trung Ngọc nhìn chòng chọc càng khẩn trương, dao trong tay không tự chủ được rơi trên mặt đất, Thạch Trung Ngọc mắng:

- Xú kỹ nữ, dám làm rách y phục của lão tử? Ngươi đừng trách ta.

Phượng tỷ sợ đến liên tiếp lui về phía sau:

- Thạch ca, ta không phải cố ý, vừa rồi ta chỉ bất quá là muốn cùng ngươi đùa một chút mà thôi.

Thạch Trung Ngọc ôn nhu cười cười nói:

- Không cần khẩn trương, ta lần nữa cường điệu một lần, ta là người tốt.

Thạch Trung Ngọc vừa nói vừa đi về phía Phượng tỷ, đi tới bên người Phượng tỷ, Thạch Trung Ngọc nắm cổ áo của Phượng tỷ, dùng sức xé ra, theo thanh âm y phục xé nát, trong vạt áo nhất thời lộ ra tảng lớn da thịt trắng noãn.

- Thạch ca, không nên như vậy...

Phượng tỷ hoảng sợ thét lên.

- Tư sắc của ngươi ta còn chướng mắt, không cần khẩn trương như vậy, chỉ bất quá ngươi làm hỏng quần áo của ta, ta muốn trả thù một chút, xé nát ngươi hai bộ quần áo a.


Lại nghe được thanh âm quần áo xé rách, lần này là quần của Phượng tỷ bị bong ra từng màng.

Hiện tại trên người Phượng tỷ chỉ còn lại đồ lót, run rẩy lui về phía sau.

- Không có việc mặc quần jean làm gì, làm khó xé như vậy.

Trên mặt Thạch Trung Ngọc mang nụ cười sáng lạn, dường như đang làm việc tốt gì.

Khóe mắt Phượng tỷ mang theo lệ ngân, khóc thút thít nói:

- Thạch ca, y phục ngươi cũng xé rồi, bây giờ có thể đi chưa?

Hiện tại Phượng tỷ không muốn kéo dài thời gian đợi người tới nữa, rất sợ Thạch Trung Ngọc thú tính quá độ nhào tới trên người nàng.

Thạch Trung Ngọc từ trên bàn cầm lấy một điếu thuốc châm lửa, hút một hơi, đang muốn xoay người rời đi, lại nghe phía ngoài có tiếng ầm ỉ, còn có tiếng kim loại va chạm, sắc mặt Thạch Trung Ngọc tối sầm, biết rõ nhất định là người Phượng tỷ gọi tới, đi tới bên người Phượng tỷ, một cước đá vào trên mặt của nàng.

Lúc này, cửa ban công bị bạo lực đá văng, phần phật một cái, xông vào hơn mười người, trong tay mỗi người đều cầm ống tuýp...!Phòng làm việc không lớn, chỉ có hơn mười thước vuông, lập tức trở nên chen chúc.

Long ca nguyên bản đã ngất đi, thời điểm người tiến vào ngay lập tức liền “tỉnh”, giùng giằng leo đến bên người đối phương, oán hận trừng mắt chỉ Thạch Trung Ngọc:

- Xú tiểu tử, ngày hôm nay ngươi mơ tưởng còn sống rời đi nơi đây.

Thạch Trung Ngọc thở dài, biết ngày hôm nay việc này không có khả năng làm tốt, nhổ ra tàn thuốc trong miệng, nắm thật chặt cờ lê trong tay, tùy thời chuẩn bị làm lớn một trận.

Phượng tỷ thừa dịp Thạch Trung Ngọc đang cùng những người này giằng co, bằng tốc độ kinh người tách ra phạm vi công kích của Thạch Trung Ngọc, vọt tới bên người Long ca, sau đó nhìn người cầm đầu nói:

- Huy ca, tên hỗn đản này đập gảy chân Long ca, ngài cần phải báo thù cho chúng ta.

Huy ca cũng không nói lời nào, chỉ ngưng mắt nhìn Thạch Trung Ngọc, một tiểu đệ bên người hắn nhìn thấy một thiếu phụ hơi có phong vận, cả người trần trụi chỉ còn đồ lót, trong lòng có chút gây rối, muốn biểu hiện một phen:

- Yên tâm đi Phượng tỷ, bây giờ chúng ta sẽ phế hắn.


Nói xong tiểu đệ này quơ ống tuýp trong tay, vọt tới Thạch Trung Ngọc, căn phòng quá nhỏ, tiểu đệ này cách Thạch Trung Ngọc cũng quá gần, Huy ca còn chưa kịp ngăn cản, tên tiểu đệ này đã vọt tới trước mặt Thạch Trung Ngọc.

Thạch Trung Ngọc thấy ống tuýp bay tới, trong lòng nhất thời khó chịu, cầm cờ lê đánh thẳng đến sống mũi của đối phương, Thạch Trung Ngọc rõ ràng là xuất thủ sau, cái này tất cả mọi người nhìn thấy, nhưng không biết vì sao, tên tiểu đệ kia dĩ nhiên trúng chiêu trước.

Mũi bị đập sai lệch, không ngừng phun máu, ngất đi.

Thạch Trung Ngọc ngược lại một chút sự tình cũng không có.

Mọi người thấy người mình bị đánh ngã, không khỏi tức giận trùng thiên, đang chuẩn bị chen nhau lên bắt Thạch Trung Ngọc, chỉ nghe Huy ca hét lớn một tiếng:

- Toàn bộ đều dừng tay cho ta.

Huy ca đi tới trước mặt Thạch Trung Ngọc, cực kỳ khách khí hỏi.

- Xin hỏi, ngài có phải Thạch ca hay không?

Trong lòng Thạch Trung Ngọc run lên, hắn hiểu được, Huy ca trước mắt xưng hô Thạch ca, cùng Phượng tỷ gọi Thạch ca không phải một hàm nghĩa.

Hai năm trước, Huy ca từng có vinh hạnh gặp qua Thạch Trung Ngọc một lần, hai năm thời gian, dáng dấp của Thạch Trung Ngọc có một ít biến hóa, có chút không quá xác định.

Nhưng thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thạch Trung Ngọc, sau đó trầm mặc không nói, trong lòng liền hiểu:

- Thạch ca, tiểu thư rất nhớ ngài, trở về đi.

Thạch Trung Ngọc run rẩy từ trong túi lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, Huy ca vội vã lấy bật lửa giúp Thạch Trung Ngọc châm lửa.

Đám tiểu đệ chung quanh còn có Long ca, Phượng tỷ đều sợ ngây người, Huy ca ở khu vực này là lão đại duy nhất, bọn họ khi nào gặp qua Huy ca ăn nói khép nép như thế, còn tự mình châm thuốc.

Nhất là Long ca và Phượng tỷ, đã triệt để choáng váng, mình dường như đắc tội đại nhân vật nào đó, nhưng dạng đại nhân vật này tại sao lại ở trong trạm sửa xe của bọn hắn làm công?


Trong phòng làm việc nho nhỏ, Thạch Trung Ngọc hút thuốc, những người khác không dám thở mạnh, đợi đến điếu thuốc cháy hết, Thạch Trung Ngọc há miệng:

- Nàng...!Quên đi, ta đi trước.

Lúc đầu Thạch Trung Ngọc muốn hỏi.

- Hiện tại nàng có khỏe không?

Nhưng lời đến khóe miệng, lại nuốt trở vào.

Thạch Trung Ngọc đi ra phòng làm việc, đám tiểu đệ thấy nhân vật lão đại mình cũng ăn nói khép nép muốn đi, nào dám ngăn cản? Ngoan ngoãn nhường ra một con đường.

Đợi Thạch Trung Ngọc đi rồi, một tiểu đệ hỏi.

- Huy ca, người nọ là ai?

Huy ca thở dài nói:

- Các ngươi không nên hỏi, biết nhiều, đối với các ngươi không có chỗ tốt gì, chuyện này ta phải bẩm báo tiểu thư mới được.

Sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Long ca cùng Phượng tỷ:

- Chiêu đãi hai người kia thật tốt cho ta.

Long ca cùng Phượng tỷ thực là khóc không ra nước mắt, nguyên bản bọn họ chỉ coi Thạch Trung Ngọc là một người thường, muốn khi dễ thế nào thì khi dễ thế đó, có ai nghĩ đến, mang đến cho mình đại phiền toái như thế.

Bầu trời mông lung, ngưng kết mây đen, giống như ao đầm hoàn toàn tĩnh mịch.

Thạch Trung Ngọc mê mang đi ở trên đường cái, tâm tình giống như thời tiết này, tràn đầy u ám, nhớ lần trước thời điểm tâm tình thấp như vậy, là đêm trước lễ Giáng sinh năm 2008, siêu sao Ai Iijima vẫn lạc.

Không biết qua bao lâu, Thạch Trung Ngọc mới nhớ, còn không có tìm Long ca lấy tiền lương, bất quá đã đi xa như vậy, vẫn là thôi đi, lần sau có cơ hội lại đi lấy.

Sờ sờ trong túi, chỉ có mười đồng tiền, bỗng nhiên nghĩ đến chủ nhà bảo ngày mai còn không có tiền sẽ đuổi hắn, cười khổ thở dài, vẫn là dọn đi a! Huy ca gì kia, xem ra ở Thượng Hải là không có cách nào ở lại nữa rồi.

Ở Thượng Hải một năm, thật đúng là không muốn ly khai.

Thạch Trung Ngọc đi tới, lại thấy được một tấm áp-phích sặc sỡ dán ở trên cột giây điện, dưới lòng hiếu kỳ điều khiển, Thạch Trung Ngọc đi tới nhìn một chút.


Tờ áp-phích này rất hoa lệ, dĩ nhiên là thông báo tuyển dụng, hơn nữa còn dán bên cạnh quảng cáo bệnh lây qua đường sinh dục...!Thạch Trung Ngọc cảm thấy có chút buồn cười, hắn chưa từng thấy qua thông báo tuyển dụng nào bá đạo như vậy.

Ánh mắt Thạch Trung Ngọc nhìn bốn chữ “bao ăn bao ở”, nếu như chưa thấy Huy ca, Thạch Trung Ngọc sẽ không chút do dự nhận lời mời, nhưng hôm nay coi như thôi, đã sắp ly khai Thượng Hải.

Nhưng Thạch Trung Ngọc lại thấy được thông báo tuyển dụng công tác là “Game thủ”.

Đầu óc Thạch Trung Ngọc nhanh hoạt động lên, game thủ? Đó chính là cả ngày buồn bực ở trong phòng, chơi game, điều này cũng ý nghĩa những người kia căn bản tìm không được mình, luôn không có khả năng chạy vào trong phòng làm việc tìm mình a! Hơn nữa đối với một người trong túi chỉ còn lại có 10 đồng tiền, ngày mai còn không có chỗ ở mà nói, sức dụ dỗ của “bao ăn bao ở” quá lớn.

Thạch Trung Ngọc cẩn thận nhìn thông báo tuyển dụng một lần.

Phòng làm việc Hinh Vũ đặc biệt ở toàn quốc tuyển nhận 1-2 người chơi Thần Lâm.

Yêu cầu: game thủ Trung Quốc, xếp hạng trên 50 vạn.

Đãi ngộ: Bao ăn bao ở, tiền lương 500 thêm trích phần trăm, miễn phí cung cấp thiết bị du hí.

Địa điểm phỏng vấn: Đi về phía trước mười thước, quẹo phải.

Thạch Trung Ngọc có chút không nói nổi, mới tuyển một hai người, còn nhét chung với biển quảng cáo bệnh lây qua đường sinh dục, còn không biết xấu hổ nói nhận người toàn quốc?

Bất quá hiện tại Thạch Trung Ngọc chỉ nhằm vào bao ăn bao ở, nên lười quản điểm ấy, chỉ là bảng xếp hạng game thủ Trung Quốc là thứ gì?

Thạch Trung Ngọc suy tính phải làm sao mới có thể lừa bịp qua, vội lấy điện thoại di động ra, dự định lên mạng tra bảng xếp hạng kia là cái gì, nhưng sau khi cầm điện thoại ra, Thạch Trung Ngọc mới nhớ điện thoại cùi bắp của mình căn bản không có cái công năng xa sỉ kia.

Thạch Trung Ngọc nói thầm một tiếng:

- Liều mạng, không thành công, cùng lắm thì rời Thượng Hải.

Thạch Trung Ngọc dựa theo thông báo tuyển dụng, đi về phía trước khoảng chừng mười thước, sau đó quẹo phải, ngẩng đầu nhìn lên, là một cửa hàng nhỏ, xuyên thấu qua thủy tinh nhìn, có mấy mô hình người, còn có một chút quần áo treo trên giá, xem ra nơi này là bán quần áo.

Bất quá bên trong không có bất kỳ hàng hóa gì, đoán chừng là bán sạch hàng tồn, chuẩn bị chuyên tâm tham gia Game Online.

Sau đó hắn ngẩng đầu, ngắm bảng hiệu cửa hàng.

Ông trời của ta! Tiệm đồ lót!!!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương