Đờ đẫn cắm nguồn điện vào, Lục Vô Thi một lầ nữa đăng nhập trò chơi. Diệp Thần Tiêu đổi lại acc chính- Vưu Bán Tà, mật qua cho Lục Vô Thi: “Ngươi còn nhớ Tuyệt Sắc Khuynh Thành à?”

Tuyệt Sắc Khuynh Thành của Vưu Bán Tà chỉ mới cấp 15, môn phái cũng chưa vào, chính là một cái acc tân thủ thuần túy.

Ngày trước, khi Kiếm Tam mới vừa công khai bản thử nghiệm, Lục Vô Thi lúc đầu lv cao hơn Vưu Bán Tà ba cấp, có ưu thế hơn, giúp hắn đánh con Boss nhỏ, hai người cũng chưa từng nói với nhau một câu nào, đánh xong đường ai nấy đi, hảo hữu cũng chẳng thêm.

Ước chừng một khoảng thời gian ngắn sau đó, Vưu Bán Tà dùng Tuyệt Sắc Khuynh Thành kí gửi một quyển bí tịch Vạn Hoa cho Lục Vô Thi, nói rằng để cảm tạ cậu hổ trợ.

Từ đó về sau, hai người không có khúc mắc gì tới nhau nữa, mãi đến khi tiến vào bang hội đều có sự phân biệt rõ ràng.

Cho nên song phương cũng không xác định đối phương có còn nhớ rõ mình hay không, hơn nữa thân phận đối nghịch nên cũng ngầm hiểu đều không có nhắc tới, đương nhiên cũng cho rằng chuyện này đối phương đã sớm quên rồi.

Lục Vô Thi trong lòng cười lạnh vài tiếng, đáp: “Có cái gì lạ, ngươi còn có gì để nói không.”

“A? Ngươi trước đừng nóng giận a, ta không phải cố ý đi lừa gạt ngươi mà, ngày đó ở quán trà là ngươi chủ động trước mà.” Vưu Bán Tà vội vàng biện minh.

“Coi như ta đã sai, ngươi còn chuyện gì nữa không?” Lục Vô Thi ngữ khí thật bình tĩnh, đại khái là giận quá nên vậy đi.

“Không, để ta giải thích, ta không nên gạt ngươi.” Vưu Bán Tà và Lục Vô Thi đánh lâu như vậy, đối với cá tính đối phương có vẻ hiểu biết rõ, lúc này nếu cậu phát qua mấy câu mắng chửi thì sẽ không sao, ngược lại bình tĩnh như vầy tuyệt đối là có vấn đế.

“Xong rồi?”

“Ừ…Ngươi muốn nghe cái gì nữa?” Vưu Bán Tà không bình tĩnh hỏi.

“Tạm biệt.” Lục Vô Thi sau khi gửi qua những lời này, liền quết đoán ném Vưu Bán Tà vào sổ đen. Sau lại khai trừ Diệp Thần Tiêu ra khỏi bang hội, đoạn tuyệt thầy trò, kéo sổ đen nốt.

Sau khi làm xong tất cả, quả nhiên tinh thần sảng khoái hơn nhiều.

Lục Vô Thi sau khi đá Diệp Thần Tiêu, trong bang hội liền ồn ào, dù sao tất cả mọi người đều biết Lục Vô Thi và Diệp Thần Tiêu gần đây cơ hồ như hình với bóng, nhao nhao trên kênh bang hội hỏi vì sao Diệp Thần Tiêu lại rời khỏi bang.

Lục Vô Thi bị rất nhiều người hỏi, chỉ đáp một câu: “Ai cũng có chí riêng, mọi người không cần để ý.”

Diệp Thần Tiêu ở trong bang cũng chỉ quen biết thân cận mỗi Lục Vô Thi, còn những người khác cũng không có quen thuộc mấy, cho nên đại khái cũng không quan tâm lắm, chỉ có một điểm làm Vân Yên cảm thấy sự tình không đúng lắm, hỏi: “Có phải chuyện gian tế là thật không?”

Lục Vô Thi cảm thấy nhức đầu, đơn giản nói: “Đừng hỏi, về sau cũng đừng nhắc đến cái tên Diệp Thần Tiêu nữa.”

Vân Yên người này cũng không phải là một người tốt đến thế, thêm nữa nhận thức Lục Vô Thi một thời gian dài, cũng không thèm để ý cậu có phóng lời lãnh khí hay không, lập tức bám riết truy vấn không tha: “Thân ( hôn), Diệp Thần Tiêu tới cùng với cậu là như thế nào…!”

Lục Vô Thi bị hỏi cảm thấy rất phiền, việc này vẫn giấu ở trong lòng, thế nhưng bị lời nói rõ ràng như thế kích thích, liền khai: “Diệp Thần Tiêu là Vưu Bán Tà.”

Vân yên bị cái thông tin này làm cho sững sờ như bom nổ chậm, sau một lúc hồi phục lại tinh thần, dùng rất nhiều dấm chấm than để diễn tả tâm tình mình: “Ta giết!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Lục Vô Thi cảm thấy trong nháy mắt bản thân như được an ủi.

“Vưu Bán Tà hắn có bệnh sao, hay là có bệnh nhỉ, vẫn là có bệnh đi! Ta không tin hắn lại là điệp viên! Có phải hắn quá chuyên nghiệp hay không! Bang chủ đại nhân, cậu là đã đoạt bạn gái hay là đoạt bạn trai của hắn vậy?” Vân Yên mật tán gẫu không ngừng, biểu hiện cho thấy tâm tình cô rất không bình tĩnh.

“Nhưng mà cũng không đúng a, acc ngũ độc của hắn luôn luôn đi theo cậu, quả thực thỉnh thoảng có tách ra, mở miệng một tiếng sư phụ, mở miệng một tiếng thích, cũng không giống như là đang trả thù nhỉ?” Vân Yên hiển nhiên đang lâm vào tình trạng hỗn loạn.

“Ngươi bình tĩnh một chút…” Lục Vô Thi bất đắc dĩ nói, sao phản ứng so với đương sự như cậu còn kịch liệt hơn vậy.

“Các cậu khẳng định còn có phát sinh sự việc khác đi, nói mau!” Giác quan thứ sáu của Vân Yên khá nhạy cảm, cô cũng không lãng phí phần thiên phú này.

“Ta không biết…” Lục Vô Thi thật sự không biết, cậu hiện tại đã không thể xác định được mình nghe được những lời kia thấy có phần là thật, cũng có phần là giả.

“Ta có thể đi hỏi Vưu Bán Tà được không?” Vân Yên theo bản băng bát quái hỏi.

“Không được!” Lục Vô Thi không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, nếu để cô đến hỏi còn không biết gặp phải cái thảm họa thiêu thân gì nữa.

Vân Yên vốn là không ôm ấp hi vọng gì, thu được câu trả lời này coi như toại nguyện nên cũng không có kiên trì, chỉ là dặn dò Lục Vô Thi nếu phát sinh chuyện gì nhất định phải thông báo cho mình biết.

Lục Vô Thi tùy tiện đáp lại, vô thức đi lang thang trong thành, cũng không biết muốn làm gì.

Một hồi sau, Vân Yên mới vừa ly khai lại kích động mật cậu: “Mau nhìn kênh thế giới!!! Khoái!!!”

Lục Vô Thi vốn thường không xem kênh thế giới, chỉ mở kênh bang hội hoặc là hảo hữu. Sau khi mờ mịt mở kênh thế giới ra, chỉ thấy chữ trắng chữ xanh trôi liên tục, nhìn kỹ nội dung, nhất thời đen mặt.

Chải quét kênh thế giới đều là người của Trà Lâu, liên tục liên tục, cũng không biết là bao nhiêu người đang phát.

[Mùng một tháng tư]: “Lục Vô Thi ngươi tha thứ cho bang chủ của chúng ta đi, đem hắn từ vỏ ốc nhỏ thả ra đi ( ý nói kéo ra khỏi sổ đen ==!), hắn nói ngàn vạn lần sai đều là do hắn, ngươi nếu có sinh khí thì trực tiếp đánh hắn, mắng hắn, hắn tuyệt đối không phản kháng.”

[Phong a a a~] : “Mặc dù không biết bang chủ chúng ta và bang chủ đối địch đã xãy ra chuyện gì, nhưng mà Trà Lâu luôn có quy củ, Bang Chủ như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, cho nên thỉnh bang chủ đối địch tha thứ cho bang chủ của chúng ta đi, ngươi nếu không đem hắn từ vỏ ốc nhỏ phóng ra, hắn sẽ tự tuyệt kinh mạch a.” ( tự tuyệt kinh mạch: skill tự tử @@)

[Trầm Chu]: “Ừm….Mạc Thanh Liên ngươi khuyên nhủ Lục Vô Thi nhà các ngươi chút đi, ta bị Vưu Bán Tà làm phiền muốn chết đi được, nói là nếu việc này không giải quyết cho hắn, hắn sẽ lui trận doanh, nháo không được a.”

[Mạc Thanh Liên]: “Lục Vô Thi nhà chúng ta là một hài tử hiểu chuyện, khẳng định là Vưu Bán Tà nhà các ngươi đã làm sai chuyện đi, sao hắn không tự đến đây giải thích a, không nói chuyện với ngươi nữa, kêu hắn lui trận doanh đi, cho Ác Nhân Cốc chúng ta bớt đi một kẻ địch, chúng ta cao hứng còn không kịp a, Lục Vô Thi làm tốt lắm!”

[Mưa Qua Vân Yên]: Rốt cục sao lại thế này a, có ai ra giải thích một chút không!!!!!”

Lục Vô Thi 囧囧 nhìn tốc độ phát tin trên kênh thế giới, bởi vì Vưu Bán Tà bị kéo vào sổ đen, cho nên bất luận hắn có nói gì thì cậu cũng đều không nhìn thấy, vì thế Vưu Bán Tà tìm người trong bang hội của mình bắt spam kênh thế giới.

Trừ bỏ Trà Lâu, còn có người trong bang hội của mình cầu chân tướng, thế giới spa, hảo hữu spam, bang hội spam, mật tán gẫu cũng đinh đinh đang đang vang không ngừng.

Lục Vô Thi tùy tiện nói trong bang hai câu cho qua, bất quá trên kênh thế giới người xem náo nhiệt thật nhiều, dù sao Lục Vô Thi và Vưu Bán Tá đề là nhân sĩ nổi tiếng, rất nhanh hấp dẫn không ít người tới xếp hàng hóng, lại vẽ ra một câu chuyện tình yêu.

Chỉ huy Ác Nhân cốc Mạc Thanh Liên một bên trêu đùa chỉ huy của Chính Khí- Huy Trầm, một bên pm hỏi Lục Vô Thi đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao sự tình đều đã đến mức này rồi, Lục Vô Thi đơn giản là “bình nứt không sợ bể”, đem chuyện Vưu Bán Tà lấy tiểu hiệu tiếp cận mình nói ra, nhưng còn về vấn đề hắn dùng acc Diệp Thần Tiêu thổ lộ với mình thì giữ kín.

MạcThanh Liên trầm ngâm một hồi nói: “Cứ như thế tha thứ thì quá tiện nghi cho hắn rồi, dù sao cũng phải bắt hắn cho ngươi một cái “thề non hẹn biển chân” thành a.”

“…..Lối suy nghĩ của ngươi thật sự khác người a.” Lục Vô Thi chân tâm thật ý nói.

“Nếu không kêu hắn đổi trận doanh tới bên chúng ta làm trâu làm ngựa mấy tháng rồi mới thả về, ngươi cảm thấy như thế nào?” Mạc Thanh Liên tiếp tục phát huy sức tưởng tượng của mình.

“Ta không nghĩ tha thứ cho hắn.” Lục Vô Thi bất đắc dĩ.

“Nha, chơi trò chơi thôi, trọng yếu nhất là để vui vẻ, sự tình đến nước này Vưu Bán Tà cũng không muốn thành ra như thế đâu.”

“Lăn.” Lục Vô Thi quyết đoán đóng cửa sổ tán gẫu với Mạc Thanh Liên.

Bị ái tướng nhà mình đuổi đi, Mạc Thanh Liên đành phải lên kênh thế giới: “Vưu Bán Tà, ta giúp ngươi khuyên qua, nhưng mà Lục Vô Thi nhà chúng ta tính tình ngươi cũng đã biết, ta thấy không bằng nhân cơ hội này ngươi chuyển tới Ác Nhân thôi, khoảng cách xa nhất trên thế giới chính là ngươi ở Chính Khí Minh, hắn tại Ác Nhân Cốc ~”

[Trầm Chu]: “Quang minh chính đại đục khoét, xem ta như không tồn tại phải không? Vưu Bán Tà sinh là người Chính Khí Minh, chết cũng là quỷ của Chính Khí Minh, không bằng Lục Vô Thi tới Chính Khí Minh đi, ta vẫn cảm thấy tính tình của ngươi ổn, quang minh lỗi lạc, không thích hợp đi theo Mạc Thanh Liên hỗn nháo.”

Lục Vô Thi nháy mắt thấy chữ trắng xanh càng ngày càng nhiều, bắt đầu muốn nói một hai câu để dập tắt chuyện dở hơi này, bất quá hiện tại xem ra nếu cậu lên tiếng sợ lại là một màn vong tân, vì thế Lục Vô Thi quết định đóng cửa kênh thế giới, nhắm mắt làm ngơ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương