Võng Du Chi Tổng Tài Là Người Yêu
-
Chương 20-1
Mông vừa đặt xuống còn chưa có nóng ghế đã thấy Từ trơ trọi, tổ trưởng tổ nghiên cứu tí ta tí tởn đi theo vào phòng làm việc.
Trịnh Duẫn Hạo nhìn xuống đồng hồ, hay thật, mới 9 giờ đúng đã ngồi chực chờ thủ sẵn ở văn phòng.
“Có chuyện gì?” Trịnh Duẫn Hạo tùy ý lấy một bản văn kiện cần phê duyệt, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Từ tổ trưởng xoa xoa tay có chút ngượng ngùng nói: “Tổng tài, hôm qua tôi đã giúp ngài dò hỏi…”
Trịnh Duẫn Hạo nghe vậy ngẩng đầu nhìn Từ tổ trưởng.
Từ tổ trưởng bị ánh mắt uy nghiêm đó chiếu thẳng tới liền trở nên lắp bắp nói: “Cậu ấy, cậu ấy… chính là Kim Tại Trung, cậu ấy có một yêu cầu nhỏ…”
“Yêu cầu?”
“Vâng… cậu ấy nói muốn làm hết một tháng còn lại…”
“Vậy sau đó?”
“Sau đó cậu ấy vẫn là muốn trở lại tổ nghiên cứu làm việc…”
A, cậu ta vậy mà đã tính toán ổn thỏa rồi! Tay cầm bút ký của Trịnh Duẫn Hạo đập mạnh trên bàn, làm cho trái tim bé nhỏ của Từ tổ trưởng sợ tới mức không cẩn thận thiếu chút nữa nhảy ra khỏi yết hầu.
Ôi mẹ ơi, từ đầu năm nay như thế nào chuyện gì cũng hỏng bét vậy?!
Trịnh Duẫn Hạo hừ lạnh một câu: “Tôi không biết dạo gần đây nhân viên phòng kế hoạch cũng được ở trong này vòng vo khua môi múa mép????”
Từ tổ trưởng bị những lời này dọa tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng thầm suy nghĩ, đây còn không phải do tổng tài muốn tôi hỏi cậu ta có đồng ý hay không sao?! Như thế nào tôi đi dò hỏi còn nhắn lại ý nguyện của cậu ta cho ngài lại còn bị phê phán a?! Như vậy rốt cuộc phải làm sao mới vừa lòng đây!!!
Từ tổ trưởng nhanh chóng lấy lại tinh thần, phân tích một chút tình thế nói: “Bằng không, tôi bảo cậu ấy tự mình đi lên nói với ngài?”
Dù sao cũng nên trưởng thành đi? Một đám trẻ tuổi các người đừng lấy lão già đầu 5 như ta ra đùa giỡn nữa, ta tiếp nhận không nổi đâu!
Có lẽ là nguyện vọng trong lòng của Từ tổ trưởng rốt cuộc cũng được đáp lại, tổng tài phất tay nói: “Vậy ông bảo chính cậu ta tự lên đây nói chuyện.”
Từ tổ trưởng như được ân xá, chân ngắn lập tức tẩu thoát.
Đợi cho cánh cửa khép lại, Trịnh Duẫn Hạo trong cơn nóng giận từ từ bình tĩnh lại, đột nhiên hắn ý thức được, chính mình hiện tại có thích hợp gặp Tại Trung hay không?! Chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua còn rõ rành rành trước mắt, hiện tại xấu hổ như vậy còn gặp gỡ, kịch bản có phải có nhầm lẫn gì không đấy!!!
Duẫn Hạo lập tức nối máy ra ngoài: “Tiểu Hạ, lát nữa thấy Kim Tại Trung đi lên… chính là Kim Tại Trung, thấy cậu ta thì nói cậu ấy trực tiếp đợi ở phòng trà một lát.” Sau khi dặn dò ổn thỏa rồi, tổng tài của chúng ta mới cảm thấy hơi an tâm.
Kim Tại Trung đang cùng cả nhóm thảo luận về tính khả thi của một dự án, đang lúc sôi nổi, liền thấy chân ngắn của Từ trơ trọi lo lắng cuống cuồng đi tới.
“Cậu!” Từ trơ trọi chỉ một ngón tay.
“Tôi?” Không may cho người bên cạnh Kim Tại Trung mắt nhìn không tốt, cứ nghĩ ông ta là đang chỉ mình.
Từ trơ trọi tức giận: “Ai nói cậu?! Cậu đi đo kính lại đi! Tôi là nói cậu đó, kim Tại Trung!”
Kim Tại Trung chẳng hiểu đầu đuôi nhìn mấy người bên cạnh, rồi nói: “Có việc gì không tổ trưởng?”
“Tổng tài gọi cậu lên đó, có vẻ như muốn tìm cậu triệt để nói chuyện.”
Mấy người bên cạnh ánh mắt khó lường nhìn về phía kim Tại Trung.
Hàn Tư Tư: Ta dường như cảm thấy được một tia hủ khí nha…
A Thành: Ai da đại Kim của chúng ta tại sao lại đáng thương như vậy a, luôn bị tổng tài tìm đến…
Tiểu Hà đáng khinh: … Chẳng lẽ tổng tài đặc biệt quan tâm đến cậu ấy?! Tôi cũng muốn a~…
Lục Tiếu vẻ mặt chính trực cười cười: Tôi cái gì cũng không biết à nha…
Tại Trung nhìn thần sắc khác nhau nhưng chẳng mấy tử tế của mấy người trong đội, lặng lẽ cúi đầu hướng thang máy đi thẳng.
Tới lầu 16, Tại Trung đã bị cô nàng Hạ Vân ngăn bước: “Tổng tài bảo anh trước đến phòng trà đợi một chút.”
Kim Tại Trung nửa tỉnh nửa mê gật gật đầu, cùng cô nàng Hạ Vân chào hỏi vài câu, trong lòng thấp thỏm đi vào phòng trà.
Phòng trà là nơi tối quen thuộc với Tại Trung ở lầu 16 này, mỗi một loại cà phê, mỗi một cái tách ở đây đều do cậu tỉ mỉ tìm đến, qua mấy ngày quay lại đây, thật đúng là một cảm giác tuyệt vời.
Trịnh Duẫn Hạo nhìn xuống đồng hồ, hay thật, mới 9 giờ đúng đã ngồi chực chờ thủ sẵn ở văn phòng.
“Có chuyện gì?” Trịnh Duẫn Hạo tùy ý lấy một bản văn kiện cần phê duyệt, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
Từ tổ trưởng xoa xoa tay có chút ngượng ngùng nói: “Tổng tài, hôm qua tôi đã giúp ngài dò hỏi…”
Trịnh Duẫn Hạo nghe vậy ngẩng đầu nhìn Từ tổ trưởng.
Từ tổ trưởng bị ánh mắt uy nghiêm đó chiếu thẳng tới liền trở nên lắp bắp nói: “Cậu ấy, cậu ấy… chính là Kim Tại Trung, cậu ấy có một yêu cầu nhỏ…”
“Yêu cầu?”
“Vâng… cậu ấy nói muốn làm hết một tháng còn lại…”
“Vậy sau đó?”
“Sau đó cậu ấy vẫn là muốn trở lại tổ nghiên cứu làm việc…”
A, cậu ta vậy mà đã tính toán ổn thỏa rồi! Tay cầm bút ký của Trịnh Duẫn Hạo đập mạnh trên bàn, làm cho trái tim bé nhỏ của Từ tổ trưởng sợ tới mức không cẩn thận thiếu chút nữa nhảy ra khỏi yết hầu.
Ôi mẹ ơi, từ đầu năm nay như thế nào chuyện gì cũng hỏng bét vậy?!
Trịnh Duẫn Hạo hừ lạnh một câu: “Tôi không biết dạo gần đây nhân viên phòng kế hoạch cũng được ở trong này vòng vo khua môi múa mép????”
Từ tổ trưởng bị những lời này dọa tới mức đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng thầm suy nghĩ, đây còn không phải do tổng tài muốn tôi hỏi cậu ta có đồng ý hay không sao?! Như thế nào tôi đi dò hỏi còn nhắn lại ý nguyện của cậu ta cho ngài lại còn bị phê phán a?! Như vậy rốt cuộc phải làm sao mới vừa lòng đây!!!
Từ tổ trưởng nhanh chóng lấy lại tinh thần, phân tích một chút tình thế nói: “Bằng không, tôi bảo cậu ấy tự mình đi lên nói với ngài?”
Dù sao cũng nên trưởng thành đi? Một đám trẻ tuổi các người đừng lấy lão già đầu 5 như ta ra đùa giỡn nữa, ta tiếp nhận không nổi đâu!
Có lẽ là nguyện vọng trong lòng của Từ tổ trưởng rốt cuộc cũng được đáp lại, tổng tài phất tay nói: “Vậy ông bảo chính cậu ta tự lên đây nói chuyện.”
Từ tổ trưởng như được ân xá, chân ngắn lập tức tẩu thoát.
Đợi cho cánh cửa khép lại, Trịnh Duẫn Hạo trong cơn nóng giận từ từ bình tĩnh lại, đột nhiên hắn ý thức được, chính mình hiện tại có thích hợp gặp Tại Trung hay không?! Chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua còn rõ rành rành trước mắt, hiện tại xấu hổ như vậy còn gặp gỡ, kịch bản có phải có nhầm lẫn gì không đấy!!!
Duẫn Hạo lập tức nối máy ra ngoài: “Tiểu Hạ, lát nữa thấy Kim Tại Trung đi lên… chính là Kim Tại Trung, thấy cậu ta thì nói cậu ấy trực tiếp đợi ở phòng trà một lát.” Sau khi dặn dò ổn thỏa rồi, tổng tài của chúng ta mới cảm thấy hơi an tâm.
Kim Tại Trung đang cùng cả nhóm thảo luận về tính khả thi của một dự án, đang lúc sôi nổi, liền thấy chân ngắn của Từ trơ trọi lo lắng cuống cuồng đi tới.
“Cậu!” Từ trơ trọi chỉ một ngón tay.
“Tôi?” Không may cho người bên cạnh Kim Tại Trung mắt nhìn không tốt, cứ nghĩ ông ta là đang chỉ mình.
Từ trơ trọi tức giận: “Ai nói cậu?! Cậu đi đo kính lại đi! Tôi là nói cậu đó, kim Tại Trung!”
Kim Tại Trung chẳng hiểu đầu đuôi nhìn mấy người bên cạnh, rồi nói: “Có việc gì không tổ trưởng?”
“Tổng tài gọi cậu lên đó, có vẻ như muốn tìm cậu triệt để nói chuyện.”
Mấy người bên cạnh ánh mắt khó lường nhìn về phía kim Tại Trung.
Hàn Tư Tư: Ta dường như cảm thấy được một tia hủ khí nha…
A Thành: Ai da đại Kim của chúng ta tại sao lại đáng thương như vậy a, luôn bị tổng tài tìm đến…
Tiểu Hà đáng khinh: … Chẳng lẽ tổng tài đặc biệt quan tâm đến cậu ấy?! Tôi cũng muốn a~…
Lục Tiếu vẻ mặt chính trực cười cười: Tôi cái gì cũng không biết à nha…
Tại Trung nhìn thần sắc khác nhau nhưng chẳng mấy tử tế của mấy người trong đội, lặng lẽ cúi đầu hướng thang máy đi thẳng.
Tới lầu 16, Tại Trung đã bị cô nàng Hạ Vân ngăn bước: “Tổng tài bảo anh trước đến phòng trà đợi một chút.”
Kim Tại Trung nửa tỉnh nửa mê gật gật đầu, cùng cô nàng Hạ Vân chào hỏi vài câu, trong lòng thấp thỏm đi vào phòng trà.
Phòng trà là nơi tối quen thuộc với Tại Trung ở lầu 16 này, mỗi một loại cà phê, mỗi một cái tách ở đây đều do cậu tỉ mỉ tìm đến, qua mấy ngày quay lại đây, thật đúng là một cảm giác tuyệt vời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook