Thời điểm Trịnh Duẫn Hạo đến Lotus, Trầm Xương Mân đã uống hết một ly Whisky, nhìn Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi đi tới, Trầm Xương Mân nội tâm không ngừng kêu gào.

“Chuyên môn của các anh không phải rất xem trọng khái niệm thời gian sao?!” Xương Mân không nhẫn nại, vẫn là một trận ai oán.

Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống, mắt vừa nhìn đồng hồ nói: “Vừa đúng 6 giờ rưỡi, anh mày vẫn là rất có quan niệm thời gian nha.”

Trầm Xương Mân không nói gì, được rồi, là chính mình vội vội vàng vàng tới sớm… Nhưng đó không phải là vì muốn lấy tin tức sao! Anh có biết cái loại cảm giác người trước mắt đặc biệt muốn biết bí mật của anh mà anh cứ dùng dằng không nói là thế nào không?!

Dĩ nhiên, nếu giết người không tính là phạm pháp, cái loại thiếu đòn như Trịnh Duẫn Hạo, người muốn giết anh ta phải xếp hàng dài đến tận sông Hàn kia!

Trần Xương Mân đè nén lại con sóng mãnh liệt trong lòng, lại uống một ngụm rượu Whisky nói: “Anh uống gì thì tự chọn đi, em không phụ trách mời khách đâu.”

Trịnh Duẫn Hạo không tỏ thái độ, gọi một ly rượu cocktail đặc trưng của Lotus – Manhattan.

Trầm Xương Mân nhìn Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi nhấm nháp từng ngụm rượu, tặc lưỡi: “Từ lúc nào anh lại thích uống rượu mạnh như vậy?”

Trịnh Duẫn Hạo đặt ly rượu xuống: “Anh đã gần một năm không uống rồi.”

Bỗng nhiên nghĩ đến trước đó trước Kim Tại Trung lo lắng không cho bản thân mình uống rượu, hắn không khỏi cong cong khóe miệng.

Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười như gặp phải gió xuân của hắn, Trầm Xương Mân không khỏi rùng mình, da gà nổi hết cả lên: “Anh đây là lại nghĩ tới anh ấy?”

Trịnh Duẫn Hạo liếc Xương Mân một cái, thu hồi nụ cười, nói: “Đúng vậy… chính là, người ta đối với anh cũng không phải ý tứ này.”

“Anh ngả bài?!”

“Ừ.”

Trầm Xương Mân vẻ mặt sợ hãi: “Anh thực sự đem chuyện trong game nói với anh ấy? Còn thú tội với anh ấy?”

“… Mày cảm thấy anh sẽ đem chuyện trong game giải thích cho cậu ấy sao?”

Trầm Xương Mân nhốn nháo: “Vậy, vậy chuyện đã tới mức nào rồi? Em mấy ngày nay đều bị phiền muốn chết, mấy người trong game đều là cái dạng gì không biết! Tình cảm chẳng khác gì trong tạp chí lá cải, bắt được em liền bám vào moi chuyện hai người các anh! Anh nói gì đi chứ, em và các anh không thù không oán, vì cớ gì em lại có cảm giác như có con dao kề ngay sau lưng vậy chứ! Đấy, anh mau mau cho em một lời giải thích đi…”

“Ngày kết hôn hôm đó, em trai cậu ấy come out bị cự tuyệt.” Trịnh Duẫn Hạo lời ít ý nhiều đem những suy nghĩ dong dài của Xương Mân chôn tại cổ họng.

Trầm Xương Mân trố mắt: “… (⊙o⊙)”

Trịnh Duẫn Hạo lại bồi thêm một câu: “Em trai cậu ấy trong game chính là Nòng nọc đáng yêu, đối tượng come out chính là Bị đánh mẻ trán.”

Trầm Xương Mân tiếp tục trố mắt nhân tiện há mồm: “… (⊙O⊙)!!!”

“Ngậm miệng mày lại, đã đủ lớn rồi.”

Trầm Xương Mân ngậm miệng trừng mắt: “… (⊙﹏⊙) ”

Một lát sau, Trầm Xương Mân mới tìm lại tiếng nói cho riêng mình: “Vậy là… Gia tộc chúng ta có bao nhiêu gay hết thảy?”

Trịnh Duẫn Hạo: “…”

Trầm Xương Mân, nhóc chú ý nhầm trọng điểm rồi???

“Ahaha đùa thôi, đùa thôi, Duẫn hạo anh chẳng qua là nhân yêu a đúng không ahaha…” Trầm Xương Mân ha ha cười trừ.

Trịnh Duẫn Hạo nháy mắt cảm thấy được tìm Trầm Xương Mân cố vấn chuyện tình cảm dường như không đúng lắm.

“Vậy, ngày kết hôn đó, tộc trưởng là đi giải quyết việc nhà đúng không?”

“Ừ, hơn nữa kết quả vẫn không như ý.”

Trầm Xương Mân luôn miệng ríu rít: “Khó trách anh ấy muốn cự tuyệt anh… Duẫn Hạo anh nghĩ lại đi, trong nhà có một em trai đồng tính cũng đủ làm anh ấy bị đả kích nặng nề rồi, tiếp theo em trai come out còn thất bại, anh cảm thấy được anh ấy sẽ thích đàn ông sao? Một chữ GAY đã đủ làm anh ấy khiếp sợ rồi!”

“… Anh không tìm mày đến để đả kích anh!” Duẫn Hạo gắt Xương Mân, mặt cắt không còn giọt máu, “So với mày anh rõ ràng biết có được cậu ấy khó khăn thế nào, hơn nữa anh đã tỏ rõ lòng mình rồi, nhưng cậu ấu vẫn là muốn trốn tránh anh, anh hiện tại cũng rất phiền não.”

Xương Mân đưa ly Whisky lên miệng nhấp một ngụm, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Trốn tránh anh? Anh có bỏ lỡ cái gì không đó, chẳng hạn như… ách, anh có thể nhìn ra anh ấy chán ghét anh?”

“Chán ghét?” Trịnh Duẫn Hạo tự giễu một câu, “Cậu ta căn bản là không dám chán ghét anh…”

Ách, được rồi, đã biết. Trầm Xương Mân lại hậm hực uống một ngụm Whisky, nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo tâm tình chán nản, trong lòng cũng có chút nặng nề.

Trịnh Duẫn Hạo chính là loại người cầm đèn soi cũng khó tìm, chính là cho dù đi đến đâu cũng hấp dẫn ánh mắt của một nhóm người – bất luận là nam hay nữ. Lúc còn ở Mỹ, rất nhiều kẻ lúc nào cũng oanh oanh yến yến vây quanh hắn không buông, hắn cũng không để ý nhiều, hoặc giả là tịch mịch lắm mới nguyện ý nói chuyện một chút. Nhưng từ khi về nước, Trầm Xương Mân liền phát hiện hắn gặp được Kim Tại Trung thì thay đổi, có lẽ loại tình cảm này cũng không phải là từ trò chơi bồi dưỡng thành, bọn họ mỗi ngày ở công ty gặp mặt, có rất nhiều thời điểm nảy sinh tình cảm. Nhưng hiện tại, Trịnh Duẫn Hạo chưa từng bị người mình thích không chú ý như thế, thậm chí là né tránh hắn, loại cảm giác này nhất định là phải rất khổ sở…

Ai, hậu quả của việc thích thẳng nam chính là bất kham như vậy a~!

Trầm Xương Mân dù sao cũng không phải là người dày dặn kinh nghiệm tình trường gì, nói cái gì là cố vấn chỉ là vừa vặn an ủi thêm nữa giúp tìm ra điểm mấu chốt thôi.

Trịnh Duẫn Hạo từ trong đống ý kiến vứt đi của Trầm Xương Mân thật vất vả tìm được một đề nghị được cho là có chút ý nghĩa.

“Không có tình cảm, anh liền đặc biệt tạo ra tình cảm a!!! Trịnh Duẫn Hạo anh không phải học kinh doanh sao, chỉ số IQ, EQ, SQ (*) đều làm em muốn nổi điên a!”

Trầm Xương Mân, SQ ở trong này làm gì a?

Trầm Xương Mân phẫn nộ: Ngay cả SQ cũng đều không hiểu! Ai không biết thì lên Yahoo tìm cho ta! Tìm tìm tìm! Tất cả vấn đề tình cảm tùy các ngươi tìm lấy!

(*) nguyên văn là 智商情商搜商, QT dịch là Trí thương (IQ – intelligence quotient), tình thương (EQ – emotional quotient) và SƯU THƯƠNG. Chữ Sưu (搜)- tìm, trong tiếng anh là Search nên ta chém thành SQ luôn. Cái này là bà tác giả mượn tay anh Thẩm mà bịa ra đó #>_<#

Trịnh Duẫn Hạo trầm ngâm, ngẫm lại Xương Mân nói cũng có lý, bồi dưỡng tình cảm, chuyện này tuy rằng nghe qua có chút khoa trương, thật ra cũng có khả năng thử qua.

Hai người uống rượu tán gẫu xong thì mỗi người một ngả ai về nhà nấy.

Dọc đường Trịnh Duẫn Hạo nghĩ dùng cách gì làm cho Tại Trung sinh ra hảo cảm. Bỗng nhiên lại nhớ tới lời nói trước khi đi của Xương Mân.

“Anh, sáng tỏ không được thì cũng có thể lén lút.” Trầm Xương Mân âm mưu nham hiểm ra mặt, rất có bộ dạng của mấy lão thái giám cáo già bên cạnh hoàng đế, “Chẳng hạn như, chúng ta ở trong game như vậy, như vậy, như vậy, như vậy…”

Duẫn Hạo nhu nhu huyệt thái dương đang ân ẩn đau, cảm thấy có thể thả lỏng mọi chuyện, nếu vẫn kiên định không buông, chính là so với trước kia phải nỗ lực hơn nữa!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương