Được rồi, thu lại lời nói lúc trước, Kim Tại Trung cậu ta… còn chưa thực sự tỉnh táo, chí ít nghe cậu hô lên ba chữ “Trịnh Duẫn Hạo” là đủ hiểu rồi…

Trên trán Trịnh Duẫn Hạo hiện lên ba sợi hắc tuyến, lời định nói cũng bị nghẹn lại trong cổ họng.

Kim Tại Trung thấy sắc mặt bất thiện của Trịnh Duẫn Hạo, ngay lập tức ngượng ngùng sửa lại: “A không phải… Tổng tài sao anh lại ở đây?”

Tôi tại sao lại ở chỗ này? Đây là nhà của tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?

Nhưng mà Trịnh Duẫn Hạo cũng lười giải thích, trực tiếp đem khăn mặt ném thẳng vào mặt Tại Trung: “Cậu đi tắm đi.”

Bất tri bất giác gật đầu, Tại Trung lại nhìn khăn mặt trong tay, đột nhiên hỏi: “Tổng tài, anh không phải đang ở Phủ Sơn sao?”

Trịnh Duẫn Hạo đang mở cửa chuẩn bị xuống phòng bếp xem canh khẽ ngừng lại trong giây lát, nhưng hắn cũng không nói gì xoay người đóng cửa lại, lưu lại Tại Trung đang vô cùng bối rối cùng nghi hoặc.

Tại phòng bếp, Trịnh Duẫn Hạo luống cuống tay chân đem nồi canh đã sôi trào bắt xuống, vừa mới chuẩn bị múc ra lại thấy Tại Trung đầu tóc ướt nhẹp đi tới, cậu có chút lo sợ đứng ở trước cửa nói: “Tồng tài… Cám, cám ơn anh trễ thế này còn tới đón tôi…Tôi vừa cùng đồng nghiệp nói chuyện điện thoại, cậu ấy nói là đã kính nhờ anh tới đón tôi… Thực sự, thực sự rất cám ơn anh.”

Rõ ràng có thể nhận ra, Kim Tại Trung đối với hành vi gọi điện thoại quấy rầy Trịnh Duẫn Hạo khi còn đang ở KTV của chính mình đã quên mất không xót một mảnh, mà đồng chí Lục Tiếu mà trong lúc vô tình phát hiện cũng hiểu rõ tâm tư của tổng tài, đã sắp đặt một lý do vừa thỏa đáng lại không làm ảnh hưởng tới hình tượng của tổng tài, kín đáo nói cho Tại Trung.

Trịnh Duẫn Hạo vừa nghe vậy trong lòng liền thấy an tâm, giả vờ trấn định mà thuận theo câu nói của Tại Trung mà trả lời, thay đổi một chút “lịch sử”: Ừ, tôi vừa lúc từ Phủ Sơn trở về, đồng sự của cậu nhờ tôi tới đón cậu,nhưng mà tôi thấy cậu say như vậy có về nhà cũng không có ai chăm sóc, nên đã đưa tới nhà tôi.”

Thật là một lý do vô cùng thỏa đáng! Trịnh Duẫn Hạo nhìn Tại Trung trước mặt đã cảm động đến rơi nước mắt, không nhịn được ở trong lòng vỗ tay khen ngợi bản thân.

Tại Trung cũng không tiếp tục câu nệ, nhìn nồi canh đang bốc khói nghi ngút cách đó không xa hỏi một câu: “Đó là canh đậu sao?”

Trịnh Duẫn Hạo đang đứng trong phòng bếp lập tức gật đầu, đưa cho cậu một cái muôi rồi nói: “Cậu nếu muốn uống thì tự mình rót, bát ở trong tủ, tôi đi tắm đây.” Nói xong liền rời khỏi phòng bếp bừa bộn.

Tại Trung tiếp nhận muôi còn nói cám ơn, sau đó thuần thục dùng muôi múc một miếng canh nhỏ, muốn nếm thử độ mặn nhạt ra sao.

Thế nhưng ngay ở ngụm đầu tiên, Tại Trung không biết nên nói thế nào, tổng tài căn bản là… không hề cho muối!

(Mika: Quả là không thể kỳ vọng gì được mà =)))) may là không phải mặn chát là được rồi, nhạt còn chữa nổi, mặn thì tiêu luôn =)))

Được rồi, đều là đàn ông độc thân có thể hiểu được đối với một người đàn ông độc thân hoàng kim như tổng tài đại nhân, nấu nướng và vân vân, luôn luôn sẽ có một giai đoạn như vậy đúng không?

Thế nhưng…

Vì sao ngay cả hạt đậu cũng không thèm bóc vỏ! Không biết làm canh đậu có thể tới quán ăn mua một phần cũng được mà! Vì sao anh nhất định muốn khiêu chiến với canh đậu…

Tại Trung thật là muốn đập muôi!

Nhưng mà sau khi thở dài, cậu cũng chỉ có thể im lặng thêm muối và gia vị sau đó múc ra bát.

Hỏi vì sao?

Canh này dù sao cũng là tổng tài nấu cho mình, cho dù nó có là độc dược cũng phải uống hiểu không?! Hơn nữa bản thân cũng đã khiến cho tổng tài không vui, nếu anh ta đã hạ cho mình một cái thang để đi xuống như vậy đương nhiên bản thân phải biết nắm bắt cơ hội và đem tim móc ra cho anh ta nhìn một cái để bày tỏ lòng trung thành a!

Kim Tại Trung cầm đũa, ngồi cạnh bàn ăn canh đậu, thuận tiện đem những chuyện cần giải thích lúc trưa xem xét lại một lần nữa. Dù sao cũng nên nói mọi chuyện cho rõ ràng, vừa tốt cho mình lại không uổng chút nhân tình của tổng tài.

Ai nha, suy nghĩ lại, hình như từ lúc gặp nhau đến giờ cậu liên tục gây phiền phức cho anh ta, bản thân cậu vốn nên bị đuổi việc thẳng thừng thế nhưng đối phương lại vẫn bao dung…Tuy rằng lúc nào đối phương cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cậu, thế nhưng không thể phủ nhận anh ta thực sự là một tổng tài tốt, chí ít là với cậu…

Tại Trung vốn còn đang canh cánh trong lòng chuyện nồi canh đậu, thế nhưng càng suy nghĩ lại càng cảm thấy Trịnh Duẫn Hạo thực sự là một người tốt, càng ngày càng tốt, thật giống như một người bạn vẫn cho rằng người đó là người xấu nhưng trong lúc vô tình lại phát hiện ra đó lại thực sự là một người tốt luôn che dấu mình dưới cái vỏ lạnh lùng, khiến cho Tại Trung phải thay đổi suy nghĩ về đối phương.

Đợi cho đến khi Tại Trung uống xong canh thì Trịnh Duẫn Hạo cũng vừa tắm rửa xong, thuận tiện ném một cái khăn mặt lên đầu Tại Trung: “Không muốn bị cảm mạo thì đem tóc lau khô đi.”

Trước mặt Tại Trung đột nhiên tối sầm, cậu im lặng kéo cái khăn ở trên mặt xuống, sau đó dè dặt hỏi Trịnh Duẫn Hạo: “Chuyện này… Tổng tài, anh có muốn uống canh không? Trong nồi vẫn còn một ít…”

Trịnh Duẫn Hạo liếc nhìn bát canh còn dư lại một ít của Tại Trung, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không cần.”

Được rồi, có lẽ tổng tài cũng cảm thấy không tiện…

Tại Trung lại im lặng uống nốt ngụm canh cuối cùng, tiếp theo thì liền do dự có nên nói ra những điều mà cậu đã suy nghĩ hay không.

Thế nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy Trịnh Duẫn Hạo đang nhìn mình chằm chằm, tuy nhiên khi đường nhìn của hai người đối diện nhau thì hắn lập tức lúng túng nhìn sang hướng khác.

Vì vậy, bầu không khí dần trở nên kì lạ…

“Tôi, trên mặt tôi có cái gì sao?” Kim Tại Trung ngơ ngác khẽ vuốt mặt.

Trịnh Duẫn Hạo mất tự nhiên nhìn cậu một cái, trong lòng lại tự khinh bỉ bản thân một lần, Trịnh Duẫn Hạo mi cũng đã lớn cả rồi còn ra vẻ ngây thơ cái gì nữa!

“Không có gì… Được rồi, tại sao sáng nay cậu lại tới muộn?”

Muộn? Hóa ra tổng tài vẫn còn nhớ tới chuyện này.

Tại Trung chà xát hai bàn tay ngượng ngùng nói: “Tôi tới thăm em trai.”

Trịnh Duẫn Hạo có chút kinh ngạc: “A? Thăm em trai mà mất hơn một ngày, còn có tối hôm qua…” Trịnh Duẫn Hạo ngay lập tức ngừng lại.

Kháo, thiếu chút nữa là nói hố rồi!

“Hả? Tối hôm qua?” Tại Trung sửng sốt, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà nói tiếp: “Tổng tài anh thật lợi hại nha, tôi hôm qua đúng là đi thăm em trai, bởi vì…đã xảy ra chút chuyện…”

Sự cô đơn trong giọng nói cùng ánh mắt bất an của Tại Trung cũng không thoát khỏi ánh mắt tinh tường của Trịnh Duẫn Hạo.

“Xảy ra chuyện gì? Chuyện gia đình?”

Tại Trung cắn môi gật đầu, nhưng ngay lập tức lại cười trừ: “Tổng tài anh không cần phải quá để ý đâu, chỉ là chút chuyện nhỏ nhặt…”

Không có chuyện gì lớn mà bộ dạng cậu như vậy sao, cậu cho là tôi bị mù chắc?!

Trịnh Duẫn Hạo cũng chậm rãi trả lời: “Tôi mong muốn nhân viên của mình có thể thành thật với tôi, có chuyện gì khó khăn cũng có thể nói cho tôi biết, dù sao mỗi một cá nhân luôn nỗ lực công tác đều xứng đáng được nhận giúp đỡ. Hơn nữa, cậu còn là trợ lý của tôi!”

A? Tổng tài anh đã quên rồi sao, anh đã cắt chức trợ lý của tôi rồi mà!

“Tôi…thực sự…không có gì!” Tại Trung bị ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo làm cho cả người đều không được tự nhiên, càng không nói nên lời.

Nhìn ra sự bối rối của Tại Trung, Trịnh Duẫn Hạo lại càng tin tưởng mọi chuyện không hề đơn giản như vậy, hắn muốn biết, chuyện gì cũng đều phải biết, tất cả những chuyện đã xảy ra với Tại Trung lại càng phải nắm chắc trong tay.

Thích một ai đó mà bản thân lại hoàn toàn không biết gì về người đó không phải rất đáng buồn sao? Trịnh Duẫn Hạo không biết làm loại chuyện không dễ dàng nắm bắt này, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu nó luôn khiến cho hắn bất an.

Trịnh Duẫn Hạo đi tới trước mặt Tại Trung, hai tay chống lên bàn cúi người nhìn cậu nói: “Kim Tại Trung, tôi mong muốn cậu dù có bất cứ chuyện gì cũng đều có thể nói với tôi, không để tôi phải hoài nghi, được không?”

Câu nói như mang theo ma lực khiến cho nội tâm đầy bất an của Tại Trung dần bình tĩnh trở lại, cậu nhìn Trịnh Duẫn Hạo gần trong gang tấc, có chút nghi hoặc:“…Vì sao? Tại sao lại muốn tôi mọi chuyện đều phải nói cho anh biết?”

Trịnh Duẫn Hạo nhẹ giọng cười: “Vì sao? A…Bởi vì tôi không muốn người tôi thích ở một nơinào đó mà tôi không thể thấy được trải qua những sự việc mà tôi không hề hay biết.”

“Người anh thích?” Kim Tại Trung ngơ ngác.

“Đúng, người tôi thích.” Nói xong, Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi cúi người, Kim Tại Trung vừa mới ý thức được chuyện gì sẽ phát sinh, đã thấy đối phương nhẹ nhàng hôn lên môi của cậu.

Còn không hiểu sao Kim Tại Trung, cậu chính là người mà tôi thích.

(Mika: Cuối cùng tỏ tình rồi a~~ *tung bông tung hoa tung dép* Tổng tài Yunho đại nhân quả là biệt nữu mà >_<)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương