Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
-
Quyển 5 - Chương 33: Tiết 33
Editor: Toujifuu
Đập vào mắt là một đàn tế, tuyệt không lớn nhưng phi thường cao, chỉ thẳng bầu trời.Hướng lên nữa, chúng ta thấy chính là một cái giếng trời cực đại, trên vài trăm thước có một miệng cửa hình tròn, từ mặt đất nhìn qua lộ ra một vùng bầu trời nho nhỏ. Thoạt nhìn sắc trời đã có chút tối, một đường ánh nắng chiều đỏ vàng giao nhau treo ở bên trên, ánh sáng màu quýt vẽ ra ở cửa giếng trời một vệt bóng nghiêng.
Ánh dư huy mặt trời lặn kia tuyệt không có mang đến cho tế đàn dưới nền đất thật sâu này được bao nhiêu ánh sáng, bốn phía vẫn rất âm u, dù cho chúng ta tìm được mấy giá cắm nến xung quanh châm lên, ánh sáng phát sinh cũng là màu u lam thanh lãnh.
“Cái địa phương đáng chết này thế nào quỷ khí dày đặc.”
Lão Đạo oán giận, lại lấy ra một tấm hỏa phù châm lên, cục lửa đỏ tươi kia thoạt nhìn đích xác ấm áp hơn nhiều. Chúng ta mượn chút ánh sáng ấy chuyển một vòng ở bốn phía đàn tế, ngoại trừ tranh vẽ điêu khắc trên vách cái gì cũng không phát hiện được. Những tranh vẽ này vì niên đại lâu đời rất nhiều chỗ đều không được trọn vẹn, đại thể có thể thấy được nhân vật chính trong đó đều là một nữ nhân áo đen, bày các loại tạo hình, giống như chúng ta đã từng nhìn thấy qua ở trong thần điện trước đó. Mê Lộ suy đoán cô ta có thể chính là thần mà tòa thần điện này cung phụng, chỉ không biết là thần gì, ở địa phương khác cũng chưa từng nghe nói đến cô ta, rất có thể là một vị độc hữu trong văn minh bản địa.
“Muốn lên xem không?”
Ta chỉ vào đàn tế hỏi Lăng Thiên. Địa phương này ngoại trừ đàn tế kia, thoạt nhìn cũng không có địa phương nào giống như là đặt vật phẩm quý giá.
Lăng Thiên nhấc chân liền đi đến bên trên. Bậc thang rất dài lại rất cao, càng hướng lên càng có loại cảm thụ bao trùm trên người khác, khó trách mấy đế vương thần sứ kia đều thích xây đài cao cúi xuống nhìn chúng sinh. Lên đến đỉnh, chúng ta phát hiện bên trên đàn tế này tuyệt không chật hẹp, trung gian bày một cái vương tọa do hoàng kim chế thành, tám người chúng ta đứng ở trên đài còn có thể tự do hoạt động trong phạm vi nhỏ.
Thứ trên đàn tế vừa nhìn là thấy hết, tuyệt không có mục tiêu của chúng ta. Mọi người khó tránh khỏi thất vọng, đang chuẩn bị quay đầu lại tìm đường khác, chợt nghe trên vương tọa hoàng kim tự dưng phát ra tiếng vang. Đầu tiên là tiếng sàn sạt, sau biến thành ken két rung động. Lại về sau, dứt khoát là vù vù thổi đến.
Vật gì đó? Chúng ta quay đầu lại nhưng nửa cái bóng cũng không thấy được, ngược lại gió xung quanh đàn tế không biết khi nào thì thổi lên, đảo quanh dàn tế. Từ trong gió truyền đến thanh âm, bắt đầu nghe không rõ lắm, về sau nó càng lớn lên, chúng ta liền nghe thấy rõ ràng. Đó là thanh âm một nữ nhân, không ngừng la lên:
“Ta không cam lòng, ta không cam lòng......”
Cô ta có cái gì không cam lòng? Chẳng lẽ là oán khí của một trong những xương khô bên ngoài kia sau khi chết biến thành?
Gió càng lúc càng lớn, Lăng Thiên quyết định thật nhanh bảo chúng ta lui xuống. Không đi được hai bước, những âm phong chuyển động xung quanh kia hội tụ thành một cục. Nổi trên vương tọa hoàng kim, đong đưa, khàn giọng gào thét:
“Mấy tên khốn nạn các ngươi dám phản bội ta, ta muốn xé các ngươi thành mảnh vỡ!”
Thanh âm đó rất khàn, nhưng nửa điểm cũng không trở ngại chúng ta nghe rõ nội dung của nó. Lúc này âm phong rốt cục hội tụ hoàn thành. Hóa thành một hình tượng nữ nhân. Vóc người cô ta cao gầy khuôn mặt diễm lệ, biểu tình dữ tợn nhìn chằm chằm chúng ta. Vóc người nhấp nhô tinh tế choàng một bộ váy dài màu đen, đai lưng cùng vòng cổ do bảo thạch khâu thành lập lòe phát sáng trên người. Tay trái cầm một thanh mộc trượng dài màu đen không có gì khác với cành cây khô. Trên đỉnh là một vật hình cầu màu xám không ngừng chuyển động bị khói đen cổ quái bao lấy, thỉnh thoảng hiện lên một ánh đỏ.
“Những dân đen thấp hèn các ngươi, thấy nữ vương còn không quỳ xuống!”
Nữ vương? Không phải thần sao? Ta kỳ quái nhìn cô ta, một thân trang điểm của cô ta đích xác giống như đúc nữ nhân áo đen trên bích hoạ, hóa ra chúng ta vẫn luôn đoán sai, nữ nhân kia không phải thần, mà là nữ vương của nơi đây. Bất quá nữ vương vì sao muốn xây một tòa tế đàn quái dị như thế, bên ngoài nhiều xương khô như vậy lại là chuyện gì xảy ra chứ? Không đợi ta suy nghĩ cẩn thận. Nữ nhân đối diện kia đã nhịn không được động thủ.
Xạ tuyến xám đen bay về phía Lăng Thiên, Lăng Thiên tránh qua bên cạnh, xạ tuyến đánh trúng mặt đất, trên mặt đất bốc lên một luồng khí đen, tảng đá cứng rắn xuất hiện một cái lỗ không nhỏ. Tính ăn mòn thật lợi hại. Ta thấy Lăng Thiên đang nỗ lực tiếp cận nữ vương áo đen. Nâng tay phóng ra hai cây Linh Mộc Tiễn. Ánh xanh bay qua bên người Lăng Thiên, bức thẳng mặt nữ vương. Mộc trượng trên tay trái nữ vương vung lên. Một bức tường do xương trắng cấu thành xuất hiện ở trước mặt cô ta. Hai nhánh tiễn đâm ở bên trên, vang một trận soạt rào rào, sinh khí cùng tử khí quấn quýt, hòa tan ra hai cái lỗ nhỏ ở trên tường xương trắng. Hừ, ta biết mà, sinh khí bao hàm trong Linh Mộc Tiễn chính là khắc tinh của tử khí nơi đây. Tuy rằng tường xương trắng rất nhanh đã tu bổ hai cái lỗ nhỏ, nhưng điều này tuyệt không trở ngại sự tiến công của ta. Ta lần nữa lấy tiễn đồng thời gác bốn nhánh Linh Mộc Tiễn lên dây, nhẹ buông tay, hai nhánh bay ra, hai nhánh khác thì theo sát ở phía sau chúng nó. Chờ khi hai nhánh tiễn đầu đâm lên tường xương đánh ra hai cái lỗ, hai nhánh tiễn sau cũng tới, chui vào từ hai cái lỗ nhỏ.
Ta nghe thấy nữ vương các hạ sau tường xương hét thảm một tiếng, ta thỏa mãn cười, vừa vặn Lăng Thiên chạy tới dưới tường xương, giơ kiếm chém lên. Ta cũng không nhàn rỗi, từng nhánh Linh Mộc Tiễn vẩy lên tường xương như không cần tiền, rất nhanh biến tường xương vốn nguyên vẹn thành tổ ong vò vẽ. Tường có lỗ dù cứng rắn thế nào cũng chịu không nổi va chạm, Lăng Thiên rất nhanh chém nó ngã, mảnh vỡ vẩy đầy đất.
Nữ vương thấy Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt kinh hoảng kêu một tiếng, xoay người bỏ chạy. Diện tích đàn tế không lớn, nữ vương cùng Lăng Thiên một đuổi một chạy chuyển vòng tròn, nữ vương bên chạy bên còn phóng ra tia sáng màu xám ra bay loạn. Một đạo trong đó bay đến bên chúng ta, ta cũng không lưu ý nó đánh trúng ai hoặc là không đánh trúng. Ta cùng Chi Ảnh đang cậu một tiễn tôi một tiễn tiếp sức, chúng ta khiến phạm vi hoạt động của nữ vương thu nhỏ lại từng chút một, sáng tạo điều kiện cho công kích pháp thuật của Lão Đạo cùng công kích gần người của Lăng Thiên.
Không biết có phải nữ vương các hạ bị chúng ta đánh cho nôn nóng hay không, cô ta không quan tâm mặc cho kiếm của Lăng Thiên cùng pháp thuật của Lão Đạo đánh lên trên người, trong miệng rít gào một tiếng, ánh sáng đen trên mộc trượng rộ lên mãnh liệt, ta nghe thấy có thanh âm gợn sóng quay cuồng nho nhỏ. Tiểu Bạch trên vai ta kinh hoảng trừng mắt to nhìn chằm chằm thẳng tắp phía sau ta, ta chung quy cảm thấy không đúng, mạnh quay đầu lại, kinh hách nhảy dựng —— Từng luồng sóng triều do khí đen cấu thành nhào trước tiếp sau tuôn qua từ trong thông đạo, nhảy vào trong tòa tế đàn này, còn có xu thế không ngừng dâng lên. Khói đen kia vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt, nếu như bị nó dính lên một chút hơn phân nửa không chết cũng lột da.
“Tâm Khúc, cô có biện pháp nào áp chế những luồng khói đó một chút không?”
Ta lớn tiếng hỏi, Tâm Khúc không có đáp lại ta, chỉ bày ra một cây đàn cổ đánh ra một từ khúc. Từ khúc tươi mát du dương, ta phân tâm liếc nhìn khói đen một cái —— Dưới tiếng đàn của Tâm Khúc rốt cuộc thực sự dừng dâng lên, chỉ là vẫn không ngừng có khói đen mới tuôn đến, tích tụ ở phía dưới, lúc nhấp lúc nhô rất náo nhiệt.
Lòng ta biết tiếp tục như thế cũng không được, nhất định phải nhanh chóng giải quyết đầu lĩnh tai họa kia mới là biện pháp căn bản. Tiễn trên tay ta càng bắn càng nhanh, chúng ta đều toàn lực ứng phó
Đập vào mắt là một đàn tế, tuyệt không lớn nhưng phi thường cao, chỉ thẳng bầu trời.Hướng lên nữa, chúng ta thấy chính là một cái giếng trời cực đại, trên vài trăm thước có một miệng cửa hình tròn, từ mặt đất nhìn qua lộ ra một vùng bầu trời nho nhỏ. Thoạt nhìn sắc trời đã có chút tối, một đường ánh nắng chiều đỏ vàng giao nhau treo ở bên trên, ánh sáng màu quýt vẽ ra ở cửa giếng trời một vệt bóng nghiêng.
Ánh dư huy mặt trời lặn kia tuyệt không có mang đến cho tế đàn dưới nền đất thật sâu này được bao nhiêu ánh sáng, bốn phía vẫn rất âm u, dù cho chúng ta tìm được mấy giá cắm nến xung quanh châm lên, ánh sáng phát sinh cũng là màu u lam thanh lãnh.
“Cái địa phương đáng chết này thế nào quỷ khí dày đặc.”
Lão Đạo oán giận, lại lấy ra một tấm hỏa phù châm lên, cục lửa đỏ tươi kia thoạt nhìn đích xác ấm áp hơn nhiều. Chúng ta mượn chút ánh sáng ấy chuyển một vòng ở bốn phía đàn tế, ngoại trừ tranh vẽ điêu khắc trên vách cái gì cũng không phát hiện được. Những tranh vẽ này vì niên đại lâu đời rất nhiều chỗ đều không được trọn vẹn, đại thể có thể thấy được nhân vật chính trong đó đều là một nữ nhân áo đen, bày các loại tạo hình, giống như chúng ta đã từng nhìn thấy qua ở trong thần điện trước đó. Mê Lộ suy đoán cô ta có thể chính là thần mà tòa thần điện này cung phụng, chỉ không biết là thần gì, ở địa phương khác cũng chưa từng nghe nói đến cô ta, rất có thể là một vị độc hữu trong văn minh bản địa.
“Muốn lên xem không?”
Ta chỉ vào đàn tế hỏi Lăng Thiên. Địa phương này ngoại trừ đàn tế kia, thoạt nhìn cũng không có địa phương nào giống như là đặt vật phẩm quý giá.
Lăng Thiên nhấc chân liền đi đến bên trên. Bậc thang rất dài lại rất cao, càng hướng lên càng có loại cảm thụ bao trùm trên người khác, khó trách mấy đế vương thần sứ kia đều thích xây đài cao cúi xuống nhìn chúng sinh. Lên đến đỉnh, chúng ta phát hiện bên trên đàn tế này tuyệt không chật hẹp, trung gian bày một cái vương tọa do hoàng kim chế thành, tám người chúng ta đứng ở trên đài còn có thể tự do hoạt động trong phạm vi nhỏ.
Thứ trên đàn tế vừa nhìn là thấy hết, tuyệt không có mục tiêu của chúng ta. Mọi người khó tránh khỏi thất vọng, đang chuẩn bị quay đầu lại tìm đường khác, chợt nghe trên vương tọa hoàng kim tự dưng phát ra tiếng vang. Đầu tiên là tiếng sàn sạt, sau biến thành ken két rung động. Lại về sau, dứt khoát là vù vù thổi đến.
Vật gì đó? Chúng ta quay đầu lại nhưng nửa cái bóng cũng không thấy được, ngược lại gió xung quanh đàn tế không biết khi nào thì thổi lên, đảo quanh dàn tế. Từ trong gió truyền đến thanh âm, bắt đầu nghe không rõ lắm, về sau nó càng lớn lên, chúng ta liền nghe thấy rõ ràng. Đó là thanh âm một nữ nhân, không ngừng la lên:
“Ta không cam lòng, ta không cam lòng......”
Cô ta có cái gì không cam lòng? Chẳng lẽ là oán khí của một trong những xương khô bên ngoài kia sau khi chết biến thành?
Gió càng lúc càng lớn, Lăng Thiên quyết định thật nhanh bảo chúng ta lui xuống. Không đi được hai bước, những âm phong chuyển động xung quanh kia hội tụ thành một cục. Nổi trên vương tọa hoàng kim, đong đưa, khàn giọng gào thét:
“Mấy tên khốn nạn các ngươi dám phản bội ta, ta muốn xé các ngươi thành mảnh vỡ!”
Thanh âm đó rất khàn, nhưng nửa điểm cũng không trở ngại chúng ta nghe rõ nội dung của nó. Lúc này âm phong rốt cục hội tụ hoàn thành. Hóa thành một hình tượng nữ nhân. Vóc người cô ta cao gầy khuôn mặt diễm lệ, biểu tình dữ tợn nhìn chằm chằm chúng ta. Vóc người nhấp nhô tinh tế choàng một bộ váy dài màu đen, đai lưng cùng vòng cổ do bảo thạch khâu thành lập lòe phát sáng trên người. Tay trái cầm một thanh mộc trượng dài màu đen không có gì khác với cành cây khô. Trên đỉnh là một vật hình cầu màu xám không ngừng chuyển động bị khói đen cổ quái bao lấy, thỉnh thoảng hiện lên một ánh đỏ.
“Những dân đen thấp hèn các ngươi, thấy nữ vương còn không quỳ xuống!”
Nữ vương? Không phải thần sao? Ta kỳ quái nhìn cô ta, một thân trang điểm của cô ta đích xác giống như đúc nữ nhân áo đen trên bích hoạ, hóa ra chúng ta vẫn luôn đoán sai, nữ nhân kia không phải thần, mà là nữ vương của nơi đây. Bất quá nữ vương vì sao muốn xây một tòa tế đàn quái dị như thế, bên ngoài nhiều xương khô như vậy lại là chuyện gì xảy ra chứ? Không đợi ta suy nghĩ cẩn thận. Nữ nhân đối diện kia đã nhịn không được động thủ.
Xạ tuyến xám đen bay về phía Lăng Thiên, Lăng Thiên tránh qua bên cạnh, xạ tuyến đánh trúng mặt đất, trên mặt đất bốc lên một luồng khí đen, tảng đá cứng rắn xuất hiện một cái lỗ không nhỏ. Tính ăn mòn thật lợi hại. Ta thấy Lăng Thiên đang nỗ lực tiếp cận nữ vương áo đen. Nâng tay phóng ra hai cây Linh Mộc Tiễn. Ánh xanh bay qua bên người Lăng Thiên, bức thẳng mặt nữ vương. Mộc trượng trên tay trái nữ vương vung lên. Một bức tường do xương trắng cấu thành xuất hiện ở trước mặt cô ta. Hai nhánh tiễn đâm ở bên trên, vang một trận soạt rào rào, sinh khí cùng tử khí quấn quýt, hòa tan ra hai cái lỗ nhỏ ở trên tường xương trắng. Hừ, ta biết mà, sinh khí bao hàm trong Linh Mộc Tiễn chính là khắc tinh của tử khí nơi đây. Tuy rằng tường xương trắng rất nhanh đã tu bổ hai cái lỗ nhỏ, nhưng điều này tuyệt không trở ngại sự tiến công của ta. Ta lần nữa lấy tiễn đồng thời gác bốn nhánh Linh Mộc Tiễn lên dây, nhẹ buông tay, hai nhánh bay ra, hai nhánh khác thì theo sát ở phía sau chúng nó. Chờ khi hai nhánh tiễn đầu đâm lên tường xương đánh ra hai cái lỗ, hai nhánh tiễn sau cũng tới, chui vào từ hai cái lỗ nhỏ.
Ta nghe thấy nữ vương các hạ sau tường xương hét thảm một tiếng, ta thỏa mãn cười, vừa vặn Lăng Thiên chạy tới dưới tường xương, giơ kiếm chém lên. Ta cũng không nhàn rỗi, từng nhánh Linh Mộc Tiễn vẩy lên tường xương như không cần tiền, rất nhanh biến tường xương vốn nguyên vẹn thành tổ ong vò vẽ. Tường có lỗ dù cứng rắn thế nào cũng chịu không nổi va chạm, Lăng Thiên rất nhanh chém nó ngã, mảnh vỡ vẩy đầy đất.
Nữ vương thấy Lăng Thiên đột nhiên xuất hiện ở trước mặt kinh hoảng kêu một tiếng, xoay người bỏ chạy. Diện tích đàn tế không lớn, nữ vương cùng Lăng Thiên một đuổi một chạy chuyển vòng tròn, nữ vương bên chạy bên còn phóng ra tia sáng màu xám ra bay loạn. Một đạo trong đó bay đến bên chúng ta, ta cũng không lưu ý nó đánh trúng ai hoặc là không đánh trúng. Ta cùng Chi Ảnh đang cậu một tiễn tôi một tiễn tiếp sức, chúng ta khiến phạm vi hoạt động của nữ vương thu nhỏ lại từng chút một, sáng tạo điều kiện cho công kích pháp thuật của Lão Đạo cùng công kích gần người của Lăng Thiên.
Không biết có phải nữ vương các hạ bị chúng ta đánh cho nôn nóng hay không, cô ta không quan tâm mặc cho kiếm của Lăng Thiên cùng pháp thuật của Lão Đạo đánh lên trên người, trong miệng rít gào một tiếng, ánh sáng đen trên mộc trượng rộ lên mãnh liệt, ta nghe thấy có thanh âm gợn sóng quay cuồng nho nhỏ. Tiểu Bạch trên vai ta kinh hoảng trừng mắt to nhìn chằm chằm thẳng tắp phía sau ta, ta chung quy cảm thấy không đúng, mạnh quay đầu lại, kinh hách nhảy dựng —— Từng luồng sóng triều do khí đen cấu thành nhào trước tiếp sau tuôn qua từ trong thông đạo, nhảy vào trong tòa tế đàn này, còn có xu thế không ngừng dâng lên. Khói đen kia vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt, nếu như bị nó dính lên một chút hơn phân nửa không chết cũng lột da.
“Tâm Khúc, cô có biện pháp nào áp chế những luồng khói đó một chút không?”
Ta lớn tiếng hỏi, Tâm Khúc không có đáp lại ta, chỉ bày ra một cây đàn cổ đánh ra một từ khúc. Từ khúc tươi mát du dương, ta phân tâm liếc nhìn khói đen một cái —— Dưới tiếng đàn của Tâm Khúc rốt cuộc thực sự dừng dâng lên, chỉ là vẫn không ngừng có khói đen mới tuôn đến, tích tụ ở phía dưới, lúc nhấp lúc nhô rất náo nhiệt.
Lòng ta biết tiếp tục như thế cũng không được, nhất định phải nhanh chóng giải quyết đầu lĩnh tai họa kia mới là biện pháp căn bản. Tiễn trên tay ta càng bắn càng nhanh, chúng ta đều toàn lực ứng phó
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook