Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
-
Quyển 5 - Chương 13: Tiết 13
Editor: Toujifuu
Mê Lộ không có nuốt lời, trên đường chúng ta đi qua bất kể phòng xá hay là cảnh vật, khí tức phương đông càng lúc càng mờ nhạt, phong cách dị vực chậm rãi bày biện ra. Cùng tương đối, thực lực của quái vật cũng đang từng bước đề cao, tựa như một đám Kiến Máu diệt sạch ban nãy kia, khiến ta cùng Lăng Thiên mệt chịu không nổi.
“Không được, nghỉ ngơi cái.”
Ta dẫn đầu giơ cờ đầu hàng, mấy thứ này thực sự là quá biến thái, thành quần kết đội xuất hiện, không chú ý một chút sẽ có cá lọt lưới chạy tới cắn một ngụm. Tuy nói chất lượng sáo trang mới của ta rất tốt, nhưng cắn cũng sẽ đau a, hơn nữa đám nhóc đó khi cắn còn đặc biệt ác.
“Mê Lộ, chúng ta đi bao xa rồi?”
“Có thể đã có nửa cái Đông Thủy Sơn rồi đi.”
“Nửa cái Đông Thủy Sơn là bao nhiêu?”
Mê Lộ ngẩng đầu lên từ trong đống địa đồ của hắn không kiên nhẫn nói:
“Chính là cự ly từ Đông Long đến Tử Đồng.”
Tử Đồng Thành là một tòa thành lớn của hệ thống lân cận Đông Long, cự ly cách Đông Long nếu như cưỡi Tiểu Hắc khoảng chừng phải chạy một ngày một đêm. Như thế tính ra, đích thật là rất xa.
“Vậy anh cảm thấy chúng ta còn có bao lâu mới có thể đến Tây đại lục?”
Mê Lộ nhìn xa phía trước, khoan thai nói:
“Chưa rõ. Tôi nghĩ có thể không còn xa đi, nhiều nhất đi tiếp thêm đại khái một đoạn như vậy nữa cũng sẽ tới.”
“Thực sự? Vậy tốt quá.”
“Đoán.”
Trừng Lăng Thiên chôn đầu cười trộm một cái, ta cưỡi lên Tiểu Hắc đến phía trước dò đường.
“Grào ——”
Một tiếng hổ gầm, truyền đến từ phía trước.
“Tiểu Bạch!”
Lời ta còn chưa dứt, Tiểu Bạch đã lủi đi. Rất nhanh truyền đến hồi báo:
“Chủ nhân, phía trước có người đang giết Kiếm Tích Hổ.”
Quả nhiên là cái loại quái hổ đáng sợ đó, khi ta cùng Lăng Thiên lần đầu gặp phải nó thì thiếu chút nữa đã diệt đoàn. May mắn Tiểu Hắc cản một kích cho ta, bằng không chúng ta nào chạy đến được nơi đây.
“Tiểu Du, là Kiếm Tích Hổ?”
Lăng Thiên xông lên.
“Ừ, đằng trước có người đang giết quái. Mê Lộ. Anh nói đúng, nơi đây khoảng chừng chính là chính giữa thông đạo.”
Mê Lộ nhún nhún vai:
“Tôi chính là chuyên gia.”
“Được, chuyên gia, chờ lát nữa trốn kỹ, đừng bị hổ ngậm đi.”
Ta cười lớn. Chuẩn bị đi trợ giúp một chút những bằng hữu rất có thể là đến từ phương tây kia.
Mò mẫm hướng về địa phương hổ gầm, ước chừng mười phút chúng ta liền nghe thấy tiếng đánh nhau. Nghe thanh âm thì người chơi đối diện có chức nghiệp hệ phép, cũng có hệ cận chiến, tiếng nổ mạnh thỉnh thoảng truyền đến, đánh rất là náo nhiệt, thỉnh thoảng còn kèm theo mấy tiếng la lên —— ngoại ngữ. Ta cùng Lăng Thiên nhìn nhau cười, ta điều chỉnh hệ thống phiên dịch ngôn ngữ, truyền vào trong tai chính là Trung văn có chút hương vị cổ quái:
“Carew, dẫn con nhỏ kia rời đi!”
“Ger. Ger, chúc phúc!”
Chúng ta lẻn đến trong lùm cây bên cạnh chiến trường, từ trong khe trông ra. Phát hiện một đội bốn người chơi đang quấn đấu cùng hai con Kiếm Tích Hổ. Vận khí của bọn họ thật đúng là không tốt, mấy con hổ hình thể lớn hơn gấp hai so với hổ bình thường này một con đã đủ phiền phức rồi. Bọn họ vậy mà gặp phải hai con.
Trong bốn người chơi kia có ba nam một nữ. Tất cả người chơi nam đều mang mũ giáp nhìn không thấy mặt mũi, người chơi nữ thì có một mái tóc dài màu lam nhạt. Mang một vật trang sức màu vàng kim hình dáng như vương miện.
“Kiếm sĩ kia là máu trâu, lực khống chế rất mạnh.”
Lăng Thiên nhìn chằm chằm chiến sĩ cao tráng tay cầm đại kiếm hai tay, hai mắt không ngừng tỏa ra kim quang, ta biết ước số hiếu chiến của người này lại phát tác rồi.
“Lăng Thiên, chuẩn bị ra tay đi, tôi thấy bọn họ sắp chống đỡ không được nữa.”
“Không vội không vội, tôi xem xem nữa. Kiếm sĩ kia chỉ cần không cho con hổ đực mất khống chế, bọn họ sẽ còn có thể chống đỡ được một trận. Chiến lực của hổ cái không mạnh bằng hổ đực, còn chưa đến mức nhanh như vậy đã diệt được thích khách.”
Lăng Thiên đang xem cao hứng, kéo ta không cho xuất thủ. Ta nhịn. Lại đợi thêm một chút, ta lần nữa nhắc nhở:
“Ra tay đi, thích khách kia sắp không được rồi. Thừa dịp pháp sư còn có pháp lực, chúng ta một hơi giải quyết hai con đó, sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Lăng Thiên rõ ràng ý vẫn còn chưa hết, tròng mắt đều không chuyển một chút. Giận, chẳng lẽ anh ta chuẩn bị chờ bốn người kia đều nằm úp sấp xuống rồi mới kéo ta ra mỗi người chống một con sao? Một cước đá lên sau lưng anh ta:
“Động thủ!”
Lăng Thiên ngã ra khỏi lùm cây, đã dẫn tới sự chú ý của bốn người hai hổ đang chiến đấu. Ai oán nhìn sang ta, sắc mặt thoáng chỉnh lại rút ra Tru Thiên Phá Tà liền xông lên. Có viện quân đầy đủ sức lực như Lăng Thiên gia nhập, áp lực của kiếm sĩ cao lớn kia nhất thời thoáng hòa hoãn, khí thế của hổ đực nhất thời bị đả kích xuống. Lúc này ta nhìn thấy thích khách dẫn con hổ cái còn lại bởi vì cục diện đột nhiên biến hóa mà động tác chậm lại, bị lợi trảo của hổ cái xẹt qua bắp đùi, tốc độ lập tức giảm mạnh. Ta vội vàng bắn một tiễn qua, lại gia tăng hai đạo phong nhận đồng thời oanh đến trên người hổ cái, hấp dẫn sự chú ý của nó. Hổ cái dừng một chút, nhìn liếc qua bên ta một cái, tựa hồ đang tiến hành phán định cừu hận, thích khách kia bắt lấy một khoảng trống này chạy xéo ra vài bước kéo ra cự ly. Một luồng quang mang màu trắng sữa chợt lóe ở trên người hắn, mục sư của bọn họ đúng lúc xuất thủ cứu người, thích khách rốt cục có cơ hội thở dốc.
Hổ cái cuối cùng vẫn nhận định thích khách kia mới là người đáng hận nhất, tung ra bốn chân lần nữa triển khai truy sát đối với thích khách. Thích khách đáng thương một hơi còn chưa có thở được, đã không thể không tiếp tục bắt đầu chạy trốn vong mệnh. Ta không đi quản thích khách kia nữa ngược lại trợ giúp người khác tiêu diệt hổ đực, chỉ là khi hắn sắp bị đuổi kịp thì xuất thủ quấy rầy hành động của hổ cái một chút.
Có sự trợ giúp của ta cùng Lăng Thiên, hơn nữa nguyên bản hổ đực đã bị đánh rớt không ít lượng máu dưới sự công kích của kiếm sĩ cùng pháp sư đối phương, rất nhanh chúng ta đã đánh ngã hổ đực. Về phần hổ cái càng không cần phải nói, đã không còn sự kiềm chế của hổ đực mọi người đánh rất là nhẹ nhõm, không bao lâu sau đã bước theo gót hổ đực.
Thích khách chạy nửa ngày đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, kêu to “Mệt chết rồi mệt chết rồi”, kiếm sĩ kia thì buông kiếm trụ trên mặt đất dựa vào thở dốc. Mục sư như là đội trưởng của bọn họ, đi tới nói lời cảm tạ với Lăng Thiên, khi ta đi qua thì nghe thấy hắn đang giới thiệu thành viên của bọn họ:
“Tôi là đội trưởng của đội mạo hiểm, mục sư, Ger. Vị tiểu thư pháp sư mỹ lệ này là Lucy, vị đạo tặc ngồi kia kêu Carew.”
Tay trái pháp sư đặt bằng trước ngực, hướng chúng ta làm một cái hẳn gọi là lễ tiết pháp sư, đạo tặc thì lấy xuống mũ giáp cười đến đầy mặt dương quang. Mục sư ngoắc kêu kiếm sĩ lại đây, ta mới phát hiện nhìn gần kiếm sĩ này càng thêm cực đại, so với Lăng Thiên còn cao hơn hai cái đầu, ta nhìn hắn còn phải ngước nhìn. —_—!!
“Vị này là chiến sĩ Barbarian của chúng tôi Reo, phi thường cường tráng.” (Barbarian là tên 1 loại chủng tộc)
Lăng Thiên đánh giá người Barbarian kia, sau khi hắn lấy xuống mũ giáp thoạt nhìn mặt đích xác so với nhân loại càng thêm thô lỗ, toàn thân cơ bắp quấn quýt, lực lượng mười phần, ngay cả thanh cự kiếm hai tay hắn cầm kia cũng lớn hơn rất nhiều so với kiếm bình thường, Tru Thiên Phá Tà kiếm chỉ có độ rộng không đến phân nửa của nó, dài bằng trên dưới hai phần ba. Lăng Thiên làm một cái lễ tiết nắm tay thông hành tiêu chuẩn của kiếm sĩ phương đông với chiến sĩ phương tây để cho trước mắt anh ta sáng ngời kia, đây chính là đãi ngộ mà người bình thường không có.
“Kiếm sĩ phương đông, Lăng Thiên. Cung tiễn thủ, Du Nhiên.”
Bởi vì ngoại ngữ của ta thực sự quá be bét, đành phải giả bộ câm điếc, đứng ở phía sau Lăng Thiên không nói một lời, nghe anh ta cùng vị Ger kia nói chuyện vài câu, hai đội người ngồi xuống tiến hành nghỉ ngơi hồi phục. Lúc này Tiểu Hắc che chở Mê Lộ lại đây cùng chúng ta hội hợp.
Mê Lộ không có nuốt lời, trên đường chúng ta đi qua bất kể phòng xá hay là cảnh vật, khí tức phương đông càng lúc càng mờ nhạt, phong cách dị vực chậm rãi bày biện ra. Cùng tương đối, thực lực của quái vật cũng đang từng bước đề cao, tựa như một đám Kiến Máu diệt sạch ban nãy kia, khiến ta cùng Lăng Thiên mệt chịu không nổi.
“Không được, nghỉ ngơi cái.”
Ta dẫn đầu giơ cờ đầu hàng, mấy thứ này thực sự là quá biến thái, thành quần kết đội xuất hiện, không chú ý một chút sẽ có cá lọt lưới chạy tới cắn một ngụm. Tuy nói chất lượng sáo trang mới của ta rất tốt, nhưng cắn cũng sẽ đau a, hơn nữa đám nhóc đó khi cắn còn đặc biệt ác.
“Mê Lộ, chúng ta đi bao xa rồi?”
“Có thể đã có nửa cái Đông Thủy Sơn rồi đi.”
“Nửa cái Đông Thủy Sơn là bao nhiêu?”
Mê Lộ ngẩng đầu lên từ trong đống địa đồ của hắn không kiên nhẫn nói:
“Chính là cự ly từ Đông Long đến Tử Đồng.”
Tử Đồng Thành là một tòa thành lớn của hệ thống lân cận Đông Long, cự ly cách Đông Long nếu như cưỡi Tiểu Hắc khoảng chừng phải chạy một ngày một đêm. Như thế tính ra, đích thật là rất xa.
“Vậy anh cảm thấy chúng ta còn có bao lâu mới có thể đến Tây đại lục?”
Mê Lộ nhìn xa phía trước, khoan thai nói:
“Chưa rõ. Tôi nghĩ có thể không còn xa đi, nhiều nhất đi tiếp thêm đại khái một đoạn như vậy nữa cũng sẽ tới.”
“Thực sự? Vậy tốt quá.”
“Đoán.”
Trừng Lăng Thiên chôn đầu cười trộm một cái, ta cưỡi lên Tiểu Hắc đến phía trước dò đường.
“Grào ——”
Một tiếng hổ gầm, truyền đến từ phía trước.
“Tiểu Bạch!”
Lời ta còn chưa dứt, Tiểu Bạch đã lủi đi. Rất nhanh truyền đến hồi báo:
“Chủ nhân, phía trước có người đang giết Kiếm Tích Hổ.”
Quả nhiên là cái loại quái hổ đáng sợ đó, khi ta cùng Lăng Thiên lần đầu gặp phải nó thì thiếu chút nữa đã diệt đoàn. May mắn Tiểu Hắc cản một kích cho ta, bằng không chúng ta nào chạy đến được nơi đây.
“Tiểu Du, là Kiếm Tích Hổ?”
Lăng Thiên xông lên.
“Ừ, đằng trước có người đang giết quái. Mê Lộ. Anh nói đúng, nơi đây khoảng chừng chính là chính giữa thông đạo.”
Mê Lộ nhún nhún vai:
“Tôi chính là chuyên gia.”
“Được, chuyên gia, chờ lát nữa trốn kỹ, đừng bị hổ ngậm đi.”
Ta cười lớn. Chuẩn bị đi trợ giúp một chút những bằng hữu rất có thể là đến từ phương tây kia.
Mò mẫm hướng về địa phương hổ gầm, ước chừng mười phút chúng ta liền nghe thấy tiếng đánh nhau. Nghe thanh âm thì người chơi đối diện có chức nghiệp hệ phép, cũng có hệ cận chiến, tiếng nổ mạnh thỉnh thoảng truyền đến, đánh rất là náo nhiệt, thỉnh thoảng còn kèm theo mấy tiếng la lên —— ngoại ngữ. Ta cùng Lăng Thiên nhìn nhau cười, ta điều chỉnh hệ thống phiên dịch ngôn ngữ, truyền vào trong tai chính là Trung văn có chút hương vị cổ quái:
“Carew, dẫn con nhỏ kia rời đi!”
“Ger. Ger, chúc phúc!”
Chúng ta lẻn đến trong lùm cây bên cạnh chiến trường, từ trong khe trông ra. Phát hiện một đội bốn người chơi đang quấn đấu cùng hai con Kiếm Tích Hổ. Vận khí của bọn họ thật đúng là không tốt, mấy con hổ hình thể lớn hơn gấp hai so với hổ bình thường này một con đã đủ phiền phức rồi. Bọn họ vậy mà gặp phải hai con.
Trong bốn người chơi kia có ba nam một nữ. Tất cả người chơi nam đều mang mũ giáp nhìn không thấy mặt mũi, người chơi nữ thì có một mái tóc dài màu lam nhạt. Mang một vật trang sức màu vàng kim hình dáng như vương miện.
“Kiếm sĩ kia là máu trâu, lực khống chế rất mạnh.”
Lăng Thiên nhìn chằm chằm chiến sĩ cao tráng tay cầm đại kiếm hai tay, hai mắt không ngừng tỏa ra kim quang, ta biết ước số hiếu chiến của người này lại phát tác rồi.
“Lăng Thiên, chuẩn bị ra tay đi, tôi thấy bọn họ sắp chống đỡ không được nữa.”
“Không vội không vội, tôi xem xem nữa. Kiếm sĩ kia chỉ cần không cho con hổ đực mất khống chế, bọn họ sẽ còn có thể chống đỡ được một trận. Chiến lực của hổ cái không mạnh bằng hổ đực, còn chưa đến mức nhanh như vậy đã diệt được thích khách.”
Lăng Thiên đang xem cao hứng, kéo ta không cho xuất thủ. Ta nhịn. Lại đợi thêm một chút, ta lần nữa nhắc nhở:
“Ra tay đi, thích khách kia sắp không được rồi. Thừa dịp pháp sư còn có pháp lực, chúng ta một hơi giải quyết hai con đó, sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”
Lăng Thiên rõ ràng ý vẫn còn chưa hết, tròng mắt đều không chuyển một chút. Giận, chẳng lẽ anh ta chuẩn bị chờ bốn người kia đều nằm úp sấp xuống rồi mới kéo ta ra mỗi người chống một con sao? Một cước đá lên sau lưng anh ta:
“Động thủ!”
Lăng Thiên ngã ra khỏi lùm cây, đã dẫn tới sự chú ý của bốn người hai hổ đang chiến đấu. Ai oán nhìn sang ta, sắc mặt thoáng chỉnh lại rút ra Tru Thiên Phá Tà liền xông lên. Có viện quân đầy đủ sức lực như Lăng Thiên gia nhập, áp lực của kiếm sĩ cao lớn kia nhất thời thoáng hòa hoãn, khí thế của hổ đực nhất thời bị đả kích xuống. Lúc này ta nhìn thấy thích khách dẫn con hổ cái còn lại bởi vì cục diện đột nhiên biến hóa mà động tác chậm lại, bị lợi trảo của hổ cái xẹt qua bắp đùi, tốc độ lập tức giảm mạnh. Ta vội vàng bắn một tiễn qua, lại gia tăng hai đạo phong nhận đồng thời oanh đến trên người hổ cái, hấp dẫn sự chú ý của nó. Hổ cái dừng một chút, nhìn liếc qua bên ta một cái, tựa hồ đang tiến hành phán định cừu hận, thích khách kia bắt lấy một khoảng trống này chạy xéo ra vài bước kéo ra cự ly. Một luồng quang mang màu trắng sữa chợt lóe ở trên người hắn, mục sư của bọn họ đúng lúc xuất thủ cứu người, thích khách rốt cục có cơ hội thở dốc.
Hổ cái cuối cùng vẫn nhận định thích khách kia mới là người đáng hận nhất, tung ra bốn chân lần nữa triển khai truy sát đối với thích khách. Thích khách đáng thương một hơi còn chưa có thở được, đã không thể không tiếp tục bắt đầu chạy trốn vong mệnh. Ta không đi quản thích khách kia nữa ngược lại trợ giúp người khác tiêu diệt hổ đực, chỉ là khi hắn sắp bị đuổi kịp thì xuất thủ quấy rầy hành động của hổ cái một chút.
Có sự trợ giúp của ta cùng Lăng Thiên, hơn nữa nguyên bản hổ đực đã bị đánh rớt không ít lượng máu dưới sự công kích của kiếm sĩ cùng pháp sư đối phương, rất nhanh chúng ta đã đánh ngã hổ đực. Về phần hổ cái càng không cần phải nói, đã không còn sự kiềm chế của hổ đực mọi người đánh rất là nhẹ nhõm, không bao lâu sau đã bước theo gót hổ đực.
Thích khách chạy nửa ngày đặt mông ngồi xuống trên mặt đất, kêu to “Mệt chết rồi mệt chết rồi”, kiếm sĩ kia thì buông kiếm trụ trên mặt đất dựa vào thở dốc. Mục sư như là đội trưởng của bọn họ, đi tới nói lời cảm tạ với Lăng Thiên, khi ta đi qua thì nghe thấy hắn đang giới thiệu thành viên của bọn họ:
“Tôi là đội trưởng của đội mạo hiểm, mục sư, Ger. Vị tiểu thư pháp sư mỹ lệ này là Lucy, vị đạo tặc ngồi kia kêu Carew.”
Tay trái pháp sư đặt bằng trước ngực, hướng chúng ta làm một cái hẳn gọi là lễ tiết pháp sư, đạo tặc thì lấy xuống mũ giáp cười đến đầy mặt dương quang. Mục sư ngoắc kêu kiếm sĩ lại đây, ta mới phát hiện nhìn gần kiếm sĩ này càng thêm cực đại, so với Lăng Thiên còn cao hơn hai cái đầu, ta nhìn hắn còn phải ngước nhìn. —_—!!
“Vị này là chiến sĩ Barbarian của chúng tôi Reo, phi thường cường tráng.” (Barbarian là tên 1 loại chủng tộc)
Lăng Thiên đánh giá người Barbarian kia, sau khi hắn lấy xuống mũ giáp thoạt nhìn mặt đích xác so với nhân loại càng thêm thô lỗ, toàn thân cơ bắp quấn quýt, lực lượng mười phần, ngay cả thanh cự kiếm hai tay hắn cầm kia cũng lớn hơn rất nhiều so với kiếm bình thường, Tru Thiên Phá Tà kiếm chỉ có độ rộng không đến phân nửa của nó, dài bằng trên dưới hai phần ba. Lăng Thiên làm một cái lễ tiết nắm tay thông hành tiêu chuẩn của kiếm sĩ phương đông với chiến sĩ phương tây để cho trước mắt anh ta sáng ngời kia, đây chính là đãi ngộ mà người bình thường không có.
“Kiếm sĩ phương đông, Lăng Thiên. Cung tiễn thủ, Du Nhiên.”
Bởi vì ngoại ngữ của ta thực sự quá be bét, đành phải giả bộ câm điếc, đứng ở phía sau Lăng Thiên không nói một lời, nghe anh ta cùng vị Ger kia nói chuyện vài câu, hai đội người ngồi xuống tiến hành nghỉ ngơi hồi phục. Lúc này Tiểu Hắc che chở Mê Lộ lại đây cùng chúng ta hội hợp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook