Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
Quyển 4 - Chương 15: Tiết 15

Editor: Toujifuu

***

Lại một lần nữa đứng trên đại điện cung tiễn thủ, đỉnh nhọn chọc trời kia vẫn khí thế bức người như thường.

Thủ Vệ Số Một vẫn đứng ở cửa lớn. Hắn thấy ta đi qua, cư nhiên gật gật đầu với ta, khiến cho ta kinh ngạc không ngớt.

“Ách, tôi đến làm nhiệm vụ chức nghiệp.”

Mặt Thủ Vệ Số Một không chút thay đổi mà chỉ chỉ bên trong:

“Tông lão ở gian phòng cũ. Tự mình đi đi.”

Có lẽ hắn cảm thấy ta là người quen, không cần thiết phải dẫn đường cho ta. Tông lão, Di Linh đại thúc không biết lại muốn ra nan đề gì cho ta.

“Di Linh, tôi tới rồi.”

Trung niên “thư sinh văn nhược” vẫn mặc trường bào kia ngẩng đầu lên.

“Du Nhiên? Đã lâu không gặp.”

“Ngài vẫn không thay đổi, cả ngày ngẩn ngơ ở chỗ này vui sao?”

“Phải nói sẽ không buồn chán.”

Nhún nhún vai, điều này hình như không có quan hệ gì với ta.

“Tôi đến làm nhiệm vụ cung tiễn thủ cao cấp.”

“Ha ha, xem ra cậu có không hề ít kỳ ngộ a, ta nhớ cậu sau cấp ba mươi thì chưa từng đến đây, thế nhưng kỹ năng cấp sáu mươi hình như cậu đã học được đúng không? Xưng hào chức nghiệp cao cấp không thể so với trung cấp, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Xong rồi. Ngài đừng nói với tôi lần này lại phải làm chuyện gì đó vượt xa thường quy a?”

“Yên tâm đi, có sự trợ giúp của nhóm Truy Tùy Giả của cậu, sẽ không có vấn đề. Hiện tại ta sẽ nói cho cậu một chút chỗ bất đồng của nhiệm vụ chức nghiệp cao cấp cùng trung cấp. Nhiệm vụ chức nghiệp trên cao cấp đều có nhiều lựa chọn, tuyệt không chỉ có một đường. Hơn nữa nó còn có một loại tiêu chuẩn đánh giá mới, kêu là độ hoàn thành. Nó giống như một đám quan ải hơn, quan ải cậu có khả năng xông càng nhiều, lại càng có hi vọng qua cửa ải. Đồng thời có một số người hoàn thành được đặc biệt tốt, đạt được tiêu chuẩn ẩn tàng của hệ thống. Còn có thể đạt được phần thưởng cộng thêm.” Quy định này ta trước đây đã biết, hơn nữa phần thưởng cộng thêm kia ta cũng từng lấy được. Bất quá lúc này ngược lại thực sự không có gì nắm chắc, ai biểu ta lưng đeo xưng hào Thần Ngữ Giả đặc thù đây? Trời biết hệ thống sẽ ra cho ta nan đề gì.

“Được rồi. Tôi đã chuẩn bị xong. Đưa tôi vào đi.”

“Được, tự cậu đi đi. Vẫn là cửa vào lần trước. Ta chờ cậu đi ra.”

Cười meo meo mà khoát khoát tay với ta, Di Linh quay lại tự đọc sách. Thế này cũng được xem là người tuyên bố nhiệm vụ sao? Không chịu trách nhiệm như thế.

May mắn đường ở đây không phức tạp, ta đi đến trước thạch bích lần trước đã tới kia. Duỗi tay sờ, ưm, mềm mềm. Hình như đã có thể tiến vào.

Xuyên qua tầng đá kia, ta tiến vào không gian nhiệm vụ.

Đầu tiên đập vào mắt là một mảnh thảo nguyên, mênh mông vô bờ, bích sắc liên miên. Cỏ dài tới đầu gối dưới sự thổi qua của gió nhấp nhô bất định tựa như gợn sóng, thực khiến cho ta có loại cảm giác vui sướng ‘thiên địa to lớn, mình ta độc hưởng’. Thế nhưng, đây rõ ràng không phù hợp với hiện thực bùng nổ dân số hiện nay, hệ thống vạn ác rất nhanh đã đánh vỡ mộng đẹp ban ngày của ta: một dải hắc tuyến xuất hiện tại nơi giao tiếp giữa cỏ và trời không.

Sợi hắc tuyến rất nhanh biến thô, biến thành quân đội hắc sắc. Cưỡi ngựa hắc sắc chậm rãi đi tới. Bọn họ chậm rãi đi tới, ta lại không làm được. Một mảnh đen nghìn nghịt kia sẽ không phải là đối thủ của ta đấy chứ? Nói vậy xem ra ta vẫn nên từ bỏ mà thi lại thôi. -__-

Quay đầu bỏ chạy, vào thời điểm không rõ tình hình ta sẽ không tùy tiện xông lên tiếp xúc với bọn họ. Chưa chạy được mấy bước. Ta lại dừng. Không phải ta muốn dừng, thật sự là một hàng mũi tên lóe hàn quang phía trước ta kia thoạt nhìn không quá thân thiện a! Tuy rằng bọn họ cách ta còn rất xa. Tuy rằng phương hướng mũi tên kia chỉ chính là đại đội kỵ binh phía sau ta. Thế nhưng vẫn rất có áp lực a. Tình huống hiện tại, trước có mũi tên, sau có kỵ binh, chẳng lẽ hệ thống đưa ta đến đây chính là để cho ta lựa chọn bị tiễn bắn chết hay là bị ngựa giẫm chết hay sao a? Ta hình như không đắc tội hệ thống đại thần a?

Khi ta phát hiện chạy trốn đã không còn kịp, tìm công sự che chắn xung quanh, những cung tiễn thủ không có cảm giác đạo đức kia đã bắt đầu cuộc chiến mà không báo trước, trường tiễn bay ra như châu chấu, rậm rạp xẹt qua bầu trời, lao thẳng tới trận doanh kỵ binh. Nhóm kỵ binh đương nhiên cũng không phải dễ chọc, quan chỉ huy vung tay lên, oanh oanh liệt liệt bắt đầu xung phong. Ta kêu thảm một tiếng, hai tay ôm đầu nằm sấp xuống trên mặt đất, trong lòng lục lọi ra hết thảy tên của các đại thần phương Đông Tây ta biết đến mà lần lượt niệm.

Không có thống khổ như trong tưởng tượng, một lát sau ta chỉ cảm giác gió cũng ngừng, người cũng tĩnh, một thanh âm mềm mềm nhu nhu gọi ta:

“Uy, anh làm sao vậy?”

Ngẩng đầu, vẫn là phiến thảo nguyên này, vẫn là phiến trời xanh kia, bất quá không có kỵ binh, cũng không có cung tiễn, chỉ có một hài tử nho nhỏ ngồi chồm hổm bên người hiếu kỳ mà nhìn ta. Cặp mắt to kia chớp chớp, đồng ngôn đồng ngữ nói:

“Đại ca ca anh nằm trên mặt đất làm gì? Tìm sâu sao?”

Mặt ta đỏ lên, vội vàng đứng lên.

“Cái kia, tiểu đệ đệ em từ nơi nào tới?”

Cánh tay mập mạp của tiểu nam hài chỉ về phía sau, một đội người lớn đứng ở phía sau bé cách không xa nhìn ta, lần này mất mặt lớn rồi. Nhìn những người đó nam có nữ có già có trẻ có, lưng đeo bao, tay dắt ngựa, mấy chiếc xe bò theo sau, như là một đội nhân mã đang di chuyển.

“Mẫu thân, mẫu thân, anh ấy tỉnh rồi!”

Tiểu nam hài vui vẻ mà chạy tới một phụ nhân trong đó. Phụ nhân kia thoạt nhìn còn rất trẻ, cười ôm lấy bé:

“Thảo nhi, cẩn thận chút.”

Ta sờ sờ mũi đi qua:

“Chào các vị, mọi người thế này là chuẩn bị đi nơi nào sao?”

Một vị lão giả đầu lĩnh nói:

“Chúng tôi đi Đạt Vượng Thảo Độn ở phía nam.”

“Cháu có thể đi với mọi người không? Ông xem một mình cháu, không có chỗ đi.”

Lão giả đương nhiên rất cao hứng đáp ứng, ta nửa điểm cũng không bất ngờ. Nhiệm vụ a, đem bọn họ bày ra trước mặt ta khẳng định chính là để cho ta đi theo.

Cùng lên đường, ta không mang Tiểu Hắc đến, cũng chỉ có thể đi bộ theo. May mắn bọn họ nhiều người, đi cũng không nhanh. Tiểu nam hài kêu Thảo nhi kia tuyệt không sợ người lạ, chỉ chốc lát sau đã chạy đến bên người ta. Bé vừa đi vừa nhìn đầu vai ta, Tiểu Bạch ngồi ở phía trên cười với bé.

Ta cúi đầu nhìn bộ dáng của Thảo nhi, cho Tiểu Bạch một cái ánh mắt, Tiểu Bạch vù một cái lộn nhào trên đầu vai ta. Thảo nhi vỗ tay cười to:

“Thật là lợi hại nga. Làm lại lần nữa đi.”

Tiểu Bạch gãi gãi đầu, đứng chổng ngược, đuôi dài lắc qua lắc lại, đùa Thảo nhi vui đến cười không ngừng.

“Thảo nhi, không nên ồn ca ca.”

Mẫu thân tuổi trẻ đi tới kéo hài tử của cô, ta vội vàng nói:

“Không sao, Thảo nhi rất khả ái, Tiểu Bạch cũng rất thích bé.”

Tiểu Bạch chi chi gật đầu, nhìn Thảo nhi cười.

“Vị phu nhân này, ở đây cách Đạt Vượng Thảo Độn còn bao xa a?”

“Khoảng chừng còn hai ngày đường đi.”

“Vậy ngày kia có thể tới. Mọi người là đi định cư sao?”

“Đúng vậy, nếu như thuận lợi, buổi sáng ngày kia là có thể tới. Tới nơi đó liền an toàn.”

Khi mẹ của Thảo nhi nói còn hai ngày thì đầy mặt là vẻ ưu sầu, không tự chủ được mà nhìn nhìn đoàn xe phía trước. Ta theo cô nhìn qua, phát hiện mấy hán tử cường tráng cưỡi ngựa đi ở phía trước kia người người đều thân khoác trường cung thắt lưng đeo đại đao, một bên đi một bên nhìn xung quanh khắp nơi. Ngoại trừ bọn họ, trong đội ngũ còn có những nam nhân thành niên khác cũng đều thân mang vũ khí, đi ở hai bên đội ngũ hộ vệ. Xem ra, con đường này sợ là sẽ không an bình. Nhiệm vụ đầu tiên là hộ tống sao? Hy vọng không nên quá thái quá.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương