Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
-
Quyển 3 - Chương 14: Tiết 14
Editor: Toujifuu
Tâm của Bạch Kỳ Mã (bảo thạch sơ cấp): Phụ gia ma pháp hệ điện sơ cấp cho vũ khí, mỗi một lần công kích, đều sẽ có chứa thương tổn hệ điện, 10% tỷ lệ tê lệt.
Ma pháp hệ điện, thành thật mà nói ta cảm thấy tác dụng đối với ta không lớn, ma pháp tiễn thuộc tính điện ta đã thấy, vừa ra tay liền lách tách rung động, thực sự không tương hợp với nguyên tắc “len lén phóng thương” ta truy cầu. Thuộc tính tê lệt kia rất khiến người ta nước bọt, thế nhưng chỉ có tỷ lệ 10%, so với thuộc tính liên xạ 30% của ta còn kém xa. Thế nhưng nếu có 20% thì tương đối khả quan. Híp mắt nghĩ nghĩ, thở dài, thôi đi, xem ra lần này vẫn là tiện nghi cho tiểu tử kia. Hồi tưởng lại hình như sau khi cùng anh ta tổ đội đều là anh ta chiếm tiện nghi a, rượu uống là ta ủ (anh ta chỉ lo há miệng), bán đồ là ta đi (anh ta chỉ lo phân tiền), phiên dịch là ta đảm đương (anh ta có nghe không có hiểu), lần này cầm viên bảo thạch còn phải cho anh ta ><...
“Lăng Thiên, kiếm của anh có thể khoan đúng không? Cầm cái này gắn luôn đi.”
Bảo thạch màu trắng vẽ ra một hình cung xinh đẹp trong không trung, được anh ta tiếp lấy. Lăng Thiên rõ ràng sửng sốt:
“Cậu không cần sao?”
“Thanh Linh của tôi đã rất mạnh, hơn nữa ma pháp hệ điện với tôi mà nói quá làm người khác chú ý, không phải thuộc tính tốt.”
Lăng Thiên ngẫm lại, gật đầu, chuyển tay đem hai viên bảo thạch cùng giao cho thợ rèn tinh linh. Khỏi nói, tay nghề của tinh linh dùng để làm nghề rèn ta không dám nói, thế nhưng khảm những vật nhỏ này ngược lại rất thích hợp. Nhìn nhìn trường kiếm sau khi khảm lêm hai viên bảo thạch, thân trường kiếm mảnh không có hoa văn quá phức tạp, tương đối đặc biệt chính là chuôi kiếm được chạm khắc thành hình dáng hai cành cây quấn lấy nhau, phiến lá giao nhau, mỹ quan trang nhã. Hiện tại khảm lên hai viên bảo thạch màu trắng, như là nở ra hai đóa hoa nhỏ, tôn đẹp cho nhau.
“Kiếm này gọi là gì? Đã sớm muốn hỏi.”
“Nguyên bản kêu Mộc Nha, hiện tại kêu Lôi Nha.”
Lăng Thiên vuốt thân kiếm, bộ dáng rất thoả mãn. Nghe tên đã biết là thanh kiếm tốt.
Khi chúng ta lại một lần nữa đứng ở đáy hồ Thiên Âm, ta cùng Lăng Thiên đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Tiểu Bích ở vị trí cũ, Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai ta. Ta cùng Lăng Thiên mỗi người một thân áo choàng dài từ đầu đến chân, Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh lẳng lặng nằm bên người. Vì không muốn cho các người chơi tây đại lục chú ý, ta cùng Lăng Thiên quyết định hết thảy hành sự điệu thấp. Tuy có hai nhóc bự con Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh mười phần hấp dẫn ánh mắt, thế nhưng trước tiên vẫn phải che lại bộ dáng của hai chúng ta, chí ít trong khoảng thời gian ngắn có thể không khiến người ta hoài nghi thân phận người phương đông của chúng ta.
Bạch quang quen thuộc, cùng cảm giác bị kéo dài tựa như khi đến, ta cảm thấy mình như vừa mới ngồi tàu điện cao tốc xong. Xem ra rừng rậm tinh linh này cách đại lục phương tây cũng không gần a.
Khi lần nữa xuất hiện, trước mắt cát vàng.
Thái dương chiếu sáng chói trên đỉnh đầu. Cồn cát cao thấp gắn bó cuộn sóng, kéo dài hướng phương xa, thẳng đến chân trời. Chúng ta đứng bên trong một bức tường đổ nát chỉ còn lại có chân tường, ngoại trừ tiếng gió, cái gì cũng không nghe thấy.
Quay đầu lại, những bức tường đổ nát như vậy còn có không ít, có thể thấy được vào không biết bao nhiêu năm trước nơi đây nhất định là một thành trấn không nhỏ, chỉ là bị bỏ hoang đã lâu. Nơi chúng ta đứng thoạt nhìn như là một tòa viện, hoặc là phòng ốc rất lớn, bốn mặt đều có phần sót lại của chân tường. Mà ma pháp trận dưới chân đã rất cũ, rất nhiều nơi đều bị che lấp dưới cát, thấy không rõ. Đầu ta đầy hắc tuyến, loại truyền tống trận này cư nhiên còn có thể dùng, hẳn cũng chỉ có trong trò chơi mới có loại thiết định này. Nếu như là trong hiện thực, không cần nói những ma pháp trận thần kỳ tinh diệu này, dù chỉ là một thiết bị điện bình thường, cũ thành như vậy sớm đã ngừng hoạt động. (Đương nhiên, trong hiện thực cũng không có ma pháp trận.)
“Du Nhiên, ở đây hẳn là địa phương người Medarmin đã từng ở.”
Lăng Thiên vào thời điểm ta nhìn xung quanh kiểm tra những thứ còn sót lại bên cạnh, phát hiện một ít tranh vẽ cùng văn tự trên một mặt tường. Ta đi qua nhìn, tuy rằng loang lổ mơ hồ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng đầu to đặc hữu của người Medarmin.
“Thành thị của người Medarmin, nhất định sẽ có đầu mối cho chúng ta. Tòa di chỉ này thoạt nhìn không nhỏ, chúng ta chỉ còn một tuần, nắm chặt thời gian tìm xem đi.”
Hai chúng ta cưỡi lên Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh, chạy băng băng trong phiến di tích này. Từng đoạn đổ nát thê lương, từng khối phiến đá cột trụ, nhất nhất lướt qua trước mắt chúng ta. Còn có những phòng ngói cửa hiên tàn di kia, đều nhất nhất nhìn kỹ. Khiến người ta thất vọng chính là chúng ta ngoại trừ tìm được vài bức bích hoạ khó hiểu cùng vài câu văn tự không trọn vẹn không được đầy đủ mà người Medarmin viết, thu hoạch gì cũng không có.
“Tiểu Bạch, nhóc xác định ở đây không có địa phương nào đại loại như tầng hầm gì đó chứ? Thực sự không có? Thực sự thực sự không có?”
Tiểu Bạch đầy mặt vô tội nhìn ta, rất khẳng định mà gật đầu. Ta ai thán:
“Nhiệm vụ này ai thiết kế a! Không thể giản đơn hơn một chút sao?”
Lăng Thiên cười:
“Bỏ vốn cao mới có tiền lời cao, nếu nhiệm vụ không khó thế nào phần thưởng sẽ nhiều như vậy? Muốn ăn được cỏ ngon, con ngựa phải nhanh chạy.”
Hừ hừ!!
“Đừng quên, anh cũng là một trong số đó.”
“Đúng, vì vậy tôi quyết định chạy nhanh lên một chút.”
Lời còn chưa dứt, Lăng Thiên vỗ Ám Ảnh chạy đến phía trước.
“Uy, hiểu quy tắc thi đấu hay không a? Muốn chạy cũng phải đồng thời bắt đầu mới tính a!”
Giục Tiểu Hắc đuổi theo, cái tên tiểu nhân đoạt chạy trước kia, nhất định không thể bại bởi anh ta!
Không biết là bởi Lăng Thiên trời sinh cảm giác phương hướng tương đối tốt, hay anh ta căn bản là con rơi của nữ thần may mắn? Chạy loạn một mạch giống như chúng ta, sau nửa tiếng đồng hồ cư nhiên cũng thấy được cái bóng của thành thị. Không phải di tích, mà là thành thị chân chính, thoạt nhìn quy mô rất lớn, ta đoán là một tòa chủ thành hệ thống của phương tây.
Đối với vấn đề vận khí của Lăng Thiên, ta đã lười tiếp tục đi nghiên cứu, tòa thành trước mắt này châm lên hy vọng mới của ta. Nắm thật chặt áo choàng, ta cùng Lăng Thiên đi đến phương hướng cửa thành.
Phiến sa mạc ngoài cửa thành hẳn là một trong những điểm luyện cấp của tòa thành này, rất nhiều người chơi ở chỗ này đánh quái bò cạp, sao biển các loại. Ta vứt ra mấy cái kỹ năng công cộng “Điều Tra” học được khi cấp năm mươi ở chỗ tinh linh, phát hiện ở đây phổ biến là quái cấp năm mươi —— sáu mươi, vậy những người chơi kia hơn phân nửa cũng là trình độ này. Âm thầm lưu tâm nhân số một chút, hình như so với nhân số cấp năm sáu mươi chỗ chúng ta cũng không khác nhau bao nhiêu. Hiện tại người chơi bên đại lục phương đông cấp sáu, bảy mươi chiếm chủ lưu, hơn cấp tám mươi có thể tính là cao thủ, trên cấp chín mươi chính là nhân vật lĩnh quân trên bảng xếp hạng. Về phần cấp trăm, tựa hồ còn chưa xuất hiện. Tuy rằng nhìn theo bảng, hai tuần trước đã có người đến cấp chín mươi chín, thế nhưng nghe nói muốn lên trăm phải làm nhiệm vụ, hiện tại một người thông qua cũng không có. Có lẽ nhiệm vụ đó cũng thực biến thái, bằng không thế nào sẽ cản được đường những “cao cao thủ” kia đây? Phải biết rằng vài người trong đó đều là chủ một bang, thủ hạ huynh đệ thành đàn.
Nhưng chuyện đó với ta có quan hệ gì, ước gì bọn họ ở nơi đó mài càng lâu càng tốt, ta có thể đuổi theo kịp nha. ^^
“Cậu đang nhìn cái gì?”
“Tôi thấy nhân số mấy người chơi cấp trung đẳng kia so với bên chúng ta không khác nhau nhiều, có lẽ đẳng cấp bình quân của hai đại lục kém không lớn. Đương nhiên, cũng không nhất định. Dù sao tôi cũng chưa từng đến những chủ thành phương tây khác, nói không chính xác trình độ ở đây với phương tây mà nói là cao hay thấp.”
Lăng Thiên thấp giọng cười:
“Không nghĩ tới cậu cũng thực có lòng a, thời khắc không quên trinh sát địch tình.”
Cười gượng hai tiếng, nói:
“Thói quen trước đây dưỡng thành.”
“Thói quen?”
Ánh mắt Lăng Thiên nhìn ta mang đầy thâm ý. Ta cả kinh, phát hiện mình nói lỡ miệng. Đồng bạn khôn khéo khẳng định đoán được cái gì đó, thế nhưng anh ta một câu cũng không hỏi. Ta không nói, anh ta liền không hỏi, đây cũng là một điểm ta thưởng thức anh ta, Lăng Thiên thực sự rất biết suy nghĩ cho người khác.
Ngẩng đầu, cửa thành ngay cách đó không xa.
Tâm của Bạch Kỳ Mã (bảo thạch sơ cấp): Phụ gia ma pháp hệ điện sơ cấp cho vũ khí, mỗi một lần công kích, đều sẽ có chứa thương tổn hệ điện, 10% tỷ lệ tê lệt.
Ma pháp hệ điện, thành thật mà nói ta cảm thấy tác dụng đối với ta không lớn, ma pháp tiễn thuộc tính điện ta đã thấy, vừa ra tay liền lách tách rung động, thực sự không tương hợp với nguyên tắc “len lén phóng thương” ta truy cầu. Thuộc tính tê lệt kia rất khiến người ta nước bọt, thế nhưng chỉ có tỷ lệ 10%, so với thuộc tính liên xạ 30% của ta còn kém xa. Thế nhưng nếu có 20% thì tương đối khả quan. Híp mắt nghĩ nghĩ, thở dài, thôi đi, xem ra lần này vẫn là tiện nghi cho tiểu tử kia. Hồi tưởng lại hình như sau khi cùng anh ta tổ đội đều là anh ta chiếm tiện nghi a, rượu uống là ta ủ (anh ta chỉ lo há miệng), bán đồ là ta đi (anh ta chỉ lo phân tiền), phiên dịch là ta đảm đương (anh ta có nghe không có hiểu), lần này cầm viên bảo thạch còn phải cho anh ta ><...
“Lăng Thiên, kiếm của anh có thể khoan đúng không? Cầm cái này gắn luôn đi.”
Bảo thạch màu trắng vẽ ra một hình cung xinh đẹp trong không trung, được anh ta tiếp lấy. Lăng Thiên rõ ràng sửng sốt:
“Cậu không cần sao?”
“Thanh Linh của tôi đã rất mạnh, hơn nữa ma pháp hệ điện với tôi mà nói quá làm người khác chú ý, không phải thuộc tính tốt.”
Lăng Thiên ngẫm lại, gật đầu, chuyển tay đem hai viên bảo thạch cùng giao cho thợ rèn tinh linh. Khỏi nói, tay nghề của tinh linh dùng để làm nghề rèn ta không dám nói, thế nhưng khảm những vật nhỏ này ngược lại rất thích hợp. Nhìn nhìn trường kiếm sau khi khảm lêm hai viên bảo thạch, thân trường kiếm mảnh không có hoa văn quá phức tạp, tương đối đặc biệt chính là chuôi kiếm được chạm khắc thành hình dáng hai cành cây quấn lấy nhau, phiến lá giao nhau, mỹ quan trang nhã. Hiện tại khảm lên hai viên bảo thạch màu trắng, như là nở ra hai đóa hoa nhỏ, tôn đẹp cho nhau.
“Kiếm này gọi là gì? Đã sớm muốn hỏi.”
“Nguyên bản kêu Mộc Nha, hiện tại kêu Lôi Nha.”
Lăng Thiên vuốt thân kiếm, bộ dáng rất thoả mãn. Nghe tên đã biết là thanh kiếm tốt.
Khi chúng ta lại một lần nữa đứng ở đáy hồ Thiên Âm, ta cùng Lăng Thiên đã điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Tiểu Bích ở vị trí cũ, Tiểu Bạch ngồi trên đầu vai ta. Ta cùng Lăng Thiên mỗi người một thân áo choàng dài từ đầu đến chân, Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh lẳng lặng nằm bên người. Vì không muốn cho các người chơi tây đại lục chú ý, ta cùng Lăng Thiên quyết định hết thảy hành sự điệu thấp. Tuy có hai nhóc bự con Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh mười phần hấp dẫn ánh mắt, thế nhưng trước tiên vẫn phải che lại bộ dáng của hai chúng ta, chí ít trong khoảng thời gian ngắn có thể không khiến người ta hoài nghi thân phận người phương đông của chúng ta.
Bạch quang quen thuộc, cùng cảm giác bị kéo dài tựa như khi đến, ta cảm thấy mình như vừa mới ngồi tàu điện cao tốc xong. Xem ra rừng rậm tinh linh này cách đại lục phương tây cũng không gần a.
Khi lần nữa xuất hiện, trước mắt cát vàng.
Thái dương chiếu sáng chói trên đỉnh đầu. Cồn cát cao thấp gắn bó cuộn sóng, kéo dài hướng phương xa, thẳng đến chân trời. Chúng ta đứng bên trong một bức tường đổ nát chỉ còn lại có chân tường, ngoại trừ tiếng gió, cái gì cũng không nghe thấy.
Quay đầu lại, những bức tường đổ nát như vậy còn có không ít, có thể thấy được vào không biết bao nhiêu năm trước nơi đây nhất định là một thành trấn không nhỏ, chỉ là bị bỏ hoang đã lâu. Nơi chúng ta đứng thoạt nhìn như là một tòa viện, hoặc là phòng ốc rất lớn, bốn mặt đều có phần sót lại của chân tường. Mà ma pháp trận dưới chân đã rất cũ, rất nhiều nơi đều bị che lấp dưới cát, thấy không rõ. Đầu ta đầy hắc tuyến, loại truyền tống trận này cư nhiên còn có thể dùng, hẳn cũng chỉ có trong trò chơi mới có loại thiết định này. Nếu như là trong hiện thực, không cần nói những ma pháp trận thần kỳ tinh diệu này, dù chỉ là một thiết bị điện bình thường, cũ thành như vậy sớm đã ngừng hoạt động. (Đương nhiên, trong hiện thực cũng không có ma pháp trận.)
“Du Nhiên, ở đây hẳn là địa phương người Medarmin đã từng ở.”
Lăng Thiên vào thời điểm ta nhìn xung quanh kiểm tra những thứ còn sót lại bên cạnh, phát hiện một ít tranh vẽ cùng văn tự trên một mặt tường. Ta đi qua nhìn, tuy rằng loang lổ mơ hồ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng đầu to đặc hữu của người Medarmin.
“Thành thị của người Medarmin, nhất định sẽ có đầu mối cho chúng ta. Tòa di chỉ này thoạt nhìn không nhỏ, chúng ta chỉ còn một tuần, nắm chặt thời gian tìm xem đi.”
Hai chúng ta cưỡi lên Tiểu Hắc cùng Ám Ảnh, chạy băng băng trong phiến di tích này. Từng đoạn đổ nát thê lương, từng khối phiến đá cột trụ, nhất nhất lướt qua trước mắt chúng ta. Còn có những phòng ngói cửa hiên tàn di kia, đều nhất nhất nhìn kỹ. Khiến người ta thất vọng chính là chúng ta ngoại trừ tìm được vài bức bích hoạ khó hiểu cùng vài câu văn tự không trọn vẹn không được đầy đủ mà người Medarmin viết, thu hoạch gì cũng không có.
“Tiểu Bạch, nhóc xác định ở đây không có địa phương nào đại loại như tầng hầm gì đó chứ? Thực sự không có? Thực sự thực sự không có?”
Tiểu Bạch đầy mặt vô tội nhìn ta, rất khẳng định mà gật đầu. Ta ai thán:
“Nhiệm vụ này ai thiết kế a! Không thể giản đơn hơn một chút sao?”
Lăng Thiên cười:
“Bỏ vốn cao mới có tiền lời cao, nếu nhiệm vụ không khó thế nào phần thưởng sẽ nhiều như vậy? Muốn ăn được cỏ ngon, con ngựa phải nhanh chạy.”
Hừ hừ!!
“Đừng quên, anh cũng là một trong số đó.”
“Đúng, vì vậy tôi quyết định chạy nhanh lên một chút.”
Lời còn chưa dứt, Lăng Thiên vỗ Ám Ảnh chạy đến phía trước.
“Uy, hiểu quy tắc thi đấu hay không a? Muốn chạy cũng phải đồng thời bắt đầu mới tính a!”
Giục Tiểu Hắc đuổi theo, cái tên tiểu nhân đoạt chạy trước kia, nhất định không thể bại bởi anh ta!
Không biết là bởi Lăng Thiên trời sinh cảm giác phương hướng tương đối tốt, hay anh ta căn bản là con rơi của nữ thần may mắn? Chạy loạn một mạch giống như chúng ta, sau nửa tiếng đồng hồ cư nhiên cũng thấy được cái bóng của thành thị. Không phải di tích, mà là thành thị chân chính, thoạt nhìn quy mô rất lớn, ta đoán là một tòa chủ thành hệ thống của phương tây.
Đối với vấn đề vận khí của Lăng Thiên, ta đã lười tiếp tục đi nghiên cứu, tòa thành trước mắt này châm lên hy vọng mới của ta. Nắm thật chặt áo choàng, ta cùng Lăng Thiên đi đến phương hướng cửa thành.
Phiến sa mạc ngoài cửa thành hẳn là một trong những điểm luyện cấp của tòa thành này, rất nhiều người chơi ở chỗ này đánh quái bò cạp, sao biển các loại. Ta vứt ra mấy cái kỹ năng công cộng “Điều Tra” học được khi cấp năm mươi ở chỗ tinh linh, phát hiện ở đây phổ biến là quái cấp năm mươi —— sáu mươi, vậy những người chơi kia hơn phân nửa cũng là trình độ này. Âm thầm lưu tâm nhân số một chút, hình như so với nhân số cấp năm sáu mươi chỗ chúng ta cũng không khác nhau bao nhiêu. Hiện tại người chơi bên đại lục phương đông cấp sáu, bảy mươi chiếm chủ lưu, hơn cấp tám mươi có thể tính là cao thủ, trên cấp chín mươi chính là nhân vật lĩnh quân trên bảng xếp hạng. Về phần cấp trăm, tựa hồ còn chưa xuất hiện. Tuy rằng nhìn theo bảng, hai tuần trước đã có người đến cấp chín mươi chín, thế nhưng nghe nói muốn lên trăm phải làm nhiệm vụ, hiện tại một người thông qua cũng không có. Có lẽ nhiệm vụ đó cũng thực biến thái, bằng không thế nào sẽ cản được đường những “cao cao thủ” kia đây? Phải biết rằng vài người trong đó đều là chủ một bang, thủ hạ huynh đệ thành đàn.
Nhưng chuyện đó với ta có quan hệ gì, ước gì bọn họ ở nơi đó mài càng lâu càng tốt, ta có thể đuổi theo kịp nha. ^^
“Cậu đang nhìn cái gì?”
“Tôi thấy nhân số mấy người chơi cấp trung đẳng kia so với bên chúng ta không khác nhau nhiều, có lẽ đẳng cấp bình quân của hai đại lục kém không lớn. Đương nhiên, cũng không nhất định. Dù sao tôi cũng chưa từng đến những chủ thành phương tây khác, nói không chính xác trình độ ở đây với phương tây mà nói là cao hay thấp.”
Lăng Thiên thấp giọng cười:
“Không nghĩ tới cậu cũng thực có lòng a, thời khắc không quên trinh sát địch tình.”
Cười gượng hai tiếng, nói:
“Thói quen trước đây dưỡng thành.”
“Thói quen?”
Ánh mắt Lăng Thiên nhìn ta mang đầy thâm ý. Ta cả kinh, phát hiện mình nói lỡ miệng. Đồng bạn khôn khéo khẳng định đoán được cái gì đó, thế nhưng anh ta một câu cũng không hỏi. Ta không nói, anh ta liền không hỏi, đây cũng là một điểm ta thưởng thức anh ta, Lăng Thiên thực sự rất biết suy nghĩ cho người khác.
Ngẩng đầu, cửa thành ngay cách đó không xa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook