Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
-
Quyển 3 - Chương 1: Tinh linh chi thành - Tiết 1
Editor: Toujifuu
***
Đại thụ chọc trời cao vút trong mây che phủ toàn bộ bầu trời, không có một tia nắng chiếu xuống, trong rừng rậm dị thường u tĩnh. Lá cây năm màu rực rỡ sinh trưởng trên đại thụ, thỉnh thoảng từ trên đó rơi xuống một vòng ánh sáng mịn như nhung, tựa như huyễn ảnh xuyên qua ngọn cây, thân cây, cỏ dại thấp bé, chìm xuống dưới đất rồi biến mất.
Cả tòa rừng rậm đều là loại đại thụ cổ quái đẹp đến kinh người chưa từng thấy qua này, tại địa phương yên tĩnh đến mức ngay cả một tiếng gió nhẹ cũng nghe không thấy này thì sự mỹ lệ kinh người ngược lại thành áp lực không tên khiến cho lòng ta trong nháy mắt trầm tĩnh lại. Không tùy tiện đi ra khỏi tòa đài đá nơi chúng ta vừa truyền tống tới, sau khi ta cẩn thận xác nhận bên người đích xác không có khí tức khác mới quay đầu hỏi:
“Lăng Thiên, biết đây là chỗ nào không?”
Lăng Thiên chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt thận trọng, ánh mắt đảo qua nhiều lần trong rừng. Xem ra nơi thần bí này đích thật là chưa ai từng đến, khiến ta nhớ lại tòa đất rừng nơi khi trở thành Thần Ngữ Giả. Tuy rằng cảnh vật không giống, thế nhưng đồng dạng cổ quái. Cúi đầu, ta quan sát đài đá dưới chân. Một chuỗi ký hiệu cổ quái đầy mặt đài, kéo dài tới tường biên của đài đá. Có lẽ bởi vì niên đại lâu đời, có thể thấy được rêu xanh đậm dày dày khắp nơi trên đài đá này, chỉ có một khối trung gian tương đối sạch sẽ, ta đoán là bởi vì khi ta cùng Lăng Thiên truyền tống đến đây bị năng lượng truyền tống cạo đi.
“Có người tới.”
Lăng Thiên đột nhiên mở miệng, nhanh chóng lôi kéo tay ta từ một bên đài đá lướt đi. Thoáng cái phản ứng lại ta lập tức thả tốc độ đuổi theo anh ta, chúng ta ở sau một gốc cây đại thụ cách đài đá trăm mét có thừa tìm được một chỗ trũng bị thân cây cùng dốc đất ngăn trở. Vừa mới trốn vào, chợt nghe thấy vài tiếng gió xẹt qua ở cách đó không xa. Do khu vực cổ quái này yên tĩnh đến mức không bình thường, vì vậy ngay cả tiếng gió động nguyên bản cực nhẹ cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng. Ta cùng Lăng Thiên bỗng chốc phát hiện vấn đề này, nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng ép hô hấp xuống đến cực điểm.
Xuyên qua khe hở giữa lá cỏ, ta nhìn thấy hai đạo nhân ảnh đáp xuống trước tòa đài đá mà ban nãy chúng ta tới kia. Bọn họ không đi lên, chỉ là vòng quanh dò xét đài đá một vòng. Tốc độ họ biểu hiện ra khiến cho ta âm thầm kinh hãi. Nhìn kỹ hơn nữa, mới phát hiện đó căn bản không phải nhân loại, vành tai dài nhọn nhọn cùng mái tóc dài màu lục của bọn họ, ta liên tưởng đến pho tinh linh thủy tinh kia, miêu tả sinh động một chủng tộc ——
“Tinh linh!”
Trong lòng âm thầm kêu một tiếng, ta không hề nghĩ tới bản thân sẽ ở trong trò chơi gặp được thứ trong truyền thuyết như tinh linh này. Đây chính là đặc sản của đại lục phương tây, không cần nói hiện tại ngoại trừ nhân loại còn chưa khai mở chủng tộc khác, cho dù khai mở, giữa đại lục đông tây còn có đại dương vô tận cùng vành đai gió loạn cách ly tồn tại, trên cơ bản loại chủng tộc đặc hữu của phương tây này những người phương đông như chúng ta đây trước khi đả thông thông đạo đại lục là không thể thấy được.
“Cái truyền tống trận đáng chết kia tới cùng đưa chúng ta đến nơi nào rồi, sẽ không phải là đại lục phương tây chứ?”
Ta cùng Lăng Thiên đồng thời thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Chúng ta ở đây còn chưa suy nghĩ được rõ ràng, hai sinh vật tinh linh hư hư thực thực kia bắt đầu ê a đối thoại. Bọn họ sử dụng ngôn ngữ ta chưa từng nghe qua, ngữ tốc nhẹ nhàng ngữ điệu ưu giương, nếu phối thêm một tiếng hót hay, liền tựa như ca hát.
Tuy rằng nghe thanh âm của bọn họ là một loại hưởng thụ, thế nhưng nghe không hiểu nội dung bọn họ nói chuyện cũng khiến ta có chút sốt ruột. Tại địa phương cổ quái xa lạ này tin tức trọng yếu ra sao, khó có được có người địa phương xuất hiện, nếu như có thể hiểu rõ được tình hình cơ bản từ trên người bọn họ, đối với bước hành động tiếp theo của ta cùng Lăng Thiên phi thường có lợi. Thế nhưng thành tích ngoại ngữ của ta thực sự không dám đem ra, đối với “tiếng chim” này chỉ có thể giương mắt nhìn. Lúc này, thanh âm của Tiểu Bạch bên cạnh đột nhiên xuất hiện trong đầu:
“Chủ nhân, anh có thể nghe hiểu lời nói của bọn họ a.”
Có lẽ bởi vì nó là Truy Tùy Giả của ta, nên có thể cảm ứng được tâm ý của ta.
“Tiểu Bạch, anh lại chưa từng học qua ngôn ngữ tinh linh, thế nào có thể nghe hiểu được.”
“Chủ nhân, anh đã quên anh là Thần Ngữ Giả sao? Thần Ngữ Giả là có thể dùng tâm mà nghe, anh chỉ cần dùng tâm cảm thụ, là có thể hiểu rõ lời bọn họ nói.”
Tiểu Bạch lật cái bạch nhãn nho nhỏ với ta, dường như người làm Thần Ngữ Giả chính quy như ta đây hiểu còn không nhiều bằng nó, thực sự là quá thất bại.
Ta câm lặng, chẳng lẽ nói Thần Ngữ Giả chính là ngôn ngữ học gia trời sinh sao? Hay là máy phiên dịch hình người tự động? Bất quá Tiểu Bạch đích xác không gạt ta, khi ta tập trung lực chú ý nghe cuộc đối thoại của các tinh linh, nội dung bọn họ nói chuyện cư nhiên ta đều hiểu rõ. (Tự động phiên dịch thành tiếng Trung, nếu như trong hiện thực cũng có loại năng lực thần kỳ này thì tốt rồi. ^^)
“Eifela, cậu có phát hiện gì không?”
Tinh linh có mái tóc dài màu xanh đậm đeo trường cung hỏi tinh linh mặc trường bào cầm pháp trượng bên người. Tinh linh tên là Eifela nói:
“Không có bất luận phát hiện gì. Bất quá tôi có thể cảm thụ được ở đây đích xác từng xuất hiện một luồng nguyên tố cường đại, ngay không lâu trước đây. Motok, cậu không phát hiện sao?”
Motok kia tựa hồ cười khổ một tiếng, nói:
“Địa phương này quá quỷ dị, tôi cảm thụ không được một tia khí tức của rừng rậm, ở đây ngay cả gió tựa hồ cũng bị giam cầm, khí tức tự nhiên cũng cực kỳ yếu ớt, năng lực cảm ứng của tôi bị áp chế tới mức thấp nhất. Không nghĩ tới nơi cấm địa trong tộc sẽ là loại bộ dáng này, những con dân của rừng rậm như chúng ta hình như không được những cây Gusdoya này hoan nghênh a.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn năng lực của hai tinh linh này đã bị hạn chế, bằng không có thể sẽ không ổn. Tuy rằng chưa từng thấy qua, thế nhưng nghĩ cũng biết chủng tộc đặc thù trong trò chơi nhất định có năng lực cường đại nào đó, tinh linh được xưng là con dân của rừng rậm ở trong rừng rậm cơ hồ chính là vô địch, nhìn tốc độ ban nãy hai người biểu hiện ra, ta cùng Lăng Thiên một khi bị phát hiện, cơ hồ đừng mong chạy thoát khỏi tay những tên lấy nhanh nhẹn mà xưng này. Nếu như để cho bọn họ phát hiện hai người từ ngoài đến chúng ta, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì. Trước khi gợi ý nhiệm vụ chính thức chưa xuất hiện, ta cùng Lăng Thiên giống như là con thỏ nhỏ rơi vào ổ sói, vẫn là đừng lộn xộn tương đối tốt. (Lăng: Tôi giống thỏ chỗ nào?)(XD~~)
Hai tinh linh thận trọng tra xét đi tra xét lại phụ cận đài đá, rốt cục hết hy vọng, dùng tốc độ như lúc đến nhanh chóng “bay” đi. Lưu cho ta ngoại trừ một chút mê hoặc khi nhìn thấy tướng mạo mỹ nam cường đại của bọn họ cùng trái tim vì khẩn trương mà nhảy loạn ra, cũng chỉ còn một việc khiến ta xác nhận: chúng ta thực sự chạy đến tây đại lục, còn thẳng tắp tiến vào cấm địa của tinh linh tộc người ta.
Đem tình huống ta nghe được nói với Lăng Thiên, Lăng Thiên đầu tiên là kinh ngạc một hồi đối với việc ta có thể nghe hiểu lời nói của bọn họ, sau đó lấy ra pho tượng thủy tinh đưa chúng ta tới đây. Pho tượng vốn bình thường vừa xuất hiện, bỗng nhiên như là sống lại, từ nội bộ thủy tinh lộ ra từng điểm ánh sáng nho nhỏ, bay thẳng hướng ra phía ngoài. Nhóm điểm ánh sáng rung rinh chạy về phía đài đá, sau khi rơi xuống trên đài cư nhiên ngưng kết ra một cái bóng mông lung. Cái bóng lớn cỡ người thật, thoạt nhìn hình như so với ta cao hơn một chút, khoảng chừng xấp xỉ Lăng Thiên, chỉ là cũng không hoàn chỉnh, thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ. Lăng Thiên nhìn nhìn cái bóng kia, lại nhìn nhìn pho tượng trong tay, thử buông tay, pho tượng thủy tinh rất nhanh đã bị cái bóng trên đài đá hút qua. Phiến quang ảnh hình người kia bao pho tượng vào trung gian, rất nhanh bộ dáng liền rõ ràng hơn. Chậm rãi xuất hiện ngũ quan, tóc dài, y giáp, thân hình, căn bản là phiên bản của pho tượng kia. Ngũ quan nguyên bản đờ đẫn trở nên sinh động hơn, trong nháy mắt khi cô mở mắt, ta hình như thấy được một mảnh cảnh sắc tuyệt mỹ.
“Chào các ngươi, con người, ta là nữ thần rừng rậm Doya Molice.”
***
Đại thụ chọc trời cao vút trong mây che phủ toàn bộ bầu trời, không có một tia nắng chiếu xuống, trong rừng rậm dị thường u tĩnh. Lá cây năm màu rực rỡ sinh trưởng trên đại thụ, thỉnh thoảng từ trên đó rơi xuống một vòng ánh sáng mịn như nhung, tựa như huyễn ảnh xuyên qua ngọn cây, thân cây, cỏ dại thấp bé, chìm xuống dưới đất rồi biến mất.
Cả tòa rừng rậm đều là loại đại thụ cổ quái đẹp đến kinh người chưa từng thấy qua này, tại địa phương yên tĩnh đến mức ngay cả một tiếng gió nhẹ cũng nghe không thấy này thì sự mỹ lệ kinh người ngược lại thành áp lực không tên khiến cho lòng ta trong nháy mắt trầm tĩnh lại. Không tùy tiện đi ra khỏi tòa đài đá nơi chúng ta vừa truyền tống tới, sau khi ta cẩn thận xác nhận bên người đích xác không có khí tức khác mới quay đầu hỏi:
“Lăng Thiên, biết đây là chỗ nào không?”
Lăng Thiên chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt thận trọng, ánh mắt đảo qua nhiều lần trong rừng. Xem ra nơi thần bí này đích thật là chưa ai từng đến, khiến ta nhớ lại tòa đất rừng nơi khi trở thành Thần Ngữ Giả. Tuy rằng cảnh vật không giống, thế nhưng đồng dạng cổ quái. Cúi đầu, ta quan sát đài đá dưới chân. Một chuỗi ký hiệu cổ quái đầy mặt đài, kéo dài tới tường biên của đài đá. Có lẽ bởi vì niên đại lâu đời, có thể thấy được rêu xanh đậm dày dày khắp nơi trên đài đá này, chỉ có một khối trung gian tương đối sạch sẽ, ta đoán là bởi vì khi ta cùng Lăng Thiên truyền tống đến đây bị năng lượng truyền tống cạo đi.
“Có người tới.”
Lăng Thiên đột nhiên mở miệng, nhanh chóng lôi kéo tay ta từ một bên đài đá lướt đi. Thoáng cái phản ứng lại ta lập tức thả tốc độ đuổi theo anh ta, chúng ta ở sau một gốc cây đại thụ cách đài đá trăm mét có thừa tìm được một chỗ trũng bị thân cây cùng dốc đất ngăn trở. Vừa mới trốn vào, chợt nghe thấy vài tiếng gió xẹt qua ở cách đó không xa. Do khu vực cổ quái này yên tĩnh đến mức không bình thường, vì vậy ngay cả tiếng gió động nguyên bản cực nhẹ cũng đều có thể nghe thấy rõ ràng. Ta cùng Lăng Thiên bỗng chốc phát hiện vấn đề này, nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng ép hô hấp xuống đến cực điểm.
Xuyên qua khe hở giữa lá cỏ, ta nhìn thấy hai đạo nhân ảnh đáp xuống trước tòa đài đá mà ban nãy chúng ta tới kia. Bọn họ không đi lên, chỉ là vòng quanh dò xét đài đá một vòng. Tốc độ họ biểu hiện ra khiến cho ta âm thầm kinh hãi. Nhìn kỹ hơn nữa, mới phát hiện đó căn bản không phải nhân loại, vành tai dài nhọn nhọn cùng mái tóc dài màu lục của bọn họ, ta liên tưởng đến pho tinh linh thủy tinh kia, miêu tả sinh động một chủng tộc ——
“Tinh linh!”
Trong lòng âm thầm kêu một tiếng, ta không hề nghĩ tới bản thân sẽ ở trong trò chơi gặp được thứ trong truyền thuyết như tinh linh này. Đây chính là đặc sản của đại lục phương tây, không cần nói hiện tại ngoại trừ nhân loại còn chưa khai mở chủng tộc khác, cho dù khai mở, giữa đại lục đông tây còn có đại dương vô tận cùng vành đai gió loạn cách ly tồn tại, trên cơ bản loại chủng tộc đặc hữu của phương tây này những người phương đông như chúng ta đây trước khi đả thông thông đạo đại lục là không thể thấy được.
“Cái truyền tống trận đáng chết kia tới cùng đưa chúng ta đến nơi nào rồi, sẽ không phải là đại lục phương tây chứ?”
Ta cùng Lăng Thiên đồng thời thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương. Chúng ta ở đây còn chưa suy nghĩ được rõ ràng, hai sinh vật tinh linh hư hư thực thực kia bắt đầu ê a đối thoại. Bọn họ sử dụng ngôn ngữ ta chưa từng nghe qua, ngữ tốc nhẹ nhàng ngữ điệu ưu giương, nếu phối thêm một tiếng hót hay, liền tựa như ca hát.
Tuy rằng nghe thanh âm của bọn họ là một loại hưởng thụ, thế nhưng nghe không hiểu nội dung bọn họ nói chuyện cũng khiến ta có chút sốt ruột. Tại địa phương cổ quái xa lạ này tin tức trọng yếu ra sao, khó có được có người địa phương xuất hiện, nếu như có thể hiểu rõ được tình hình cơ bản từ trên người bọn họ, đối với bước hành động tiếp theo của ta cùng Lăng Thiên phi thường có lợi. Thế nhưng thành tích ngoại ngữ của ta thực sự không dám đem ra, đối với “tiếng chim” này chỉ có thể giương mắt nhìn. Lúc này, thanh âm của Tiểu Bạch bên cạnh đột nhiên xuất hiện trong đầu:
“Chủ nhân, anh có thể nghe hiểu lời nói của bọn họ a.”
Có lẽ bởi vì nó là Truy Tùy Giả của ta, nên có thể cảm ứng được tâm ý của ta.
“Tiểu Bạch, anh lại chưa từng học qua ngôn ngữ tinh linh, thế nào có thể nghe hiểu được.”
“Chủ nhân, anh đã quên anh là Thần Ngữ Giả sao? Thần Ngữ Giả là có thể dùng tâm mà nghe, anh chỉ cần dùng tâm cảm thụ, là có thể hiểu rõ lời bọn họ nói.”
Tiểu Bạch lật cái bạch nhãn nho nhỏ với ta, dường như người làm Thần Ngữ Giả chính quy như ta đây hiểu còn không nhiều bằng nó, thực sự là quá thất bại.
Ta câm lặng, chẳng lẽ nói Thần Ngữ Giả chính là ngôn ngữ học gia trời sinh sao? Hay là máy phiên dịch hình người tự động? Bất quá Tiểu Bạch đích xác không gạt ta, khi ta tập trung lực chú ý nghe cuộc đối thoại của các tinh linh, nội dung bọn họ nói chuyện cư nhiên ta đều hiểu rõ. (Tự động phiên dịch thành tiếng Trung, nếu như trong hiện thực cũng có loại năng lực thần kỳ này thì tốt rồi. ^^)
“Eifela, cậu có phát hiện gì không?”
Tinh linh có mái tóc dài màu xanh đậm đeo trường cung hỏi tinh linh mặc trường bào cầm pháp trượng bên người. Tinh linh tên là Eifela nói:
“Không có bất luận phát hiện gì. Bất quá tôi có thể cảm thụ được ở đây đích xác từng xuất hiện một luồng nguyên tố cường đại, ngay không lâu trước đây. Motok, cậu không phát hiện sao?”
Motok kia tựa hồ cười khổ một tiếng, nói:
“Địa phương này quá quỷ dị, tôi cảm thụ không được một tia khí tức của rừng rậm, ở đây ngay cả gió tựa hồ cũng bị giam cầm, khí tức tự nhiên cũng cực kỳ yếu ớt, năng lực cảm ứng của tôi bị áp chế tới mức thấp nhất. Không nghĩ tới nơi cấm địa trong tộc sẽ là loại bộ dáng này, những con dân của rừng rậm như chúng ta hình như không được những cây Gusdoya này hoan nghênh a.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, may mắn năng lực của hai tinh linh này đã bị hạn chế, bằng không có thể sẽ không ổn. Tuy rằng chưa từng thấy qua, thế nhưng nghĩ cũng biết chủng tộc đặc thù trong trò chơi nhất định có năng lực cường đại nào đó, tinh linh được xưng là con dân của rừng rậm ở trong rừng rậm cơ hồ chính là vô địch, nhìn tốc độ ban nãy hai người biểu hiện ra, ta cùng Lăng Thiên một khi bị phát hiện, cơ hồ đừng mong chạy thoát khỏi tay những tên lấy nhanh nhẹn mà xưng này. Nếu như để cho bọn họ phát hiện hai người từ ngoài đến chúng ta, trời biết sẽ xảy ra chuyện gì. Trước khi gợi ý nhiệm vụ chính thức chưa xuất hiện, ta cùng Lăng Thiên giống như là con thỏ nhỏ rơi vào ổ sói, vẫn là đừng lộn xộn tương đối tốt. (Lăng: Tôi giống thỏ chỗ nào?)(XD~~)
Hai tinh linh thận trọng tra xét đi tra xét lại phụ cận đài đá, rốt cục hết hy vọng, dùng tốc độ như lúc đến nhanh chóng “bay” đi. Lưu cho ta ngoại trừ một chút mê hoặc khi nhìn thấy tướng mạo mỹ nam cường đại của bọn họ cùng trái tim vì khẩn trương mà nhảy loạn ra, cũng chỉ còn một việc khiến ta xác nhận: chúng ta thực sự chạy đến tây đại lục, còn thẳng tắp tiến vào cấm địa của tinh linh tộc người ta.
Đem tình huống ta nghe được nói với Lăng Thiên, Lăng Thiên đầu tiên là kinh ngạc một hồi đối với việc ta có thể nghe hiểu lời nói của bọn họ, sau đó lấy ra pho tượng thủy tinh đưa chúng ta tới đây. Pho tượng vốn bình thường vừa xuất hiện, bỗng nhiên như là sống lại, từ nội bộ thủy tinh lộ ra từng điểm ánh sáng nho nhỏ, bay thẳng hướng ra phía ngoài. Nhóm điểm ánh sáng rung rinh chạy về phía đài đá, sau khi rơi xuống trên đài cư nhiên ngưng kết ra một cái bóng mông lung. Cái bóng lớn cỡ người thật, thoạt nhìn hình như so với ta cao hơn một chút, khoảng chừng xấp xỉ Lăng Thiên, chỉ là cũng không hoàn chỉnh, thoạt nhìn mơ mơ hồ hồ. Lăng Thiên nhìn nhìn cái bóng kia, lại nhìn nhìn pho tượng trong tay, thử buông tay, pho tượng thủy tinh rất nhanh đã bị cái bóng trên đài đá hút qua. Phiến quang ảnh hình người kia bao pho tượng vào trung gian, rất nhanh bộ dáng liền rõ ràng hơn. Chậm rãi xuất hiện ngũ quan, tóc dài, y giáp, thân hình, căn bản là phiên bản của pho tượng kia. Ngũ quan nguyên bản đờ đẫn trở nên sinh động hơn, trong nháy mắt khi cô mở mắt, ta hình như thấy được một mảnh cảnh sắc tuyệt mỹ.
“Chào các ngươi, con người, ta là nữ thần rừng rậm Doya Molice.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook