Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
-
Quyển 2 - Chương 30: Tiết 30
Editor: Toujifuu
***
Quái thú nhảy ra kia trông khá giống mấy con chúng ta đánh lúc trước, chỉ là lớn hơn một vòng, dưới cái bụng còn có cái chân thứ năm. Năm chân chống trên mặt đất, thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.
“Ha, không nghĩ tới thật đúng là có nhóc con năm chân. Thoạt nhìn so với những con bốn chân bên ngoài kia mạnh hơn một chút.”
Quái thú kia như là nghe hiểu ta đang cười nó, đôi mắt tựa như chuông đồng trừng qua. Trầm thấp rít gào một tiếng với ta, cong thân nhảy, giết qua.
Ta muốn thu hồi câu nói lúc nãy kia, nhóc này không phải mạnh một chút, mà là mạnh rất nhiều. Không nói nhiều, chỉ nhìn cự ly nhảy liền biết không phải là thứ những nhóc bốn chân kia có thể so sánh, mọc thêm một chân lực cơ động cũng cường đại hơn nhiều a.
Tiếng gió vang lên, ta liền nhảy về phía sau. Cận chiến không phải mặt mạnh của ta, vẫn là kéo ra cự ly mới có kịch diễn. Quái năm chân kia mãnh lực nhảy vào khoảng không, mang theo áp lực của gió thổi bụi dưới đất bay đầy trời. Không đợi nó lần nữa nhảy lên, một đạo bóng trắng chợt lướt qua từ trên vai ta, chỉ thấy một đường trắng xẹt qua trên mặt quái năm chân, quái vật kia tru lên, lực chú ý lập tức bị chuyển dời đến bên kia. Trong lòng ta kỳ quái, một bên nhân cơ hội thối lui về phía sau, một bên nhìn qua, nguyên lai là nhóc con Tiểu Bạch kia. Cái đầu của Tiểu Bạch không lớn, ở trên bảng thông tin của ta cũng không thấy đẳng cấp của nó, chỉ có chữ “Truy Tùy Giả cấp một”, nửa điểm cũng không nói nó có tác dụng gì. Không nghĩ tới nhóc con ngoại trừ giúp ta canh gác, hái quả, còn có thể giúp ta giết quái a.
“Tiểu Bạch, làm tốt lắm!”
Tiểu Bạch được biểu dương liền tinh thần đại chấn, tốc độ nó vốn cực nhanh, một phen nhảy lên lủi xuống khiến con quái năm chân to con kia lắc lư đến choáng váng. Quái năm chân thoạt nhìn cũng có chút tư duy, bị Tiểu Bạch trêu đùa một trận liền bốc hỏa trong lòng. Không bao lâu sau nó liền phản ứng lại, không tiến thoái theo Tiểu Bạch nữa, tránh ra hai bước nhìn chằm chằm Tiểu Bạch phía trước rống mạnh một tiếng, thanh âm kia cực lớn khiến ta giật nảy mình. Tiểu Bạch bị bao giữa sóng âm, từ trong vận động cao tốc ngừng lại. Quái năm chân đắc ý muốn bổ nhào lên cắn chết tên nhóc đáng chết kia, trong lòng ta quýnh lên, vù một tiễn bắn tới.
Quái năm chân lần nữa bị cắt ngang xem ra tức giận phi thường, nó chuyển động cái đầu cực đại nhìn chằm chằm ta, thở phì phì. Lại nói tiếp cũng không thể trách nó, một tiễn ban nãy của ta kia là từ phía sau nó bắn qua, nhìn từ phía sau, khu nhược điểm lớn nhất đương nhiên chính là… ^^ (*khụ* ta ko cười, tuyệt đối, ta ko cười nha~! XD~~~), vì vậy, có thể hiểu được tâm tình của quái thú vô cớ mọc ra một cây “trường thích” trên cái mông, đối với ta cái tên đầu sỏ gây nên này tất nhiên là hận đến tận xương tủy. Thế nhưng, nó hiện tại mới chuẩn bị đến đối phó ta, đã muộn, trường kiếm của Lăng Thiên đã giết đến trước mặt.
Có kiếm sĩ cường đại như Lăng Thiên, ta hoàn toàn có thể yên tâm mà phát huy tiễn kỹ. Phối hợp di động của Lăng Thiên, ta không ngừng biến hóa góc độ bắn ra từng nhánh tiễn. Sau khi trở thành cung tiễn thủ trung cấp, tốc độ của ta lần nữa đề thăng một mức lớn, nguyên bản hai giây ba tiễn hiện tại có thể đạt được một giây hai tiễn. Có lúc ta đều sẽ có một loại cảm giác, có lẽ nhị liên xạ, tam liên xạ trong truyền thuyết là thực sự có thể thực hiện, chỉ cần tốc độ của ngươi đủ nhanh. Tựa như tiễn của ta hiện tại, một giây hai tiễn bắn ra cũng bất quá chỉ trong nháy mắt, nhưng nó còn chưa được tính là liên xạ, nếu như tốc độ của ta có thể nhanh hơn một chút nữa…
Ta không phát hiện bản thân đang trong vô ý thức từng chút từng chút đẩy nhanh tốc độ. Rút tiễn, xuất cung, bắn, rút tiễn, xuất cung, bắn… Động tác trong quá trình lần lượt lặp lại nhiều lần được ta không ngừng uốn nắn, từng chút xóa đi động tác dư thừa, để cho mỗi một bước đều càng thêm ngắn gọn có hiệu suất.
Lăng Thiên di chuyển qua trái, huy kiếm đẩy ra móng vuốt của quái vật, ta đồng thời bước ngang sang phải một bước, một tiễn, hai tiễn, ba tiễn. Hít khí, Lăng Thiên xoay người, ta nhảy lên phía trước, một tiễn, hai tiễn. Quái vật phát cuồng, tất cả trảo đều huy, Lăng Thiên triển khai thân pháp cùng nó du đấu, ta chạy nghiêng mấy bước qua hướng trái, kéo ra một góc độ, liên tục phát ba tiễn bắn về phía thịt mềm dưới cổ của quái vật.
Công kích liên tiếp đánh được dứt khoát lưu loát, dưới sự hợp tác của hai ta đỉnh đầu quái vật kia bốc lên một chuỗi dài chữ số đỏ máu, lượng máu giảm xuống cấp tốc.
Có lẽ quái thú kia cũng đã bị đánh đến phát cáu, bộ lông trên người nó dựng thẳng, ra sức quét lợi trảo về phía mặt Lăng Thiên. Một kích dùng toàn lực kia Lăng Thiên cũng không có dự định cố kháng, nhẹ nhàng khéo léo giảm bớt lực, lay động tránh ra. Ta vừa định tán thưởng một tiếng thân pháp tuyệt, đột nhiên phát hiện chân thứ năm của quái vật từ ban nãy vẫn luôn luôn chống trên mặt đất không có động tác gì kia lui lại. Chẳng lẽ thứ kia là vũ khí bí mật nào đó? Kinh nghiệm giao tiếp qua rất nhiều quái vật nói cho ta biết, quái vật là thiên kì bách quái, tuyệt chiêu là khó lòng phòng bị, ám chiêu cũng không phải chỉ có người mới biết xài! Trực giác của ta biết, tên nhóc này muốn xuất ám chiêu.
Hết thảy đều phát sinh giữa lúc điện quang hỏa thạch, ý nghĩ của ta bất quá chỉ vừa chuyển, chân thứ năm lùi về kia đã búng ra, từ phía dưới đánh thẳng lên bụng dưới của Lăng Thiên. Chân diện mục lộ ra, đó căn bản không phải là cái chân gì, mà là một thứ gì đó như đuôi, có thể tự do co duỗi huy động, công kích giống như roi.
Quái vật một chiêu đắc thủ, Lăng Thiên bị đánh cho lui vài bước. Một cái “-174” từ trên đầu anh ta dâng lên, trong lòng ta cả kinh, lực công kích của quái vật này thực mạnh. Lăng Thiên lại như không có cảm giác, vung kiếm lên lại xông lên. Chỉ là lúc này đây, quái vật kia nhiều thêm một kiện vũ khí hữu lực, có thể công có thể thủ thập phần tiện lợi, Lăng Thiên trong lúc nhất thời cũng không có cách nào tiếp cận nó.
Còn tiếp tục như vậy không biết phải kéo bao lâu mới có thể giải quyết chiến đấu, ta quyết định trước tiên giúp Lăng Thiên đối phó cái “roi” đáng ghét kia. Roi vẫn luôn luôn quơ bên người quái vật, vật thể di động cao tốc đối với tiêu chuẩn hiện nay của ta mà nói là một khiêu chiến không nhỏ. Nhìn ra tốc độ của nó, dự đoán quỹ tích vận động của nó, còn phải có đầy đủ tinh chuẩn cùng tốc độ bắt lấy cơ hội trong nháy mắt kia đem tiễn bắn ra, không có chút bản lĩnh là làm không được, chí ít chỉ bằng vào hệ thống kỹ năng cung tiễn thủ trung cấp của ta là không được. May mắn ta cũng không phải cái loại người chỉ dựa vào kỹ năng hệ thống, nắm bắt, nhắm chuẩn liền mạch lưu loát, một tiễn mang đầy lòng tin từ trên dây cung bay ra.
Lần đầu tiên khiêu chiến, tuy rằng chính ta cảm thấy rất chắc chắn, nhưng vẫn thất thủ. Khi nhánh tiễn bay đến phân nửa, quỹ tích mà bóng roi kia nguyên bản vẽ ra, lệch hướng một bên. Ta không cam lòng, lập tức lại bắn thêm một tiễn. Có thể là trong lòng ta vội vàng, một tiễn này cư nhiên so với tiễn trước nhanh hơn, đầu đuôi nối tiếp mà đuổi theo nhánh vũ tiễn phía trước kia, hai tiễn chạm nhau, cải biến phương hướng vốn có, không nghĩ tới lại ngẫu nhiên trúng ngay cái thứ không ngừng vũ động kia.
Quái vật ăn đau, roi huy vũ bỗng nhiên dừng lại, Lăng Thiên nắm chặt cơ hội đột nhập vào, dán thân quấn lấy quái vật, không cho nó cơ hội phát huy uy lực của roi.
Ta lăng lăng mà nhìn thành quả của chính mình, như vậy cũng được? Ha, nếu như ta có thể đem ngẫu nhiên ban nãy kia luyện thành “tất nhiên” tùy thời đều có thể dùng đến, có phải ta có thể sớm sử dụng được Tiễn Chuyển Hướng mà cấp sáu mươi mới có thể học được hay không đây? Có lẽ không đa biến như Tiễn Chuyển Hướng, bất quá dùng được cũng là kỹ năng rất thực dụng a! Bất quá, loại chuyện này thực sự có thể làm được sao?
***
Quái thú nhảy ra kia trông khá giống mấy con chúng ta đánh lúc trước, chỉ là lớn hơn một vòng, dưới cái bụng còn có cái chân thứ năm. Năm chân chống trên mặt đất, thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.
“Ha, không nghĩ tới thật đúng là có nhóc con năm chân. Thoạt nhìn so với những con bốn chân bên ngoài kia mạnh hơn một chút.”
Quái thú kia như là nghe hiểu ta đang cười nó, đôi mắt tựa như chuông đồng trừng qua. Trầm thấp rít gào một tiếng với ta, cong thân nhảy, giết qua.
Ta muốn thu hồi câu nói lúc nãy kia, nhóc này không phải mạnh một chút, mà là mạnh rất nhiều. Không nói nhiều, chỉ nhìn cự ly nhảy liền biết không phải là thứ những nhóc bốn chân kia có thể so sánh, mọc thêm một chân lực cơ động cũng cường đại hơn nhiều a.
Tiếng gió vang lên, ta liền nhảy về phía sau. Cận chiến không phải mặt mạnh của ta, vẫn là kéo ra cự ly mới có kịch diễn. Quái năm chân kia mãnh lực nhảy vào khoảng không, mang theo áp lực của gió thổi bụi dưới đất bay đầy trời. Không đợi nó lần nữa nhảy lên, một đạo bóng trắng chợt lướt qua từ trên vai ta, chỉ thấy một đường trắng xẹt qua trên mặt quái năm chân, quái vật kia tru lên, lực chú ý lập tức bị chuyển dời đến bên kia. Trong lòng ta kỳ quái, một bên nhân cơ hội thối lui về phía sau, một bên nhìn qua, nguyên lai là nhóc con Tiểu Bạch kia. Cái đầu của Tiểu Bạch không lớn, ở trên bảng thông tin của ta cũng không thấy đẳng cấp của nó, chỉ có chữ “Truy Tùy Giả cấp một”, nửa điểm cũng không nói nó có tác dụng gì. Không nghĩ tới nhóc con ngoại trừ giúp ta canh gác, hái quả, còn có thể giúp ta giết quái a.
“Tiểu Bạch, làm tốt lắm!”
Tiểu Bạch được biểu dương liền tinh thần đại chấn, tốc độ nó vốn cực nhanh, một phen nhảy lên lủi xuống khiến con quái năm chân to con kia lắc lư đến choáng váng. Quái năm chân thoạt nhìn cũng có chút tư duy, bị Tiểu Bạch trêu đùa một trận liền bốc hỏa trong lòng. Không bao lâu sau nó liền phản ứng lại, không tiến thoái theo Tiểu Bạch nữa, tránh ra hai bước nhìn chằm chằm Tiểu Bạch phía trước rống mạnh một tiếng, thanh âm kia cực lớn khiến ta giật nảy mình. Tiểu Bạch bị bao giữa sóng âm, từ trong vận động cao tốc ngừng lại. Quái năm chân đắc ý muốn bổ nhào lên cắn chết tên nhóc đáng chết kia, trong lòng ta quýnh lên, vù một tiễn bắn tới.
Quái năm chân lần nữa bị cắt ngang xem ra tức giận phi thường, nó chuyển động cái đầu cực đại nhìn chằm chằm ta, thở phì phì. Lại nói tiếp cũng không thể trách nó, một tiễn ban nãy của ta kia là từ phía sau nó bắn qua, nhìn từ phía sau, khu nhược điểm lớn nhất đương nhiên chính là… ^^ (*khụ* ta ko cười, tuyệt đối, ta ko cười nha~! XD~~~), vì vậy, có thể hiểu được tâm tình của quái thú vô cớ mọc ra một cây “trường thích” trên cái mông, đối với ta cái tên đầu sỏ gây nên này tất nhiên là hận đến tận xương tủy. Thế nhưng, nó hiện tại mới chuẩn bị đến đối phó ta, đã muộn, trường kiếm của Lăng Thiên đã giết đến trước mặt.
Có kiếm sĩ cường đại như Lăng Thiên, ta hoàn toàn có thể yên tâm mà phát huy tiễn kỹ. Phối hợp di động của Lăng Thiên, ta không ngừng biến hóa góc độ bắn ra từng nhánh tiễn. Sau khi trở thành cung tiễn thủ trung cấp, tốc độ của ta lần nữa đề thăng một mức lớn, nguyên bản hai giây ba tiễn hiện tại có thể đạt được một giây hai tiễn. Có lúc ta đều sẽ có một loại cảm giác, có lẽ nhị liên xạ, tam liên xạ trong truyền thuyết là thực sự có thể thực hiện, chỉ cần tốc độ của ngươi đủ nhanh. Tựa như tiễn của ta hiện tại, một giây hai tiễn bắn ra cũng bất quá chỉ trong nháy mắt, nhưng nó còn chưa được tính là liên xạ, nếu như tốc độ của ta có thể nhanh hơn một chút nữa…
Ta không phát hiện bản thân đang trong vô ý thức từng chút từng chút đẩy nhanh tốc độ. Rút tiễn, xuất cung, bắn, rút tiễn, xuất cung, bắn… Động tác trong quá trình lần lượt lặp lại nhiều lần được ta không ngừng uốn nắn, từng chút xóa đi động tác dư thừa, để cho mỗi một bước đều càng thêm ngắn gọn có hiệu suất.
Lăng Thiên di chuyển qua trái, huy kiếm đẩy ra móng vuốt của quái vật, ta đồng thời bước ngang sang phải một bước, một tiễn, hai tiễn, ba tiễn. Hít khí, Lăng Thiên xoay người, ta nhảy lên phía trước, một tiễn, hai tiễn. Quái vật phát cuồng, tất cả trảo đều huy, Lăng Thiên triển khai thân pháp cùng nó du đấu, ta chạy nghiêng mấy bước qua hướng trái, kéo ra một góc độ, liên tục phát ba tiễn bắn về phía thịt mềm dưới cổ của quái vật.
Công kích liên tiếp đánh được dứt khoát lưu loát, dưới sự hợp tác của hai ta đỉnh đầu quái vật kia bốc lên một chuỗi dài chữ số đỏ máu, lượng máu giảm xuống cấp tốc.
Có lẽ quái thú kia cũng đã bị đánh đến phát cáu, bộ lông trên người nó dựng thẳng, ra sức quét lợi trảo về phía mặt Lăng Thiên. Một kích dùng toàn lực kia Lăng Thiên cũng không có dự định cố kháng, nhẹ nhàng khéo léo giảm bớt lực, lay động tránh ra. Ta vừa định tán thưởng một tiếng thân pháp tuyệt, đột nhiên phát hiện chân thứ năm của quái vật từ ban nãy vẫn luôn luôn chống trên mặt đất không có động tác gì kia lui lại. Chẳng lẽ thứ kia là vũ khí bí mật nào đó? Kinh nghiệm giao tiếp qua rất nhiều quái vật nói cho ta biết, quái vật là thiên kì bách quái, tuyệt chiêu là khó lòng phòng bị, ám chiêu cũng không phải chỉ có người mới biết xài! Trực giác của ta biết, tên nhóc này muốn xuất ám chiêu.
Hết thảy đều phát sinh giữa lúc điện quang hỏa thạch, ý nghĩ của ta bất quá chỉ vừa chuyển, chân thứ năm lùi về kia đã búng ra, từ phía dưới đánh thẳng lên bụng dưới của Lăng Thiên. Chân diện mục lộ ra, đó căn bản không phải là cái chân gì, mà là một thứ gì đó như đuôi, có thể tự do co duỗi huy động, công kích giống như roi.
Quái vật một chiêu đắc thủ, Lăng Thiên bị đánh cho lui vài bước. Một cái “-174” từ trên đầu anh ta dâng lên, trong lòng ta cả kinh, lực công kích của quái vật này thực mạnh. Lăng Thiên lại như không có cảm giác, vung kiếm lên lại xông lên. Chỉ là lúc này đây, quái vật kia nhiều thêm một kiện vũ khí hữu lực, có thể công có thể thủ thập phần tiện lợi, Lăng Thiên trong lúc nhất thời cũng không có cách nào tiếp cận nó.
Còn tiếp tục như vậy không biết phải kéo bao lâu mới có thể giải quyết chiến đấu, ta quyết định trước tiên giúp Lăng Thiên đối phó cái “roi” đáng ghét kia. Roi vẫn luôn luôn quơ bên người quái vật, vật thể di động cao tốc đối với tiêu chuẩn hiện nay của ta mà nói là một khiêu chiến không nhỏ. Nhìn ra tốc độ của nó, dự đoán quỹ tích vận động của nó, còn phải có đầy đủ tinh chuẩn cùng tốc độ bắt lấy cơ hội trong nháy mắt kia đem tiễn bắn ra, không có chút bản lĩnh là làm không được, chí ít chỉ bằng vào hệ thống kỹ năng cung tiễn thủ trung cấp của ta là không được. May mắn ta cũng không phải cái loại người chỉ dựa vào kỹ năng hệ thống, nắm bắt, nhắm chuẩn liền mạch lưu loát, một tiễn mang đầy lòng tin từ trên dây cung bay ra.
Lần đầu tiên khiêu chiến, tuy rằng chính ta cảm thấy rất chắc chắn, nhưng vẫn thất thủ. Khi nhánh tiễn bay đến phân nửa, quỹ tích mà bóng roi kia nguyên bản vẽ ra, lệch hướng một bên. Ta không cam lòng, lập tức lại bắn thêm một tiễn. Có thể là trong lòng ta vội vàng, một tiễn này cư nhiên so với tiễn trước nhanh hơn, đầu đuôi nối tiếp mà đuổi theo nhánh vũ tiễn phía trước kia, hai tiễn chạm nhau, cải biến phương hướng vốn có, không nghĩ tới lại ngẫu nhiên trúng ngay cái thứ không ngừng vũ động kia.
Quái vật ăn đau, roi huy vũ bỗng nhiên dừng lại, Lăng Thiên nắm chặt cơ hội đột nhập vào, dán thân quấn lấy quái vật, không cho nó cơ hội phát huy uy lực của roi.
Ta lăng lăng mà nhìn thành quả của chính mình, như vậy cũng được? Ha, nếu như ta có thể đem ngẫu nhiên ban nãy kia luyện thành “tất nhiên” tùy thời đều có thể dùng đến, có phải ta có thể sớm sử dụng được Tiễn Chuyển Hướng mà cấp sáu mươi mới có thể học được hay không đây? Có lẽ không đa biến như Tiễn Chuyển Hướng, bất quá dùng được cũng là kỹ năng rất thực dụng a! Bất quá, loại chuyện này thực sự có thể làm được sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook