Võng Du Chi Thần Ngữ Giả
Quyển 2 - Chương 24: Tiết 24

Editor: Toujifuu

***

Chiến đấu đánh rất thuận lợi, trên thực tế ở trong mắt của ta lặp đi lặp lại giết một loại quái không có gì đặc sắc lại bị người ta biết rõ hết các loại đặc điểm như vậy thực sự không có bao nhiêu tính khiêu chiến. Vì vậy đến sau này, ta khó tránh khỏi có chút không tập trung. Tính toán có lẽ Lăng Thiên cũng không khác mấy, bất quá anh ta so với ta có nghị lực hơn, đối phó mỗi một con hầu tử đều toàn lực ứng phó dùng kiếm chiêu nhanh nhất giết chết đối phương. Anh ta là không bỏ qua mỗi một cơ hội luyện tập kỹ xảo a, điểm này ta so ra kém anh ta, khó trách anh ta so với ta mạnh hơn.

Ta không quá chuyên tâm nhìn loạn mọi nơi, phát hiện bên người còn có một người so với ta càng không chuyên tâm hơn.

“Trân Châu, làm sao vậy? Vì sao không triệu bảo bảo đến hỗ trợ?”

Tiểu Lộ bĩu môi, nói:

“Ca, có phải em không thích hợp làm ngự thú sư hay không? Vì sao ngự thú sư khác đều lợi hại như vậy, thế nhưng bảo bảo em triệu ra đều không có gì hữu dụng?”

“Thế nào sẽ vô dụng? Các bảo bảo đều rất hữu dụng, còn nhớ rõ anh nói với em không?”

“Anh nói em đều biết, thế nhưng chúng nó căn bản chống không được a! Nhìn Mã Não xem, hỏa phù của nhỏ uy lực lớn, Thủy Tinh có thể trị liệu còn có thể gia tăng trạng thái, nhưng bảo bảo của em chống cũng không thể chống, đánh lại đánh không lại, em có phải chọn sai hay không?”

Nha đầu này, bị đả kích rồi.

“Nha đầu, trong trò chơi này mỗi một chức nghiệp đều có đặc điểm của nó, muốn chơi tốt một chức nghiệp chỉ dựa vào làm bừa là không được, đặc biệt ngự thú sư, đó là một chức nghiệp phi thường cần thiết động não. Anh nói cho em biết không nên xem thường bất luận một loại triệu hoán thú nào của em, dưới bất luận một tình huống nào, chỉ cần em chọn đúng bảo bảo, đều sẽ có tác dụng lớn. Hơn nữa đánh quái không phải việc của một người, em hiện tại là ở trong một đoàn thể, tuyệt không phải chỉ có giết chết quái vật mới tính là bản lĩnh. Giết quái đương nhiên có người chức nghiệp công cao đi phụ trách, nếu như em có thể giúp bọn họ giết được nhẹ nhõm hơn, không phải cũng rất tốt sao? Không nên xem thường bản thân.”

Tiểu Lộ đầy mặt không cho là đúng, xem ra không cho nhỏ tận mắt thấy hành động thực là không được.

“Như vậy đi, anh nói cho em làm như thế nào, chúng ta thử xem?”

Tiểu Lộ hoài nghi mà nhìn nhìn ta, gật đầu.

“Hiện tại trước tiên nói cho anh biết em có bảo bảo nào, đều đã tới bậc mấy?”

“Đều là cấp một, Bích Thảo, Thiết Bối Quy cùng Phong Hậu. Bích Thảo là bậc hai, hai loại khác là bậc một.”

Bích Thảo bậc hai, đó chính là bụi cỏ, kỹ năng quấn đã mở được một phần, đối phó những hầu tử này vẫn có thể được. Ta nhớ tới trước đây đặc biệt yêu thích mấy nhóc con toàn thân bích lục này, chỉ cảm thấy hoài niệm không ngớt.

“Dùng toàn bộ chân nguyên của em, hẳn là có thể triệu được năm Bích Thảo. Em nhìn thấy con hầu tử phía sau khối đất kia không? Triệu hết bọn nó ra, thả phía sau hầu tử. Sau đó uống một lọ Chân Nguyên Thủy, một bên hồi phục một bên triệu tiếp, triệu đủ mười con mới thôi.”

Ta chỉ vào con Đại Nhĩ Hầu Cuồng Bạo đang bị mấy người vây công phía sau nói. Tiểu Lộ rất nghi hoặc mà nghĩ nghĩ, chiếu lời nói của ta mà làm. Nhỏ đối với triệu hoán còn chưa quá quen thuộc, mấy nhóc cấp một mà nhỏ cũng phải dùng ước chừng một phút đồng hồ mới hoàn thành mục tiêu ta đề ra. Ta thấy mà phải lắc đầu nguầy nguậy, xem ra còn cần phải tiến hành một ít rèn đúc về phương diện này cho nhỏ mới được, không yêu cầu đạt được cảnh giới cao thủ, nhưng dù sao cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình.

“Hiện tại điểm nảy sinh quái mới trong rừng đối diện kia có quái mới đi ra, thấy không? Em triệu một Phong Hậu, đi dẫn nó lại đây. Phong Hậu bậc một là một tổ mười con, em cẩn thận dẫn một chút, chậm một chút, dẫn bọn nó tới chỗ em chôn cỏ, không nên công kích, chỉ cần hấp dẫn sự chú ý của nó là được. Cũng không nên quá chậm, Bích Thảo được chôn dưới đất chỉ có thời gian ba phút.”

Tiểu Lộ dựa theo lời nói của ta, chờ chân nguyên hồi phục một chút, liền triệu ra một Phong Hậu, mang theo chín con ong binh của nó ong ong vỗ cánh đi dụ dỗ con hầu tử mới xuất hiện còn có chút đần độn kia. Công phu dẫn quái Tiểu Lộ học được cũng không tồi, rất thuận lợi dẫn được con hầu tử não bộ không linh mẫn kia vào bãi cỏ xanh nhỏ trồng. Hầu tử vừa bước vào bãi cỏ, những lá cỏ kia liền cuộn lên, như là cơ quan được vặn đủ dây cót, lần lượt quấn lên trên đùi hầu tử. Hầu tử cả kinh chi chi kêu loạn, khí lực nó lớn, vừa nhấc chân liền kéo đứt những lá cỏ non mềm đó, lại có thêm lá cỏ bò lên một chân khác của nó. Nhiều lần như thế, không bao lâu sau hầu tử kia đã kéo đứt sạch một mảnh bụi cỏ nhỏ này.

“Đừng ngẩn người, để cho Phong Hậu đi công kích nó.”

Tiểu Lộ nghe lời mà chỉ huy đàn ong xông lên. Ở thời điểm dẫn quái ban nãy đã chết hai con ong binh, bây giờ còn có tám con vây lấy đỉnh đầu hầu tử không ngừng chích. Hầu tử lập tức không còn để ý cỏ nhỏ bên chân, ngược lại công kích đàn ong trên đầu. Nhân cơ hội này, đám cỏ nhỏ không ngừng bò lên trên, lá cỏ trên đùi nó càng ngày càng dày, càng ngày càng nhiều. Khi màu xanh lan tràn đến bắp đùi hầu tử, ta nói với Tiểu Lộ:

“Được rồi, hiện tại chân nguyên của em đã khôi phục được một chút đúng không? Triệu thêm một con Phong Hậu, có thể cùng mấy con còn lại lúc trước đi dẫn con hầu tử tiếp theo. Con hầu tử này có bọn họ đến đối phó.”

Ta chỉ chỉ Lăng Thiên cùng Hoàng Cân Quân mới kết thúc chiến đấu, đang công kích tới con hầu tử bị nhốt này. Tiểu Lộ sau khi thấy hầu tử ở trong bụi cỏ bị nhốt đến mức không thể động đậy, bị bọn Lăng Thiên chém vài cái đã ngã, kinh ngạc mà mở miệng.

“Ca, thế này là thế nào? Vì sao hầu tử kia sẽ đứng ở nơi đó để cho cỏ trói? Chẳng lẽ nó không biết chạy đi sao?”

“Đây chỉ là một sự lợi dụng nho nhỏ đối với độ cừu hận. Công kích của Bích Thảo đối với hầu tử so ra kém công kích của đàn ong, vì vậy sau khi đàn ong công kích nó, hầu tử sẽ ưu tiên công kích đàn ong mà sẽ không quản tới Bích Thảo dưới chân, điều này để cho Bích Thảo có thời gian. Đương nhiên, loại thủ đoạn nhỏ này đối với quái thông minh là không có tác dụng, chỉ có thể lừa những tên nhóc đần độn này. Thế nhưng em xem, ngự thú sư không phải cũng rất hữu dụng sao?”

Tiểu Lộ đầy mặt hưng phấn, đặc biệt sau khi Hoàng Cân Quân quay người lại tán thưởng nhỏ, liền càng thêm cao hứng. Nhỏ cũng không nói ngự thú sư không tốt thế nào nữa, một lòng một dạ nghĩ dẫn nhiều thêm chút hầu tử qua để luyện tập. Ta lại thiết kế thêm cho nhỏ hai phương án, để cho tính tích cực đánh quái của nhỏ tăng vọt chưa từng có. Khi Tiểu Lộ khả ái vọt tới phía trước gào thét, Lăng Thiên bớt thời giờ quay đầu lại, nhìn ta cười ý vị thâm trường, ta trả lại anh ta một nét mặt rạng rỡ.

Lần này luyện cấp duy trì liên tục thẳng đến lúc chạng vạng. Sự thích thú của ba tiểu cô nương đang cao, bị chúng ta lấy lý do buổi tối dã ngoại quá nguy hiểm lôi kéo đi xuống chân núi. Trở về thành chẳng qua chỉ có mấy bước đường, tất cả mọi người quyết định không cần Hồi Thành Phù, vừa đi vừa xem cảnh đẹp hoàng hôn. Ta đi vài bước, chung quy luôn cảm giác có cái gì đó đi theo. Thoáng rơi lại về phía sau vài bước, quay đầu lại, trong một mảnh cỏ xanh trông thấy một bụi lông màu trắng. Lại là nó?

Đi qua bắt tiểu hầu tử từ trong bụi cỏ ra, nó trừng đôi mắt to long lanh nước nhìn chằm chằm ta, tuyệt không sợ, trái lại nhỏ giọng mà chi chi cười. (Dễ thương quá aaaaaaaaaaaaaaaa!! Ta muốn có một con aaaaaaaaaaa!!!!)

“Nhóc con, nhóc luôn theo anh làm gì?”

Tiểu hầu tử kêu hai tiếng với ta, không biết vì sao ta cảm thấy mình hiểu rõ ý tứ của nó.

“Nhóc muốn theo anh?”

Tiểu hầu tử cao hứng mà gật đầu. Ta kinh ngạc, đây vẫn là lần đầu tiên nghe nói có quái muốn chủ động theo người nha.

“Nhóc vì sao muốn theo anh? Anhcũng không phải ngự thú sư, không thể mang nhóc đi. Nếu không anh mang nhóc đi tìm muội muội anh?”

Tiểu hầu tử cấp bách, vươn móng vuốt nho nhỏ bắt lấy ống tay áo ta, trong hai con mắt to nổi lên thủy quang. Ta một trận câm lặng, lúc nào mà mấy nhóc con này cũng học được biện pháp dùng một khóc hai nháo để tranh thủ đồng tình? (Thiếu bước ba thắt cổ nữa là đủ bộ! XD~~~~~~~!)

“Được rồi được rồi, cho nhóc theo là được. Bất quá nói trước, anh không có chỗ chứa nhóc, nhóc muốn theo cũng chỉ có thể tự mình đi.”

Tiểu hầu tử hưng phấn mà liên tục gật đầu, lại chi chi kêu lên.

“Anh đây về sau gọi nhóc là Tiểu Bạch đi. Tự nhóc phải theo kịp đó.”

Ta nửa là bất đắc dĩ nửa là buồn cười mà buông nhóc ra, chợt nghe thấy “đinh” một tiếng, có gợi ý của hệ thống đến. Mở ra vừa nhìn, ta sửng sốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương