Võng Du Chi Tam Quốc Vương Giả
-
Chương 13: Điên cuồng vơ vét của cải
Qua buổi trưa, sơ cấp tiệm thợ rèn, sơ cấp mộc phòng và sơ cấp thị trường rốt cục cũng xây xong.
Sau khi ăn cơm, Dương Thiên liền mang theo mười bốn thanh thiết kiếm đi đến thị trường. Thị trường chiếm diện tích không lớn lắm. Bố cục giống như thương trường tại thế giới thực, được chia làm rất nhiều quầy hàng.
Dương Thiên tìm một lúc đã thấy một quyển sách dầy. Hiện tại, danh sách vật tư bán ra đã lên đến mấy trăm trang, mà còn không ngừng gia tăng, nhưng mà đồ bán ra tất cả đều là nguyên vật liệu, dù sao giờ ai cũng rất cần tiền, hơn nữa hối đoái tiền thật với tiền trong game còn chưa khai thông, thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán a!
Dương Thiên nhìn một chút xem có sách kỹ năng, kiến trúc bản vẽ các loại hay không, nhưng kết quả rất thất vọng. Rõ ràng một cái cũng không phát hiện, những thứ bỏ đi kiểu sơ cấp kiếm thuật các loại cũng không có người bán.
Đã không có, Dương Thiên cũng không cách nào cưỡng cầu, trước làm chuyện của mình đã!
Thử treo lên một thanh thiết kiếm, yết giá 1500 tiền đồng.
Lập tức, thiết kiếm biến mất, mà trong túi bên eo của mình nhiều ra 1465 tiền đồng.
Tiếp tục treo thêm một thanh, yết giá 1600 tiền đồng.
Lập tức bị mua đi......
Dương Thiên ngẫm lại, vẫn là không hề bỏ thêm. Dù sao thiết kiếm bình thường, hệ thống bán với giá 200 tiền đồng, về sau đại lượng người chơi phát triển lên, giá thiết kiếm bị áp xuống chỉ còn 150 tiền đồng. Mà thành phẩm sản xuất thiết kiếm lại chỉ là vài đơn vị quặng sắt và phí nhân công, quặng sắt đơn giá cũng chỉ dao động trong khoảng từ mười lăm đến hai mươi đồng. Mà hiện tại, giá quặng sắt càng là thấp đến không hợp thói thường. Thế lực NPC thu mua là một đơn vị nguyên vật liệu một tiền đồng. Đồng dạng, một tấm da thú nguyên vẹn cũng là một tiền đồng. Mà ở trên thị trường, giá tài liệu mặc dù so với NPC cao hơn, nhưng đại bộ phận cũng chỉ là một đơn vị hai tiền đồng.
Dương Thiên một hơi đem mười hai thanh thiết kiếm còn lại toàn bộ bán trên thị trường với giá 1600 tiền đồng, nhưng hắn tạm thời chưa thu mua nguyên vật liệu, mà là trở lại nhà kho, bảo hai thôn dân mang theo toàn bộ bốn mươi hai thanh thiết kiếm và hai mươi chi thiết thương, mười lăm khẩu phác đao còn lại đến thị trường.
Hiện tại trong thành Thủy Trữ đã nổ tung nồi rồi, lại có người bắt đầu bán vũ khí, bởi vì treo bán vật phẩm trên thị trường đều là nặc danh, vì vậy mọi người bắt đầu suy đoán, là có người đã học xong kỹ năng sinh hoạt, hay là số dẫm nhằm cứt chó nhặt được? Hoặc là đã trộm được kho vũ khí của hệ thống? Nhưng tất cả đều nhất trí cho rằng đây không phải do người chơi lãnh chúa (là người đã xây dựng được thôn trang) bán ra, bởi vì người chơi lãnh chúa cần tổ chức, kiến tạo quân đội, giai đoạn đầu, vũ khí là hàng khan hiếm, ai cũng ngại vũ khí của mình không đủ dùng, có thằng điên nào lại đem đi bán? Hiện toàn bộ server Vina, có chừng gần mười thôn trang đã được thành lập, ngoại trừ hai vị thần thần bí bí không biết là từ chỗ nào chui ra, xây thôn ở bên ngoài, còn lại đều là các đại công hội nổi danh trong nước.
Nhưng những thứ này cùng Dương Thiên không quan hệ, hắn tiếp tục đem thiết kiếm còn lại ném lên trên thị trường. Mặc dù chỉ là một cái Thủy Trữ huyện nho nhỏ, nhưng thị trường rõ ràng rất lớn a. Bốn mươi hai thanh thiết kiếm vừa đưa lên cũng không thể giảm bớt nhu cầu của người chơi đối với vũ khí, ngược lại khơi dậy thêm dục vọng của người mua sắm. Dù sao mua ở đây so với mua của thế lực NPC có thể tiện nghi đến bốn trăm tiền đồng. Giai đoạn đầu, bốn trăm tiền đồng cũng không phải là nhỏ.
Cuối cùng Dương Thiên cũng lười để ý đến phiền toái, một lần duy nhất đem toàn bộ thiết thương, phác đao để giá 4000 tiền đồng treo lên. Rất nhanh lại bị tranh mua không còn.
Mặc dù hiện tại trong kho hàng còn tồn một đám vũ khí, nhưng đó là Dương Thiên lưu cho chính mình và NPC binh lính dùng. Mổ gà lấy trứng, sự tình kiểu này Dương Thiên vẫn là không làm được.
Sau đó, Dương Thiên bắt đầu điên cuồng thu mua vật tư, chỉ cần giá hai tiền đồng, Dương Thiên xúc hết. Đợi đến lúc những người khác kịp phản ứng, muốn nâng giá thì đã bị Dương Thiên tranh mua không còn, để cho rất nhiều người bán hàng hối hận không thôi. Dưới tình huống này, nếu như lúc ấy tất cả mọi người đẩy giá lên cao hơn một - hai đồng, đoán chừng đối phương vẫn sẽ mua. Nhưng trên đời không có thuốc hối để ăn a!
Dương Thiên hiện tại đang đứng trên thị trường cười to không thôi, vốn dưới tình huống bình thường, lợi nhuận của vũ khí là rất cao, nhưng là xa xa không có điên cuồng như lần này.
Lần này tổng cộng thu mua vật liệu đá 21.601 đơn vị, vật liệu gỗ 32.350 đơn vị, quặng sắt 6.925 đơn vị, chỉ huyết thảo 5.300 khỏa, da chó 9.342 tấm, da trâu 7.334 tấm, da dê 9.512 tấm. Thu mua lần này xong, Dương Thiên sẽ không tồn tại vấn đề khuyết thiếu vật tư trong thời gian ngắn nữa. Hơn nữa bây giờ vẫn còn dư 40.000 tiền đồng.
Tuy nhiên, việc không có ai bán lương thực, lại làm cho Dương Thiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Bất quá bây giờ đám người chơi mới căn bản cũng không có cách nào kiếm được nhiều lương thực, vì thế không mua được lương thực cũng là bình thường.
Không kịp nghỉ ngơi, Dương Thiên lại tiếp tục đi quân doanh để an bài huấn luyện cho hai tên hiện đã chuyển chức thành thương binh. Lại để cho bọn họ cùng Đại Ngưu và Ô Ma đi luyện cấp. Dù sao trong lãnh địa của Dương Thiên cũng có tới mười sáu điểm đánh quái lớn, chỉ sợ giết không hết, không lo không đủ giết.
Dương Thiên lại an bài một số thôn dân đi tu kiến cao cấp quân doanh. Thời điểm này, Dương Thiên cũng mặc kệ cái gì lãng phí với không lãng phí, trực tiếp phái số người tối đa cho phép bắt đầu tu kiến.
Cao cấp quân doanh đã có thể xây dựng là nhờ có Đại Ngưu, bằng không thì cái cao cấp quân doanh này còn khuya mới xây được, chỉ là về sau, muốn quân doanh này phát huy tác dụng lớn nhất thì Đại Ngưu không thể ly khai phạm vi lãnh địa. Đương nhiên, chỉ cần đem cao cấp quân doanh kiến tạo xong..., chờ về sau có cao cấp võ tướng khác là có thể thay thế Đại Ngưu rồi.
Hơn một giờ, cao cấp quân doanh thăng cấp hoàn thành.
Thăng cấp cao cấp quân doanh tốn hao vật liệu đá: 2.000, vật liệu gỗ: 1.600, tiền: 4.000 tiền đồng. Nhưng là người hiểu rõ thuộc tính của cao cấp quân doanh, Dương Thiên đối với chút tài nguyên này cũng không cảm thấy tiếc.
Cao cấp quân doanh có thể đồng thời cho phép hai mươi binh lính tham gia huấn luyện, hoàn thành huấn luyện chỉ cần một giờ. Trung cấp quân doanh có thể huấn luyện Cung Tiễn thủ, cao cấp quân doanh đã có thể huấn luyện kỵ binh, nhưng Dương Thiên hiện tại, cả cái đít ngựa còn chưa thấy, kỵ binh tự nhiên là không có hi vọng rồi. Nhưng cung tiễn ngược lại là có thể huấn luyện nhoáng một phát. Tuy nói không thông qua huấn luyện, binh lính vẫn có thể sử dụng cung tiễn, nhưng độ chính xác không đến 30%. Bởi vì trước mắt, số lượng binh lính vẫn chưa đủ, Dương Thiên có ý định trước tiên đem toàn bộ lính của mình chế tạo thành một binh chủng đã. Trước kia chỉ có sơ cấp binh doanh, mỗi ngày chỉ có thể huấn luyện bốn binh lính, căn bản là không cách nào thực hiện được cái mục tiêu này, thế nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có vấn đề rồi. Dù sao cao cấp binh doanh đối với một thôn trang mà nói, năng lực huấn luyện là vô cùng cường đại.
Thời gian cấp bách, trong buổi sáng, đầu tiên Dương Thiên đem năm tên NPC cấp A và hai mươi NPC cấp B vừa thăng cấp ném vào quân doanh. Sau đó mới logout ăn cơm. Bất quá lần này chưa để cho bọn hắn huấn luyện thành cung tiễn thủ, trước mắt vẫn là đao pháp và thương pháp.
Vừa mới online, Dương Thiên đã thấy lão Vương với vẻ mặt vô cùng kích động, đang ở trong văn phòng đại sảnh đi tới đi lui.
Thấy Dương Thiên xuất hiện, Vương lão vội vàng nói: “Chúa công! Đại hỉ a! Vừa rồi có hai cái thôn dân đi đốn củi, cứu về được một tiểu tử, mà tiểu tử này lại là một vị sơ cấp y sư....”
Không đợi hắn nói xong, Dương Thiên liền mở ra thuộc tính thôn trang bắt đầu xem xét... Trong nhóm NPC sinh hoạt, đã tìm được y sư, nhưng làm cho Dương Thiên phiền muộn chính là, vị y sư này chỉ là NPC cấp B, tiềm năng phát triển không được tốt! Hắn không khỏi cảm thán, quả là nhân tài như lá mùa thu a, tư chất của NPC, rất khó gặp được một cái tốt, đến bây giờ Dương Thiên cũng “mới chỉ” có được một gã là A cấp tạo thuyền sư. Cũng khó trách, trên website chính thức đã nói: hết thảy do người chơi, chính mình bồi dưỡng làm chủ.
“Chỉ là một vị tư chất B cấp đó a! Đoán chừng không chịu nổi trọng dụng!” Dương Thiên nói “Nhưng ứng đối thế cuộc trước mắt lại là đủ rồi.”
Dương Thiên trước kia một mực không có lo lắng qua mình có thể hay không đạt được y sư, hắn biết rõ giai đoạn trước, những kiến trúc này đều là kiến trúc trụ cột, muốn tìm NPC kỹ năng sẽ rất dễ đạt được. Giai đoạn đầu, hệ thống cũng sẽ không chèn ép người chơi, không để cho họ không cách nào thăng cấp lãnh địa.
Để Vương lão lập tức an bài người tu kiến sơ cấp y quán. Đến lúc này, Bạch Vân thôn cuối cùng đã trở thành thôn xóm cấp một đầu tiên sở hữu toàn bộ kiến trúc có thể xây dựng. Bất quá hiện giờ, Dương Thiên vẫn chưa dám thăng cấp thôn xóm.
“Kiến Thôn lệnh bạch kim chết tiệt, diện tích chết tiệt....”. Dương Thiên vừa đi vừa chửi bới.
Sau khi ăn cơm, Dương Thiên liền mang theo mười bốn thanh thiết kiếm đi đến thị trường. Thị trường chiếm diện tích không lớn lắm. Bố cục giống như thương trường tại thế giới thực, được chia làm rất nhiều quầy hàng.
Dương Thiên tìm một lúc đã thấy một quyển sách dầy. Hiện tại, danh sách vật tư bán ra đã lên đến mấy trăm trang, mà còn không ngừng gia tăng, nhưng mà đồ bán ra tất cả đều là nguyên vật liệu, dù sao giờ ai cũng rất cần tiền, hơn nữa hối đoái tiền thật với tiền trong game còn chưa khai thông, thật sự là một phân tiền làm khó anh hùng hảo hán a!
Dương Thiên nhìn một chút xem có sách kỹ năng, kiến trúc bản vẽ các loại hay không, nhưng kết quả rất thất vọng. Rõ ràng một cái cũng không phát hiện, những thứ bỏ đi kiểu sơ cấp kiếm thuật các loại cũng không có người bán.
Đã không có, Dương Thiên cũng không cách nào cưỡng cầu, trước làm chuyện của mình đã!
Thử treo lên một thanh thiết kiếm, yết giá 1500 tiền đồng.
Lập tức, thiết kiếm biến mất, mà trong túi bên eo của mình nhiều ra 1465 tiền đồng.
Tiếp tục treo thêm một thanh, yết giá 1600 tiền đồng.
Lập tức bị mua đi......
Dương Thiên ngẫm lại, vẫn là không hề bỏ thêm. Dù sao thiết kiếm bình thường, hệ thống bán với giá 200 tiền đồng, về sau đại lượng người chơi phát triển lên, giá thiết kiếm bị áp xuống chỉ còn 150 tiền đồng. Mà thành phẩm sản xuất thiết kiếm lại chỉ là vài đơn vị quặng sắt và phí nhân công, quặng sắt đơn giá cũng chỉ dao động trong khoảng từ mười lăm đến hai mươi đồng. Mà hiện tại, giá quặng sắt càng là thấp đến không hợp thói thường. Thế lực NPC thu mua là một đơn vị nguyên vật liệu một tiền đồng. Đồng dạng, một tấm da thú nguyên vẹn cũng là một tiền đồng. Mà ở trên thị trường, giá tài liệu mặc dù so với NPC cao hơn, nhưng đại bộ phận cũng chỉ là một đơn vị hai tiền đồng.
Dương Thiên một hơi đem mười hai thanh thiết kiếm còn lại toàn bộ bán trên thị trường với giá 1600 tiền đồng, nhưng hắn tạm thời chưa thu mua nguyên vật liệu, mà là trở lại nhà kho, bảo hai thôn dân mang theo toàn bộ bốn mươi hai thanh thiết kiếm và hai mươi chi thiết thương, mười lăm khẩu phác đao còn lại đến thị trường.
Hiện tại trong thành Thủy Trữ đã nổ tung nồi rồi, lại có người bắt đầu bán vũ khí, bởi vì treo bán vật phẩm trên thị trường đều là nặc danh, vì vậy mọi người bắt đầu suy đoán, là có người đã học xong kỹ năng sinh hoạt, hay là số dẫm nhằm cứt chó nhặt được? Hoặc là đã trộm được kho vũ khí của hệ thống? Nhưng tất cả đều nhất trí cho rằng đây không phải do người chơi lãnh chúa (là người đã xây dựng được thôn trang) bán ra, bởi vì người chơi lãnh chúa cần tổ chức, kiến tạo quân đội, giai đoạn đầu, vũ khí là hàng khan hiếm, ai cũng ngại vũ khí của mình không đủ dùng, có thằng điên nào lại đem đi bán? Hiện toàn bộ server Vina, có chừng gần mười thôn trang đã được thành lập, ngoại trừ hai vị thần thần bí bí không biết là từ chỗ nào chui ra, xây thôn ở bên ngoài, còn lại đều là các đại công hội nổi danh trong nước.
Nhưng những thứ này cùng Dương Thiên không quan hệ, hắn tiếp tục đem thiết kiếm còn lại ném lên trên thị trường. Mặc dù chỉ là một cái Thủy Trữ huyện nho nhỏ, nhưng thị trường rõ ràng rất lớn a. Bốn mươi hai thanh thiết kiếm vừa đưa lên cũng không thể giảm bớt nhu cầu của người chơi đối với vũ khí, ngược lại khơi dậy thêm dục vọng của người mua sắm. Dù sao mua ở đây so với mua của thế lực NPC có thể tiện nghi đến bốn trăm tiền đồng. Giai đoạn đầu, bốn trăm tiền đồng cũng không phải là nhỏ.
Cuối cùng Dương Thiên cũng lười để ý đến phiền toái, một lần duy nhất đem toàn bộ thiết thương, phác đao để giá 4000 tiền đồng treo lên. Rất nhanh lại bị tranh mua không còn.
Mặc dù hiện tại trong kho hàng còn tồn một đám vũ khí, nhưng đó là Dương Thiên lưu cho chính mình và NPC binh lính dùng. Mổ gà lấy trứng, sự tình kiểu này Dương Thiên vẫn là không làm được.
Sau đó, Dương Thiên bắt đầu điên cuồng thu mua vật tư, chỉ cần giá hai tiền đồng, Dương Thiên xúc hết. Đợi đến lúc những người khác kịp phản ứng, muốn nâng giá thì đã bị Dương Thiên tranh mua không còn, để cho rất nhiều người bán hàng hối hận không thôi. Dưới tình huống này, nếu như lúc ấy tất cả mọi người đẩy giá lên cao hơn một - hai đồng, đoán chừng đối phương vẫn sẽ mua. Nhưng trên đời không có thuốc hối để ăn a!
Dương Thiên hiện tại đang đứng trên thị trường cười to không thôi, vốn dưới tình huống bình thường, lợi nhuận của vũ khí là rất cao, nhưng là xa xa không có điên cuồng như lần này.
Lần này tổng cộng thu mua vật liệu đá 21.601 đơn vị, vật liệu gỗ 32.350 đơn vị, quặng sắt 6.925 đơn vị, chỉ huyết thảo 5.300 khỏa, da chó 9.342 tấm, da trâu 7.334 tấm, da dê 9.512 tấm. Thu mua lần này xong, Dương Thiên sẽ không tồn tại vấn đề khuyết thiếu vật tư trong thời gian ngắn nữa. Hơn nữa bây giờ vẫn còn dư 40.000 tiền đồng.
Tuy nhiên, việc không có ai bán lương thực, lại làm cho Dương Thiên cảm thấy có chút tiếc nuối. Bất quá bây giờ đám người chơi mới căn bản cũng không có cách nào kiếm được nhiều lương thực, vì thế không mua được lương thực cũng là bình thường.
Không kịp nghỉ ngơi, Dương Thiên lại tiếp tục đi quân doanh để an bài huấn luyện cho hai tên hiện đã chuyển chức thành thương binh. Lại để cho bọn họ cùng Đại Ngưu và Ô Ma đi luyện cấp. Dù sao trong lãnh địa của Dương Thiên cũng có tới mười sáu điểm đánh quái lớn, chỉ sợ giết không hết, không lo không đủ giết.
Dương Thiên lại an bài một số thôn dân đi tu kiến cao cấp quân doanh. Thời điểm này, Dương Thiên cũng mặc kệ cái gì lãng phí với không lãng phí, trực tiếp phái số người tối đa cho phép bắt đầu tu kiến.
Cao cấp quân doanh đã có thể xây dựng là nhờ có Đại Ngưu, bằng không thì cái cao cấp quân doanh này còn khuya mới xây được, chỉ là về sau, muốn quân doanh này phát huy tác dụng lớn nhất thì Đại Ngưu không thể ly khai phạm vi lãnh địa. Đương nhiên, chỉ cần đem cao cấp quân doanh kiến tạo xong..., chờ về sau có cao cấp võ tướng khác là có thể thay thế Đại Ngưu rồi.
Hơn một giờ, cao cấp quân doanh thăng cấp hoàn thành.
Thăng cấp cao cấp quân doanh tốn hao vật liệu đá: 2.000, vật liệu gỗ: 1.600, tiền: 4.000 tiền đồng. Nhưng là người hiểu rõ thuộc tính của cao cấp quân doanh, Dương Thiên đối với chút tài nguyên này cũng không cảm thấy tiếc.
Cao cấp quân doanh có thể đồng thời cho phép hai mươi binh lính tham gia huấn luyện, hoàn thành huấn luyện chỉ cần một giờ. Trung cấp quân doanh có thể huấn luyện Cung Tiễn thủ, cao cấp quân doanh đã có thể huấn luyện kỵ binh, nhưng Dương Thiên hiện tại, cả cái đít ngựa còn chưa thấy, kỵ binh tự nhiên là không có hi vọng rồi. Nhưng cung tiễn ngược lại là có thể huấn luyện nhoáng một phát. Tuy nói không thông qua huấn luyện, binh lính vẫn có thể sử dụng cung tiễn, nhưng độ chính xác không đến 30%. Bởi vì trước mắt, số lượng binh lính vẫn chưa đủ, Dương Thiên có ý định trước tiên đem toàn bộ lính của mình chế tạo thành một binh chủng đã. Trước kia chỉ có sơ cấp binh doanh, mỗi ngày chỉ có thể huấn luyện bốn binh lính, căn bản là không cách nào thực hiện được cái mục tiêu này, thế nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có vấn đề rồi. Dù sao cao cấp binh doanh đối với một thôn trang mà nói, năng lực huấn luyện là vô cùng cường đại.
Thời gian cấp bách, trong buổi sáng, đầu tiên Dương Thiên đem năm tên NPC cấp A và hai mươi NPC cấp B vừa thăng cấp ném vào quân doanh. Sau đó mới logout ăn cơm. Bất quá lần này chưa để cho bọn hắn huấn luyện thành cung tiễn thủ, trước mắt vẫn là đao pháp và thương pháp.
Vừa mới online, Dương Thiên đã thấy lão Vương với vẻ mặt vô cùng kích động, đang ở trong văn phòng đại sảnh đi tới đi lui.
Thấy Dương Thiên xuất hiện, Vương lão vội vàng nói: “Chúa công! Đại hỉ a! Vừa rồi có hai cái thôn dân đi đốn củi, cứu về được một tiểu tử, mà tiểu tử này lại là một vị sơ cấp y sư....”
Không đợi hắn nói xong, Dương Thiên liền mở ra thuộc tính thôn trang bắt đầu xem xét... Trong nhóm NPC sinh hoạt, đã tìm được y sư, nhưng làm cho Dương Thiên phiền muộn chính là, vị y sư này chỉ là NPC cấp B, tiềm năng phát triển không được tốt! Hắn không khỏi cảm thán, quả là nhân tài như lá mùa thu a, tư chất của NPC, rất khó gặp được một cái tốt, đến bây giờ Dương Thiên cũng “mới chỉ” có được một gã là A cấp tạo thuyền sư. Cũng khó trách, trên website chính thức đã nói: hết thảy do người chơi, chính mình bồi dưỡng làm chủ.
“Chỉ là một vị tư chất B cấp đó a! Đoán chừng không chịu nổi trọng dụng!” Dương Thiên nói “Nhưng ứng đối thế cuộc trước mắt lại là đủ rồi.”
Dương Thiên trước kia một mực không có lo lắng qua mình có thể hay không đạt được y sư, hắn biết rõ giai đoạn trước, những kiến trúc này đều là kiến trúc trụ cột, muốn tìm NPC kỹ năng sẽ rất dễ đạt được. Giai đoạn đầu, hệ thống cũng sẽ không chèn ép người chơi, không để cho họ không cách nào thăng cấp lãnh địa.
Để Vương lão lập tức an bài người tu kiến sơ cấp y quán. Đến lúc này, Bạch Vân thôn cuối cùng đã trở thành thôn xóm cấp một đầu tiên sở hữu toàn bộ kiến trúc có thể xây dựng. Bất quá hiện giờ, Dương Thiên vẫn chưa dám thăng cấp thôn xóm.
“Kiến Thôn lệnh bạch kim chết tiệt, diện tích chết tiệt....”. Dương Thiên vừa đi vừa chửi bới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook