Võng Du Chi Phi Thường Đạo
-
Quyển 2 - Chương 18
“Không qua được a!” Tuyết Sinh ai thán, ý đồ duy nhất của hắn chính là tiếp cận gốc Thực Nhân Quỳ, nhưng lại bị mấy cành cây như roi của nó quất buộc phải rút trở về.
Đồng dạng không hề tiến triển Quy Điệp lửa giận xông lên, quát: “Đốt lửa, đốt lửa! Ta cũng không tin đốt nó nó còn không chết.”
“Đúng vậy!” Vẫn đứng bên cạnh giương mắt nhìn, Thải Hồng Thải Hồng vỗ tay hưởng ứng, hưng phấn nhảy dựng lên, kéo theo đồng dạng là người rảnh rỗi Hamburger bắt đầu thu thập củi trong rừng chuẩn bị đốt lửa.
Cây củi bị “Hỏa phù thuật” đơn giản châm lửa mang theo ngọn lửa hừng hực ném về phía con Thực Nhân Quỳ, củi lửa rơi xuống cành của nó, phát ra thanh âm ti ti, thân cành bị bỏng của nó lập tức chảy ra một chất lỏng màu xanh lục.
Thực Nhân Quỳ bị đau liều mạng vẫy động cành, né tránh hỏa diễm, tư thái điên cuồng vừa rồi rõ ràng biểu lộ ra sự sợ hãi.
“Hỏa thiêu đằng giáp binh*!” Hamburger cao hứng hưng phấn đem cành cây được đốt lửa khoát lên dây cung, nhắm ngay gốc Thực Nhân Quỳ bắn tới.
*đằng giáp binh = chắc là chỉ bộ rễ
Bởi vì đây không phải là ngọn lửa pháp thuật, mà là lửa tự nhiên, Thực Nhân Quỳ miễn dịch với pháp thuật khả lúc này cứu không được nó, vì muốn bảo vệ bộ rễ của mình, nó bối rối dùng cành quất văng hỏa tiễn bắn tới, ngược lại cành bị dính lửa bốc cháy lên, nó phát ra tiếng thống khổ đau đớn.
Sau khi tìm được phương pháp đối phó Thực Nhân Quỳ, tinh thần tất cả mọi người đều phấn chấn, đơn giản thương nghị một chút, quyết định để cho Thiên Hồng, Vân Sinh cùng Gây Tê ba người có năng lực cận chiến cực mạnh kỵ trên ba con hổ, đi công kích gốc Thực Nhân Quỳ, những người còn lại thì lưu lại bên ngoài tạo ra cây đuốc nhiễu loạn hành động của Thực Nhân Quỳ.
Mang Phi Phi đưa cho Thiên Hồng, Tuyết Sinh đành phải ngồi xổm ở mảnh đất an toàn hỗ trợ nhóm lửa, ai kêu hắn lực lượng nhỏ, ném cây đuốc cũng ném không được xa, chỉ có thể bị phân công cho việc nhóm lửa.
“Ô…. Khụ khụ, thiệt giống cô bé lọ lem mà.” Tuyết Sinh cố gắng hướng đống lửa liên tục châm lửa, lau nước mắt nước mũi bị khói làm sặc, gương mặt bị bám đầy bụi bẩn, toàn thân đều phát ra hơi thở chịu nhiều hành hạ.
Quy Điệp đồng tình nhìn Tuyết Sinh mắt rưng rưng nước liếc một cái, rung tay dùng roi cuốn lên một nắm củi lửa quăng về phía địch nhân, không phải bọn hắn ngược đãi Tuyết Sinh, mà là lực lượng của hắn thật sự không dám khen tặng, ném cây đuốc cũng không xa bằng vị thuật sĩ Thải Hồng Thải Hồng, lực công kích vật lý lại không đáng nhắc tới, vì an toàn của hắn, đành phải để cho hắn làm chức năng sinh hoạt đốt lửa.
Bên này, Thực Nhân Quỳ sớm đã không còn hung mãnh như lúc ban đầu, mà là sợ hãi đem thân mình cuộn lại, tận lực tránh né ngọn lửa ăn mòn, trên thân nó cành bị đốt càng lúc càng nhiều, thân cành cháy đen vô lực thu lại, tản mát tỏa ra trận trận mùi khét. Đồng thời, công kích của bọn người Thiên Hồng cũng làm cho Thực Nhân Quỳ đang lâm vào khốn cảnh khó lòng phòng bị, khiến cho lợi đao ảnh kiếm không ngừng tạo vết thương trên thân thể của nó.
Phi Phi một cái linh hoạt lao xuống, Thiên Hồng hợp thời vung Tà Trảm trong tay chém xuống, đem một nhánh cây của Thực Nhân Quỳ một đao cắt xuống.
Cái mồm to dữ tợn của Thực Nhân Quỳ phát ra tiếng kêu ré thê thảm, đau đến không ngừng vặn vẹo, nhưng một chút cũng không khơi dậy được sự đồng tình của bọn họ, không có biện pháp, ai kêu bộ dáng nó quá xấu, làm cho người ta thật sự không dậy nổi sự đồng tình được, trái lại tạo thành hiệu quả ngược —–
“Đáng ghét! Vân Sinh, mau chóng tiễn nó đi, xấu muốn chết, ngược đãi mắt ta.” Quy Điệp che miệng lại, ngăn lại cảm giác buồn nôn của mình.
Nghe được tiếng gọi của ý trung nhân, Vân Sinh tinh thần rung lên, gọi Hổ Vương, hét lớn một tiếng giơ kiếm hướng về gốc Thực Nhân Quỳ công tới.
“Vân Sinh cố lên cố lên!” Tuyết Sinh cũng phấn chấn bỏ lại việc nhóm lửa, cố gắng vỗ vỗ hai tay, đệ đệ nhà mình, đương nhiên phải cổ động một chút.
Ở trong sự “cổ vũ” của nhóm, Vân Sinh anh dũng một kiếm chém xuống một thân cành của Thực Nhân Quỳ, khiến cho nó dần tiến vào hoàn cảnh hấp hối.
Kế tiếp liền phi thường dễ dàng, Thực Nhân Quỳ cơ hồ mất đi năng lực chống cự bị bọn họ thực không nhân hậu ngược lăng nhục chí tử (ngược đãi đến chết), cuối cùng ầm ầm ngã xuống, bạo xuất ra bạc vụn trên đất, nhưng Tuyết Sinh coi trọng cũng không phải chút tiền lẻ ấy, tuy rằng không dám xưng là người giàu có, nhưng bọn hắn bằng vào bán Ngàn Năm Chu Quả thu được, coi như là một người giàu có cấp bậc trong trò chơi, bọn họ càng coi trọng là có thể rớt ra trang bị tốt gì hay không thôi.
Đồng dạng không hề tiến triển Quy Điệp lửa giận xông lên, quát: “Đốt lửa, đốt lửa! Ta cũng không tin đốt nó nó còn không chết.”
“Đúng vậy!” Vẫn đứng bên cạnh giương mắt nhìn, Thải Hồng Thải Hồng vỗ tay hưởng ứng, hưng phấn nhảy dựng lên, kéo theo đồng dạng là người rảnh rỗi Hamburger bắt đầu thu thập củi trong rừng chuẩn bị đốt lửa.
Cây củi bị “Hỏa phù thuật” đơn giản châm lửa mang theo ngọn lửa hừng hực ném về phía con Thực Nhân Quỳ, củi lửa rơi xuống cành của nó, phát ra thanh âm ti ti, thân cành bị bỏng của nó lập tức chảy ra một chất lỏng màu xanh lục.
Thực Nhân Quỳ bị đau liều mạng vẫy động cành, né tránh hỏa diễm, tư thái điên cuồng vừa rồi rõ ràng biểu lộ ra sự sợ hãi.
“Hỏa thiêu đằng giáp binh*!” Hamburger cao hứng hưng phấn đem cành cây được đốt lửa khoát lên dây cung, nhắm ngay gốc Thực Nhân Quỳ bắn tới.
*đằng giáp binh = chắc là chỉ bộ rễ
Bởi vì đây không phải là ngọn lửa pháp thuật, mà là lửa tự nhiên, Thực Nhân Quỳ miễn dịch với pháp thuật khả lúc này cứu không được nó, vì muốn bảo vệ bộ rễ của mình, nó bối rối dùng cành quất văng hỏa tiễn bắn tới, ngược lại cành bị dính lửa bốc cháy lên, nó phát ra tiếng thống khổ đau đớn.
Sau khi tìm được phương pháp đối phó Thực Nhân Quỳ, tinh thần tất cả mọi người đều phấn chấn, đơn giản thương nghị một chút, quyết định để cho Thiên Hồng, Vân Sinh cùng Gây Tê ba người có năng lực cận chiến cực mạnh kỵ trên ba con hổ, đi công kích gốc Thực Nhân Quỳ, những người còn lại thì lưu lại bên ngoài tạo ra cây đuốc nhiễu loạn hành động của Thực Nhân Quỳ.
Mang Phi Phi đưa cho Thiên Hồng, Tuyết Sinh đành phải ngồi xổm ở mảnh đất an toàn hỗ trợ nhóm lửa, ai kêu hắn lực lượng nhỏ, ném cây đuốc cũng ném không được xa, chỉ có thể bị phân công cho việc nhóm lửa.
“Ô…. Khụ khụ, thiệt giống cô bé lọ lem mà.” Tuyết Sinh cố gắng hướng đống lửa liên tục châm lửa, lau nước mắt nước mũi bị khói làm sặc, gương mặt bị bám đầy bụi bẩn, toàn thân đều phát ra hơi thở chịu nhiều hành hạ.
Quy Điệp đồng tình nhìn Tuyết Sinh mắt rưng rưng nước liếc một cái, rung tay dùng roi cuốn lên một nắm củi lửa quăng về phía địch nhân, không phải bọn hắn ngược đãi Tuyết Sinh, mà là lực lượng của hắn thật sự không dám khen tặng, ném cây đuốc cũng không xa bằng vị thuật sĩ Thải Hồng Thải Hồng, lực công kích vật lý lại không đáng nhắc tới, vì an toàn của hắn, đành phải để cho hắn làm chức năng sinh hoạt đốt lửa.
Bên này, Thực Nhân Quỳ sớm đã không còn hung mãnh như lúc ban đầu, mà là sợ hãi đem thân mình cuộn lại, tận lực tránh né ngọn lửa ăn mòn, trên thân nó cành bị đốt càng lúc càng nhiều, thân cành cháy đen vô lực thu lại, tản mát tỏa ra trận trận mùi khét. Đồng thời, công kích của bọn người Thiên Hồng cũng làm cho Thực Nhân Quỳ đang lâm vào khốn cảnh khó lòng phòng bị, khiến cho lợi đao ảnh kiếm không ngừng tạo vết thương trên thân thể của nó.
Phi Phi một cái linh hoạt lao xuống, Thiên Hồng hợp thời vung Tà Trảm trong tay chém xuống, đem một nhánh cây của Thực Nhân Quỳ một đao cắt xuống.
Cái mồm to dữ tợn của Thực Nhân Quỳ phát ra tiếng kêu ré thê thảm, đau đến không ngừng vặn vẹo, nhưng một chút cũng không khơi dậy được sự đồng tình của bọn họ, không có biện pháp, ai kêu bộ dáng nó quá xấu, làm cho người ta thật sự không dậy nổi sự đồng tình được, trái lại tạo thành hiệu quả ngược —–
“Đáng ghét! Vân Sinh, mau chóng tiễn nó đi, xấu muốn chết, ngược đãi mắt ta.” Quy Điệp che miệng lại, ngăn lại cảm giác buồn nôn của mình.
Nghe được tiếng gọi của ý trung nhân, Vân Sinh tinh thần rung lên, gọi Hổ Vương, hét lớn một tiếng giơ kiếm hướng về gốc Thực Nhân Quỳ công tới.
“Vân Sinh cố lên cố lên!” Tuyết Sinh cũng phấn chấn bỏ lại việc nhóm lửa, cố gắng vỗ vỗ hai tay, đệ đệ nhà mình, đương nhiên phải cổ động một chút.
Ở trong sự “cổ vũ” của nhóm, Vân Sinh anh dũng một kiếm chém xuống một thân cành của Thực Nhân Quỳ, khiến cho nó dần tiến vào hoàn cảnh hấp hối.
Kế tiếp liền phi thường dễ dàng, Thực Nhân Quỳ cơ hồ mất đi năng lực chống cự bị bọn họ thực không nhân hậu ngược lăng nhục chí tử (ngược đãi đến chết), cuối cùng ầm ầm ngã xuống, bạo xuất ra bạc vụn trên đất, nhưng Tuyết Sinh coi trọng cũng không phải chút tiền lẻ ấy, tuy rằng không dám xưng là người giàu có, nhưng bọn hắn bằng vào bán Ngàn Năm Chu Quả thu được, coi như là một người giàu có cấp bậc trong trò chơi, bọn họ càng coi trọng là có thể rớt ra trang bị tốt gì hay không thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook