Hôm nay Cố Tiểu Bắc nhận được điện thoại của Tần Hướng Nam, mới phát hiện hóa ra mình thế mà đã đem chuyện Tần Hướng Nam đang ở Bắc Kinh quên sạch bách. ( được rồi, là tôi đã quên mất sự tồn tại của đứa trẻ bi thống này)

Doãn Thiên Tề nói cái gì cũng không chịu để cho Cố Tiểu Bắc một mình tới sân bay, cho nên khi hai người bọn cậu cùng xuất hiện trước mặt Tần Hướng Nam, Tần Hướng Nam cái gì cũng đã hiểu rõ. Vẫn lại vênh váo hung hăng như vậy, không coi ai ra gì nắm tay Cố Tiểu Bắc, đột nhiên Tần Hướng Nam cảm thấy bọn họ cực kỳ xứng đôi, xứng đôi đến nỗi làm cho người ta cảm thấy chói mắt.

Tần Hướng Nam khách sáo cười, theo thói quen muốn giơ tay lên xoa đầu Tiểu Bắc, mà lại giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, che dấu một chút đem tay thu lại.

“Tiểu Bắc, anh muốn uống nước, đi mua giúp anh đi.”

“Trên máy bay không phải có nước sao.” Tiểu Bắc than thở nói, nhưng vẫn chạy đi mua nước cho Tần Hướng Nam.

Còn lại Doãn Thiên Tề và Tần Hướng Nam, hai người cứng mắt nhìn, nhất thời không nói gì.

“Đừng hy vọng tôi sẽ chúc phúc cho hai người.”

“Không cần.”

“Nếu có thể, xin để cậu ấy làm một đứa trẻ.” Nói đến Cố Tiểu Bắc, ngữ khí của Tần Hướng Nam cuối cùng cũng mềm xuống.

“Cố Tiểu Bắc một ngày nào đó sẽ lớn lên.” Kỳ thật Doãn Thiên Tề sao lại không muốn có thể luôn có thể bảo hộ Tiểu Bắc, bọn họ còn có một con đường dài như thế phải đi, còn có nhiều anh mắt thế tục như vậy phải đối mặt, anh cũng muốn Cố Tiểu Bắc vĩnh viễn là đứa trẻ vô ưu vô lự trong game ấy.

*vô ưu vô lự: ko lo lắng ko buồn sầu

“Này, nước.”

Tần Hướng Nam nhìn khuôn mặt như em bé của Cố Tiểu Bắc, đột nhiên nhớ tới những ngày cùng nhau nghịch ngợm đánh nhau, Tiểu Bắc trên mặt chỗ tím chỗ xanh, vẫn không kiêng nể gì cười với cậu như vậy, chỉ là bây giờ lại không phải là cười với mình, Cố Tiểu Bắc, em phải hạnh phúc biết không? Nếu không thì nhất định anh sẽ cướp em trở về.

Ban đêm nằm ở trên giường, Cố Tiểu Bắc lăn qua lộn qua lại không ngủ được, Doãn Thiên Tề vừa mới đè lên người Cố Tiểu Bắc lại xoay người.

“Nằm yên chút cho lão tử, đừng có chọc anh.”

“Mẹ nó anh là ngựa giống à, em chỉ động một tí mà anh cũng có thể hưng phấn như vậy.”

“Bảo em không nhúc nhích mà.” Doãn Thiên Tề cúi người chuẩn bị hôn lên miệng Cố Tiểu Bắc, lại bị Tiểu Bắc chặn.

“Em đang buồn bực muốn chết, Hướng Nam tới Bắc Kinh lâu như vậy mà em không dẫn anh ấy đi vui đùa gì cả, quá không nghĩa khí. Em em trước đây tốt biết bao......”

“Cố Tiểu Bắc! Câm miệng em lại cho lão tử.” Hay cho em Cố Tiểu Bắc, đang nằm trên giường của Doãn Thiên Tề anh mà lại dám nghĩ đến thằng khác, muốn ngược sao.

“Ha, ghen rồi.” Cố Tiểu Bắc cười trộm.

“Đúng vậy, phải ăn. Dùng cách xử phạt về thể xác, gia pháp hầu hạ.” Nói xong liền bỏ tay Cố Tiểu Bắc qua một bên, hôn một đường từ miệng đến cổ.

“Ưm ~~ em gái ~~ anh.” Cố Tiểu Bắc cảm thấy có đôi khi DoãnThiên Tề cực kỳ trẻ con, nhưng vẫn chỉ ở trước mặt mình, mới cởi bỏ cái mặt nạ đã sớm bị phá hỏng này mà mãi chưa tháo xuống. Cố Tiểu Bắc cực kỳ đau lòng, đây là người mà cho dù mình phải thiêu cháy sinh mệnh này cũng muốn người đó được ấm áp.

H ở đây, đằng sau lược bỏ một vạn chữ, xin mời mọi người tự YY......

*Ki: âu sệt =.,=

“Cố Tiểu Bắc.”

“Ừm......” Không phải muốn lao vào chứ, Cố Tiểu Bắc cảm thấy mình sẽ sớm tinh tẫn nhân vong mất.

“Yêu anh không?”

Cố Tiểu Bắc sửng sốt một lúc, quay người lại ôm lấy Doãn Thiên Tề, nói vào lỗ tai anh.

“Yêu, Doãn Thiên Tề, sao em có thể yêu anh đến như vậy.”

Edit + beta: Gà Ki

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương