Võng Du Chi Nhân Yêu
-
Chương 40
Trong làn mưa lãng mạn mà nói rõ, sau cùng dẫn đến kết quả là cả hai đều ướt sũng.
Ánh đèn trong xe mờ nhạt, hình ảnh mơ hồ phản trên tấm thủy tinh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy hơi thở. Hơi nước trên quần áo đang bắt đầu bốc lên, trong không gian kín, cảm giác ẩm ướt có vẻ đặc biệt ái muội.
“Cố Tiểu Bắc.”
“Vâng?” Mới vừa quay đầu ra, Doãn Thiên Tề đã nằm phủ lên trên.
Cố Tiểu Bắc theo bản năng lùi về phía sau, lại bị Doãn Thiên Tề ôm vào trong ngực, không thể động đậy.
Đầu tiên là gặm cắn môi cậu, giống như trẻ con đang ăn món ngon nào đó, cứ không ngừng đòi. Vốn Cố Tiểu Bắc đang cực kỳ khẩn trương, dưới sự ôn nhu của Doãn Thiên Tề cũng trầm tĩnh xuống, bắt đầu đáp lại.
Không thể nghi ngừ sự đáp lại của Cố Tiểu Bắc chính là thuốc kích thích, kích từng sợi dây thần kinh của Doãn Thiên Tề, càng thêm điên cuồng hôn môi, vội vàng cạy mở miệng của Cố Tiểu Bắc, tấn công thần tốc, chiếm lấy đầu lưỡi của Tiểu Bắc.
Hô hấp của hai người bắt đầu dồn dập.
Kế tiếp, kế tiếp nên làm gì? Trong đầu Cố Tiểu Bắc trống rỗng, choáng váng một cách lợi hại, chỉ có khát vọng nguyên thủy nhất, khát vọng càng ngày càng tăng lên.
Toàn thân nóng bỏng, trán cậu còn nóng kinh hơn, phát sốt? Rốt cục cũng buông người trong lòng ra, thử thăm dò gọi một tiếng, nhưng mà Cố Tiểu Bắc chỉ mở to đôi mắt mê ly, khuôn mặt ửng hồng, còn chưa hết, Tiểu Bắc cuộn vào trong lòng Doãn Thiên Tề.
Doãn Thiên Tề vội vàng lái ôtô về nhà, mới dầm mưa xong, nên hẳn là cũng không quá nghiêm trọng. Anh liền tính cách để kiềm chế mình, cũng không nên làm gì với Tiểu Bắc lúc này.
Về đến nhà, giúp Tiểu Bắc đổi quần áo. Đứa nhỏ này thật sự thần kỳ phối hợp, khuôn mặt nở nụ cười vô hại, đau đầu liền nhíu mày, Doãn Thiên Tề của chúng ta thiếu chút nữa nhào lên ăn luôn.
“Tiểu Bắc ngoan, trước uống thuốc đã.”
“Không cần, đắng lắm. Em muốn đi ngủ.”
“Anh đút cho em liền không đắng, ngốc, ngoan.” Tiểu Bắc mơ mơ màng màng, hình như là đại thần đang kêu mình uống thuốc, không cần, ghét nhất cái gì đắng.
Mà khi trên môi cảm nhận được cảm giác băng lạnh, Tiểu Bắc lại cảm thấy thoải mái hơn. Rất quen thuộc, nhiệt độ môi của Doãn Thiên Tề là như vậy, làm cho cậu muốn ủ ấm anh, sau đó giống như có cái gì đó vào trong miệng, là thuốc, đúng là không đắng, có phần ngọt. Tiểu Bắc sau cùng vẫn lại là ngủ thiếp đi.
Doãn Thiên Tề cứ như vậy ngồi ở bên giường nhìn Cố Tiểu Bắc, giống như là đang nhìn thứ quý giá nhất của mình, hi vọng có thể cả đời ngắm em như vậy, Cố Tiểu Bắc, ngày tháng của chúng ta còn rất dài rất dài, phải không?
Ánh đèn trong xe mờ nhạt, hình ảnh mơ hồ phản trên tấm thủy tinh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy hơi thở. Hơi nước trên quần áo đang bắt đầu bốc lên, trong không gian kín, cảm giác ẩm ướt có vẻ đặc biệt ái muội.
“Cố Tiểu Bắc.”
“Vâng?” Mới vừa quay đầu ra, Doãn Thiên Tề đã nằm phủ lên trên.
Cố Tiểu Bắc theo bản năng lùi về phía sau, lại bị Doãn Thiên Tề ôm vào trong ngực, không thể động đậy.
Đầu tiên là gặm cắn môi cậu, giống như trẻ con đang ăn món ngon nào đó, cứ không ngừng đòi. Vốn Cố Tiểu Bắc đang cực kỳ khẩn trương, dưới sự ôn nhu của Doãn Thiên Tề cũng trầm tĩnh xuống, bắt đầu đáp lại.
Không thể nghi ngừ sự đáp lại của Cố Tiểu Bắc chính là thuốc kích thích, kích từng sợi dây thần kinh của Doãn Thiên Tề, càng thêm điên cuồng hôn môi, vội vàng cạy mở miệng của Cố Tiểu Bắc, tấn công thần tốc, chiếm lấy đầu lưỡi của Tiểu Bắc.
Hô hấp của hai người bắt đầu dồn dập.
Kế tiếp, kế tiếp nên làm gì? Trong đầu Cố Tiểu Bắc trống rỗng, choáng váng một cách lợi hại, chỉ có khát vọng nguyên thủy nhất, khát vọng càng ngày càng tăng lên.
Toàn thân nóng bỏng, trán cậu còn nóng kinh hơn, phát sốt? Rốt cục cũng buông người trong lòng ra, thử thăm dò gọi một tiếng, nhưng mà Cố Tiểu Bắc chỉ mở to đôi mắt mê ly, khuôn mặt ửng hồng, còn chưa hết, Tiểu Bắc cuộn vào trong lòng Doãn Thiên Tề.
Doãn Thiên Tề vội vàng lái ôtô về nhà, mới dầm mưa xong, nên hẳn là cũng không quá nghiêm trọng. Anh liền tính cách để kiềm chế mình, cũng không nên làm gì với Tiểu Bắc lúc này.
Về đến nhà, giúp Tiểu Bắc đổi quần áo. Đứa nhỏ này thật sự thần kỳ phối hợp, khuôn mặt nở nụ cười vô hại, đau đầu liền nhíu mày, Doãn Thiên Tề của chúng ta thiếu chút nữa nhào lên ăn luôn.
“Tiểu Bắc ngoan, trước uống thuốc đã.”
“Không cần, đắng lắm. Em muốn đi ngủ.”
“Anh đút cho em liền không đắng, ngốc, ngoan.” Tiểu Bắc mơ mơ màng màng, hình như là đại thần đang kêu mình uống thuốc, không cần, ghét nhất cái gì đắng.
Mà khi trên môi cảm nhận được cảm giác băng lạnh, Tiểu Bắc lại cảm thấy thoải mái hơn. Rất quen thuộc, nhiệt độ môi của Doãn Thiên Tề là như vậy, làm cho cậu muốn ủ ấm anh, sau đó giống như có cái gì đó vào trong miệng, là thuốc, đúng là không đắng, có phần ngọt. Tiểu Bắc sau cùng vẫn lại là ngủ thiếp đi.
Doãn Thiên Tề cứ như vậy ngồi ở bên giường nhìn Cố Tiểu Bắc, giống như là đang nhìn thứ quý giá nhất của mình, hi vọng có thể cả đời ngắm em như vậy, Cố Tiểu Bắc, ngày tháng của chúng ta còn rất dài rất dài, phải không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook