Võng Du Chi Nguyên Bảo Sấm Giang Hồ
Chương 46: Chấm dứt tử vong cốc chi lữ

Bên trong Quỷ thần tẩm điện, ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn phục cổ nhuộm đẫm thân ảnh ba ông cháu, bóng của ba người phóng lên mặt tường màu đỏ sậm, tạo thành một bức hình cắt ấm áp.

“Ngoại công, sao ngài lại trở thành Quỷ thần điện quân? Hạ Hầu gia gia cũng vậy! Còn nữa, chủng tộc thần bí này của ta là làm sao, từ khi bắt đầu trò chơi nó đã là như vậy, đây cũng là do ngoại công an bài sao?” Nguyên Bảo đem nghi vấn bấy lâu giữ trong lòng nói ra.

Nguyễn Như Lan cười khẽ, “Làm sao có thể? Về phần lý do tại sao, để Hạ Hầu giải thích cho ngươi.”

“Khụ, ừ!” Hạ Hầu Yên giả bộ ho nhẹ một tiếng, vuốt cằm nói: “Kỳ thật, trò chơi này là tác phẩm của đám tiểu tử nhà ta, ta và ngoại công ngươi nhàn rỗi lại không có việc gì làm, nên vào đây làm hai cái NPC khách mời, chơi đùa một chút thôi, bất quá không nghĩ tới lại có được bất ngờ kinh hỉ là ngươi! Về phần chủng tộc của ngươi a…” Hạ Hầu Yên nâng cằm tiếp tục giải thích:

“Kỳ thật muốn thành chủng tộc che dấu như Quỷ thần bộ tộc, cần một số điều kiện tương đối đặc biệt, chính là dựa vào sơ bộ thuộc tính khi vào trò chơi đo đạc được rồi phân loại ra, căn cứ vào kết quả phân loại những tính chất đặc biệt trong thuộc tính mà có lựa chọn tương ứng, tỷ như phải có vài điểm thuộc tính phi thường thấp, mà những người có loại trị số đặc biệt này, bình thường thân thể cũng không phải rất khỏe mạnh, cũng có một phần lớn khả năng là do phải trải qua quá nhiều đau khổ về thể xác và tinh thần, cho nên mới có thể hiểu được tâm tình từng chịu đựng trọng kích tâm lý trầm trọng như bọn ta. Kỳ thật trò chơi thiết kế nhiệm vụ Quỷ thần này. Cũng xuất phát từ tâm tư của bọn ta, chính là để giải bày một phần những tâm tình đã bị áp chế bấy lâu nay trong lòng, cũng có lẽ là từ mong muốn tìm được người chí đồng đạo hợp(người đồng đạo), có thể một phen tâm sự.”

Nói tới đây, hai vị lão nhân mắt sáng như đuốc đồng thời quan sát Nguyên Bảo, “Bảo Bảo, vừa rồi chúng ta đều quá kích động, cho nên quên mất điểm này, nếu Bảo Bảo có thể được lựa chọn trở thành Quỷ thần bộ tộc, nói vậy trụ cột thuộc tính hẳn là phi thường thấp, Bảo Bảo, nói thật cho gia gia biết, thân thể ngươi trong hiện thực đến tột cùng là thế nào?”

“!” Nguyên Bảo không ngờ được chỉ hỏi một vấn đề về chủng tộc đơn giản thôi, thế mà lại đột nhiên bị chuyển chủ đề đến tình hình sức khỏe của hắn, nhưng là, ngoại công bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ biết, do nhất định sẽ phải gặp mặt mà, vì thế, sau khi trầm mặc một hồi lâu, liền thành thật trả lời, “Cái kia, ngoại công, Hạ Hầu gia gia, ta nói thật, các ngươi không cần lo lắng cho ta. Kỳ thật ta cũng khỏe lắm, chỉ có hệ miễn dịch thì không phải tốt lắm, tim có chút bệnh nhẹ, còn có…” Hắn thanh âm có điểm thấp, ánh mắt rũ xuống bộ dáng không dám nhìn thẳng, “Chân trái thiếu nửa chi!”



“Bảo Bảo!” Nguyễn Như Lan ôm Nguyên Bảo vào lòng, thanh âm có chút run rẩy, tôn nhi đáng yêu của hắn thế mà lại phải chịu bao nhiêu thống khổ, hắn tình nguyện hết thảy những thứ này đều có thể đổi lên thân thể mình. Vừa rồi mỗi một câu của Bảo Bảo, tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn, hắn cũng biết việc Bảo Bảo năm đó có thể sống sót trong tai nạn, nhất định phải trả giá rất lớn, nhưng mà hắn cũng dằn lòng không được!

“Ngoại công, Ta không sao cả, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, cũng rất hiếm khi gặp bác sĩ!” Hắn an ủi Nguyễn Như Lan nói, “Kết quả phân tích thuộc tính của trò chơi thấp như vậy một phần cũng do ta bình thường không thường xuyên rèn luyện thân thể a, hoặc là cũng do ngoài ý muốn mà thôi!” Hắn không hy vọng ngoại công bởi vì hắn mà thương tâm, liên lụy tới sức khỏe, dù ngoại công thoạt nhìn thật trẻ tuổi, nhưng mà thực tế đã hơn sáu mươi tuổi rồi.

“Bảo Bảo quả nhiên là hảo hài tử thực kiên cường mà!” Hạ Hầu Yên than nhẹ một tiếng, đưa tay qua ôm hai ông cháu, cả hai người này đều đã trải qua rất nhiều đau khổ, đều là người đáng thương, đều làm cho người ta đau lòng a!

“Bảo Bảo, thực xin lỗi, nếu ngoại công có thể sớm tìm được ngươi…” Nguyễn Như Lan phi thường hối hận sự trốn tránh và yếu đuối của bản thân, nếu năm đó hắn vẫn tin tưởng vững chắc Bảo Bảo còn sống …, nếu hắn không từ bỏ hi vọng, không tuyệt vọng …, có lẽ tình cảnh cũng không giống như bây giờ? Chỉ là, hiện tại nói gì cũng đã muộn rồi, hắn chỉ có thể từ nay về sau hảo hảo bồi thường Bảo Bảo !

“Ngoại công…”

Hạ Hầu Yên nhìn hai ông cháu ánh mắt nhuốm thủy(muốn khóc), trong lòng cũng chua xót, không muốn không khí cứ như vậy trầm thấp, vì thể hắn liền chuyển đề tài, sờ sờ tóc Nguyên Bảo, thiêu mi nói: “Bảo Bảo, vừa rồi cái tên cao to rời đi cuối cùng là gì của ngươi vậy?” Ánh mắt của hắn cũng không lão, đương nhiên nhìn ra giữa Bảo Bảo cùng Du Vân có điểm vi diệu, huống hồ hắn đối phương diện này thực mẫn cảm nha, bởi vì hắn từng trải qua nhiều kinh nghiệm nha.

“Cái kia…” Khuôn mặt nhỏ của Bảo Bảo lập tức liền đỏ, ánh mắt thiểm đến thiểm đi(nhìn qua nhìn lại), không biết mình nếu như nói thật, hai vị gia gia sẽ có biểu tình gì.

“Bạn trai?” Hạ Hầu Yên thực “cởi mở” nói, còn hướng về phía Nguyên Bảo chớp chớp mắt, sau đó bị Nguyễn Như Lan trừng mắt một cái.

Nguyên Bảo gật đầu rất nhẹ, không dám nhìn ngoại công.

“Ai, Bảo Bảo, ngoại công cũng không có nói phản đối a!” Nguyễn Như Lan thở dài, vì thế nửa đêm trong Quỷ thần thần điện, ba ông cháu thảo luận xoay quanh đề tài này, cũng coi như không có lãng phí thời gian —— đi?

Gần trưa ngày hôm sau.

“Bảo Bảo, cẩn thận chiếu cố bản thân, ngoại công sẽ mau chóng trở về gặp ngươi!” Bên ngoài Quỷ thần thần điện, Nguyễn Như Lan lưu luyến không rời, tạm biệt ngoại tôn lâu ngày mới gặp. Nơi này dù sao cũng chỉ là trò chơi, nếu muốn đoàn tụ thiên luân, thì phải ở hiện thực mới được, hắn phải chân chân thật thật ôm Bảo Bảo, bảo bối ngoại tôn của hắn.

“Ngoại công cũng phải bảo trọng thân thể, Hạ Hầu gia gia cũng vậy nữa, ta cũng sẽ để tâm chiếu cố bản thân, yên tâm đi!” Nguyên Bảo ôm ngoại tôn cùng Hạ Hầu Yên mỗi người một cái, cười đến thực sáng lạn. Hắn không hy vọng hai vị gia gia lo lắng, dù sao còn có Ngạo Thiên Đại Ca cùng Du Vân ở đây.

“Được rồi. Tiểu tử Hiên Viên gia, còn có tên cao to, các ngươi phải hảo hảo trông chừng Bảo Bảo, nếu thiếu một sợi tóc, ta sẽ tìm các ngươi hỏi!” Hạ Hầu Yên nhìn về phía Ngạo Thiên cùng Du Vân, giao đãi.

Hai người nhất tề gật đầu, “Yên tâm đi!” Đồng thời, hai người trong lòng cũng hiểu được ý tứ của hai lão nhân: Du Vân đã bước đầu thông qua “gia đình vợ phỏng vấn” !

“Ngươi kêu Ngạo phải không? Ta sẽ cùng gia gia nhà ngươi liên hệ, ta cũng đã trốn tránh đủ lâu, cũng đã mau hai mươi năm không gặp người quen cũ!” Nguyễn Như Lan vỗ vỗ Ngạo Thiên, nói nhỏ.

“Vâng!” Ngạo Thiên đáp.”Như vậy, chúng ta đi trước! Tái kiến, Nguyễn gia gia, Hạ Hầu gia gia!”

“Ngoại công tái kiến!” Nguyên Bảo lại kéo qua Hạ Hầu Yên, làm cho hắn cúi người xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Hạ Hầu gia gia, ngoại công ta liền kính nhờ ngài chăm sóc, ta sẽ ủng hộ Hạ Hầu gia gia!” Hắn thật sự cảm thấy Hạ Hầu Yên là một người rất tốt, hơn nữa đối ngoại công thật sự tốt lắm, hai người tuổi cũng đều lớn, có thể nắm tay nhau cùng đi thì còn có bao nhiêu thời gian chứ, vẫn nên quý trọng khoảng thời gian hoàng kim này!

Hạ Hầu Yên nghe vậy cười thật sâu, nhìn thoáng qua Nguyễn Như Lan, không cần Nguyên Bảo nói, hắn cũng phải làm như vậy, dù sao đã nhiều năm như vậy, lại làm sao có thể trong một lúc mà buông tha cho được, huống chi bây giờ còn có Bảo Bảo siêu cấp ủng hộ, sự tin tưởng của hắn càng cao!

“Yên tâm đi, chúng ta rất nhanh sẽ trở về cùng Bảo Bảo đoàn tụ, đến lúc đó đừng ghét bỏ hai lão già này là được!” Hắn cười cười, xoa tóc Nguyên Bảo, “Đi thôi, sắc trời không còn sớm!”

Nguyên Bảo gật đầu, vẫy tay chào hai vị lão nhân, cùng mọi người hồi trình.

Khiêm Hòa cùng Mộ Thiên đưa bọn họ đến biên giới lãnh thổ của Thần điện, bên ngoài biên giới này không nằm trong địa phận quảng hạt của bọn họ, giờ chia tay sắp tới.

“Tiểu ân công, bảo trọng, chuyện dĩ vãng phi thường cảm tạ!” Khiêm Hòa thực trịnh trọng thi lễ.

“Đúng vậy, tiểu ân công, cám ơn ngài đã tịnh hóa linh hồn cho ta, làm cho ta có thể cùng Khiêm đoàn tụ, về sau có cái gì ta có thể làm được, thỉnh cứ việc nói thẳng!” Mộ Thiên cũng là vẻ mặt nghiêm túc, biểu tình này vẫn là lần đầu tiên Nguyên Bảo nhìn thấy ở hắn.

“Các ngươi không cần quá trịnh trọng như vậy, hại ta da gà đều nổi lên!” Nguyên Bảo ngượng ngùng cười cười, còn đưa cánh tay đang nổi da gà cho hai người xem, khiến bọn họ đều phải cười. “Tái kiến, sau này hữu duyên sẽ gặp lại!” Nguyên Bảo đối hai người vẫy tay.

“Ân, mọi người lên đường cẩn thận!” Khiêm Hòa mỉm cười gật đầu, nắm lấy tay Mộ Thiên, đổi lấy Mộ Thiên ôn nhu mỉm cười.

“Tái kiến!”

Chính thức chia tay.

Lao ra khỏi lớp sương mù bao phủ Tử Vong Cốc, nhìn thấy ánh sáng mặt mặt trời đã lâu không thấy, mọi người mới nhớ tới tình cảnh của mình. May mắn có Khiêm Hòa và Mộ Thiên tiễn bọn họ một đoạn đường dài, giúp bọn họ không bị quá nhiều quái tập kích bất ngờ, nếu không sẽ không thể có dáng vẻ thoải mái như bây giờ, trên người hầu hết chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.

“Hô ——” đoàn người không hẹn mà cùng thở ra một hơi thật dài, nhìn nhau rồi đều ăn ý cười ha ha. Hành trình Tử Vong Cốc lần này, tràn đầy nguy hiểm không ngờ tới, rồi lại huyền bí an toàn vô nguy, toàn bộ quá trình như một giấc mộng kì quái, trong mộng có sương mù dày đặc, có quái vật, có quỷ phách, có u linh, còn có ngoại công của Nguyên Bảo! Nói không chừng thật là mộng nha!

“Trở về thôi, trở về Đế Thiên Thành!” Phạm Thiên nhẹ nhàng nói, nhìn mọi người.

Tất cả mọi người gật đầu.

“Du Vân có cùng ta trở về không?” Nguyên Bảo giữ chặt tay Du Vân, cảm giác như là thật lâu không có cùng hắn ở gần thế này.

“Ta rất muốn, bất quá không biết có người hoan nghênh không?” Du Vân ảm đạm cười, nhìn mấy vị đã khôi phục trở lại thành bảo tiêu hung mãn.

“Hừ!” Phần Thiên quay mặt sang một bên, nhưng không có ý cự tuyệt.

“Tùy tiện!” Phạm Thiên vung tay, nhìn thoáng qua Ngạo Thiên. Người trước sau không có biểu tình gì, chỉ khẽ gật đầu.

Nhiệm vụ trăm cấp của Bảo Bảo kết thúc, mấy người này quan hệ lại trở thành như trước “giương cung bạt kiếm”, tranh đoạt quyền sở hữu Bảo Bảo, nhưng lại giống như có một chút thay đổi, có một ít biến hóa khó có thể nói rõ ràng, bất quá xem chừng hướng phát triển là rất tốt, coi như thật đáng mừng!

Đại khái mọi người cũng cảm nhận được chút bất đồng này, bởi vậy tuy rằng đều đang rất muốn co chân bỏ chạy nhanh ra khỏi vùng chiến sự này, nhưng vẫn kiên trì chịu đựng, dù sao vừa mới trải qua một tràng nguy hiểm khôn cùng, thần kinh vẫn còn tương đối thô.

“Chỗ ở của tại Đế Thiên Thành thật sự rất giống nhà nha, Du Vân là lần đầu tiên đến Đế Thiên Thành đúng không?” Nguyên Bảo rất vui vẻ, cảm thấy được hết thảy đều tốt đẹp.

“Không phải, trước kia cũng từng đi qua, bởi vì nơi đó cũng có chi nhánh Tùy Huyễn Các!” Du Vân cười khẽ, xoa gương mặt hồng nhuận của Nguyên Bảo, nhưng ngay sau đó trong tay chạm tới chỉ là khoảng không, bởi vì Bảo Bảo bị Phạm Thiên nhanh tay ôm vào trong ngực cọ cọ. Du Vân ở trong lòng cảm thán, xem ra tình lộ của hắn vẫn như trước nhấp nhô a, cũng không thể chỉ vì một lần Tử Vong Cốc hành trình sẽ có thay đổi lớn gì, về sau chắc sẽ phải uống dấm chua dài dài! Bởi vì một đối ba, tính thế nào hắn cũng đều chịu thiệt!

Lát sau, mọi người sử dụng Hồi thành phù. Về nhà thôi, trở về nhà của bọn họ, Đế Thiên Thành!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương