Võng Du Chi Lão Tử Là Genji
-
Chương 21: Nguyệt Nhẫn
Nguyệt Lang Vương bổ nhào về hướng Phạm Huy, Phạm Huy né tránh nhảy sang một bên. “Ầm” Nguyệt Lang Vương đập trảo xuống, đang khi Phạm Huy vừa né tránh. Nguyệt Lang Vương nhanh chóng dùng chân trái trước đập sang.
Phạm Huy mắt thấy không thể nào né tránh được, không có lực ở trên không, hắn cầm lấy kiếm đỡ đến trước mặt.
“Keng” một tiếng, móng vuốt của Nguyệt Lang Vương va chạm mạnh và lưỡi kiếm của hắn. Phạm Huy dùng mượn lấy lực va chạm nhảy ra khỏi vòng công kích, khi Nguyệt Lang Vương chưa kịp chuẩn bị tấn công lần nữa, Phạm Huy đã nhảy vọt áp sát thân nó, chém hai phát liên tiếp thật mạnh.
Nguyệt Lang Vương không thèm để ý đến vết thương, nó quay nhanh lại người, tấn công lấy Phạm Huy.
Phạm Huy dùng lấy Nhịp, đi vào trạng thái hắn đã nhìn rõ từng điểm cơ sở hành động tấn công của Nguyệt Lang Vương, hắn nhẹ nhàng nghiên người né tránh lấy đòn tấn công của Nguyệt Lang Vương, rồi hắn dùng Rút Kiếm, nhanh như tia chớp chém vào người Nguyệt Lang Vương, con số thương tổn - 420 hiện lên đỏ ửng.
Tiếp theo đó hắn liền nhanh chóng cầm ngược lại kiếm, “Xoẹt xoẹt” một dấu X chéo vào thân Nguyệt Lang Vương.
Nguyệt Lang Vương gào ầm lên đau đớn, nó căm thù kẻ trước mắt này, sao có thể mạnh như vậy chứ? Khác hẳn lũ vô dụng lúc nãy. Bỗng toàn thân nó bộ lông tỏa sáng lấp lánh hẳn lên.
Đến rồi! Phạm Huy hai mắt nhìn chằm chằm, kiếm vẫn cầm bằng hai tay cầm ngang lấy thủ phía trước.
“Ào Hú” Nguyệt Lang Vương hú lên một tiếng, nó co rụt người lại rồi lấy tốc độ nhanh nhất bật ra. Nó bật trái rồi phải hình ríc rắc một đường, đằng sau nó có những cái bòng lờ mờ theo sau, tốc độ nó cứ nhanh đến nỗi để lại cả tàn ảnh.
Phạm Huy nhìn chăm chăm không chớp mắt, bỗng hắn động, nhanh chóng né tránh sang trái.
“Ầm” Nguyệt Lang Vương tuyệt kĩ thất bại, Phạm Huy vội rút từ trong bao phi tiêu lấy ra mấy thanh ném liên tiếp về hướng Nguyệt Lang Vương. Con số -100 thương tổn hiện ra liên tiếp. Theo sau phi tiêu đến, Phạm Huy cũng đã đến, hắn bật nhảy một cái đáp lên trên lưng Nguyệt Lang Vương.
Hắn cầm lấy thanh kiếm, nhanh chóng thả ra rồi cầm ngược lại, cắm thanh kiếm xuống thân Nguyệt Lang Vương thật mạnh một cái, rồi hắn lại rút ra, rồi lại đâm, liên tục mấy lần như vậy.
Nguyệt Lang Vương đau đớn rú thảm, cuồng nộ bạo ngược chạy rồi lại bật nhảy, nó va trái va phải, ý đồ muốn để Phạm Huy rớt xuống. Phạm Huy nào để nó đạt được, hắn cắm lấy thân kiếm xuống thân ghìm giữ lấy, Nguyệt Lang Vương càng tức giận hơn, con kiến leo trên lưng nó là một sỉ nhục không thể để đâu cho hết!
Cuối cùng nó va trái va phải liên tục, dẫn đến nó choáng váng cả đầu óc, Phạm Huy rút kiếm ra, rồi hắn bật nhảy xuống lăn một đoạn trên đất. Nhìn lấy Nguyệt Lang Vương đã choáng choáng quơ quơ lấy cái đầu, hắn cũng không nhân từ gì, liền là lao lên tấn công như vũ bão.
“À Hú!” Một tiếng rú thảm của Nguyệt Lang Vương, HP về 0 nó thân thể khổng lồ đổ ầm xuống đất biến mất thành từng tia sáng. Hai món đồ rơi ra trên mặt đất, Phạm Huy dùng tay lau lấy vết máu trên kiếm, rồi cho vào bao, đi lên đến phía trước cúi người nhặt lấy hai món đồ. Hắn nhìn cũng không nhìn, để tí về thôn xem sau, cướp boss tặc là phải nhanh chóng khẩn trương, công đến rồi rút đi như một cơn gió mà phải không?
Đang khi hắn chuẩn bị quay người lại, bỗng một tia sáng chớp nhoáng lên ở gốc cây cổ thụ, dù chỉ là trong khoảnh khắc nhưng vẫn bị Phạm Huy bắt được. Hắn tò mò đi lên về phía tia sáng đó, ngược lại chỗ đó che giấu khá kĩ, toàn bụi râm cây cỏ bao quanh, nếu không ai để ý chắc cũng không thấy được.
Hắn lại rút kiếm ra cẩn thận từng li từng chút vạch ra bụi rậm trước mặt, bỗng hắn vui vẻ lên nhìn về thứ phía trước. Một viên kim loại đen xì toàn thân nằm im một góc. Ánh sáng mặt trời xạ chiếu vào khiến nó lấp lánh phản ánh lại.
“Hắc thiết khoáng - Cấp độ: 2 ( Hiếm)
Phẩm chất: Thượng phẩm
Công dụng: Là khoáng thạch đen toàn phần, phẩm chất cực cao, dùng để rèn đúc vũ khí, áo giáp.”
Hắn hí hửng nhặt lên thu vào trong hành trang mình. Có đống thiết khoáng này đủ tạo cho mình một thanh vũ khí mới. Hắn hiện tại đang dùng là một thanh vũ khí bạch sắc - trắng tinh khiết không một chút pha tạp, không một thuộc tính công dụng nào hết…
Quên mất! Hắn vội vàng thu lại tâm tình của mình, bật bản đồ lên chọn lấy một đường tránh va chạm với tên pháp sư lúc nãy rồi khi hắn chọn kĩ lấy một con đường mới bắt đầu bật kĩ năng của đôi giày chạy thật nhanh theo hướng đó.
…..
Về đến trong thôn, hắn chui gấp vào trong một cái ngõ, tắt hiện chiếc mặt nạ của mình đi, cũng gỡ bỏ thanh kiếm cùng áo giáp ra khỏi ô trang bị, cất vào trong hành trang, rồi lúc này hắn mới ló mặt ra ngoài đường đi lại.
Đến khu trung tâm, hắn không nhìn thấy tên Pháp Sư kia đâu, chắc là hì hục quay lại chỗ Nguyệt Lang Vương để tìm mình, hắn cười khà khà tiện một cái, thầm nghĩ mình chạy nhanh như này, chắc giờ bọn chúng cũng chưa đến nơi đâu.
Hắn mở hành trang lên nhìn lấy, hắn đã có hơn 20.000G, cùng 2.000.000 VNĐ khoảng thu lúc bán đồ, 1 rương thần bí, 1 viên thiết khoáng. Ừm hắn nhìn lại chiến lợi phẩm cướp boss của mình xem, là một cái giới chỉ, hắn gật gù đầu lấy, trang bị loại trang sức thường thuộc tính rất tốt, huống chi cái giới chỉ này còn là Tử sắc.
Phạm Huy âm thầm kì lạ lấy là, nó chỉ là một bộ gồm 2 cái, cái kia tên là???, chả nhẽ lại cần mình đi dò xét tìm lấy?
Tiếp bên cạnh đó là một mũ giáp, là đồ lam sắc, thu hoạch không sai. Hắn liền vội vàng trang bị 2 món đồ lên người.
“Trang bị - Nguyệt Nhẫn ( 1 / 2 Bộ)
Yêu cầu cấp độ: 10
Sức tấn công: +10
Tất cả chỉ số: +4
Tỷ lệ chí mạng: +10%
Độ bền: 140/140
Công dụng: Kĩ năng - Trùng kích, di động với tốc độ nhanh chóng khiến đối phương không thể bắt được thân ảnh của mình, tấn công chớp nhoáng 3 kẻ địch trước mắt. Gây 200 sát thương mỗi tên. Thời gian hồi: 60 giây, năng lượng tiêu hao: 100MP.”
“Trang bị - Lang Vương Mũ
Yêu cầu cấp độ: 10
Phòng thủ: + 15
Sức khỏe: +3
Tỉ lệ né tránh: +5%
Độ bền: 100/100
Công dụng: Khi bị tấn công, có 10% tỉ lệ hồi lại 100 HP.”
Xong xuôi tất cả, hắn mới cất bước về tiệm vũ khí. Hắn định nhờ lão thợ rèn rèn giúp mình làm ra một thanh kiếm nữa, thanh kiếm vô sắc kia bây giờ đã không theo được tốc độ trưởng thành của mình rồi.
…
Đến trước cửa thợ rèn, Phạm Huy nhìn thấy một lão hán tử cường tráng đang nhàm chán ngồi ở ghế, tay cầm một bầu rượu rót liên tục vào miệng. Phạm Huy không quên lấy lễ phép, gõ gõ mặt cửa “cộp cộp” mấy tiếng để báo cho lão thợ rèn biết.
Lão thợ rèn nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng mặt lên nhìn thấy Phạm Huy, buông bầu rượu lên mặt bàn, đứng dậy lắc lắc lấy cái vai mỏi của mình hỏi: “Thế nào tiểu tử, ngươi lại đến đây có việc gì?”
Phạm Huy lấy từ hành trang ra một viên thiết khoáng, bước đi đến trước mặt lão thợ rèn, giơ ra cho hắn xem rồi nói: “Ta định rèn một thanh kiếm, thanh kiếm kia của ngài dùng rất tốt, nhưng cấp độ nó bây giờ đã không theo được cấp độ của ta, nên ta đành phải nhờ ngài rèn một thanh mới.”
Lão thợ rèn bắt lấy viên khoáng kia ngắm nghía cẩn thận, một lúc lâu sau hắn mới bảo: “Tốt, bằng này thiết khoáng là đủ rồi, ngươi có yêu cầu gì không?”
Phạm Huy nghe lão thợ rèn đồng ý rèn cho mình cũng vội vàng đáp: “Ta chỉ cần giống như thanh kiếm trước, nhưng dài hơn một chút, cùng với độ sắc bén phải đảm bảo.”
Lão thợ rèn gật gật đầu: “Được, với viên kim loại này, ta đảm bảo rèn ra cho ngươi một thanh kiếm tốt. Nhưng phí hơi đắt, 15000G.”
Phạm Huy nghe đến giá cả, trợn mắt há mồm lên, đắt như vậy? Nhưng vì tương lai mai sau của mình, chút tiền đó cũng không đáng là gì, Phạm Huy cắn răng cắn lưỡi bỏ ra: “Đây, 15000G của ngươi.”
Lão thợ rèn nhận lấy tiền, cầm lấy viên thiết khoáng kia đi vào trong khu rèn đúc, tiếng nói của lão vọng ra: “2 ngày sau quay lại đây nhận lấy.”
Phạm Huy gật gật đầu, nói một câu cảm tạ, cũng liền quay đầu bước ra tiệm vũ khí.
Hắn rướn rướn người hoạt động lấy thân thể của mình, nhìn lấy đồng hồ hệ thống báo giờ ngoài thực tế đã là gần 19h tối, hắn than nhẹ: “Nhanh thật, thế mà đã gần 7h tối rồi, đến giờ ăn cơm phải logout thôi. Ngược lại chờ vũ khí tận 2 ngày, cũng thế.”
Hắn niệm nghĩ lấy offline. Tít! Hắn cảm thấy thân thể mình bỗng nhiên nhẹ bẫng lên, hòa tan vào trong không khí. Rồi “vụt” một tiếng, tầm mắt hắn trở nên đen xì.
…
Hắn mở đôi mắt đã nhắm ra, tiếng đồng hồ tích tắc kêu quen thuộc. Hắn ngồi dậy, nhấc chiếc mũ trang bị ra khỏi đầu, quơ quơ lấy đầu. Cảm giác có chút là lạ, nhưng không ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Hắn bước xuống giường, đi vào trong phòng vệ sinh, giải quyết vấn đề nặng nhẹ một cái rồi lau thoáng cái mặt. Bước ra ngoài phòng đi đến tủ quần áo, mặc lấy một cái áo sơ mi rộng xắn lấy tay áo lên, phối cùng một chiếc quần vải kaki, rồi hắn bước đến cửa phòng đi lấy một đôi giày da rồi mới mở cửa phòng bước ra ngoài.
“Cạch” một tiếng.
…
Bước xuống lầu, đi vào tiệm cơm quen thuộc của Trần mẫu, lúc này ngược lại có 3 4 vị khách nhân đang ngồi cơm, Phạm Huy cũng tìm lấy một cái bàn ở góc ngồi xuống, nhàm chán rút điện thoại từ trong túi ra.
Bỗng đập vào mắt hắn là một số máy lạ, gọi nhỡ 2 cuộc, rồi có một tin nhắn gửi đến cho hắn với nội dung: “Huy, ta là Nhược Tuyết đây. Ngươi đã offline chưa vậy?”
Phạm Huy ấn lấy nút trả lời rồi hắn bấm phím ghi một dòng chữ: “Ừm, ta vừa off xong, giờ đang ăn cơm.”
Gửi xong, hắn nhàm chán vào ứng dụng browser - trình duyệt web trên máy đọc tin tức. Hắn truy cập vào trang web diễn đàn của Second World, thấy một tin tức rất thú vị với tiêu đề là: “Hắc Long Hội bị một người đeo mặt nạ diệt đoàn cướp boss!!”
Điểm kích vào tiêu đề, hắn thấy được một video, trong video là hắn đang đi chầm chậm ra sau tên Pháp sư lúc đó, rồi một loạt hành động diễn biến đến hắn diệt sát xong boss thì video kia mới kết thúc.
Hắn thật giật mình, cướp boss còn để người ta quay lại video, thật xấu hổ ngại ngùng a.
Hắn lại nhìn xuống khu bình luận, ở dưới là một loạt các bình luận kiểu như: “Chết cười ta, Hắc Long Hội chỉ mang mười mấy người đi săn boss lại để một người diệt sát. Bách nhục a bách nhục!”
“Ta chi 2.000.000 VNĐ để tìm tung tích người đeo mặt nạ kia!”
“Vị huynh đài trong video kia thật là khiến người ta bội phục quá đi mà ~ Cho hỏi Hắc Long Hội cảm giác thế nào, đau đớn con tim không? Ta thì ta rất đau, nhưng là đau bụng do cười nãy giờ.”
Rồi một loạt sau là chửi bới, hoặc là điểm kích khen tặng ngón cái cho vị đeo mặt nạ, xem ra Hắc Long Hội cũng không phải tốt lành gì, bị cả một đoàn người ôm vào chửi nhổ nước bọt.
Phạm Huy lắc đầu cười một cái, tâm tình cũng hơi chột dạ, cướp boss của người ta, người ta không những được đồng tình, lại còn bị toàn dân thóa mạ, thật là tội nghiệp.
Hắn thoát ra ngoài, lại bấm đọc mấy cái tiêu đề tin tức khác, bỗng dưng một giọng nói thanh nhẹ vang lên sau hắn: “Huy ca, ngươi ăn gì? Lạc Phương hôm nay vào bếp làm cho ngươi.”
Phạm Huy ngoái đầu lại nhìn người con gái trước mắt, Trần Lạc Phương, nàng vẫn đẹp như vậy, làm người nhìn cảm giác không bao giờ là thỏa mãn. Hắn cười xuề xòa một cái: “Ăn một món tên là đậu hũ Phương Lạc, nghe nói món này rất ngon, ngươi biết làm sao?”
Lạc Phương biết được tên món kia có ý gì, ửng đỏ mặt lấy, giọng mang chút xấu hổ lắp bắp nói: “N-n-nào có tên món đó, ngươi hư quá đi!”
Phạm Huy haha cười một cái rồi bảo: “Không đùa ngươi, cho ta một đĩa cơm trứng chiên cùng rau xào là ổn.”
Lạc Phương nguýt hắn một cái rồi cũng quay đầu đi về hướng nhà bếp, Phạm Huy chẹp chẹp nhìn lấy bộ mông kia của nàng một lúc rồi lại cúi đầu nhìn vào điện thoại, trêu một chút con gái nhà lành trước khi ăn cơm cũng là một hành động tăng tính ngon miệng của món ăn lên mà, không phải sao? Hắc hắc.
Phạm Huy mắt thấy không thể nào né tránh được, không có lực ở trên không, hắn cầm lấy kiếm đỡ đến trước mặt.
“Keng” một tiếng, móng vuốt của Nguyệt Lang Vương va chạm mạnh và lưỡi kiếm của hắn. Phạm Huy dùng mượn lấy lực va chạm nhảy ra khỏi vòng công kích, khi Nguyệt Lang Vương chưa kịp chuẩn bị tấn công lần nữa, Phạm Huy đã nhảy vọt áp sát thân nó, chém hai phát liên tiếp thật mạnh.
Nguyệt Lang Vương không thèm để ý đến vết thương, nó quay nhanh lại người, tấn công lấy Phạm Huy.
Phạm Huy dùng lấy Nhịp, đi vào trạng thái hắn đã nhìn rõ từng điểm cơ sở hành động tấn công của Nguyệt Lang Vương, hắn nhẹ nhàng nghiên người né tránh lấy đòn tấn công của Nguyệt Lang Vương, rồi hắn dùng Rút Kiếm, nhanh như tia chớp chém vào người Nguyệt Lang Vương, con số thương tổn - 420 hiện lên đỏ ửng.
Tiếp theo đó hắn liền nhanh chóng cầm ngược lại kiếm, “Xoẹt xoẹt” một dấu X chéo vào thân Nguyệt Lang Vương.
Nguyệt Lang Vương gào ầm lên đau đớn, nó căm thù kẻ trước mắt này, sao có thể mạnh như vậy chứ? Khác hẳn lũ vô dụng lúc nãy. Bỗng toàn thân nó bộ lông tỏa sáng lấp lánh hẳn lên.
Đến rồi! Phạm Huy hai mắt nhìn chằm chằm, kiếm vẫn cầm bằng hai tay cầm ngang lấy thủ phía trước.
“Ào Hú” Nguyệt Lang Vương hú lên một tiếng, nó co rụt người lại rồi lấy tốc độ nhanh nhất bật ra. Nó bật trái rồi phải hình ríc rắc một đường, đằng sau nó có những cái bòng lờ mờ theo sau, tốc độ nó cứ nhanh đến nỗi để lại cả tàn ảnh.
Phạm Huy nhìn chăm chăm không chớp mắt, bỗng hắn động, nhanh chóng né tránh sang trái.
“Ầm” Nguyệt Lang Vương tuyệt kĩ thất bại, Phạm Huy vội rút từ trong bao phi tiêu lấy ra mấy thanh ném liên tiếp về hướng Nguyệt Lang Vương. Con số -100 thương tổn hiện ra liên tiếp. Theo sau phi tiêu đến, Phạm Huy cũng đã đến, hắn bật nhảy một cái đáp lên trên lưng Nguyệt Lang Vương.
Hắn cầm lấy thanh kiếm, nhanh chóng thả ra rồi cầm ngược lại, cắm thanh kiếm xuống thân Nguyệt Lang Vương thật mạnh một cái, rồi hắn lại rút ra, rồi lại đâm, liên tục mấy lần như vậy.
Nguyệt Lang Vương đau đớn rú thảm, cuồng nộ bạo ngược chạy rồi lại bật nhảy, nó va trái va phải, ý đồ muốn để Phạm Huy rớt xuống. Phạm Huy nào để nó đạt được, hắn cắm lấy thân kiếm xuống thân ghìm giữ lấy, Nguyệt Lang Vương càng tức giận hơn, con kiến leo trên lưng nó là một sỉ nhục không thể để đâu cho hết!
Cuối cùng nó va trái va phải liên tục, dẫn đến nó choáng váng cả đầu óc, Phạm Huy rút kiếm ra, rồi hắn bật nhảy xuống lăn một đoạn trên đất. Nhìn lấy Nguyệt Lang Vương đã choáng choáng quơ quơ lấy cái đầu, hắn cũng không nhân từ gì, liền là lao lên tấn công như vũ bão.
“À Hú!” Một tiếng rú thảm của Nguyệt Lang Vương, HP về 0 nó thân thể khổng lồ đổ ầm xuống đất biến mất thành từng tia sáng. Hai món đồ rơi ra trên mặt đất, Phạm Huy dùng tay lau lấy vết máu trên kiếm, rồi cho vào bao, đi lên đến phía trước cúi người nhặt lấy hai món đồ. Hắn nhìn cũng không nhìn, để tí về thôn xem sau, cướp boss tặc là phải nhanh chóng khẩn trương, công đến rồi rút đi như một cơn gió mà phải không?
Đang khi hắn chuẩn bị quay người lại, bỗng một tia sáng chớp nhoáng lên ở gốc cây cổ thụ, dù chỉ là trong khoảnh khắc nhưng vẫn bị Phạm Huy bắt được. Hắn tò mò đi lên về phía tia sáng đó, ngược lại chỗ đó che giấu khá kĩ, toàn bụi râm cây cỏ bao quanh, nếu không ai để ý chắc cũng không thấy được.
Hắn lại rút kiếm ra cẩn thận từng li từng chút vạch ra bụi rậm trước mặt, bỗng hắn vui vẻ lên nhìn về thứ phía trước. Một viên kim loại đen xì toàn thân nằm im một góc. Ánh sáng mặt trời xạ chiếu vào khiến nó lấp lánh phản ánh lại.
“Hắc thiết khoáng - Cấp độ: 2 ( Hiếm)
Phẩm chất: Thượng phẩm
Công dụng: Là khoáng thạch đen toàn phần, phẩm chất cực cao, dùng để rèn đúc vũ khí, áo giáp.”
Hắn hí hửng nhặt lên thu vào trong hành trang mình. Có đống thiết khoáng này đủ tạo cho mình một thanh vũ khí mới. Hắn hiện tại đang dùng là một thanh vũ khí bạch sắc - trắng tinh khiết không một chút pha tạp, không một thuộc tính công dụng nào hết…
Quên mất! Hắn vội vàng thu lại tâm tình của mình, bật bản đồ lên chọn lấy một đường tránh va chạm với tên pháp sư lúc nãy rồi khi hắn chọn kĩ lấy một con đường mới bắt đầu bật kĩ năng của đôi giày chạy thật nhanh theo hướng đó.
…..
Về đến trong thôn, hắn chui gấp vào trong một cái ngõ, tắt hiện chiếc mặt nạ của mình đi, cũng gỡ bỏ thanh kiếm cùng áo giáp ra khỏi ô trang bị, cất vào trong hành trang, rồi lúc này hắn mới ló mặt ra ngoài đường đi lại.
Đến khu trung tâm, hắn không nhìn thấy tên Pháp Sư kia đâu, chắc là hì hục quay lại chỗ Nguyệt Lang Vương để tìm mình, hắn cười khà khà tiện một cái, thầm nghĩ mình chạy nhanh như này, chắc giờ bọn chúng cũng chưa đến nơi đâu.
Hắn mở hành trang lên nhìn lấy, hắn đã có hơn 20.000G, cùng 2.000.000 VNĐ khoảng thu lúc bán đồ, 1 rương thần bí, 1 viên thiết khoáng. Ừm hắn nhìn lại chiến lợi phẩm cướp boss của mình xem, là một cái giới chỉ, hắn gật gù đầu lấy, trang bị loại trang sức thường thuộc tính rất tốt, huống chi cái giới chỉ này còn là Tử sắc.
Phạm Huy âm thầm kì lạ lấy là, nó chỉ là một bộ gồm 2 cái, cái kia tên là???, chả nhẽ lại cần mình đi dò xét tìm lấy?
Tiếp bên cạnh đó là một mũ giáp, là đồ lam sắc, thu hoạch không sai. Hắn liền vội vàng trang bị 2 món đồ lên người.
“Trang bị - Nguyệt Nhẫn ( 1 / 2 Bộ)
Yêu cầu cấp độ: 10
Sức tấn công: +10
Tất cả chỉ số: +4
Tỷ lệ chí mạng: +10%
Độ bền: 140/140
Công dụng: Kĩ năng - Trùng kích, di động với tốc độ nhanh chóng khiến đối phương không thể bắt được thân ảnh của mình, tấn công chớp nhoáng 3 kẻ địch trước mắt. Gây 200 sát thương mỗi tên. Thời gian hồi: 60 giây, năng lượng tiêu hao: 100MP.”
“Trang bị - Lang Vương Mũ
Yêu cầu cấp độ: 10
Phòng thủ: + 15
Sức khỏe: +3
Tỉ lệ né tránh: +5%
Độ bền: 100/100
Công dụng: Khi bị tấn công, có 10% tỉ lệ hồi lại 100 HP.”
Xong xuôi tất cả, hắn mới cất bước về tiệm vũ khí. Hắn định nhờ lão thợ rèn rèn giúp mình làm ra một thanh kiếm nữa, thanh kiếm vô sắc kia bây giờ đã không theo được tốc độ trưởng thành của mình rồi.
…
Đến trước cửa thợ rèn, Phạm Huy nhìn thấy một lão hán tử cường tráng đang nhàm chán ngồi ở ghế, tay cầm một bầu rượu rót liên tục vào miệng. Phạm Huy không quên lấy lễ phép, gõ gõ mặt cửa “cộp cộp” mấy tiếng để báo cho lão thợ rèn biết.
Lão thợ rèn nghe thấy tiếng gõ cửa, ngẩng mặt lên nhìn thấy Phạm Huy, buông bầu rượu lên mặt bàn, đứng dậy lắc lắc lấy cái vai mỏi của mình hỏi: “Thế nào tiểu tử, ngươi lại đến đây có việc gì?”
Phạm Huy lấy từ hành trang ra một viên thiết khoáng, bước đi đến trước mặt lão thợ rèn, giơ ra cho hắn xem rồi nói: “Ta định rèn một thanh kiếm, thanh kiếm kia của ngài dùng rất tốt, nhưng cấp độ nó bây giờ đã không theo được cấp độ của ta, nên ta đành phải nhờ ngài rèn một thanh mới.”
Lão thợ rèn bắt lấy viên khoáng kia ngắm nghía cẩn thận, một lúc lâu sau hắn mới bảo: “Tốt, bằng này thiết khoáng là đủ rồi, ngươi có yêu cầu gì không?”
Phạm Huy nghe lão thợ rèn đồng ý rèn cho mình cũng vội vàng đáp: “Ta chỉ cần giống như thanh kiếm trước, nhưng dài hơn một chút, cùng với độ sắc bén phải đảm bảo.”
Lão thợ rèn gật gật đầu: “Được, với viên kim loại này, ta đảm bảo rèn ra cho ngươi một thanh kiếm tốt. Nhưng phí hơi đắt, 15000G.”
Phạm Huy nghe đến giá cả, trợn mắt há mồm lên, đắt như vậy? Nhưng vì tương lai mai sau của mình, chút tiền đó cũng không đáng là gì, Phạm Huy cắn răng cắn lưỡi bỏ ra: “Đây, 15000G của ngươi.”
Lão thợ rèn nhận lấy tiền, cầm lấy viên thiết khoáng kia đi vào trong khu rèn đúc, tiếng nói của lão vọng ra: “2 ngày sau quay lại đây nhận lấy.”
Phạm Huy gật gật đầu, nói một câu cảm tạ, cũng liền quay đầu bước ra tiệm vũ khí.
Hắn rướn rướn người hoạt động lấy thân thể của mình, nhìn lấy đồng hồ hệ thống báo giờ ngoài thực tế đã là gần 19h tối, hắn than nhẹ: “Nhanh thật, thế mà đã gần 7h tối rồi, đến giờ ăn cơm phải logout thôi. Ngược lại chờ vũ khí tận 2 ngày, cũng thế.”
Hắn niệm nghĩ lấy offline. Tít! Hắn cảm thấy thân thể mình bỗng nhiên nhẹ bẫng lên, hòa tan vào trong không khí. Rồi “vụt” một tiếng, tầm mắt hắn trở nên đen xì.
…
Hắn mở đôi mắt đã nhắm ra, tiếng đồng hồ tích tắc kêu quen thuộc. Hắn ngồi dậy, nhấc chiếc mũ trang bị ra khỏi đầu, quơ quơ lấy đầu. Cảm giác có chút là lạ, nhưng không ảnh hưởng gì tới hắn cả.
Hắn bước xuống giường, đi vào trong phòng vệ sinh, giải quyết vấn đề nặng nhẹ một cái rồi lau thoáng cái mặt. Bước ra ngoài phòng đi đến tủ quần áo, mặc lấy một cái áo sơ mi rộng xắn lấy tay áo lên, phối cùng một chiếc quần vải kaki, rồi hắn bước đến cửa phòng đi lấy một đôi giày da rồi mới mở cửa phòng bước ra ngoài.
“Cạch” một tiếng.
…
Bước xuống lầu, đi vào tiệm cơm quen thuộc của Trần mẫu, lúc này ngược lại có 3 4 vị khách nhân đang ngồi cơm, Phạm Huy cũng tìm lấy một cái bàn ở góc ngồi xuống, nhàm chán rút điện thoại từ trong túi ra.
Bỗng đập vào mắt hắn là một số máy lạ, gọi nhỡ 2 cuộc, rồi có một tin nhắn gửi đến cho hắn với nội dung: “Huy, ta là Nhược Tuyết đây. Ngươi đã offline chưa vậy?”
Phạm Huy ấn lấy nút trả lời rồi hắn bấm phím ghi một dòng chữ: “Ừm, ta vừa off xong, giờ đang ăn cơm.”
Gửi xong, hắn nhàm chán vào ứng dụng browser - trình duyệt web trên máy đọc tin tức. Hắn truy cập vào trang web diễn đàn của Second World, thấy một tin tức rất thú vị với tiêu đề là: “Hắc Long Hội bị một người đeo mặt nạ diệt đoàn cướp boss!!”
Điểm kích vào tiêu đề, hắn thấy được một video, trong video là hắn đang đi chầm chậm ra sau tên Pháp sư lúc đó, rồi một loạt hành động diễn biến đến hắn diệt sát xong boss thì video kia mới kết thúc.
Hắn thật giật mình, cướp boss còn để người ta quay lại video, thật xấu hổ ngại ngùng a.
Hắn lại nhìn xuống khu bình luận, ở dưới là một loạt các bình luận kiểu như: “Chết cười ta, Hắc Long Hội chỉ mang mười mấy người đi săn boss lại để một người diệt sát. Bách nhục a bách nhục!”
“Ta chi 2.000.000 VNĐ để tìm tung tích người đeo mặt nạ kia!”
“Vị huynh đài trong video kia thật là khiến người ta bội phục quá đi mà ~ Cho hỏi Hắc Long Hội cảm giác thế nào, đau đớn con tim không? Ta thì ta rất đau, nhưng là đau bụng do cười nãy giờ.”
Rồi một loạt sau là chửi bới, hoặc là điểm kích khen tặng ngón cái cho vị đeo mặt nạ, xem ra Hắc Long Hội cũng không phải tốt lành gì, bị cả một đoàn người ôm vào chửi nhổ nước bọt.
Phạm Huy lắc đầu cười một cái, tâm tình cũng hơi chột dạ, cướp boss của người ta, người ta không những được đồng tình, lại còn bị toàn dân thóa mạ, thật là tội nghiệp.
Hắn thoát ra ngoài, lại bấm đọc mấy cái tiêu đề tin tức khác, bỗng dưng một giọng nói thanh nhẹ vang lên sau hắn: “Huy ca, ngươi ăn gì? Lạc Phương hôm nay vào bếp làm cho ngươi.”
Phạm Huy ngoái đầu lại nhìn người con gái trước mắt, Trần Lạc Phương, nàng vẫn đẹp như vậy, làm người nhìn cảm giác không bao giờ là thỏa mãn. Hắn cười xuề xòa một cái: “Ăn một món tên là đậu hũ Phương Lạc, nghe nói món này rất ngon, ngươi biết làm sao?”
Lạc Phương biết được tên món kia có ý gì, ửng đỏ mặt lấy, giọng mang chút xấu hổ lắp bắp nói: “N-n-nào có tên món đó, ngươi hư quá đi!”
Phạm Huy haha cười một cái rồi bảo: “Không đùa ngươi, cho ta một đĩa cơm trứng chiên cùng rau xào là ổn.”
Lạc Phương nguýt hắn một cái rồi cũng quay đầu đi về hướng nhà bếp, Phạm Huy chẹp chẹp nhìn lấy bộ mông kia của nàng một lúc rồi lại cúi đầu nhìn vào điện thoại, trêu một chút con gái nhà lành trước khi ăn cơm cũng là một hành động tăng tính ngon miệng của món ăn lên mà, không phải sao? Hắc hắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook