Võng Du Chi Làm Gay Thật Tuyệt
Chương 63: Kì thực, bản thân đã quá yêu địch vân rồi?

Editor: Jung Tiểu Kú

Không thể nghi ngờ sau đó là một màn thoải mái, quay cuồng, dư vị *** không thể nào dứt được.



Lúc Tịch Lạc Ninh xuống xe, chân cũng nhũn cả ra, hoàn toàn chẳng làm được gì. Vài phần vì sóng tình chưa tan, vài phần vì mệt mỏi.

Địch Vân muốn ôm Tịch Lạc Ninh vào nhà nhưng anh nhất quyết không đồng ý. Anh nguyện ý nằm dưới không có nghĩa là nguyện ý để tất cả mọi người đều biết. Cho dù nguyện ý cho tất cả mọi người đều biết cũng không muốn để họ thấy anh bị Địch Vân làm đến nỗi không đi đường được. Tên tuổi cả đời của anh không thể bị hủy trong tay Địch Vân như thế!

Địch Vân biết rõ Tịch Lạc Ninh lại bắt đầu bướng bỉnh, cuối cùng cũng chỉ có thể để anh dựa vào lòng mình, nửa dìu nửa ôm anh đi vào. Sắc mặt Tịch Lạc Ninh đừng nói có bao nhiêu khó coi.

Kết quả họa đến dồn dập, còn chưa vào nhà, người làm đã báo một câu: “Anh Ba tới hiện đang ở trong phòng khách.”

Đừng nói đến sắc mặt Tịch Lạc Ninh, sắc mặt Địch Vân cũng rất khó coi, anh ta nói: “Anh ấy sao lại tới đây?”

“Hình như vừa xuống máy bay.”

Tịch Lạc Ninh muốn đẩy Địch Vân ra để tự mình đi, nhưng anh ta lại bực bội nói: “Đừng lộn xộn, không muốn sống nữa hả?”

“Để anh anh thấy sẽ không tốt.” Tịch Lạc Ninh bĩu môi nói. Mặt ngoài dù anh khó chịu nhưng trong lòng lại nguyện để Địch Vân làm cây gậy chống đất của mình. Nếu phải rời khỏi Địch Vân, anh thật lo lắng mình sẽ không thể đi được mấy bước, kia mới là mất mặt nhất quả đất, chắc phải chạy lên Hỏa Tinh sống mất. Nhưng nếu thấy Địch Phong, anh có muốn cũng không thể dựa vào.

Địch Phong là một người cuồng em trai, để anh ấy thấy mình tựa vào ngực Địch Vân, kia nhất định sẽ thành quỷ mất.

Địch Vân ôm chặt anh, ra lệnh: “Chớ lộn xộn.”

Tịch Lạc Ninh hừ nhẹ nói: “Vậy anh giải quyết anh trai mình đi.”

“Ừ.”

Tịch Lạc Ninh dựa vào người Địch Vân không động đậy. Nếu Địch Vân đã nói vậy, anh sẽ cố mặt dày đứng đây. Không thể quá khoe mẽ cũng không thể để mình tự chuốc khổ được.

Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh còn chưa đi được mấy bước, Địch Phong lao ra tựa như đang luyện một tuyệt thế thần công nào đó, dang rộng hai cánh tay bay về phía Địch Vân, kích động: “Tiểu Vân Vân, anh trai về rồi nè.”

Khóe miệng Tịch Lạc Ninh không nhịn được giật giật mấy cái, không nghĩ tới Địch Phong một chút cũng không thay đổi. Trước kia Địch Vân đi học, dọn vào kí túc xá, Địch Phong cứ cách một giờ thì lại gọi điện một lần. Về sau dưới sự mãnh liệt yêu cầu của Địch Vân mới đổi thành một ngày gọi một cuộc điện thoại. Thời điểm biết anh và Địch Vân yêu nhau, đừng nhắc đến việc Địch Phong phản ứng mạnh thế nào, chỉ kém muốn ngay lập tức đập nát anh ra nữa thôi.

Địch Vân vội vàng hô lớn: “Không được ôm em.”

Nếu như Địch Phong nghe lời như vậy sẽ không còn là một Địch Phong cuồng em trai rồi. Địch Phong vẫn như cũ muốn theo ý mình nhào qua ôm chầm lấy Địch Vân, may là Địch Vân phản ứng nhanh, ôm Tịch Lạc Ninh lùi về bên trái một bước.

Địch Phong đuổi theo không tha, một chạy một đuổi, quanh quanh quẩn quẩn khiến Tịch Lạc Ninh có chút váng đầu. Anh không nhịn được nói: “Các người có thể bình thường chút không?”

Tịch Lạc Ninh lên tiếng, Địch Phong dừng lại, rốt cuộc lúc này mới phát hiện trong ngực em trai nhà mình có thêm một người, mới kinh ngạc nói: “Mi là ai? Tại sao mi lại ở trong ngực Vân Vân hả?”

Tịch Lạc Ninh lười chẳng muốn mở miệng, lấy tay bấu Địch Vân một cái, anh ta nói: “Cậu ấy vẫn luôn ở đây.”

“A!” Địch Phong hét to một tiếng, nhảy dựng ngược người lên, hô lớn: “Cầm súng ra đây, anh phải bắn chết thằng nhãi này.”

Mặt Địch Vân không nhịn được đen xì, trầm giọng nói: “Anh, cơ thể Tịch Lạc Ninh không tốt, anh đừng ồn ào nữa.”

Địch Phong sững sờ, dùng sức lau khóe mắt, thương tâm vô cùng nói: “Vân Vân, không cần anh trai nữa rồi. Vân Vân không thương anh trai nữa rồi. Còn vì một người xa lạ mà không cần anh trai nữa rồi…”

Sắc mặt Địch Vân đừng nói tới có bao nhiêu khó coi, Tịch Lạc Ninh nhìn trời, giống như chỉ coi đó là gió thoảng bên tai.

Địch Phong đang nhiệt tình khóc lóc, đột nhiên cười lớn, tuyên bố: “Thằng nhãi hồ ly tinh quyến rũ Địch Vân này, ông nhất định sẽ chém mi thành nghìn mảnh. Cầm súng lại đây!”

“Anh!”

Mặt Địch Phong tái xanh, lại bắt đầu gạt nước mắt.

Địch Vân ôm Tịch Lạc Ninh lách qua anh ấy, đi thẳng.

Địch Phong vội vàng túm tay Địch Vân, hung dữ trừng Tịch Lạc Ninh: “Thằng nhãi này rốt cuộc là ai? Tiếp cận Tiểu Vân Vân của ông có mục đích gì?”

Địch Vân nói: “Cậu ấy là Tịch Lạc Ninh.”

Địch Phong bĩu môi nói: “Anh làm sao biết ai là Tịch Lạc Ninh, Tịch Lạc Ninh là ai…”

Tịch Lạc Ninh im lặng, chỉ cần có Địch Vân ở đây, thần kinh Địch Phong sẽ không được bình thường lắm nhưng cái này cũng quá không bình thường đi, chắc chắn là cố ý mà.

Địch Vân lại khẽ quát: “Là em dâu anh đó.”

Địch Phong khó chịu lầm bầm nói: “Em dâu… có … gì… A! Em dâu?!”

“Đúng, em dâu.” Địch Vân kiên định nói.

Lúc này Địch Phong mới nghiêm túc nhìn Tịch Lạc Ninh. Ngay sau đó nhíu mày, giễu cợt nói: “Cậu không phải cái kia, cái kia bị Vân Vân bỏ rơi sao? Tại sao còn huênh hoang mặt dày dính ở đây chứ hả?”

Ánh mắt Tịch Lạc Ninh chợt lóe, véo mạnh Địch Vân một cái. Mười năm trước anh với Địch Phong là kẻ thù, mười năm sau vẫn là như thế. Nhưng bây giờ anh không thể không vì chuyện lớn mà suy nghĩ. Địch Vân còn phải dựa vào Địch Phong mới nhận được sự ủng hộ của người nhà trong việc diễn xuất kìa.

Địch Vân nói: “Anh, Tịch Lạc Ninh không khỏe. Để em ôm cậu ấy lên kia đã.”

Địch Phong chặn ngay trước mặt anh ta, kiên quyết nói: “Không được. Nhà chúng ta sao có thể để ai cũng có thể tự do ra vào được chứ? Vân Nhi, đột nhiên chú muốn làm diễn viên cũng vì thằng nhãi này hả?”

“Năm phút đồng hồ.” Địch Vân ôm Tịch Lạc Ninh đi thẳng vào phòng trong nhà. Nếu nói đến việc này nhất định sẽ không kết thúc nhanh được.

“Mau cản nó lại.” Địch Phong ra lệnh một tiếng, người đứng bên cạnh anh ấy nghiêm chỉnh đứng chắn trước mặt Địch Vân.

Địch Vân không nhịn được nói: “Anh muốn em ôm Tịch Lạc Ninh nói chuyện với anh hả?”

Địch Phong quét mắt nhìn Tịch Lạc Ninh, đáy mắt lạnh lẽo chợt lóe lên, thương tâm nói: “Vân Nhi sao chú hư hỏng như thế. Biết rõ anh thương chú, sợ chú bị mệt, chú còn chà đạp cơ thể mình như vậy chứ. Ôm heo so với ôm thằng nhãi này còn tốt hơn.”

Mặt Địch Vân đen ngòm, ôm Tịch Lạc Ninh vào bên trong. Lần này Địch Phong cũng không cản anh ta, Tịch Lạc Ninh cũng mặc Địch Vân ôm anh.

Địch Vân ôm Tịch Lạc Ninh đi thẳng vào nhà tắm, tắm rửa qua loa cho anh.

Tịch Lạc Ninh đã quen được Địch Vân tắm cho. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú thế kia của Địch Vân vẫn không nhịn được cười khúc khích. Sau đó, Tịch Lạc Ninh vội ho khan nói: “Anh không đi xuống, anh trai anh lại điên lên đó.” Chủ yếu là sẽ điên lên với anh chứ Địch Phong chẳng xem Địch Vân thành bảo bối rồi, chắc chắn sẽ không nói bất cứ câu nào nặng lời với anh ta cả. Hơn nữa vừa rồi Địch Phong nhất định sẽ ngửi được mùi vị trên hai người là gì.

Địch Vân nhàn nhạt ừ một tiếng, ôm Tịch Lạc Ninh vào giường.

Tịch Lạc Ninh hôn cái chóc lên mặt Địch Vân, nói: “Tôi ngủ. Đừng đánh nhau với anh trai anh đó.”

Địch Vân ngừng động tác, cười rộ lên nói: “Cậu thật có tiềm chất làm người vợ ngoan.”

Tịch Lạc Ninh tối sầm mặt lại, cảnh cáo kêu lên: “Địch! Vân!”

Địch Vân sờ đầu anh, nói: “Tôi đi nha.”

Tịch Lạc Ninh không nhịn được giật giật khóe miệng, tức giận ném cái gối vào bóng lưng đang rời đi của anh ta, cả giận nói: “Chút nữa sẽ xử lí anh sau!” Thế mà dám coi anh là thú cưng, đầu của đàn ông có thể tùy tiện sờ sao?

Địch Vân cũng không quay lại, đi thẳng luôn.

Tịch Lạc Ninh hơi thu lại cơn giận, đắp chăn ngủ. Không phải anh không lo cho Địch Vân nhưng nếu ngay cả Địch Vân còn không làm được gì Địch Phong, vậy anh có lo cũng vô dụng. Hơn nữa, anh thật sự rất mệt.

Khi Địch Vân xuống tầng thì Địch Phong vừa mới nhận điện thoại xong. Trên mặt anh ấy không nhìn ra vui buồn.

“Anh.”

Địch Phong cười tươi roi rói, giơ điện thoại trong tay, dương dương tự đắc nói: “Tiểu Vân Vân, sau anh Cả thì chị Hai cũng vừa gọi điện tới.”

Địch Phong không chạy thẳng qua ôm anh ta nữa. Dù cười đó nhưng vẫn không hiểu được suy nghĩ của anh ấy. Mà anh Cả, chị Hai vì sao gọi điện thoại tới, trong lòng bọn họ biết rõ.

Địch Vân quan tâm nói: “Vừa xuống máy bay, nếu không anh đi tắm, nghỉ ngơi chút đi?”

“A!” Địch Phong quát to một tiếng, nhào đầu về phía trước, vừa sờ vừa nắn mặt anh ta, khoa trương nói: “Tiểu Vân Vân quan tâm anh ư? Anh cảm động quá.”

Địch Vân đen mặt nói: “Em không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa.”

Địch Phong vô cùng buồn thương thở dài nói: “Ai, trong lòng anh nha, Tiểu Vân Vân vẫn là một cậu bé đáng yêu lắm ấy.”

“… Không được gọi một người đàn ông đáng yêu.” Địch Vân lại đen mặt nói. Đối với Địch Phong, đến tận giờ Địch Vân không thể nào tức giận được. Bởi vì anh ta dù có mắng người thì Địch Phong cũng coi như không khí nếu đập đồ đạc, hai tay Địch Phong còn đưa đồ đến cho anh ta đập, sau đó còn an ủi anh ta, đừng lo lắng đồ đạc đã bị đập mất, anh ấy có tiền, sẽ mua cho anh ta thứ tốt hơn.

Địch Phong càng buồn bã hơn, làm bộ đáng thương nháy mắt mấy cái, nói: “Vẫn là Tiểu Vân Vân khi còn bé đáng yêu hơn, cứ ôm lấy anh không buông nè. Bây giờ lại bắt đầu ghét bỏ người anh trai này rồi.”

Địch Vân muốn xoay người rời đi, nhưng suy nghĩ đến chuyện diễn Tạ Khánh Văn, Địch Vân nhịn xuống, nghiêm mặt nói: “Em muốn kết hôn với Tịch Lạc Ninh.”

Địch Phong rõ ràng sửng sốt một chút, buông Địch Vân ra, kéo dãn khoảng cách với anh, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Địch Vân, sau nửa ngày mới nói: “Rất nghiêm túc hả?”

Địch Vân gật đầu.

“Đóng phim cũng vì cậu ta hả?”

Địch Vân không nhận không chối nói: “Không phải. Em thích bộ truyện này.”

Địch Phong trầm mặc nhìn Địch Vân. Địch Vân thích bộ truyện này, anh ấy tin. Nếu không thích thì vì sao lại tự mình làm biên kịch chứ. Nhưng nếu nói chỉ vì thích mà Địch Vân muốn tự mình diễn nhân vật trong đó, Địch Phong chẳng tin chút nào. Anh ấy biết rõ, Địch Vân không hề có chút hứng thú nào với ngành giải trí cả.

Đã như vậy, tại sao Địch Vân lại nói như thế? Trong lòng Địch Phong hiểu rõ. Nghĩ đến ban nãy Tịch Lạc Ninh trong lòng Địch Vân, lấy ánh mắt tinh tường của mình, Địch Phong nhìn ra hai người vừa rồi đã làm gì. Nhưng anh ấy nhất định không đồng ý. Bất kì một người lớn nào trong nhà cũng muốn con trẻ nhà mình được hạnh phúc. Anh ấy cũng không ngoại lệ. Tịch Lạc Ninh không thể mang hạnh phúc đến cho Địch Vân.

Trong lòng Địch Phong đã có quyết định, nói: “Anh không đồng ý. Anh không phản đối chú yêu đàn ông, nhưng phải tìm một người dịu dàng, biết chăm sóc người khác, luôn một lòng một dạ với chú. Như Tịch Lạc Ninh hay Diệp Quân Trì từng làm tổn thương chú, anh tuyệt đối không đồng ý.”

Địch Vân cau mày tiếp tục nói: “Em muốn kết hôn với Tịch Lạc Ninh.”

“Không được.” Địch Phong khẳng định nói. Thấy sắc mặt khó coi của Địch Vân, Địch Phong cố gắng thuyết phục anh ta: “Gia cảnh nhà mình chú biết rõ. Ngay cả phụ nữ cũng không được tùy tiện tìm huống chi là đàn ông. Người chú thích, muốn sống thế nào anh không quan tâm nhưng nếu muốn kết hôn thì không có khả năng. Nếu như chú muốn kết hôn, tìm được một gia đình điều kiện được được, lại thật lòng thật dạ yêu chú, còn chăm sóc chú, có thể lén ra nước ngoài đăng kí, anh cũng sẽ ủng hộ. Nhưng Tịch Lạc Ninh thì tuyệt đối không được. Mà cho dù nhà chúng ta đồng ý thì nhà họ chưa chắc đã đáp ứng. Chú đã lớn vậy rồi, trong lòng chắc chắn cũng sẽ hiểu.”

Địch Vân mím môi không nói lời nào.

Trong lòng Địch Phong thở dài, nói: “Trong nhà anh sẽ tạm thời giúp chú, còn chú tự mình suy nghĩ đi! Dù sao anh nhất định sẽ không đồng ý hai đứa ở với nhau đâu đó.” Nói xong, Địch Phong đứng dậy, đi ra ngoài.

Địch Vân ngồi im tại chỗ một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi dặn dò nhà bếp làm bữa ăn thanh đạm chút. Trên thực tế Khương Tá cũng đã lén thông báo vậy rồi nhưng anh ta vẫn tự mình đến nói một lần nữa. Rồi mới đi lên tầng tìm Tịch Lạc Ninh.

Vấn đề Địch Phong nói, trong lòng Địch Vân hiểu rõ. Địch Vân nói muốn kết hôn với Tịch Lạc Ninh, chỉ là muốn cho Địch Phong hiểu được quyết tâm của mình mà thôi.

Cơ thể Tịch Lạc Ninh mệt mỏi, nhưng kiểu gì cũng không ngủ được. Trong lòng vẫn canh cánh cuộc nói chuyện của Địch Vân với Địch Phong. Sau khi nghe tiếng mở cửa, anh vạch chăn lên, ngồi thẳng dậy, thấy Địch Vân thì có chút kinh ngạc, nói: “Nhanh vậy sao?”

“Anh ấy về rồi.” Địch Vân thản nhiên nói, thuận tay đóng cửa lại.

Tịch Lạc Ninh thấy sắc mặt Địch Vân, đã đoán được kết quả, không khỏi nói: “Thật sự không được thì thôi vậy!” Cơ hồ là bật thốt ra. Nói xong chính anh cũng ngạc nhiên.

Chuyện Địch Vân diễn vai nam thứ trong “Thần Thám” đã nói ra trong buổi họp báo rồi, bây giờ có nói lại cũng không phải không thể chỉ là sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm tới Tịch Lạc Ninh bởi vì dù sao thì anh cũng là người đầu tư lớn nhất cho bộ phim này. Huống chi bây giờ còn chưa khởi quay, nếu ngay bây giờ đổi diên viễn thì khác gì một vụ xì căng đan đâu.

Còn nữa, trừ Địch Vân, anh biết đi đâu tìm người thích hợp đóng Tạ Khánh Văn đây? Không tìm được diễn viên thích hợp, bộ phim này cũng chỉ còn nước vứt đi mà thôi. Thật sự là trăm hại mà chẳng có chút lợi nào. Thế thì tại sao anh có thể thốt ra như thế chứ?

Đây chính là lời thật lòng mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện đúng không?

Đây coi như công tư không phân biệt nhỉ?

Đây cũng coi như muốn người yêu mà không cần sự nghiệp nhỉ?

Mặc dù cũng không nghiêm trọng như vậy nhưng tính chất thì giống nhau. Anh yêu Địch Vân như vậy sao? Tịch Lạc Ninh chăm chú nhìn chằm chằm Địch Vân, cố gắng nhìn thấu mọi lỗ chân lông trên người anh ta.

Tịch Lạc Ninh vẫn luôn cho rằng mình chẳng yêu Địch Vân nhiều như thế? Cho dù anh tự nguyện dâng mình cho Địch Vân, cho dù anh lần nào cũng có thể bao dung tính tình của Địch Vân, cho dù anh vẫn luôn nghĩ cách để mình và Địch Vân ở chung với nhau vui vẻ hơn, cho dù… Tịch Lạc Ninh đột nhiên kinh ngạc phát hiện, hóa ra mình chăm chút mối tình với Địch Vân như vậy, lại thận trọng xử lý mối quan hệ với Địch Vân như vậy.

… Thật ra thì mình đã quá yêu Địch Vân rồi sao? Tịch Lạc Ninh vì kết luận mạnh mẽ này mà thật sự rét lạnh, tiếp đó khổ não nhíu mày.

Địch Vân nằm bên cạnh Tịch Lạc Ninh, không đành lòng thấy anh xoắn xuýt một mình như vậy mới nói: “Không nên nghĩ bậy bạ.”

Tịch Lạc Ninh nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói mình đang xoắn xuýt vì chuyện khác.

Địch Vân ôm chặt anh, nói: “Nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm.”

Tịch Lạc Ninh không được tự nhiên vùng vẫy mấy cái, có chút không thể chấp nhận được tình cảm mình dành cho Địch Vân lại vượt quá tầm kiểm soát như thế. Rồi lại nghĩ đến mình thích Địch Vân như vậy, còn là trong lúc xúc động mà nói trong game nhưng Địch Vân thì chính miệng nói yêu anh, mặc dù lúc đó anh say nhưng vẫn nhớ rất rõ. So ra thì Tịch Lạc Ninh cảm thấy Địch Vân càng yêu mình hơn, trong lòng mới thăng bằng được chút.

Về lời nói ban nãy do xúc động nói ra, Địch Vân không để ý, anh cũng không cần phải kiên trì. Hơn nữa nhìn thái độ của Địch Vân, anh cũng không cần quá lo lắng mà còn có thể tin tưởng chắc chắn. Lòng tự ái của Địch Vân rất lớn, nhưng không phải là người hứa mà không làm. Nghĩ như vậy, Tịch Lạc Ninh ngược lại cảm thấy mình lo lắng thừa rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương